Đối với suy nghĩ của cô giáo, Ngọc Tình không biết và cũng không muốn
biết, cô vẫn thản nhiên nhắm mắt vào ngủ trước ánh mắt ngạc nhiên của
bao người cùng lớp. Mãi cho tới khi chuông báo kết thúc tiết học cuối
cùng cô mới mở mắt ra và cũng không hề có ý muốn ngủ thêm nữa.
“Tình Tình, ngủ dậy rồi à?” Phong Nhã Trần ngồi bên cạnh nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì cười ha ha, đôi mắt cậu ta sáng lên rực rỡ.
“Ừm!”
Ngọc Tình gật đầu, đẩy chiếc bàn về phía trước, đứng lên đi ra ngoài.
Đối với Phong Nhã Trần mà nói, cô chỉ có thể nói rằng cậu ta đúng là đặc biệt, cô không hề bài trừ cậu ta nhưng cũng không có nghĩa là sẽ chấp
nhận cậu ta.
Đi ra từ trường học, Ngọc Tình bắt xe đi thẳng tới
tổng bộ của bang Chim ưng, hôm nay là ngày mà bang Chim ưng triệu tập
cuộc họp để thảo luận về vấn đề thảo phạt Kiều bang. Vốn dĩ với tư cách
và sự từng trảu của Ngọc Tình thì cô không được tham gia, nhưng với tư
cách là một hạt giống được đào tạo đặc biệt, Lưu Lỗ Hàn đã mở ra cho cô
một cánh cửa thuận lợi.
Tổng bộ bang Chim ưng được đặt ở một tòa
nhà văn phòng, đây là công ty con con bang Chim ưng, chủ yếu kinh doanh
hàng loạt các mặt hàng mỹ phẩm. Nói thực lòng, Ngọc Tình rất khó tưởng
tượng một đám đàn ông suốt ngày súng với ống sao lại có thể kinh doanh
mặt hàng đó là mỹ phẩm của phụ nữ.
Chiếc taxi đỗ tại cổng tòa nhà Hoa Nhan, Ngọc Tình trả tiền sau đó mở cửa bước ra khỏi xe.
Đi tới cửa, cánh cửa cảm ứng từ từ mở ra, Ngọc Tình vẫn với nét mặt không
thay đổi đi về phía trước, cho tới khi một tên bảo an ngăn cô lại: “Vị
này...em bé gái...em có hẹn trước không?”
“Hẹn trước?” Ngọc Tình
ngẩng đầu, cô ngước mắt nhìn tên bảo ăn mặc bộ quần áo bảo vệ màu xanh
da trời, nhếch mép cười: “Không có, có điều tôi có cái này!”
Nói
rồi, cô lấy ra trong túi quần một chiếc huy hiệu được làm rất tinh thế,
trên chiếc huy hiệu là một con đại bàng đang sải cánh bay. Bảo an nhìn
thấy nó liền co rúm người lại run run, hơi cúi người lùi lại một bước,
đưa tay ra: “Mời đi lối này.”
Ngọc Tình bình tĩnh cất huy hiệu
đi, gật đầu, đi theo hướng bảo an chỉ tay vào thang máy, chiếc thang máy này đi thẳng tới phòng họp.
Trong phòng họp, Lưu Lỗ Hàn đã ngồi ở vị trí trung tâm, bên tay trái và tay phải ông ta đã ngồi đầy rẫy các
đường chủ. Khi Ngọc Tình đi vào thì toàn bộ những gì cô nhìn thấy là
cảnh này.
“Đứa bé từ đâu tới đây, ai cho mày vào đây vậy?” vừa
mới mở cửa ra, liền có một người đàn ông nhìn rất thô gầm lên, giọng nói rất vang vọng.
Câu nói đó đã làm cho sự chú ý của tất cả mọi
người đều hướng về phía cơ thể nhỏ bé của Ngọc Tình, Ngọc Tình khẽ nhướn mày nhìn một vòng xung quanh, Lưu Lỗ Hàn lại không nói gì, Ngọc Tình
thở hắt ra một tiếng, tìm một chỗ ghế trống ngồi lên.
Những hành
động của cô nhìn vô cùng chuyên nghiệp, không hề có một chút nhút nhát
hay không tự nhiên nào cả. Sau khi Ngọc Tình ngồi xuống, cô mới ngẩng
đầu lên nhìn người đàn ông lúc nãy rồi khẽ nở nụ cười, cô nói giọng từ
từ, nhẹ nhàng nhưng chắc chắc: “Ông nghĩ nếu không phải người của bang
Chim ưng thì tôi có thể lên tới đây sao, hơn nữa lại ngồi an toàn thoải
mái ở đây nữa? Chú à! Tôi thực sự có chút hoài nghi đấy, với cái đầu của chú sao lại có thể ngồi ở đây chứ? Có biết đường không?”
“Mày...” người đàn ông gầm lên, đột nhiên phẫn nộ không thể kìm được, đập bốp vào mặt bàn cái rồi đứng lên.
“Lôi Thạch, ngồi xuống.” Lúc này Lưu Lỗ Hàn mới lên tiếng, giọng nói của ông ta có chút thất vọng. Cái con bé kia đúng là vẫn cái kiểu không coi ai
ra gì như trước đây.
Ngọc Tình liếc mắt nhìn Lưu Lỗ Hàn, trong
ánh mắt là sự khiêu khích, trên môi còn nở nụ cười khinh thị nếu nhìn kỹ mới thấy. nhưng chính tinh thần và thái độ như vậy lại làm cho Lưu Lỗ
Hàn thấy yên tâm hơn.
Một Ngọc Tình như thế này mới dễ khống chế, nếu Ngọc Tình không chỉ hành động như một người lớn, đến tư duy và suy
nghĩ cũng không khác gì người lớn thì ông ta thực sự phải qua cầu rút
ván.
Lưu Lỗ Hàn nghĩ vậy, miệng nở nụ cười nghi hoặc nhìn vào đám đông, mở miệng nói: “Cô bé đó mới gia nhập vào bang Chim ưng đợt trước, sự việc ở núi Ngũ Lí may mà có cô gái đó, tôi muốn chú trọng đào tạo cô ấy, vì vậy hôm nay mới phá lệ để cô ấy tới tham gia hội nghị.”
Ngọc Tình thu ánh mắt về, trong ánh mắt là sự không vui nhưng nó lại mất
ngay đi khi cô ngẩng đàu lên, lại là cặp mắt với sự lạnh lùng như
thường.
“Chúng ta đều biết, Kiều bang và bang Chim ưng đã không
có cách nào hòa thuận được với nhau nữa, còn Vân bang thì ở một bên
giống như con hổ đói, muốn làm ngư ông đắc lợi, hôm nay triệu tập mọi
người tới đây là để bàn bạc và đưa ra cách ứng phó hợp lý.” Lưu Lỗ Hàn
sau khi giải thích sự việc ban nãy xong liền quay trở về vấn đề chính,
giọng nói lại nghiêm trang, dõng dạc.
“Được! Dám đấu với chúng ta à!
Tôi không tin bang Chim ưng chúng ta đấu không qua bọn chúng!” Lôi Thạch đột nhiên đứng lên, đập bàn nóng nảy nói.
“Đúng là đồ không có óc!” Ngọc Tình nghe thấy vậy, cười lạnh lùng một tiếng rồi nói lẩm bẩm.
“Mày nói cái gì?” Ngọc Tình nói cũng đủ để mọi người nghe thấy, vì vậy mọi
người đều đã nghe thấy lời cô nói, Lôi Thạch cũng không ngoại lệ, tính
cách nóng nảy của ông ta chỉ qua đó đã thể hiện ra hết không còn gì hoài nghi nữa, hai mắt trợn trừng lên nhìn Ngọc Tình, dường như ánh mắt đó
sắp phun ra lửa.
“Tôi nói ông quả nhiên đúng là không có óc!”
Ngọc Tình còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói hời hợt giống như kiểu nhận
xét món ăn mặn nhạt vậy, bộ dạng đó không hề giống với khi đang nói
chuyện với một tên trùm của xã hội đen.
Song, chính thái độ như
vậy của cô mới làm người khác tức giận, Lôi Thạch tức tới mức sắp phát
điên lên, dường như nếu cô không phải là đứa bé gái mới bảy tuổi thì
chắc ông ta đã xông vào đánh nhau với cô rồi.
“Cô bé!” một thủ hạ giọng nói nhạt nhẽo như của cô bên cạnh Lưu Lỗ Hàn truyền đến: “Cô nói
Lôi Thạch đầu không có óc, vậy có phải cô đã có cách gì không?”
“Ha ha, Lưu lão đại đã nói sự việc này là việc hóc búa và gai góc, nếu đánh trực tiếp thì còn họp làm cái gì, cứ mang theo súng là được rồi!” Ngọc
Tình ngẩng đầu lên nhìn Vũ Sênh – một người đa mưu túc trí của bang Chim ưng, hai mắt to tròn của cô khẽ chớp: “Chú à! Nếu nhân vật có cái đầu
như chú đến điều này cũng không phải không biết chứ?”
“Chú? Ha
ha!” lời Ngọc Tình vừa dứt, lại có một người đàn ông anh minh bên cạnh
cười lên ha ha: “Vũ, cậu là chú đấy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy
có người gọi cậu là chú!”
Thực ra Vũ Sênh không hề già, ngược lại anh ta còn rất khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt đông tây kết hợp đó không
phải người Trung Quốc nào cũng có được.
“Phong, cậu không nói
cũng không ai bảo cậu bị câm đâu!” Vũ Sênh thấy Phong Hòa cười sung
sướng, không thể không bực tức, anh ta và Phong Hòa quen biết nhau cũng
đã mười mấy năm, cái tên Phong Hòa này tuyệt đối là nỗi sợ hãi của cả
thế giới.
“Thôi được rồi! Dừng hết lại đi!” một người nhìn có vẻ
thư sinh nhẹ nhàng đã cắt ngang bọn họ, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình:
“Cô gái, nói thế có nghĩ là cô đã nghĩ ra cách gì rồi?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn theo, người đàn ông này nhìn thư sinh nhẹ nhàng nở nụ cười tươi ấm áp, nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng ai có thể
nghĩ được rằng một người đàn ông như vậy lại ra tay không chút nể tình,
trong giây phút nói cười cũng có thể lấy đầu người ta trong tích tắc,
đúng là phòng cũng không phòng được! Người đàn ông này chính là tên đồ
tể thư sinh nổi tiếng hiển hách trong thế giới ngầm – Điện Cách.
Quả nhiên đều không phải là những cái đèn tiết kiệm dầu! Ngọc Tình nghĩ
vậy, còn chưa kịp mở miệng đáp lại liền nghe thấy giọng nói gầm gầm của
Lôi Thạch truyền tới bên tai.
“Hức! Nó chỉ là một con nha đầu thì có cách hay gì chứ, nếu nó mà có cách thì lấy đầu của tôi làm ghế cho nó ngồi.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy không nhịn được cười: “Tôi ngồi lên đầu ông làm cái
gì? Quá là thấp!” nói rồi Ngọc Tình ngẩng đầu lên, nhún vai nhướn mày
nhìn Lôi Thạch: “Nếu tôi có cách hay hơn của ông thì chỗ của ông để cho
tôi ngồi, thế nào hả?”
“Lôi Thạch!” Lôi Thạch còn chưa trả lời
liền nghe thấy mọi người đồng thanh gọi tên ông ta, phải biết Lôi Thạch
là đường chủ trong bốn đường chủ lớn nhất của bang Chim ung, vị trí của
ông ta không thể đưa ra mà đùa được!
“Sao nào? Không dám à?” Ngọc Tình thấy vậy, nhìn một lượt mọi người, khuôn mặt đầy sự coi thường.
“Sao lại không dám? Tao đồng ý với mày!” những người khác còn chưa kịp nói
gì Lôi Thạch đã không kìm được, tiếng nói lại vang lên: “Nếu mày có thể
giải quyết vấn đề này! Vị trí đường chủ của Lôi Hổ Đường sẽ nhường lại
cho mày ngồi!”
“Được!” nói lời giữ lời! Ngọc Tình cười khểnh nhìn Lưu Lỗ Hàn, ông ta liếc mắt nhìn mọi người, có nét trầm tư suy nghĩ,
sau đó cũng không nói gì nữa, Phong Vũ Lôi Điện- thế lực của bốn người ở bang Chim ưng càng ngày càng lớn, lúc này có thể phân tán ra một chút
cũng không phải sự lựa chọn quá tồi, ông ta suy tính, nếu so với con hổ
Lôi Thạch thì Ngọc Tình sẽ dễ không chết hơn một chút.
Nếu ông ta biết, cái con nha đầu này căn bản không chỉ nhỏ như vóc dáng của nó,
căn bản không hề khinh xuất không coi ai ra gì như ông ta nghĩ thì ông
ta tuyệt đối sẽ không đưa ra quyết định như ngày hôm nay! Song, thế giới này cũng tuyệt đối không có thuốc chữa cho bệnh hối hận, vì vậy đây
chính là số phận!
Ngọc Tình nhìn nét mặt này của Lưu Lỗ Hàn liền
biết sự việc đã được định, cô khẽ cười, đứng lên, hai mắt to tròn nhìn
tất cả mọi người, nói ra một câu du dương: “Đánh địch trước tiên phải
đánh được kẻ đứng đầu!”