Vậy là cô chỉ hít thở một hơi thật sâu, loại bỏ đi cơn thịnh nộ: “Anh cứ lẳng lặng xuất hiện
phía sau người khác như thế sẽ làm cho người ta sợ chết khiếp đấy.” Ngọc Tình nói từ từ, trong lòng còn thầm bổ sung, không xử tội anh là còn
may đấy.
Kể từ khi An Tiểu Mễ đi rồi thì cũng không có ai lẳng
lặng xuất hiện phía sau lưng cô như thế này nữa, vì vậy Ngọc Tình chưa
quen với kiểu này.
“Cô sợ?” Ngao Thánh nghe thấy lời Ngọc Tình nói, hơi nhướn mày lên, sau đó hỏi.
Hai chữ đó vang lên bên tai Ngọc Tình làm cho cô thấy thật ngại ngùng, Cô
không nên sợ mới phải chứ nhỉ! Câu hỏi đó là đang coi thường cô hay
khinh bỉ cô?
Chỉ thấy Ngọc Tình hơi nheo mắt lại, cười tươi nói: “Đúng thế, thì sao nào?”
Ngao Thánh rõ ràng là chưa từng thấy Ngọc Tình cười tươi như thế, đột nhiên
anh liền đơ người ra, ngay sau đó liền lắc đầu: “Không, chỉ là cảm thấy, không nên.....”
Ngao Thánh còn chưa nói hết liền cảm thấy một
cơn nhói đau. Ngọc Tình giơ chân lên, đá mạnh vào chân Ngao Thánh, quay
đầu rời đi. Để lại một mình Ngao Thánh suýt xoa cúi người xuống vì cơn
đau ở chân.
Cô gái này làm sao thế, vừa nãy chẳng phải vẫn còn
cười à, sao thay đổi 360 độ thế? Là do Ngao Thánh không hiểu tính cách
của Ngọc Tình thôi, hôm nay nếu đổi lại là Tiêu Thần hay Loan Thụ thì
chắc chắn sẽ không bị đánh.
Nguyên nhân không có gì khác đó chính là bị đánh nhiều quen rồi nên sẽ có kinh nghiệm. đó chính là nếu mà
Ngọc Tình nheo mắt lại cười tươi thì đó chính là lúc cô không vui tí
nào, và chuẩn bị quan tài đi là vừa. Dù là người một nhà thì cú đánh của cô cũng phải đau tới ba ngày.
Vậy là hôm nay Ngao Thánh đen đủi rồi, chỉ biết chịu thế thôi, anh động vào ai thì động chứ sao lại động vào cô!
Chỉ có điều hôm nay khi anh ta đang trồng hoa liền ngửi thấy hơi thở của
cô, chỉ là chạy tới gặp mặt cô một lát mà thôi, có tới nỗi cô đá anh một cái thế không? Kể cả là anh có dọa làm cho cô sợ hãi thế nhưng cũng
không tới nỗi ra tay mạnh thế chứ! Ngao Thánh không hề nghi ngờ, nếu
không phải xương cốt của mình cứng chắc, thực lực mạnh thì cú đá đó của
Ngọc Tình nếu là người khác chắn chắn đã gãy xương.
Ngao Thánh
thì buồn bực nhưng phía Ngọc Tình cũng chẳng vui vẻ gì. Không biết tại
sao nhưng cô không muốn Ngao Thánh nói cô là nhát gan hay nói rằng cô là một con hổ cái, cô đều cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng, nghĩ
lại, có phải bản thân ra tay mạnh quá không? Cú đã đó của cô đã dùng tầm ba phần linh lực, không gây ra hậu quả gì chứ?
Đúng rồi, Ngao
Thánh tìm bản thân mình làm gì chứ? với ấn tượng của Ngọc Tình dành cho
Ngao Thánh thì nếu không có việc gì anh nhất định sẽ không tìm cô, với
chút công phu đó cô nghĩ anh nhất định thà trồng hoa chưa sẽ không tự đi tìm phiền phức.
Vậy là Ngọc Tình hiếm có mới cảm thấy có lỗi với người mình đã làm cho bị thương. Cô quyết định đi hỏi anh rốt cuộc là
có việc gì. Cô đã phải tìm cho mình một lí do đường đường chính chính
sau đó đi thẳng tới chỗ Ngao Thánh.
Thế nhưng Ngọc Tình vừa tới
nơi liền đơ người ra, chỉ thấy nơi ở của anh vẫn sạch sẽ ngăn nắp như
thường nhưng không thấy chủ nhân đâu. Vườn hoa đó vẫn đang lớn lên,
nhưng chủ nhân thì lại không xuất hiện. Những hạt giống hoa đang vung
vãi dưới đất còn chưa được trồng hết nhưng người trồng thì đã không thấy đâu nữa.
Ngọc Tình suy nghĩ vài giây rồi đột nhiên vội vàng lo
lắng. Ngao Thánh nhất định có việc gấp gì bằng không sẽ không đang trồng hoa mà bỏ dở thế này. Tuy Ngọc Tình và Ngao Thánh không tiếp xúc với
nhau nhiều nhưng Ngọc Tình biết tính cách Ngao Thánh. Anh tuyệt đối là
một người yêu hoa như tính mạng, anh tuyệt đối sẽ không đang trồng được
một nửa mà chạy đi thế này. Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi!
Ngọc
Tình thần sắc lo lắng, sau đó cơ thể liền biến mất, rồi cô lại xuất hiện bên bờ sông khi mà ban nãy cô gặp Ngao Thánh. Cô đơ người ra.
Chỉ nhìn thấy người trồng hoa đó lúc này đang hơi cúi người xuống, một tay
đỡ lấy bên chân bị cô đá, trông có vẻ rất đau đớn, lại tủi thân. Ngọc
Tình nhìn mà đơ người ra,thế này là thế nào....? cô tiến về phía trước
mặt anh: “Này.... Ngao Thánh, anh làm sao thế?”
“Cô đá tôi đau quá.” Ngao Thánh thấy Ngọc Tình xuất hiện trước mặt mình, khuôn mặt liền trở nên có phần rạng rỡ và vui mừng.
“Đau?” Ngọc Tình nghe thấy vậy, cô nói lời xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi....”
Ngọc Tình mở miệng muốn tìm một lý do gì đó cho mình, thế nhưng vô số lí do
lóe lên trong đầu nhưng cô lại phát hiện chúng chẳng ra làm sao, những
lí do đó căn bản không được coi là lý do, vì vậy Ngọc Tình chỉ ngập
ngừng, thực ra cô cũng không biết tại sao bản thân tức giận, tại sao lại đá anh.
“Vậy....” Ngao Thánh nói: “Cô đỡ tôi về?” Ngao Thánh khẽ đưa tay ra, nhìn Ngọc Tình nói với vẻ mong chờ.
Ngọc Tình đần người ra nói: “Cái gì?”
“Cô đá tôi đau thế này, bây giờ tôi đi lại cũng khó khăn, cô không dìu tôi
về?” Ngao Thánh ngẩng đầi lên nhìn Ngọc Tình, nói như đúng rồi, sau đó
thấy cũng áy náy, cô suy nghĩ cũng thấy đúng.
Vậy là Ngọc đại
tiểu thư lại khó mà hồ đồ một lần nữa, đưa tay ra đỡ lấy Ngao Thánh rồi
biến mất trên mặt nước. Cô không hề nhìn thấy trong ánh mắt Ngao Thánh
là sự vui mừng và ấm áp.
Đưa Ngao Thánh về rồi Ngọc Tình mới mở miệng hỏi: “Anh vội vàng tìm tôi làm gì? Sao đang trồng dở hoa mà lại chạy đi như thế?”
“Cô nhìn thấy rồi à?” Ngao Thánh ngại ngùng rồi liền hỏi lại.
“Ừm. vừa nãy tôi đi rồi nhưng thấy bản thân mình làm thế cũng không đúng,
muốn tìm anh xin lỗi, vì thế đã nhìn thấy rồi.” Ngọc Tình nói thật lòng
mình rồi nhìn Ngao Thánh: “Tôi biết anh mà không có việc gấp thì tuyệt
đối sẽ không bỏ vườn hoa để mà đi như thế, nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Nghe những suy đoán của Ngọc Tình, Ngao Thánh khẽ cười: “Tôi nấu một ít cháo, gọi cô đến ăn.”
Cái gì? Không biết đây là lần thứ mấy mà Ngọc Tình đơ ra trong ngày hôm nay rồi, cô nhìn Ngao Thánh: “Anh không bị bệnh đấy chứ?” cái tên này chắc
chắn là ốm rồi, người lạnh lùng như anh lại nấu cháo cho cô ăn? Lại còn
vì việc này mà bỏ cả vườn hoa yêu quý của anh ta như thế?
“Hức.”
nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Ngọc Tình, nhìn mặt cô như đang viết
sáu chữ “Anh không bị bệnh đấy chứ”, Ngọc Tình liền buồn rầu, chỉ thấy
anh đưa tay lên xua xua: “Mau đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Vốn dĩ anh cảm thấy việc nhìn thấy cô còn quan trọng hơn việc trồng hoa,
thế nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy lại muốn coi cô gái này là hạt
hoa mà đem đi trồng! Nha đầu, đúng là làm người khác bực cả mình.
Thấy Ngao Thánh tức giận rồi, Ngọc Tình cười he he: “Này...cháo ở đâu? Tôi đi lấy.”
Thôi được rồi, Ngọc Tình thừa nhận, bản thân hơi quá đáng, đã đánh người ta
lại còn mắng người ta, huống hồ lần trước anh còn cứu cô.
“Trong bếp!” Ngao Thánh lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Tình, mở miệng rất muốn nói không có, nhưng cuối cùng đã nhịn cơn tức giận lại.
Ngọc Tình nghe thấy lại cười he he, đi vào bếp múc cháo. ở đây mấy ngày,
Ngọc Tình biết tay nghề nấu nướng của Ngao Thánh rất khá.
Nhìn
theo bóng dáng Ngọc Tình, Ngao Thánh liền khẽ mỉm cười. Anh cũng không
biết bản thân làm sao, đột nhiên lại cảm thấy cô còn quan trọng hơn cả
việc trồng hoa. Trước đây trồng hoa là để ép bản thân nhớ về những điều
mà mình không nhớ nổi, thế nhưng bây giờ việc trồng hoa dường như chỉ để nấu thêm cho cô vài bát cháo, sau đó chờ cô tới.
Từ khi nào, suy nghĩ và quan niệm của bản thân lại thay đổi rồi?
Ngao Thánh suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm được ra câu trả lời, anh lặng lẽ ngồi đó, bộ đồ màu trắng, mái tóc màu đen tạo nên một bức tranh non
nước vậy. Khí chất của anh toát ra trong lúc anh ngồi an nhiên làm cho
Ngọc Tình đơ ra sau khi múc cháo quay lại.
Phác Vũ, nếu Phác Vũ ở đây, có phải anh cũng sẽ đẹp thế này, dường như là một bức tranh non nước thiên nhiên vậy!
Khi Ngọc Tình vừa quay lại Ngao Thánh đã biết, anh lặng lẽ nhìn Ngọc Tình,
nhìn bộ dạng đơ người ra của cô, nhìn ánh mắt mơ màng của cô. Ngao Thánh biết Ngọc Tình lại nhớ tới người đó rồi.
Mấy ngày đó cô cứ nhìn
anh thất thần như vậy, mới đầu anh còn cảm thấy khó chịu, về sau thì cảm thấy ấm ức, sau đó nữa lại cảm thấy con tim có chút nhói đau, dường như là anh thương cô.
“Mau ăn cháo đi nhìn gì mà nhìn!” Ngao Thánh
nhìn cô vài giây rồi nói, nhìn cô giật mình trước câu nói của anh con
tim Ngao Thánh lại nhói đau, lặng lẽ nhìn cô uống hết một bát cháo rồi
lẳng lặng rời đi.
Vốn dĩ Ngao Thánh vẫn có lời muốn nói với Ngọc
Tình, thế nhưng, nhìn bộ dạng cô bây giờ, Ngao Thánh đột nhiên không
biết nên nói gì. Chỉ tới khi cô đi mới nói thêm một câu: “Khi nào muốn
ăn thì lại đến.”
Sau khi nói xong Ngao Thánh liền mỉm cười, từ khi nào mà anh lại trở nên như thế này chứ?
Ngọc Tình rời khỏi không gian liền nhận được điện thoại của Lưu Bân, nói
rằng nhà nước đã tiến hành tạo áp lực cho hắc đạo phía nam. Ngọc Tình
trả lời rằng cô biết rồi sau đó liền tắt máy. Cô biết Lâm Chính Đông
đang thể hiện thiện chí của ông ta với cô.
Thế nhưng Ngọc Tình
không hề cảm thấy biết ơn ông ta, cũng đương nhiên không cảm thấy bản
thân đã bỏ ra công sức mà không nhận được báo đáp thì sẽ hối tiếc.
Là tự cô muốn tìm Ấn Trấn Yêu, là tực cô muốn bảo vệ loài người, là tực cô đi tìm người hợp tác. Vì thế cô không hề trách Lâm Chính Đông, nhưng cô cũng tuyệt đối cũng không tỏ ra biết ơn ông ta.
Vốn dĩ cô còn
cho rằng Lâm Chính Đông là một người thông minh, nhưng không ngờ ông ta
lại là một người bảo thủ, cứng nhắc đến như vậy! Hức, bây giờ mới thể
hiện thiện chí, ông ta không cảm thấy hơi muộn rồi à!
Ngọc Tình
nghĩ về sự việc này, đương nhiên là đã đem sự việc của Phác Vũ kìm nén
trong lòng, vậy là cô đột nhiên quyết định ngày mai sẽ khởi dành đi tới
thành phố S.
Trung tâm phía nam chính là thành phố S, cô muốn
tiến vào phương nam vậy thì đương nhiên phải hiểu về thị trường phương
nam. Hơn nữa, trước khi mở rộng bang Chim ưng ra phía nam, cô bắt buộc
phải tìm hiểu về thực lực của các bang hắc đạo phía nam, biết đâu còn có thể tìm được vài đồng minh!
Ngày hôm sau Ngọc Tình cáo biệt cha
mẹ xong liền bay thẳng tới Thượng Hải, đương nhiên cô không phải một
người đơn phương độc mã, cô đã sắp xếp sự việc của bang Chim ưng đâu vào đấy, hôm nay Thích HIểu và Tiên Thần cũng sẽ bay tới.
Ngọc Tình xuống khỏi máy bay đã liền bị chặn lại.
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu, chúng tôi tiễn cô?” đứng trước mặt Ngọc Tình là
một người đàn ông với mái tóc đen, anh ta cao hơn Ngọc Tình nửa cái đầu, đúng là không phải rất cao, anh ta nở một nụ cười lương thiện, thế
nhưng nhìn thế nào cũng thấy thật ghê tởm.
Ngọc Tình nhìn người
thanh niên không được coi là quá xấu, cũng không được coi là đẹp trai
trước mặt, cô khẽ cười rồi lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”
“Ây za,
thế sao được chứ!” người đó lắc đầu, sau đó liền tiến lên phía trước hai bước, mũi anh ta sắp chạm vào trán Ngọc Tình: “Tôi thấy tiểu thư nhìn
đáng yêu thế này cho nên....” (Truy cập nhanh nhất tại Website: www.rosenovel.com)
Người đó vừa nói vừa động đậy, nhét vào tay Ngọc Tình một mảnh giấy.
Ngọc Tình hơi đơ người ra, sau đó cầm lấy mảnh giấy. đó là một tờ ngân
phiếu, trên đó viết một vạn, cô đơ người sau đó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ nhếch môi nói: “Các hạ làm thế này là ý gì?”
“TIểu thư đến thành phố S để chơi đúng không? Nhìn bộ dạng này của tiểu thư
thì chắc chắn là một học sinh, chắc là chẳng có được bao nhiêu tiền tiêu vặt. Số tiền này cho tiểu thư coi như tiền tiêu vặt.” Người đó khẽ
cười, nhìn Ngọc Tình từ đầu tới chân, giống như một con sói đang nhìn
một con mồi béo ngậy vậy.
“Ồ?” ánh mắt Ngọc Tình đảo nhìn bốn
phía một lượt, rồi cô trở về ý nghĩ muốn giáng cho tên này một quả đấm:
“Tại sao anh lại đưa tôi số tiền này?”
Nhìn vào tuổi tác của Ngọc Tình thì có thể thấy đây là độ tuổi mà không biết gì, dễ bị mắc lừa
nhất, vì vậy Ngọc Tình đã phát huy ưu điểm này rất tốt, chỉ thấy cô nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt khâm phục.
“Hôm nay đi chơi
với tôi, số tiền đó sẽ là của cô.” Người đó vừa nói vừa nhìn Ngọc Tình,
ánh mắt hắn ta toàn là sự đê hèn và ý nghĩ bẩn thỉu.
“Chơi?” Ngọc Tình khẽ cười, sau đó gật đầu: “Anh thật là tốt, cho tôi tiền lại còn
đưa tôi đi chơi!” bộ dạng lúc này của Ngọc Tình vô cùng giống với một
đứa trẻ, cô mỉm cười, đôi mắt to tròn chớp chớp. Trong lòng thì lại đang mắng: “Khốn kiếp, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ có một ngày còn có người lấy tiền ra để đùa với cô.”
Độ tuổi này của cô vừa nhìn đã biết là một thiếu nữ mới lớn, lúc này Ngọc Tình không còn nghi ngờ gì
nữa – kẻ đứng trước mặt cô lúc này là một tên biến thái, hơn nữa lại còn là một tên đại biến thái chuyên nhằm vào học sinh! Nếu như không phải
Ngọc Tình để ý thấy xung quanh hắn có rất nhiều kẻ đang âm thầm bảo vệ
hắn ta thì dù hôm nay hắn ta có tới mười mạng cũng sẽ phải giao hết cho
Ngọc Tình!
Cuối cùng, Ngọc Tình đã đi cùng với người đàn ông trẻ tuổi đó.
“Anh à, em tên là Ngọc Nhã Trần, anh tên là gì?” Ngọc Tình chẳng cần suy
nghĩ, cô liền ghép tên mình và tên của Phong Nhã Trần vào làm một, ngây
thơ nhìn người đàn ông rồi hỏi.
“Anh không phải là người của đất
nước này đâu.” Người đàn ông khẽ cười: “Anh là người của nước R, tên là
Tỉnh Thượng Thụ.” Nói rồi hắn ta vênh váo ngẩng đầu lên vẻ vô cùng tự
hào.
“Anh Thụ.” Ngọc Tình gật đầu, ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng
thì đang cảm thấy ghê tởm. Cũng đúng, cái hạng biến thái rác rưởi này
nếu không phải người của nước R thì cô còn cảm thấy ngạc nhiên ấy chứ.
Hai người đi ra khỏi sân bay, vừa đi ra liền lập tức cô người chạy lại. Chỉ thấy người đó mặc quần áo đen cực kì giống với hắc đạo, anh ta đứng
thằng người chào: “Thiếu gia!”
Tỉnh Thượng Thụ gật đầu: “Ừm.” anh ta nói rồi kéo tay Ngọc Tình lên xe, cái tên Tỉnh Thượng Thụ đó chưa
vội làm gì Ngọc Tình mà hắn dùng tiếng của nước R bàn luận gì đó với
người của hắn.
Lúc này Ngọc Tình chỉ lặng lẽ ngồi đó, trong lòng
thấy bực dọc, cô đúng là không nghĩ ra được bản thân rốt cuộc có điểm gì tốt, mà ngay đến cả ở sân bay cũng gặp phải kẻ biến thái.
Thực
ra Ngọc Tình tuy nhìn không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại
rất thanh tú, lại thêm với sức mạnh tinh thần mà cô tu luyện làm cho cô
phát ra một loại linh khí rất khó diễn ta, còn việc cô và Phong Nhã Trần cùng với những người khác quan hệ, trên mặt lại có một chút hấp dẫn của phụ nữ. Vì vậy sự kết hợp của những điều này đã làm cho Tỉnh Thượng Thụ vừa nhìn đã để ý tới cô.
Chiếc xe đỗ lại trước cửa một khách sạn, tài xế xuống xe, Tỉnh Thượng Thụ xuống xe, Ngọc Tình xuống xe.
“Anh Thụ, đây là đâu thế? Chẳng phải anh muốn đưa Nhã Trần đi chơi à?” Ngọc
Tình nhìn lên trên đỉnh của tòa nhà khách sạn, sau đó nhìn Tỉnh Thượng
Thụ với vẻ sợ hãi.
“Đưa em tới ăn cơm.” Đây là khách sạn hạng
sang, đương nhiên là không thể thiếu được những thứ như camera rồi, để
tránh phiền phực, vì vậy Tỉnh Thượng Thụ cười cười nói dối Ngọc Tình.
“Vâng vâng. Đúng lúc Nhã Trần cũng thấy đói rồi. Anh Thụ, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi Ngọc Tình liền chạy về phía trước vui mừng, tránh đi bàn tay
đang định khoác lên người cô của Tỉnh Thượng Thụ.
Ngọc Tình làm
vậy Tỉnh Thượng Thụ cũng không nói gì, khẽ cười rồi bước về phía trước.
Tỉnh Thượng Thụ đưa Ngọc Tình đi vào khách sạn, đi thẳng lên một căn
phòng.
Khách sạn này là nơi tập hợp của dịch vụ ăn uống, chỗ ở và cả khu vui chơi giải trí, có phòng để ở, có phòng để vui chơi, đương
nhiên cũng có phòng ăn rồi, lúc này Tỉnh Thượng Thụ đưa Ngọc Tình đi tới một phòng ăn uống.
Ngọc Tình ngoan ngoãn đi theo Tỉnh Thượng Thụ phía sau, sau đó cô phát hiện có rất nhiều nhân viên phục vụ đang nhìn
mình với ánh mắt đáng thương và thông cảm.
Haiz. Trong lòng cô thở dài một tiếng, quả nhiên cái tên này chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Hai người đi qua một hành lang dài, dừng lại trước một căn phòng, Tỉnh Thượng Thụ kéo cửa ra, đưa Ngọc Tình vào trong.
“Ha ha, Tỉnh Thượng Thụ anh tới muộn rồi....” vừa bước vào phòng liền nghe
thấy có người cười ớn, Ngọc Tình nhìn theo tiếng cười đó, chỉ nhìn thấy
một người đàn ông đi tới, đưa tay ra kéo lấy Tỉnh Thượng Thụ, sau đó
nhìn Ngọc Tình: “Đây là cô gái mà lần này anh mang tới à? Ừm, nhìn cũng
không tới nỗi nào.”
Ngọc Tình nghe nhưng không hiểu người đó đang nói gì, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp, ngay sau đó đi vào trong phía sau hai người, vừa mới vào tới phòng khách Ngọc Tình liền đơ người ra.
Chỉ thấy trung tâm của phòng khách có một người con gái đang nằm, người đó
nằm thẳng đuỗn, trên người được đặt rất nhiều loại đồ ăn.
Thế này, thế này....
Ngọc Tình bỗng nhiên đứng đơ người ra, sau đó cô lại thầm mắng trong lòng, quả nhiên người nước R thật biến thái hết chỗ nói.
“Anh Thụ.” Nghĩ thì nghĩ vậy, chỉ thấy Ngọc Tình vẻ sợ hãi ngẩng đầu lên
nhìn Tỉnh Thượng Thụ: “Thế này.....” cô giơ tay lên chỉ về phía cô gái
đó – trên miệng còn đang cắn một quả đào.
Tỉnh Thượng Thụ không
hề trả lời Ngọc Tình, anh ta đi tới bên cạnh cô gái, quỳ xuống, từ từ
cúi đầu, hắn há mồm ra cắn lấy quả đào một miếng rồi nuốt, tiếp theo là
nhẹ nhàng hôn lên môi cô gái.
“Ưm....” một tiếng ưm khó chịu phát ra từ miệng cô gái, cơ thể cô ta run lên, nhưng những đồ ăn trên người
thì không cái nào bị rơi xuống.
Ừm, chắc là được rèn luyện rồi!
Ngọc Tình gật đầu phán đoán! Sau đó miệng Tỉnh Thượng Thụ còn chạy xuống dưới cổ cô gái, nếm chỉ một chút thức ăn trên đó, rồi lại từ từ đưa
miệng xuống phần eo. Mỗi hành động của hắn ta đều làm cho cô gái đó rên
lên, nghe có vẻ rất quyến rũ.
“Anh Thụ....” Ngọc Tình nhìn một
lát cảm thấy không hứng thú gì, cô thực lòng không muốn nhìn thấy cảnh
này. Bây giờ điều cô muốn làm duy nhất đó là làm rõ lai lịch của người
đàn ông này sau đó giết chết hắn ta.
“Hả?” Tỉnh Thượng Thụ dừng
lại mọi hành động, quay mặt ra nhìn Ngọc Tình, giọng khàn khàn, hai mắt
đầy thú tính: “Sao hả? Tiểu Nhã Trần cũng muốn thử à?”