Ngọc Tình chỉ khẽ cười, không hề có một chút lo lắng rằng người phía sau sẽ
đuổi kịp. Quả nhiên khi cô đi vào con ngõ chết đó người đàn ông lẽn lút
đi theo phía sau cũng rẽ vào.
Người đàn ông vừa mới rẽ vào thì đã thấy Ngọc Tình đang dựa lưng vào tường, cười tươi như hoa nhìn mình,
bàn tay nhỏ bé xinh xắn trắng mềm đó đang cầm một con dao sáng loáng.
Lưỡi dao nhìn có vẻ rất mỏng, nhưng vô cùng chắc và sắc, lúc này con dao ở trong tay cô bé phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng.
“Các hạ, đi theo tôi làm gì vậy?” Ngọc Tình ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh
tú hiện lên nụ cười mỉm, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn người đàn ông.
“Ấy! Ngọc tiểu thư!” người đàn ông nhìn Ngọc Tình, đột nhiên lo lắng, mất tự nhiên, anh ta thậm chí còn không dám nói dối, anh ta há mồm nhưng không biết mở miệng nói gì.
“Ừm!” Ngọc Tình đưa tay lên day day mũi, cười như không cười nhìn anh ta: “Có chuyện gì à?”
“Cái đó....tôi....” người đàn ông hoàn toàn không biết nên nói gì, ấp a ấp úng mỗi từ cái đó.
Đôi mắt Ngọc Tình dần dần lạnh đi, giọng điệu cũng trầm xuống: “Người Yến
Vân phái đi mà vô dụng thế này à? tôi vô cùng nghi ngờ, tất cả những
điều tôi nghe được về Vân bang liệ có phải là lời đồn bậy bạ hay
không?!”
“Không! Không phải đâu!” người đàn ông nghe thấy sự nhạo báng của Ngọc Tình, lập tức phản bác lại, nhưng dường như anh ta đã
nghe nhầm trọng điểm trong lời nói của Ngọc Tình.
“Không, sao cô
lại biết tôi là người của Vân bang?” cuối cùng dưới nụ cười chế nhạo của Ngọc Tình và ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc thì anh ta cũng đã bình tĩnh trở lại.
“Làm sao tôi biết đó cũng không phải là trọng
điểm!” Ngọc Tình lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Trọng điểm tôi muốn nói
đó là, anh đi theo tôi làm gì, trọng điểm là.....”
Ngọc Tình nói
rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, ánh mắt to tròn lóe lên sự lạnh
lùng: “Trọng điểm là, anh có thể sống mà rời khỏi đây không!”
Ánh mắt lạnh như băng của Ngọc Tình còn lạnh hơn cả thời tiết của đông đã
rõ ràng nói với người đàn ông những gì được nghe về cô bé bảy tuổi này
đều là thật, cô thật sự đang suy nghĩ xem có nên để anh ta mãi mãi ở lại đây không!
Người đàn ông đôt nhiên toàn thân run lên lẩy bẩy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, đứng đó không nói gì.
Ngọc Tình khẽ đưa con dao trên tay lên, sự phản chiếu từ lưỡi dao lướt qua
trước mặt người đàn ông, anh ta đứng đó dường như dám khẳng định, hôm
nay anh ta sẽ không thoát khỏi được bàn tay của cô.
Đúng lúc này, anh ta đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng như một người máy đang
nói vang lên: “15 giây, nói rõ mục đích đi theo tôi!”
15 giây,
đối với Ngọc Tình mà nói thì đó là một khoảng thời gian rất dài không,
phải biết rằng trong giờ phút mong manh giữa sự sống và cái chết, 15
giây là quá đủ để làm được rất nhiều việc.
“Vân lão đại muốn gặp
cô!” quả nhiên người đàn ông không hề làm Ngọc Tình phải thất vọng, lời
cô vừa dứt, anh ta liền lập tức nói ra, nói nhanh tới mức làm Ngọc Tình
phải bật cười.
“Ha ha! Tốc độ cũng khá nhanh đấy chứ!” Ngọc Tình liếc mắt, cười nhếch.
Trán người đàn ông đột nhiên lấm tấm mồ hôi, anh ta cúi đầu xuống, với tư
cách là một người được Yến Vân tín nhiệm nhất, anh ta đương nhiên phải
có điều gì đó đặc biệt, nhưng sự uy hiếp của Ngọc Tình thực sự là quá
lớn, dưới ánh mắt như vậy của cô, tới dũng khí để nói lời anh ta cũng
không có nữa.
“Tôi biết rồi!” Ngọc Tình khẽ cười, cổ tay xoay tròn, thu con dao về: “Dẫn đường đi.”
Người đàn ông nghe thấy vậy thở phào một tiếng như đã được kìm nén rất lâu,
xem ra cuối cùng anh ta cũng có thể sống để rời khỏi đây rồi. anh ta lập tức xoay nghiêng người đứng gọn vào một bên, cúi lưng xuống kính cần
nói: “Được, Ngọc tiểu thư, xin mời!”
Hức! Ngọc Tình liếc mắt nhìn anh ta, trong đôi mắt là đầy sự chế nhạo, người đàn ông này đúng là mất mặt quá! Anh ta cảm nhận rõ được ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tình vì vậy mà cúi người còn thấp hơn nữa.
Ngọc Tình hai tay cho vào túi quần, thẳng người bước về phía trước.
Cái bộ dạng thanh nhã từ tốn như đang đi trong vườn hoa nhà mình vậy, người đàn ông đứng thẳng người lên nhìn theo bóng dáng của Ngọc Tình, anh ta
suýt một tiếng, anh ta cũng tự biết cái bộ dạng của bản thân hôm nay
thật đáng xấu hổ, không biết tới lúc về sẽ phải chịu hình phạt gì đây.
Nghĩ rồi anh ta khẽ thở dài, không chết thì chắc cũng bị lột da, đó là điều chắc chắn.
Khi người đàn ông đang nghĩ trước về kết cục mà mình sắp phải đối mặt,
tiếng nói lạnh lùng của Ngọc Tình từ phía trước truyền tới: “Anh đứng đó bất động tôi có thể cho rằng là anh đang lừa tôi đấy, định bỏ chạy à?”
Người đàn ông vừa nghe thấy vậy, đột nhiên sợ hãi, lập tức quay người về phía cô, lắc đầu lia lịa: “Không, tôi không dám, sao lại thế được chứ! Ngọc
tiểu thư, bây giờ đi luôn đây!”
Ngọc Tình không nói gì, chỉ đứng yên ở đó, đợi anh ta đi tới.
Người đàn ông làm sao dám để Ngọc Tình đợi, anh ta chạy tới phía trước Ngọc Tình, nói nhanh nhảu: “Mời Ngọc tiểu thư!”
Nói rồi anh ta quay người về phía trước dẫn đường, Ngọc Tình sắc mặt không
nét biểu cảm đi theo phía sau, mãi cho tới khi ra tới đường lớn, người
đàn ông mới với tay ra bắt một chiếc taxi.
“Mời Ngọc tiểu thư!”
nói rồi anh ta mở cửa xe ra cho Ngọc Tình, Ngọc Tình nhìn bộ dạng cung
kính của anh ta không hề vui mà còn chán nản, tên này đúng là có tiềm
năng làm một con chó biết nghe lời chủ đây!
“Hihi...” người đang ông nhìn Ngọc Tình rồi cười, bộ dạng lấy lòng rất giống với Ngân Nguyên.
Ngọc Tình nghĩ mà thấy ghê sợ, cô bước vào trong xe.
Ngọc Tình thấy vậy lập tức đóng cửa xe lại, mở cửa trước của xe rồi bước lên ngồi: “Tòa nhà Kình Thiên!” bốn chữ lạnh lùng anh ta nói như nhổ ra
khỏi miệng.
Cái bộ dạng đó mới có chút giống với thái độ của bọn
trong thế giới ngầm, Ngọc Tình ngồi ở ghế sau khẽ nướn mày, cái tên này
không phải cố ý thế chứ?
Hihi. Anh ta thấy Ngọc Tình nhướn mày lại nhìn qua gương cười cười với cô, để lộ tám chiếc răng đều chằn chặn.
Ngọc Tình lườm cho anh ta một cái, sau đó dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại,
chẳng thèm quan tâm tới cái tên chỉ biết cười ngốc nghếch đó nữa.
Chiếc taxi được lái với tốc độ ổn định hướng thẳng về phía Kình Thiên, Ngọc
Tình vẫn luôn giữ thái độ như lúc ban đầu không hề động đậy, người đàn
ông ngồi ở ghế trước nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho Ngọc Tình, cười
cười lấy lòng: “Tiểu thư, mời!”
Lúc này Ngọc Tình mới mở mắt ra,
khẽ nhướn mày, nhếch mép cười, đôi chân nhỏ động đậy, cô bước xuống xe.
Đứng trước chiếc xe nhìn toàn bộ kiến trúc tòa nhà trước mặt.
Tòa nhà này cao hơn so với tòa nhà tổng bộ của bang Chim ưng, điều này ngay từ hai chữ Kình Thiên đã thể hiện rất rõ.
Ngọc Tình đứng bên dưới tòa nhà, lặng yên như một tác phẩm điêu khác, mặt cô không chút biểu cảm, cái bộ dạng đó chắc chắn không phải do sự cao lớn
của tòa nhà này làm cho ngạc nhiên. Ngược lại, cô đang nghĩ, bao nhiêu
thuốc nổ mới có thể hạ gục được tòa nhà này, và để ở vị trí nào là thích hợp nhất!
Người đàn ông này không bao giờ đoán và biết được ý
nghĩ lúc này của Ngọc Tình, chỉ lặng yên đứng phía sau cô, không dám nói gì. Mãi một lúc sau, ánh mắt Ngọc Tình khẽ nheo lại, rồi từ tử mở ra,
nói lạnh lùng: “ĐI thôi!”
Người đàn ông nghe thấy cô nói mới động đậy, cười cười nói: “Được, Ngọc tiểu thư, mời đi phía bên này! Vân lão
đại ở quán cà phê tầng dưới đợi cô.”
Hai người một đi trước một
đi sau tới quán cà phê mà người đàn ông nói, Ngọc Tình nhìn quán cà phê
được trang trí đẹp đẽ, đáng yêu, lãng mạn như chỉ dành cho những đôi yêu nhau, cô nhếch mép cười khểnh một cái.
Xem ra Yến Vân cũng không được bình thường cho lắm! Bàn công chuyện mà cũng chọn một nơi như thế
này? Mẹ kiếp, lẽ nào hai anh em nhà hắn cũng bệnh hoạn như nhau? Nghĩ
thế thôi Ngọc Tình đã thấy buồn nôn rồi.
Đúng lúc đó, một tiếng nói lạnh nhạt truyền tới: “Nếu Ngọc tiểu thư đã tới rồi, thì mời vào đi.”