Lưu Lỗ Hàn căn bản
chẳng hiều gì về Ngọc Tình, lúc này đang chuyên tâm vào việc đánh vào
sắc đẹp của cô, có điều kể cả cô có biết được suy nghĩ của Lưu Lỗ Hàn,
chỉ sợ cô cũng chẳng thèm để tâm lắm, đối với Ngọc Tình mà nói, Lưu Lỗ
Hàn bây giờ chỉ là con châu chấu đã bị nướng qua lửa, nhảy chả được vài
ngày nữa.
Nói về tập đoàn Hồng thị, Ngọc Tình thực sự vô cùng
không muốn lãng phí thời gian vào nó, vì nó quá xúc phạm trí thông minh
của người khác. Lại nói về tập đoàn Hồng Thị, sau khi Cố Nhất Hàng nổi
dậy, liền không ngừng tấn công vào Cố Nhất Hàng, nhưng kết quả của việc
lấy trứng trọi đá chính là thua một cách thảm hại.
Vậy là Hồng
Triển Hòe liền đưa tập đoàn Hồng Thị chuyển đến thành phố X, song ông ta lại không ngờ rằng, chủ nhân của đá quý Thụy Tình lại ở chính thành phố X, còn con gái của ông ta vô tình hay cố ý thế nào mà lại thích Phong
Nhã Trần – chính điều này đã mang tới cho tập đoàn Hồng Thị một đại họa
mà khó lòng thoát được.
“A lô, Âu Dương Nguyệt.” Ngọc Tình sau khi đi ra từ chỗ của Phong Nhã Trần, việc đầu tiên chính là gọi điện cho Âu Dương Nguyệt.
“A lô, tôi nói à Ngọc Tình, cuối cùng thì cậu cũng nhớ tới tôi rồi!? Cậu
đang ở đâu đấy, tôi đi tìm cậu!” tám năm rồi, Âu Dương Nguyệt đã sắp
thành niên rồi, chỉ là cái tính cách sồn sồn đó vẫn không hề thay đổi.
Thực ra cũng không trách cô ấy, Ngọc Tình là người nếu không có việc gì thì
chẳng tốn thời gian vô ích, chỉ khi có việc cô mới nhớ tới Âu Dương
Nguyệt. Thời gian gần đây cô ấy cũng không nghe thấy có việc gì đặc
biệt, vì vậy đối với cuộc điện thoại của Ngọc Tình cô ấy mới tỏ ra ngạc
nhiên và vui mừng như vậy, cô nghĩ rằng cái cô gái này đúng là có lương
tâm, cuối cùng cũng nhớ tới bản thân mình rồi.
“Ư!” với thái độ
vui mừng của Âu Dương Nguyệt làm cho Ngọc Tình có chút lúng túng, cô khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói : “Quán cà phê Tú Ngọc!”
Nói xong
cô liền tắt máy, không cho Âu Dương Nguyệt thời gian phản ứng. Âu Dương
Nguyệt của tám năm trước bây giờ đã trở thành một trợ thủ đắc lực của
Ngọc Tình, không thể không nói cô gái này tuy tính cách có vẻ bất cần
nhưng lại rất đáng tin cậy. và một điểm giống Ngọc Tình đó là cũng là
một người cuồng công việc.
Nghĩ rồi Ngọc Tình đi trước tới quán và phên Tú Ngọc để đặt bàn.
Nói ra thì bản thân cô vô cùng thích tính cách của Âu Dương Nguyệt, vì vậy
bao nhiêu năm nay, Âu Dương Nguyệt cũng là một trong số những không dám
kiêu căng ngạo mạn trước mặt cô mấy lần.
Một lát sau, Âu Dương
Nguyệt liền tới, từ phía xa đã nhìn thấy Ngọc Tình, cô lớn tiếng gọi:
“Ngọc Tình!” đi lại gần cô lớn tiếng nói tiếp: “Cậu nói đi, lại có
chuyện gì rồi?” vừa dứt lời, mọi người ở gần đó đều ngước mắt lên nhìn.
Đây là đâu chứ? là quán cà phê chứ không phải ngoài đường, hét lên như thế làm cái gì?
Ngọc Tình thở dài hơi cúi đầu xuống đưa tay lên đỡ lấy trán, cái bộ dạng này của Âu Dương Nguyệt, đưa cô ta ra ngoài tuyệt đối không có ai tin rằng
cô là con gái của nhà Âu Dương Thế!
“Hức!” Âu Dương Nguyệt thấy
mọi người đều đang nhìn mình, thở phì một tiếng rồi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy gái xinh bao giờ à?”
Cô ta vừa dứt lời, mọi
người đều rùng mình, cái cô gái này là con nhà ai không biết, tuy bề
ngoài nhìn có vẻ rất xinh đẹp nhưng cái tính cách và thái độ, đúng là
không giống với con gái nhà lành.
Âu Dương Nguyệt dường như biết
được ý nghĩ của mọi người vậy, bĩu môi vẻ khinh bỉ, bước chân tới chỗ
Ngọc Tình. Cô chính là cô, chẳng cần phải thay đổi bản thân vì một ai
cả. Dù sao thì bây giờ, cô chỉ muốn là chính mình.
“He he, Ngọc
Tình!” Âu Dương Nguyệt ngồi xuống, nhìn vào Ngọc Tình, ánh mắt đảo
quanh: “Tôi nghĩ thế nào thì nghĩ cũng không nghĩ ra rằng cậu không có
việc mà lại tìm tới tôi, nói đi, có việc gì?”
Ngọc Tình vừa nghe
thấy đã thấy đinh đầu, cái cô gái này làm gì mà nói một tràng thẳng như
ruột ngựa như thế, làm Ngọc Tình có việc cũng không mở nổi miệng.
Có điều không thể không nói người phục vụ của Tú Ngọc đều là những người
rất chu đáo, vừa thấy có khách đến đã mang thực đơn lại.
“Kính chào quý khách, cin hỏi quý khách muốn dùng gì à?”
Âu Dương Nguyệt đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên liền nói: “Cà phê, loại gì cũng được!”
“Vâng!” người phục vụ đi rồi, Ngọc Tình liền ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương
Nguyệt: “Tôi muốn cậu giúp tôi thao tác với một tài khoản.”
“Cái
gì?” Âu Dương Nguyệt đơ người nhìn Ngọc Tình, cái cô gái này lại có ý
định xấu xa gì đây, ai mà đen đủi thế bị cái cô gái này nhằm vào?
“Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đấy!” Ngọc Tình thấy Âu Dương Nguyệt nhìn bản
thân mình như vậy, đột nhiên cảm thấy không tự tại, bản thân tuy chẳng
phải người tốt gí, nhưng Âu Dương Nguyệt cũng đừng nhìn ánh mắt đó để
nhìn cô có được không? Cô ta từ khi nào làm việc mà lại khiêu khích thế
này.
Hức, Âu Dương Nguyệt bĩu môi: “Nói đi, chuyện là thế nào?”
“Nghe nói bây giờ giá cổ phiếu của tập đoàn Hồng Thị đang bị rớt rất thảm
hại, mua hết vào cho tôi!” Ngọc Tình suy nghĩ rồi môi hơi nhếch lên:
“Nghe nói tập đoàn Hồng Thị gần đây đang bán cổ phiếu? Giúp tôi hạ thấp
giá xuống sau đó mua vào!”
Âu Dương Nguyệt nghe thấy vậy tròn xoe mắt nhìn Ngọc Tình, tập đoàn Hồng Thị?
Đó là cái thứ gì không biết? Hồng Triển Hòe? Chọc tức Ngọc Tình rồi?
Ây za! Đúng là đứa trẻ đáng thương!
Ngọc Tình nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Nguyệt, nhưng vào lúc cô
ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt thông cảm từ bi của Âu Dương
Nguyệt, cô chéo miệng và nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi cảm
thấy cậu cứ lo cho bản thân mình trước đi đã! Bây giờ còn có thời gian
mà lo cho người khác!” nói rồi Ngọc Tình lại lạnh lùng như ra lệnh:
“Trông chừng Lưu Lỗ Hàn cho tôi, gần đây ông ta nhất định sẽ có động
tĩnh!”
Ngọc Tình không tự phụ tới mức Lưu Lỗ Hàn vì Lưu Bân mà bỏ qua cho cô, không noi sbaay giờ mọi hành động của cô đều từng bước
khống chế Lưu Lỗ Hàn, chỉ cần nói tới việc Ngọc Tình làm tổn thương Lưu
Bân, như vậy cũng đủ để Lưu Lỗ Hàn không tha cho cô!
Tuy đúng như Phong Nhã Trần đã nói, thực ra cô không hề muốn làm tổn thương Lưu Bân
dù là một chút, dù gì thì bọn họ cũng đã biết nhau nhiều năm như thế
rồi. bao nhiêu năm nay anh ta đẫ vì cô làm rất nhiều thứ, cô đều ghi
nhận và ghi nhớ, cô không phải là không có lương tâm, chỉ là cô đã có
Phong Nhã Trần trước rồi, vì vậy không cho phép bản thân mình còn đón
nhận thêm Lưu Bân.
Cho dù là Phong Nhã Trần đồng ý, nhưng bản
thân cô lại không đồng ý, bởi vì cô cũng thực sự quan tâm tới bọn họ! cô không có cách nào để tưởng tượng về cuộc sống một người phụ nữ và hai
người đàn ông bên cạnh, cũng không có cách nào vì tình hình hiện tại mà
làm tổn thương bọn họ dù là bất cứ người nào.
Âu Dương Nguyệt
nhìn ánh mắt mông lung của Ngọc Tình, trong lòng có chút lo lắng. Trong
ký ức, cô rất ít khi nhìn thấy bộ dạng thế này của Ngọc Tình.
“Âu Dương Nguyệt, cậu nói xem, trên thế giới này một người con gái thực sự
có thể có có nhiều người đàn ông sao?” Ngọc Tình suy nghĩ rồi buột miệng hỏi một câu.
“Hả?” Âu Dương Nguyệt có vẻ ngạc nhiên nhìn Ngọc Tình, cô lại muốn hỏi cái này?
“Thôi bỏ đi, không có gì!” cảm nhận được sự ngạc nhiên của Âu Dương Nguyệt,
Ngọc Tình lại thấy có chút bực dọc, bản thân mình sao lại hỏi cô ấy câu
hỏi như vậy chứ!
“Thực ra trên thế giới này đều là kẻ mạnh là kẻ
thắng! Tuy vẫn nói là một vợ một chồng, nhưng, bây giờ lại có mấy người
mà thực sự tuân thủ được chứ? chỉ cần có năng lực, chỉ cần yêu thật
lòng, những thứ đó có là gì?” Âu Dương Nguyệt không hề im lặng, ngược
lại lại nhìn Ngọc Tình nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Thế nhưng,
tình yêu của một người thực sự có thể phân chia cho rất nhiều người
sao?” Ngọc Tình tiếp tục hỏi, tuy Âu Dương Nguyệt cũng không hơn cô mấy
tuổi, nhưng cô vẫn muốn hỏi, cũng có thể cô hỏi không phải vì muốn có
được câu trả lời, mà chỉ muốn nói ra cho lòng nhẹ nhõm một chút.
“Tình yêu trên thế giới này có rất nhiều loại, tuy bây giờ cậu yêu một người, nhưng nếu người khác có thể vì cậu mà hi sinh, luôn ở bên cạnh cậu
không rời xa, vậy thì cậu cũng sẽ dần dần yêu anh ta....”
Sẽ như
vậy sao? Ngọc Tình có chút ngỡ ngàng, cô cứ luôn tưởng rằng để yêu một
người sẽ không dễ dàng gì, nhưng bây giờ cô thực sự cảm thấy mung lung,
cô không thể có bất kì lời hứa gì với Lưu Bân, giống như với năm xưa,
giữa Phác Vũ và Phong Nhã Trần cuối cùng cô đã chọn Phong Nhã Trần.
Phác Vũ....
Nhớ tới Phác Vũ, Ngọc Tình lại cảm thấy u sầu, rốt cuộc anh chàng đó đi đâu rồi. bao nhiêu năm nay cô cũng chưa từng tìm đến anh, nhưng cũng chưa
hề quên anh. bất luận thế nào cô mãi mãi cũng vẫn sẽ nhớ người đàn ông
đã làm cho cô nhìn thấy ánh mắt trời trong nụ cười của anh ta.
“Cậu cứ nghĩ kĩ đi, bây giờ cậu yêu Phong Nhã Trần, nhưng trong tim cậu thật sự không có vị trí cho một ai khác không?” Âu Dương Nguyệt thấy Ngọc
Tình không trả lời, tiếp tục nói.
“Có thì chính là yêu à?” Ngọc
Tình ngẩng đầu nhìn Âu Dương Nguyệt với ánh mắt nghi hoặc, hóa ra đây
chính là yêu sao? Hóa ra yêu lại đơn giản như vậy sao?
“Đúng
vậy?” Âu Dương Nguyệt gật đầu chắc chắn, ánh mắt sáng long lanh nhìn
Ngọc Tình: “Trong tiểu thuyết đã viết như vậy! Những tiểu thuyết N P –
tiểu thuyết mà một nữ chính có nhiều người đàn ông đều như vậy!”
Tiểu thuyết? N P?
Ngọc Tình nghe xong đột nhiên xù lông nhím, cầm lấy chiếc cốc trên bàn ném vào Âu Dương Nguyệt.
Âu Dương Nguyệt thấy vậy nhanh chóng né người đi, cũng may mấy năm nay tay chân cũng nhanh nhẹn, bằng không bị chiếc cốc đó ném vào, chắc chắn là
sẽ bị thương!
“Cút!” Ngọc Tình chẳng thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói một câu.
“Ấy!” Âu Dương Nguyệt do dự một lát rồi cầm lấy túi chạy thẳng. Tuy có chút
hoài nghi rằng Ngọc Tình lại dễ dàng bỏ qua cho bản thân như vậy nhưng
không thể không nói, vẫn là rất may mắn! Cái cô gái Ngọc Tình vui buồn
thất thường như vậy chưa làm gì cô, chắc là do bản thân mình đã làm
nhiều việc tốt nên mới được như vậy – Âu Dương Nguyệt tự nghĩ!
Ngọc Tình nhìn Âu Dương Nguyệt rời đi, lạnh lùng hức một tiếng, biết ngay
cái cô gái này không giúp được gì trong chuyện tình cảm mà!
Tiểu
thuyết? Lại còn phải nói? Trên thế giới này, các tiểu thuyết đều viết về những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ! Nếu để tìm đến niềm an ủi thì cô sớm
đã đi xem rồi!
Có điều, có vị trí cho một người khác trong tim
mình chính là yêu? Ngọc Tình ngồi yên lặng suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác.
Chiếc cốc rơi xuống đất đương nhiên
là vỡ, tiếng động to như vậy chắc chắn đã thu hút sự chú ý của người
khác, bọn họ nhìn Ngọc Tình mà thấy rùng mình, con gái con đứa gì mà
nóng tính thế không biết, sau này có ai thèm lấy không?
Những ý
nghĩ đó của mọi người Ngọc Tình không hề biết, có điều kể cả cô biết, cô nhất định sẽ nói cảm ơn, tốt nhất đừng để cô gả đi! Cô đang rối bời với sự đào hoa của mình! Âu Dương Nguyệt không nói cô cũng không phát hiện
ra, hóa ra trong tim cô có vị trí cho rất nhiều người, ba mẹ thì thôi
không cần nói nữa, nhưng có vị trí cho Phác Vũ, Lưu Bân, Phong Nhã
Trần.....
Nếu tính như vậy, cô tưởng rằng cô rất yêu rất yêu
Phong Nhã Trần hóa ra chỉ chiếm có một chút! Nghĩ vậy Ngọc Tình lại thấy áy náy, cảm thấy thật có lỗi với anh.
Cô biết cô đối với Phong
Nhã Trần mà nói thì là tất cả của anh, không phải là tự nghĩ mà thực sự
là như thế. Cô tin tưởng anh, bao nhiêu năm nay, cô hiểu anh, còn hơn cả hiểu bản thân mình.
ở đây Ngọc Tình đang nghĩ về chuyện tình cảm của mình mà đau đầu, còn bên phía Lưu Lỗ Hàn ông ta đang lo lắng nhìn
con trai mình.
Lưu Bân từ lúc được đưa về nhà, sau khi băng bó
vết thương xong thì nhìn như kẻ ngốc, không nói gì cũng không gọi ai,
nhìn cứ như thể bị trúng bùa vậy.
“Bân Nhi?” Lưu Lỗ Hàn nhìn Lưu Bân với vẻ lo lắng, thử gọi con trai nhưng trả lời ông ta chỉ là sự im lặng.
Lưu Bân không phải không nghe thấy Lưu Lỗ Hàn đang gọi mình, chỉ là anh ta
không muốn nói chuyện. Hôm nay bản thân ép cô như vậy, cô nhất định sẽ
rất tức giận, thực sự rất hoài nghi, không ngờ cũng có ngày bản thân lại thảm hại tới mức độ này – yêu một người con gái như vậy, một người con
gái dường như không có trái tim! Ồ không, cô có trái tim, chỉ là nó đã
dành hết cho người đó, đối với cô, bản thân mình là cái gì!
Chỉ sợ chẳng là cái gì!
Nghĩ vậy Lưu Bân chỉ biết cười đau khổ, Lưu Lỗ Hàn nhìn bộ dạng này của con
trai, dường như không cần suy nghĩ cũng biết có liên quan tới Ngọc Tình! Hễ nghĩ tới Ngọc Tình, trong lòng cơn phẫn nộ lại dâng lên!
Trong mắt Lưu Lỗ Hàn, Ngọc Tình là một con sói, đừng tưởng ông ta không biết
trong những năm vừa rồi cô đã làm những gì! Nếu không phải vì muốn kiềm
hãm Phong Hòa bọn họ, ông ta còn để yên cho cô tới bây giờ?
Hức, Phong Hòa bọn họ sắp đi đời rồi, tới khi đó sẽ tới lượt cô!
Cứ đợi đấy! dám đối xử như vậy với con trai ông ta! Phải biết rằng kể cả
cô thích con trai ông ta, khóc lóc đòi gả cho Lưu Bân, ông ta cũng chưa
chắc đã đồng ý, cũng không xem xem bản thân mình có thân phận thế nào!
Vậy mà dám làm tổn thương con trai ông ta!
Nghĩ vậy Lưu Lỗ Hàn đứng ngồi không yên, ông ta liền đi ra khỏi phòng Lưu Bân.
Lưu Lỗ Hàn vừa đi, Lưu Bân liền có phản ứng, anh ta quay đầu ra nhìn cánh cửa vừa được đóng lại, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Lưu Lỗ Hàn vừa đi ra, liền gọi tâm phúc tới: “Việc đó thế nào rồi? việc về
thuốc phiện đều sắp xếp ổn thỏa chưa? Phong Hòa bọn họ có nghi ngờ gì
không?”
“Không ạ, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi! lão gia cứ yên tâm!” người đó đứng cúi người bẩm báo với Lưu Lỗ Hàn.
Thực ra tâm phúc của Lưu Lỗ Hàn ông ta ta thấy cô cùng khó hiểu, tại sao lão gia lại thế này, theo lý mà nói thì có Phong Hòa và những người khác
thì thực lực của bang Chim ưng sẽ càng mạnh hơn, sao lão gia lại lúc nào cũng muốn sớm loại bỏ bọn họ?
Lưu Lỗ Hàn nghe thấy vậy, ánh mắt trở nên u ám.
Những năm gần đây, ông ta đương nhiên biết được có bốn người đó thì thực lực
của bang Chim ưng mới hùng mạnh được, nhưng chính vì bốn người bọn họ
mạnh quá, mạnh tới mức cả bang Chim ưng chỉ biết tới bốn vị đại đường
chủ mà không biết còn có ông ta Lưu Lỗ Hàn.
Hức! Những năm vừa rồi, ông ta đã cho bọn họ đủ cơ hội! vậy thì tới bây giờ đừng có trách ông ta không khách khí.
Phong Hòa và những người khác không hề biết tới ý nghĩ của Lưu Lỗ Hàn, bây
giờ đang ở trên một chiếc thuyền hàng, chiếc thuyền này bên trên được
chất hàng là bột mỳ, nhưng thực ra bên dưới chính là thuốc phiện.
Và nhiệm vụ của bọn họ chính là vận chuyển số thuốc phiện này tới nơi bọn họ cần tới!
“Vũ Sênh, Cậu nói xem tại sao lão đại lại phải phái bốn người chúng ta cùng đi? Lúc trước chẳng phải luôn có người khác à?” Phong Hòa nhìn Vũ Sênh, sắc mặt có chút hoài nghi. Không biết tại sao, anh ta luôn có một dự
cảm không lành.
“Điện Cách, cậu có biết số hàng này tới từ đâu
không?” Vũ Sênh nhìn Điện Cách hỏi, giọng nói hơi trầm xuống, cũng giống như Phong Hòa, anh ta cũng cảm thấy có gì đó bất an.
“Số hàng
này.....” Điện Cách suy nghĩ một lát nhưng cũng không nghĩ ra số hàng
này tới từ đâu, anh ta quay đầu nhìn Lôi Thạch: “Cậu đã kiểm tra kĩ hàng trên thuyền chưa?”
“Kiểm tra?” Lôi Thạch nhìn Điện Cách, dường
như có vẻ ngạc nhiên, lại còn cần kiểm tra? Trước đây anh ta cũng chưa
từng vận chuyển, làm sao anh ta biết là còn cần phải kiểm tra!
“Chết rồi!” Lôi Thạch vừa nói dứt lời, ba người lập tức đứng lên chạy về phía kho hàng.
Lôi Thạch đứng ở phía sau có chút nghi ngờ, thế này là thế nào?
Bốn người cùng tới kho hàng, Vũ Sênh tự mình ra tay, lật những bao hàng lên, rạch bao ra, đột nhiên bột mì tuôn ra ngoài.
“Bột mì!” Vũ Sênh lạnh lùng nói.
Lại ra tay rạch một chiếc bao khác.
“Bột mì!” giọng nói lần này gằn xuống.
Phong Hòa và hai người khác vừa nghe, lập tức không chịu đứng yên,, cũng ra tay kiểm tra số “thuốc phiện” này.
“Bột mì!”
“Bột mì!”
“Bột mì!”
... ...... .....
Giọng nói càng lúc càng có vẻ nghiêm trọng hơn, sắp tới nơi cần tới rồi, vậy
mà bây giờ mới phát hiện ra hóa ra bọn họ vận chuyển là bột mì!
“Vẫn là bột mì!” Lôi Thạch rạch một bao bột mì cuối cùng ra nói như kẻ hết hơi.
Ngữ khí yếu ớt đó đúng là rất khó làm người khác có thể tìm thấy mối liên
hệ giữa tính cách nóng như lửa của anh ta với giọng nói đó.
Câu
nói đó vừa được phát ra, sắc mặt cả bốn người đều trở nên nghiêm trọng,
bốn người ánh mắt cùng hướng về chiếc bao tải bột mì.
“Quay đều!” Vũ Sênh nhìn số bột mì, hai mắt đỏ lên, nói như gầm.
Bốn người họ được phái đi để vận chuyển thuốc phiện, Lưu Lỗ Hàn nói lần này lượng thuốc phiện quá lớn, giao cho người khác không yên tâm, vậy mà
không ngờ là đang giăng bẫy để đợi bọn họ lọt lưới.
Vốn dĩ bọn họ vẫn còn cảm động, cứ nghĩ rằng đại ca nghĩ thông rồi! bây giờ xem ra đúng là bọn họ thật nực cười!
Sao lại có thể dễ dàng tin người khác thế này chứ! bọn họ sao lại quên mất
rồi, trong thế giới ngầm này, dễ dàng tin người khác thì kết cục là chết không được yên thân.
Ánh mắt Vũ Sênh nhìn rất hung dữ, anh ta
vừa hét vừa chạy tới tổ lái, ba người khác thấy anh ta chạy đi mới như
bừng tỉnh và đuổi theo.
Phải biết rằng bọn họ đang đi giao dịch,
bây giờ kẻ buôn thuốc phiện, ai chẳng biết khả năng mất đầu là như chơi, dính vào cái này làm gì có ai mà không tàn ác, phải biết rằng bọn họ đã đợi gần một tháng, hóa ra là đợi một thuyền bột mì, e rằng bốn người
bọn họ sẽ có kết cục chẳng tốt đẹp gì.
Nghĩ thôi đã thấy sợ, vậy là bốn người nhanh chóng chạy đi ra lệnh cho thuyền quay đầu ngược lại!