Có sự giúp đỡ của Cục An ninh Quốc gia, việc tìm kiếm Ấn Trấn Yêu cũng dễ dàng hơn rất nhiều, phải biết rằng dựa vào khả năng của Ngọc Tình trên tất cả các lãnh thổ
của thế giới đi tìm năm mảnh ghép của Ấn Trấn Yêu thì chắc chắn là mò
kim đáy bể.
Tuy nói rằng Ngân Nguyên lờ mờ có thể biết được vị
trí lối vào của giới yêu ma, nhưng dù sao cũng đã đã rất nhiều năm qua
đi rồi, bao nhiêu năm nay, thế sự xoay vần, những vị trí đó cũng sớm đã
trở nên mơ hồ rồi.
Cũng chính vì lẽ đó, Ngọc Tình mới nghĩ tới
người của Cục An ninh Quốc gia. Bọn họ chẳng phải luôn nói là phải bảo
vệ sự an toàn cho quốc gia và nhân dân sao, cô giúp bọn họ hoàn thành
tâm nguyện còn gì. Nếu đã muốn như vậy thì những thứ này cũng để cho bọn họ đi tìm.
“Hợp tác?” trong một căn phòng làm việc màu trắng,
một cô gái ngồi lặng lẽ trước một chiếc bàn làm việc màu đen tuyền làm
bằng đá cẩm thạch đang khẽ cười. trong đôi mắt to tròn đó là sự chế giễu và nhạo báng, bây giờ những người này mới nghĩ tới việc hợp tác à?
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, những ngón tay thon thả của cô cầm vào tấm giấy
mời màu đỏ. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt đó rõ ràng như
muốn đốt cháy nó đi ngay lập tức. Không biết bao lâu qua đi, cô mới từ
từ nở nụ cười, cả bàn tay mới bóp chặt lấy tờ giấy mời đó.
Lạc Chính Đông sao?
Khi ở kiếp trước, Ngọc Tình không phải là thuộc hạ của ông ta, khi đó Ngọc
Tình được lãnh đạo trực tiếp bởi Lý Uy, vì vậy đối với Nhạc Chính Đông,
cô đúng là không hiểu gì. Có điều từ mấy lần gặp mặt, cô lờ mờ có thể
nhìn ra, người đó là một người khá thức thời.
Sự thức thời đó có
khi là tốt, có khi là xấu, còn Lâm Chính Đông rốt cuộc là người như thế
nào, cô đúng là có vài phần tò mò. Nếu đã như vậy thì bữa cơm tối này,
xem ra cô nhất định phải đến ăn xem thế nào.
Đúng vậy, tờ giấy
mời trên tay Ngọc Tình lúc này chính là của Lâm Chính Đông. Kể từ khi
Lâm Chính Đông quyết định lôi kéo Ngọc Tình bắt đầu, ông ta nghĩ phải
bắt đầu từ đâu, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại ông ta đã lấy bang Chim ưng
ra làm lí do.
Tuy rằng bây giờ phía nhà nước đã bỏ đi sự tấn công vào bang Chim ưng, nhưng Lâm Chính Đông vẫn biết, những hành động trước đó nhất định đã làm cho Ngọc Tình ghét nhà nước rồi, vì vậy có một số
lời vẫn phải nói cho rõ ràng. Ví dụ như, ông ta có thể giúp Ngọc Tình
kéo Lưu Minh xuống khỏi bệ, ví dụ như, trong những vấn đề không thuộc về nguyên tắc ông ta có thể giúp đỡ Ngọc Tình.....
Còn về mục đích, không sai, đương nhiên là ông ta có mục đích. Lâm Chính Đông ông ta là
một người tốt không sai, là một đầy tới vì nhân dân và đất nước phục vụ, cũng không sai, nhưng không ta không phải đồ ngốc, ông ta càng biết
phải bảo vệ bản thân mình, và thu được tất cả những gì mà bản thân mình
mong muốn.
Vì vậy ông ta bán ân tình cho Ngọc Tình đương nhiên là có mục đích, mà mục đích của ông ta chính là, muốn Ngọc Tình bỏ công bỏ sức ra trong chuyện Ấn Trấn Yêu, còn một việc nữa đó là đánh vào Lý
Uy.
Bao nhiêu năm nay, Lý Uy luôn như là cái gai trong mắt của Lâm Chính Đông.
Không kể lí do là gì nhưng ông ta cũng không thấy Lý Uy thuận mắt, không cần nói tới những quyền uy của chức vụ, không cần nói tới tính cách làm gì cũng yêu cầu hoàn hảo, không cần nói đến sự hẹp hòi, không cần nói
tới cái đạo đức ngày càng xuống cấp của một người quan. Chỉ cần nói Lý
Uy bây giờ Lý Uy tuyệt đối đã không còn là một người cán bộ vì nước vì
dân nữa rồi.
Không cần nói những cái khác, chỉ cần nói tới sự
việc liên quan tới Ngọc Tình, cách làm việc của Lý Uy đã vô cùng không
đạt, ai cũng biết được sự nặng nhẹ của sự việc này, là bang Chim ưng
quan trọng hay là sinh mạng của bao nhiêu con người trên thế giới này và của đất nước này quan trọng!
Vì vậy, bất kể là vì từng bước lên
cao của Lâm Chính Đông hay vì những thứ này, Lý Uy, mãi mãi là một hòn
đá cản đường. Hơn nữa còn là một hòn đá không dễ để di chuyển đi được.
Cho nên Lâm Chính Đông nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ông ta hướng ánh mắt
về phía Ngọc Tình.
Từ báo cáo của Nguyễn Khánh có thể thấy, ông
ta cảm thấy cô gái này không hề đơn giản. Không cần nói tới việc năm xưa khi cô chỉ mới bảy tuổi đã làm một trong những đường chủ của bang Chim
ưng, chỉ nói trong tám năm nay, cô gái này đã làm ra hàng loạt sự việc
chứng minh rằng cô nương này không hề đơn giản.
Tuy rằng năm xưa
khi Ngọc Tình mở công ty là lấy danh nghĩa người khác đăng ký, nhưng nhà nước làm gì, Lâm Chính Đông ông ta làm gì, mọi dấu vết đều cho thấy
những thứ này đều có liên quan tới Ngọc Tình dù ít dù nhiều. Thử nghĩ
một cô gái 15 tuổi có thể làm gì.
Học tập, ăn cơm, ngủ, chơi,
hoặc là đến tuổi bắt đầu biết yêu. Nhưng cô gái tên Ngọc Tình này rõ
ràng lại không giống như vậy, chính vì những điều không giống với những
cô gái khác mà ông ta mới chú ý tới cô. Cố ý lập tức tới thành phố X.
Lâm Chính Đông lức này đang ở trong căn phòng hạng tổng thống của một khách sạn năm sao, hai tay đang nắm chặt lai, trong lòng có chút không chắc
chắn. Từ các tài liệu ông ta thấy cô gái Ngọc Tình này không phải là một nhân vật dễ đối phó và hòa hợp, vì vậy ông ta rất nghi ngờ không biết
hôm nay rốt cuộc Ngọc Tình có nể mặt ông ta hay không.
“Cốc cốc cốc.” Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, Lâm Chính Đông hơi nheo mày lại, đứng lên, đi ra mở cửa.
“Lâm thiếu tướng!” người ngoài cửa nhìn thấy Lâm Chính Đông, khẽ cười, nở một nụ người rạng rỡ và ấm áp.
“Là bác sĩ Phác, anh tới đây là....” Lâm Chính Đông nhìn người khách đột
nhiên không mời mà tới, có chút nghi hoặc, phải biết rằng người đàn ông
này tuy nhìn rất đơn thuần và rạng rỡ nhưng cũng không phải là người dễ
gần. Năm xưa người này cũng không biết làm thế nào mà đã gia nhập vào
Cục An ninh Quốc gia, hơn nữa lại còn với thân phận một bác sĩ, bao
nhiêu năm nay, anh ta chưa từng thể hiện ra là ghét ai nhưng cũng tuyệt
đối chưa từng thể hiện là thích ai.
Cho nên, hôm nay anh ta tới đây là vì cái gì? Lâm Chính Đông thần người ra nghĩ mà quên mất mời người ta vào trong.
Có điều người khách cũng không để ý, anh ta khẽ cười, nói thẳng lý do tới: “Hôm nay Phác Vũ không mời mà đến, là do nghe nói Lâm thiếu tướng sẽ
gặp mặt chủ nhân của bang Chim ưng.”
Không sai, người đàn ông này chính là Phác Vũ – người đã biến mất tám năm nay, năm xưa anh ta xác
định rằng bản thân mình không xứng với Ngọc Tình, vì vậy đã rời đi, là
muốn làm nên nghiệp lớn, để cuối cùng có một ngày, anh ta có thể đường
đường chính chính đứng trước mặt Ngọc Tình, nói với cô một câu: anh yêu
em.
Tuy những năm vừa qua, anh ta không có sự nghiệp gì nổi bật,
nhưng ở trong Cục An ninh Quốc gia cũng được coi là một nhân vật khá có
tiếng, tuy không so sánh được với Phong Nhã Trần, nhưng nói chung là anh ta cũng đã đạt được mục đích, còn một điều nữa, đó là anh thực sự nhớ
cô rồi.
“Đúng vậy, chỉ là điều này thì có liên quan gì đến bác sĩ Phác?” Lâm Chính Đông hơi nheo mày lại, việc ông ta tới thành phố X
không ít người biết, nhưng rất ít người biết ông ta hẹn gặp Ngọc Tình,
vì vậy Lâm Chính Đông đang nghĩ, nhìn ánh mắt đầy cảnh giác của Phác Vũ.
Phác Vũ đương nhiên là nhìn thấy rồi, tuy tâm tính của anh đơn thuần, nhưng
anh cũng không phải đồ ngốc. Đương nhiên biết được sự cảnh giác của Lâm
Chính Đông tới từ đâu, có điều anh cũng không để ý, chỉ nhoẻn miệng
cười, nói rõ mục đích anh ta tới: “Thực ra tôi và Ngọc Tình cũng coi như là quen biết từ trước, có điều nếu nói ra thì rất dài dòng, còn về việc tại sao tôi lại biết thiếu tướng tới gặp Ngọc Tình thì chỉ là suy đoán
mà thôi.
Quen biết từ trước? Lâm Chính Đông nhìn Phác Vũ nghi ngờ, bọn họ quen biết từ trước sao? Sao lại như vậy!
Phác Vũ đương nhiên là ngay lập tức nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt ông ta,
có điều anh không có ý định giải thích, chỉ nói: “Tôi đến, chỉ là vì
muốn cùng ngài gặp cô ấy.”
Lâm Chính Đông nghe thấy vậy, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Thời gian chờ đợi qua đi rất chậm, có điều nói thế nào thì buổi tối cũng đã
tới. bóng tối vừa buông xuống, đèn của thành phố X đã sáng lên rực rỡ.
Buổi chiều Ngọc Tình đã gọi Lưu Bân tới, nói chuyện một lúc lâu, nói về việc của bang Chim ưng, còn cả việc sắp xếp lại Vân bang. Có điều nhắc tới
mới nhớ, cái tên Yến Vân đó trở về Yến gia cũng lâu quá rồi.
Nghĩ tới đây Ngọc Tình liền nheo mày lại, anh ta có ý gì, lẽ nào có biến cố gì đã xảy ra?
Ngọc Tình nghĩ vậy, đôi mắt to tròn của cô hiện lên sự nghi hoặc. Có điều
ngay sau đó, sự việc này đã được cô giữ trong lòng, bây giờ việc quan
trọng trước mắt đó chính là việc của Lâm Chính Đông.
Buổi tối, Ngọc Tình lái chiếc xe đua mà tám năm trước cô cá cược thắng, lái thẳng tới khách sạn xa hoa tráng lệ.
Bước chân của Ngọc Tình chậm rãi nhưng chắc chắn, thực ra cô sớm đã đoán ra
được mục đích của Lâm Chính Đông, song chính vì đoán ra rồi nên cô mới
bắt buộc phải tới một chuyến. Phải biết rằng kiếp này, cuối cùng cũng có một ngày cô sẽ phải đối mặt với Cục An ninh Quốc gia, vì vậy bây giờ có một người thức thời như vậy đúng là hiếm có.
Có điều nghĩ thì
nghĩ vậy, Ngọc Tình không hề có một chút lo lắng nào, cô đi rất chậm,
bước rất chắc chắn, đàng hoàng, thanh tao.
Vậy là đáng lẽ chỉ đi mất ba phút thì cô đi mất năm phút. Ngọc Tình không vội, vội cũng không được việc gì.
Lâm Chính Đông ông ta sớm đã tới rồi, lúc này đã ngồi đợi rất lâu, bây giờ
ông ta đang vô cùng nghi ngờ, Ngọc Tình căn bản sẽ không tới.
Nghĩ tới việc Ngọc Tình không đến, ông ta có chút hơi bực dọc, nhưng bực thì bực, ông ta cảm thấy cô nương này không, chính vì lẽ đó lại làm ông ta
càng muốn gặp cô hơn.
So với Lâm Chính Đông, Phác Vũ lại không hề lo lắng vội vàng chút nào. Tuy thời gian anh được tiếp xúc với Ngọc
Tình không nhiều, nhưng cũng có hiểu phần nào về cô gái này, anh tin
chưa tới những phút cuối cùng cô nhất định sẽ chưa tới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, phía ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chậm rãi
và đều đặn. Tiếng bước chân này rất nhẹ nhưng tai anh lại rất thính.
Tiếng bước chân này nghe bên tai anh giống như tiếng bước chân đang giẫm lên trái tim anh ta vậy. mỗi lần tiếng bước chân này vang lên, con tim
anh lại đập nhanh hơn một chút.
Dường như khi tiếng bước chân
dừng lại, con tim anh cũng như đột nhiên ngừng đập. Tiếng bước chân này
không ai rõ hơn anh, bởi vì tám năm nay, nó không chỉ xuất hiện một lần
trong giấc mơ của anh, trong lòng anh.
Tiếng bước chân này tới từ cô gái mà anh đã yêu tám năm trời, cô gái mà làm cho anh ta năm nay đã
33 tuổi rồi nhưng vẫn chưa chịu lấy vợ.
Bước chân của Ngọc Tình từ từ, khi đi tới cửa phòng, bước chân cô dừng lại, sau đó cô khẽ lùi lại phía sau một bước, là anh sao?
Vừa nãy khi tới nơi cô liền phát ra sức mạnh tinh thần bao trọn lấy không
gian trong phạm vi cách mình hai mét, bây giờ khi cô bước tới gần căn
phòng này cô đã cảm nhận thấy có gì đó rất quen thuộc.
Cái hơi
thở này vô cùng quen thuộc, là mùi vị của ánh sáng. Nghĩ vậy đôi môi của Ngọc Tình khẽ nhếch lên, bước chân cô lập tức lùi về phía sau một bước.
Song chính khi cô lùi lại thì Phác Vũ lập tức đứng lên, đôi mắt anh nhìn
chằm chằm vào cánh cửa vẫn đang đóng kia, chỉ sợ người đó sẽ quay người
bước đi.
Cô ấy....không muốn gặp anh sao? Khi ý nghĩ này xuất hiện, cánh cửa đó từ từ được mở ra.