Ngọc Tình đi theo bọn người đến một chiếc xe ô tô, dám đi theo người xa lạ, không thể không nói Ngọc Tình tài cao mật lớn. Qua hai lần “ mời người” này,
Ngọc Tình cảm thấy được giá trị của bản thân mình.
Nếu không,
cho dù là cô của kiếp trước cũng không dám mạo muội đi theo kẻ địch như
vậy. Tuy rằng thực lực của cô không nhỏ, nhưng cô cũng không tự phụ đến
mức nghĩ rằng bản thân có thể thắng được vũ khí hạng nặng, huống chi bây giờ cô chỉ mới có bảy tuổi,bọn họ muốn giết cô là một điều vô cùng dễ
dàng.
Nếu bọn họ đã không có ý định giết cô, ngược lại còn khách khí muốn nhìn thấy cô, tại sao cô không đi nâng cao giá trị bản thân
một chút? Cũng trùng hợp, giờ phút này cô cần một phần giá trị đó.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở trước cửa một căn biệt thự, Ngọc Tình chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng nhếch môi, bước xuống xe.
Híp mắt đánh giá căn biệt thự cùng với những căn biệt thự xung quanh nó,
đưa một chút tinh thần lực chậm rãi tìm hiểu. Tuy rằng hiểu được bản
thân mình có giá trị để lợi dụng, đối phương cũng tạm thời sẽ không
ra tay với mình nhưng không thể để họ xem mình là miếng thịt, tùy tiện
đặt lên tấm thớt mà chặt chém được. Theo bản năng nheo lại mắt to, Ngọc Tình theo sau tên cầm đầu đi vào căn biệt thự.
Sau khi đi vào
trong, tên cầm đầu cùng với tên canh cửa lặng lẽ trao đổi mấy câu, tên
gác cửa cố ý đảo ánh mắt nhìn Ngọc Tình vài cái, nhìn về phía tên cầm
đầu gật đầu, xoay người lên lầu.
Ngọc Tình nhàn nhã ở phòng
khách đi dạo một vòng, một chút cũng không để ý nguy hiểm xung quanh
mình, tự tại giống như cô chính là chủ nhân ở đây vậy.
“ Cạch
cạch cạch” chỉ chốc lát sau, trên cầu thang phát ra từng tiếng bước
chân. Ngọc Tình nghe thấy tiếng bước chân, cười khinh thường. Trong một
căn phòng kín, những âm thanh có quy luật sẽ khiến cho, người nọ là muốn tạo áp lực cho mình!
Ngọc Tình cũng không thèm nâng đầu dậy,
tiếp tục nghiên cứu bông hoa trước mặt mình. Bông hoa này rất đẹp, chủ
yếu nhất là chiếc nhẫn trên tay cô có phản ứng đâu.
Người đi
xuống gặp Ngọc Tình không bị tiếng bước chân của hắn ảnh hưởng, không
còn tạo ra loại thanh âm này nữa, chậm rãi đi xuống.
“ Ngươi
chính là người đánh gãy chân của tiểu Minh?” Người nọ đi đến ngồi xuống ở chiếc ghế sofa cách Ngọc Tình không xa, ngón tay gõ nhẹ mạt bàn, ngay
lập tức có người rót cho hắn một ly hồng rượu*.
[*Rượu vang ấy ạ. Để hồng rượu nghe cho nó cao quý ha. ]
Tuy Ngọc Tình không có quay đầu lại nhưng do đã có tinh thần lực đem mọi
chuyện báo cho cô. Nhẹ nhàng kéo khóe môi, Ngọc Tình nâng tay chạm vào
bông hoa trước mắt, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đáp lại câu
hỏi của người bên cạnh, “ Ông nghĩ sao?”
Người đàn ông lay nhẹ chiếc ly trong tay một chút, thanh âm khan khan không có đọ ấm, “ Quả nhiên có chút thú vị.”
Ngọc Tình nghe vậy liền nhíu mày, chậm rãi xoay người, đôi mắt to cao thấp
đánh giá người tới. Người này khoảng 40 tuổi, trên người là một bộ tây
trang được cắt may vừa người, nhìn qua thực trẻ trung, ngồi ở một chỗ
cũng có thể tỏa ra một khí chất cao quý mà khí phách. Người đàn ông này
kiếp trước cô biết, ông ta chính là lão đại hắc bang nổi danh thứ hai ở
phương bắc trong tương lai- Lưu Lỗ Hàn.
Trong khi Ngọc Tình đánh giá Lưu Lỗ Hàn thì hắn cũng đánh giá cô. Hôm nay Ngọc Tình bận một bộ
đồ vận động, rất hợp với khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn kia, nhì qua thực
sạch sẽ nhu hòa. Cô lẳng lặng đứng ở đó lại có một loại khí chất cao quý nhàn nhạt toát ra. Lưu Lỗ Hàn nhìn cô, trong lòng hơi nghi hoặc, một cô gái như vậy tại sao lại có thể xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường được?
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là
Ngọc Tình nở nụ cười trước. cô chậm rãi bước đến, ngồi đối diện Lưu Lỗ
Hàn, giống như bé gái nhà bên nhìn hắn. “ Không biết Lưu thúc thúc tìm
ta có chuyện gì a?”
Lưu Lỗ Hàn híp hai mắt nhìn Ngọc Tình ngồi ở đối diện, hắn nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu trong tay, đem ly rượu đặt
trước mũi ngửi ngửi, cuối cùng mới chậm rãi nhấp một ngụm. Động tác liên tục nhìn qua rất có mỹ cảm, hồng rượu cũng vì cách uống của hắn mà lộ
ra vẻ cao quý vốn có của nó.
Ngọc Tình lẳng lặng nhìn Lưu Lỗ Hàn, không nói lời nào cả.
Nuốt xuống hồng rượu trong miệng, Lưu Lỗ Hàn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn
Ngọc Tình, cũng không đi hỏi cô làm như thế nào biết hắn, thanh âm khan
khan, “ Có muốn uống một ly hay không?”
[[Lão già này, ta đập ta đập, hứ, dám dụ dỗ trẻ em uống rượu vậy đó hả?]]
“ Có gì không thể?” Giọng nói trong trẻo đặc hữu của trẻ em nhưng lại
mang một vẻ lạnh lùng không hợp độ tuổi vang lên sau câu hỏi của Lưu Lỗ
Hàn.
Dứt lời, Lưu Lỗ Hàn gật gật đầu, lập tức rót một ly rượu khác cho Ngọc Tình.
Ngọc Tình nhẹ nhàng nhếch môi, đưa tay cầm lấy ly rượu từ tay Lưu Lỗ Hàn.
Động tác giống như hắn, nhẹ quơ ly rượu, cúi đầu ngửi, cuối cùng mới
chậm rãi uống một ngụm.
Nuốt xuống rượu ở trong miệng, Ngọc Tình
ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Lỗ Hàn, nhẹ nhàng cười. “ Rượu này khi ngửi
có mùi hoa thoang thoảng, mùi vị khoáng thạch, ngậm trong miệng mùi vị
của đất lại phi thường dày đặc**, độ ngọt cùng vị chát rất cân bằng, hơn nữa thập phần mềm mại. Đây là, Lạp Phỉ năm 82”
[** chỗ này không rõ lắm, nó ghi là “khoáng thạch hương vị, cửa vào tượng mộc hương vị
phi thường dày đặc”. ai pk thì góp ý cho ta sửa nha.ˆ^^”]]
Đến
bây giờ Lưu Lỗ Hàn mới thực sự nhìn thẳng vào Ngọc Tình, hắn nhẹ nhàng
buông ly rượu trong tay, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm cô, thanh
âm khàn khàn có chút lãnh liệt. “ Tuổi còn nhỏ mà đã có được thân thủ
như vậy, tính tình tàn nhẫn, hơn nữa chỉ uống một ngụm đã có thể nói ra
được đây là Lạp Phỉ năm 82, ngươi rốt cuộc là ai?”
“ Tôi?” Ngọc
Tình nghe vậy nhất thời bật cười, không nhìn đến sát khí đang tỏa ra
trên người Lưu Lỗ Hàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, “ Không phải ông đã điều tra hết rồi sao?”
“ Tiểu Minh là cháu trai của ta, tuy
rằng bình thường nó không có học vấn cũng không có nghề nghiệp, nhưng
cũng không có khả năng tự dưng bị ngươi phế đi một chân như vậy, ngươi
cũng nên trả giá đại giới cái gì chứ?” Từ khi tiến vào căn biệt thự này
đến bây giờ, rốt cuộc Lưu Lỗ Hàn cũng nói chính sự, hơn nữa vừa mở miệng chính là hỏi Ngọc Tình trả đại cái gì giới.
“ Đại giới?” Ngọc
Tình nghe vậy khẽ cười một tiếng, hai hàng lông mày đẹp nhíu lại, lơ
đễnh nhìn Lưu Lỗ Hàn, thanh âm thong thả mà lạnh như băng, “ Ông muốn
tôi trả cái gì đại giới đâu?”
“ Mạng của ngươi!”