Kéo tay Phác Vũ
ra khỏi Vân Đỉnh, Ngọc Tình cảm nhận được rõ ràng sự lúng túng cũng như
do dự muốn thoát ra của anh ta, trong lòng không thể không cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này có phải ngây thơ tới mức quá đáng không, bản
thân cô chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể làm gì được anh ta chứ?
Thôi được rồi! Kể cả là mười bảy tuổi, cô cũng không hề có ý làm gì với
anh ta.
Phác Vũ đi theo Ngọc Tình, đến bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình lại cùng đi với cô như thế này! Tuy rằng cô thất lễ
với bản thân mình, nhưng dù gì đó cũng chỉ là một tiểu nha đầu, có
nghiêm trọng tới mức phải chịu trách nhiệm không? Phác Vũ càng đi về
phía trước càng cảm thấy buồn cười.
Anh ta hơi cúi đầu nhìn Ngọc
Tình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó là sự kiên định chắc chắn, bàn tay nhỏ
xíu kia cũng làm cho người được nắm nó thấy rất ấm áp, ấm vào tới tận
con tim, anh ta đột nhiên không biết bản thân phải nói gì nữa, nói anh
ta phải rời đi rồi? Nói là hôm nay cảm ơn cô?
Khi Phác Vũ vẫn còn đang phân vân suy nghĩ, đột nhiên Ngọc Tình dừng bước lại, bỏ tay anh ta ra.
Trong giây phút đó, Phác Vũ có cảm giác như một thứ gì đó tươi đẹp lắm đã rời xa bản thân mình, Ngọc Tình nhìn với khuôn mặt thanh tú đáng yêu, thân
hình mảnh khảnh, ở một cô bé bảy tuổi toát ra một vẻ đẹp không nói được
thành lời. Đôi mắt cô rất to, lấp lánh như hòn đá quý màu đen, nhưng chỉ có điều đôi mắt đó như bị đóng băng lạnh, bây giờ đang nhìn bản thân
anh ta không còn sự ấm áp như lúc trước nữa.
Đột nhiên Phác Vũ
hoảng hốt, anh ta không còn tâm trạng để nhìn vào chiếc mũi dọc dừa, đôi môi đỏ hồng mềm mại như cánh hoa đào, làn da mịn màng mềm mại đó nữa.
Anh ta ngốc nghếch nhìn vào đôi mắt như đã đóng băng kia, anh ta bỗng
thấy mình vụng về không biết phải làm gì nữa.
Ngọc Tình lạnh lùng nhìn anh ta: “An cảm thấy buồn cười lắm đúng không?”
“Tôi...” Phác Vũ mở miệng nhưng không biết bản thân nên nói gì mới phải, trong
đôi mắt ngây thơ đó có cái gì đó rất buồn, dường như không hiểu nổi tại
sao cô ấy lại nhìn bản thân mình.
“Quỳ xuống!” Ngọc Tình ngước
nhìn lên anh ta và cao giọng ra lệnh: “Anh quỳ xuống!” khỉ thật, anh ta
cúi xuống nhìn cô tới nỗi cổ mỏi hết cả đi rồi, xem ra cô thật sự phải
nhanh lớn lên thôi!
Phác Vũ nghe thấy vậy sững người ra, sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Ngọc Tình nhìn vào đôi mắt bất an của một con nai, một luồng khí từ dưới
lồng ngực đẩy lên, đầu cô căng ra, dường như chẳng còn nghĩ được gì nữa, cô đưa hai bàn tay ra quàng qua sau gáy anh, đôi môi cô bỗng nhiên hành động làm người khác bất ngờ.
Phác Vũ giật mình ngạc nhiên, cảm
giác như sét ở trên trời vừa giáng xuống đầu mình. Anh ta quỳ ở đó đơ
người ra. Song trong giây phút đó, đôi môi mang đầy hương thơm kia khẽ
mở ra, hôn như cắn lấy môi anh ta, rõ ràng là không giống với những nụ
hôn thông thường.
Điều này thực sự cũng không trách được Ngọc
Tình, kiếp trước tuy cô cũng đã từng yêu, từng có người yêu, thế nhưng
người đó đâu có dám hôn cô, vì vậy đối với kĩ thuật hôn, cô thực sự
không có, nói chính xác là cô không biết phải hôn thế nào.
Kiếp
trước cô sống rất cẩn trọng, sống hết sức mệt mỏi, kiếp này cô chỉ muốn
nắm bắt lấy vận mệnh của mình, chỉ muốn yêu bản thân mình một chút. Song kiếp này của cô đã được định sẵn sẽ phải sống một cuộc sống cô độc,
trái tim cô đã được định sẵn sẽ phải đi theo và sống một cuộc sống phiêu bạt với thế giới tối tăm, vì vậy khi cô nhìn thấy một Phác Vũ ngây thơ, ngơ ngác như một con nai thì cô đã động lòng rồi.
Dường như cô
không cần xem xét, suy nghĩ, cô đã chắc chắn là anh ta rồi! Con người
này không giống với Phong Nhã Trần. Cô biết Phong Nhã Trần rất thích cô, thậm chí là còn yêu cô. So với Phác Vũ, Phong Nhã Trần còn phù hợp với
cô hơn, bọn họ tuổi tác sàn sàn nhau, Phong Nhã Trần có được sự quyết
đoán và trưởng thành hơn hẳn so với tuổi của cậu. Và cô thích cậu bé ấy, một con người nhìn có vẻ ngây thơ, đẹp trai nhưng thực tế trong tận sâu đáy lòng lại có điều gì đó rất bí ẩn. Hoặc cũng có thể nói, nếu có một
ngày, nếu Phong Nhã Trần không còn yêu cô nữa, cô vẫn có thể chúc phúc
cho cậu ấy.
Còn đối với Phác Vũ, từ con người anh cô nhìn thấy
đầy sức sống, một thứ ánh sáng dường như cô có thể soi vào tận tới con
tim cô, dường như có thể giúp một con người luôn ở trong bóng tối như cô có thể nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp. Cô không biết nếu cả đời này cô
không nhìn thấy một thứ ánh sáng đầy sức sống như vậy thì cô sẽ thế nào. Vì vậy, cô đã nắm giữ lấy theo một cách bản năng, không muốn buông tay.
Trong giây phút này, trong đầu Ngọc Tình lóe lên rất nhiều suy nghĩ, khi hôn
anh, với mùi hương thoang thoảng toát ra từ đôi môi mềm mại và ấm áp đó, dường như tất cả những điều không vui đã đều biến mất.
Một lúc lâu sau, cô đứng thẳng lên, bỏ anh ra và nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông.
Có nhìn cô mới ý thức được bản thân mình đã lỗ mãng thế nào. Đôi môi của
Phác Vũ đỏ lên, đỏ như một đóa hoa hồng mới nở. Cùng với đó là ánh mắt
có phần hoảng loạn và vụng về, Ngọc Tình chỉ cảm thấy dường như bản thân mình vừa mới làm một việc gì đó tội ác tày trời.
Vậy là, cô giữ trạng thái trầm mặc.
Cô không biết giải thích thế nào về hành động vừa rồi của mình, không biết làm thế nào để nói ra được cảm giác muốn chiếm hữu nổi lên trong lòng
mình.Phác Vũ vẫn ngơ ngác quỳ ở đó nhìn Ngọc Tình. Nhìn vào đôi mắt đầy
cảm xúc nhưng lại khó hiểu đó của cô, nhìn vào đôi môi đỏ khác thường
của cô, nhìn vào khuôn mặt với sự thất vọng, buồn phiền và dường như có
chút hối hận của cô.
Đột nhiên, anh bật cười. anh không biết bản
thân mình đang cười cái gì! Chỉ biết là muốn cười. Từ trước tới giờ chưa bao giờ anh nghĩ sẽ bị một cô bé cưỡng hôn, từ trước tới giờ cũng chưa
bao giờ anh nghĩ nụ hôn đầu đời của mình lại bị mất đi trong hoàn cảnh
như thế này.
Cười rồi, đột nhiên những giọt nước mắt trong đôi
mắt ươn ướt đó chảy ra. Đồng thời anh cũng không biết tại sao mình lại
khóc. Anh thừa nhận rằng anh động lòng rồi, nhưng anh lại không muốn
thừa nhận rằng anh đã yêu một cô bé bảy tuổi.
Ngọc Tình vừa nhìn thấy nước mắt của Phác Vũ, cô đột nhiên hoảng hốt.
“Anh đừng khóc, em....” Ngọc Tình tiến lên phía trước một bước, đưa đôi bàn
tay lên má anh ta vội vàng lau nước mắt. Không biết tại sao, Ngọc Tình
vốn dĩ rất ghét đàn ông rơi nước mắt, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy
những giọt nước mắt đó như đang chảy vào tim cô, làm cô cảm thấy đau.
“Bốp!” Ngọc Tình đột nhiên đưa tay lên tát mạnh vào mặt mình một cái, đưa tay lên lần nữa thì bàn tay Phác Vũ nắm lấy tay cô.
“Em làm cái gì thế?” Phác Vũ mím môi, nhìn một bên má đỏ lên của Ngọc Tình, lờ mờ còn có thể nhìn thấy dường như ở mép hình như đã chảy máu. Cái
tát đó cô giáng xuống mà không hề suy nghĩ đó là sẽ dành cho mình.
Phác Vũ nhìn thấy vậy, con tim anh đập loạn lên! Dường như rất đau lòng! Anh mím chặt môi nhìn cô. Đôi mắt vừa rớt ra nước mắt đó càng thêm ướt nhòa đi, rõ ràng anh vô tội mà!
Lúc này Ngọc Tình phát hiện. Phong
Nhã Trần và anh không giống nhau. Anh ngây thơ thực sự, còn Phong Nhã
Trần là giả vờ ngây thơ! Anh đáng yêu, thuần khiết! Cô rất thích điều
đó!
Cô mở miệng ra ngập ngừng mãi mới nói: “Anh....anh không tức giận nữa?”
Cô vừa nói dứt lời, Phác Vũ đột nhiên không biết nên nói gì mới phải. Là
cô cảm thấy anh tức giận rồi nên mới tự đánh mình như thế? Cô bé này
chẳng phải rất mạnh mẽ à? Chẳng phải cô có thể giết người không chớp mắt sao? Sao cô lại có thể ngốc như vậy chứ!
Phác Vũ thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, nhìn cô lạnh nhạt rồi đứng lên bước đi.
Cái cô bé tiểu nha đầu này tuyệt đối không thể dung túng được! Cái bệnh này cứ như vậy thành quen đi! Sau này cứ hễ có việc gì lại làm hại bản thân như thế là không ổn!
Ngọc Tình vẫn đứng yên ở đó, nhìn theo bóng dáng Phác Vũ, đôi mắt to tròn khẽ chớp, cô nhoẻn miệng cười. Cô biết
anh tha thứ cho cô rồi. Bởi vì từ phía sau nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy cơ thể anh toát ra một vẻ gì đó rất nhẹ nhàng thoải mái.
Cô nhìn theo anh càng đi càng xa, sau đó bật cười.
Một lúc sau, khi cô không còn nữa, lúc này nét mặt cô mới có một nét biểu cảm khác, cô đổi phương hướng và bước đi.
Giây phút cô quay người bước đi, nét biểu cảm dịu dàng và đôi mắt nhìn ấm áp đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng giống như băng tuyết đã được làm lạnh hàng trăm năm.
Và khi Lôi Thạch bọn họ nhìn
thấy cô chính là nét mặt như vậy. Bọn họ đang thu dọn tất cả mọi thứ ở
Vân Đỉnh, đã một giờ đồng hồ qua đi rồi. sau khi thu dọn xong, bọn họ
không hề về nhà, mà đi thẳng tới tổng bộ Lôi Hổ Đường.
Lôi Thạch
không dám quên Ngọc Tình đã nói là từ từ tính sổ. Chỉ cần nghĩ tới đôi
mắt lạnh như băng của cô cùng với việc ra tay dứt khoát thành thục không chút do dự. Toàn thân Lôi Thạch lại run lên.
Quả nhiên vừa vào
tới phòng khách, liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ đang ngồi lặng lẽ
trên chiếc ghế chủ nhân. Căn phòng rộng lớn không bật đèn. Không gian
tối đen như mực đó ôm trọn lấy cô nhưng không hề che lấp đi sự tồn tại
của cô, tới khi cô sải bước trong bóng tối đó thì dường như cô chính là
kẻ làm chủ bóng tối đó.
Lôi Thạch và những người khác vừa thấy
bỗng nhiên đơ người ra. Tất cả đều dừng bước lại không dám tiến về phía
trước thêm bước nào nữa.
Ngọc Tình nhìn thấy ở phía ngoài cửa có
ba người, miệng cô khẽ nhếch lên: “Triệu tập tất cả những người của Lôi
Hổ Đường tập trung lại đây, 15 phút sau mà không có mặt, tự giác rời
khỏi bang Chim ưng!”
Lôi Thạch và hai người còn lại nghe thấy lời nói ra lệnh lạnh lùng đó, không dám có bất kì động thái phản bác nào,
quay người chạy đi thật nhanh.
Hi vọng là sẽ không có ai coi thường cái mệnh lệnh này mà làm bà cô trẻ này điên lên!
Ngọc Tình dựa lưng vào ghế ngồi bất động. Sự lạnh lùng trên nét mặt vẫn
không hề thay đổi. chỉ có ánh mắt là càng lúc càng trở nên khắc nghiệt
hơn. Hi vọng hôm nay sẽ không có ai làm cho cô tức giận, bằng không, cô
sẽ không ngại dùng máu của ai đó để cúng lưỡi dao của mình.
Khống chế Lôi Hổ Đường, hôm nay cô nhất định phải thực hiện được!
Qua đi một lúc, mọi người lần lượt kéo tới. Khi nhìn thấy Ngọc Tình đang
ngồi trên ghế, mọi người đều choáng. Chính vì đứa trẻ ngồi trên chiếc
ghế của Đường chủ này làm cho bọn họ phải chạy long sòng sọc.
Ngọc Tình không động đậy gì, chỉ dùng đôi mắt sắc như dao đó liếc nhìn một
lượt, ghi nhớ hết những người có mặt ở đó. Không phục có đúng không?
Được thôi! Cô lại rất muốn xem xem, các người có tư cách gì mà không
phục!
Ngọc Tình cười lạnh lùng. 15 phút đã hết. Suy nghĩ của Ngọc Tình được tập trung, một luồng sức mạnh tinh thần được phát ra, cả căn
phòng rộng lớn bỗng nhiên được sáng đèn.
Lúc này cũng là lúc Ngọc Tình chính thức xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Ngọc Tình của lúc này đúng là có chút vụng về lúng túng. Mặt cô vẫn đỏ lên từ lúc nãy tới giờ, mái tóc được buộc gọn gàng hôm nay lại xù loạn lên. Một Ngọc Tình
như vậy vừa xuất hiện bỗng làm cho không gian náo động, tiếng mọi người ồ lên.
Vừa nãy bọn họ nhìn thấy cô khi căn phòng vẫn còn đang tôi, chỉ biết đó là một cô bé, nhưng không hề nhìn thấy bộ dạng này của cô,
thậm chí còn có người bịt miệng cười thầm.
Ngọc Tình không hề ngăn cấm, đồng tử mắt cô từ từ đảo, sau đó khẽ cười: “Các vị, rất buồn cười có đúng không?”
Ngọc Tình vừa lên tiếng, căn phòng liền im bặt.
Mọi người nhìn cô, không biết tại sao cô lại cười, buồn cười lắm à? Bây giờ người nhìn luộm thuộm kia là cô mà, chứ có phải bọn họ đâu! Cái bộ dạng như vậy rồi mà còn không sợ mất mặt.
Lôi Thạch nhìn một Ngọc
Tình như vậy, trong lòng có chút nghi ngờ! Bà cô này từ lúc đi ra khỏi
Vân Đỉnh thì có phải bộ dạng thế này đây! Hay là thất lễ với người ta
nên bị ăn đòn rồi? Không phải chứ! Từ khi nào bà cô này lại hiền như
thế?
Ngọc Tình đều nhớ hết ánh mắt của mọi người vừa dùng để nhìn cô, thực ra cô có thể chỉ trong một giây làm cho vết đỏ trên má biến
mất, thế nhưng cô vẫn để như vậy để tới đây, vì cô muốn xem xem, rốt
cuộc trong số những người ở đây thì ai là kẻ bị vẻ bề ngoài làm cho lẫn
lộn.
Ngọc Tình thu về nụ cười, nhìn tất cả mọi người trong phòng: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chính thức gặp mặt mọi người kể từ khi
nhận chức đường chủ của Lôi Hổ Đường! Ồ, tôi quên mất! Tôi tên Ngọc
Tình, năm nay bảy tuổi! Kể từ hôm nay tôi chính là lão đại của mọi
người!”
“Lão đại?” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, đột nhiên có người
lớn tiếng phản bác: “Lão đại? Ngươi dựa vào cái gì mà làm lão đại của
bọn ta!”
Vừa nghe hết câu, ánh mắt Ngọc Tình lại lạnh thêm vài
phẫn nữa, cô liếc mắt nhìn lên, khẽ cười: “Tại sao tôi lại không thể làm lão đại của anh?”
“Tại sao? Ngươi xem ngươi đi! Một con bé tiểu
nha đầu bảy tuổi! Ngươi có tư cách gì, ngươi có biết giết người
không!Ngươi có biết làm lão đại của người khác thì phải làm những gì
không? Loại như ngươi chỉ biết quấy nghịch, chơi còn chẳng xong nữa là!” Anh ta vừa xả hết những suy nghĩ trong đầu ra đột nhiên liền phát hiện
có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía anh ta, trong đó có cả lão đại
trước đây của anh ta – Lôi Thạch!
Lúc này anh ta nói lời càng
mạnh mồm hơn: “Ta thấy ngươi á, cứ về nhà mà sống cho tốt đi! Sau này
sống tốt rồi, lớn lên xinh đẹp một chút còn hi vọng có lão đại nào đó
bao, làm người tình cho người ta! Ngươi xem ngươi xem, bé tí thế đã nằm
mơ làm lão đại, vừa nhìn là biết cha mẹ người không dạy dỗ cẩn thận!”
Mọi người nghe xong, ánh mắt hướng về phía anh ta càng nhiều hơn với vẻ
quan ngại, bàn chân họ khẽ di di những bước nhỏ để tránh xa dần anh ta
ra.
Người này đúng là điên rồi! Một cô bé bảy tuổi có thể ngồi
lên vị trí đường chủ, năng lực và thực lực chắc là phải thế nào, bảy
tuổi, cũng có thể là không có thực lực nhưng thế lực chắc là có! Dù gì
đã tham gia vào cái thế giới ngầm này cũng chẳng phải hạng vừa! Bang chủ không thể để cho một con bé tới để làm loạn được, vì vậy đứa trẻ này
nhất định không hề đơn giản!
Đến nỗi Lôi Thạch, đến anh ta cũng
dùng ánh mắt như một kẻ ngốc để nhìn con người này. Cô ấy không biết
giết người? Ngươi nên hỏi xem cô ấy khi giết người có chớp mắt hay
không!
Cô có quấy nghịch hay không cái này Lôi Thạch không biết.
Nhưng anh ta biết người này chết chắc rồi! Dám nói ba mẹ Ngọc Tình thế,
lại còn nói cô sau này được người ta bao! Mẹ kiếp, thế chỉ có chết chắc
thôi!
Ngọc Tình ghi nhớ hết tất cả những suy nghĩ và hành động của mọi người trong lòng, cô cười lạnh lùng, nhìn thẳng vào người đó.
Anh nói tôi không biết giết người đúng không? Ngọc Tình nói rồi, cổ tay khẽ xoay, con dao được phi đi, con dao đó như thể mọc thêm mắt vậy, phi
thẳng tới phía người vừa nói.
Người đó nhìn thấy vậy, đôi mắt trọn ngược lên, quên mất cả việc né người đi.
Lôi Thạch thấy vậy giơ tay lên muốn ngăn nhưng cũng không ngăn lại được,
bất lực hạ tay xuống đưa ánh mắt đầy vẻ tội lỗi nhìn về phía người đó
như muốn xin lỗi vì đã không kịp giúp được gì, nhưng đó là ngươi tự tìm
đến cái chết, cũng không thể trách ta!
Ánh mắt xin lỗi của Lôi Thạch người đàn ông đó không kịp có thời gian mà nhìn thấy, bây giờ trong mắt anh ta chỉ có con dao đó.
Chỉ nghe thấy tiếng “phụt”, con dam cắm vào da thịt, rồi xuyên vào tim anh ta.
Đúng lúc đó, anh ta vẫn còn nghe được giọng nói lạnh lùng của Ngọc Tình:
“Xin lỗi, tôi biết giết người đấy! Hơn nữa tôi còn biết tính toán thời
điểm anh sẽ chết cơ!”
Ngọc Tình nói nhẹ nhàng, dừng lại một giây
rồi mới tiếp tục: “Yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ được nghe trọn vẹn cuộc
họp lần này! Anh nói tôi không biết phải làm gì đúng không?”
Ngọc Tình khẽ cười, ngồi trên chiếc ghế, bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ động
đậy: “Tôi biết! Nếu anh mà chết do tai nạn bất ngờ, thì còn phải trả
tiền bồi thường thiệt mạng cho anh nữa cơ!”
Ngọc Tình vừa nói xong, người đó đột nhiên hộc máu mồm ra, không biết là do bị thương quá nặng hay do tức quá!
Với những suy nghĩ của anh ta, Ngọc Tình đương nhiên chẳng có tâm trạng mà quan tâm.
Cô nói chậm rãi: “Tôi còn biết, anh....lấy danh nghĩa của bang Chim ưng,
đi khắp nơi để cướp bóc tiền bạc, rêu rao huênh hoang, bắt nạt đàn ông,
ức hiếp đàn bà!”
Sớm từ lúc bắt đầu, Ngọc Tình đã phát ra sức
mạnh tinh thần bao phủ khắp khu vực này vì vậy người này nói những gì,
nghĩ những gì cô đều biết hết. Mọi hành động của bọn họ đều nằm trong
con mắt kiểm soát của cô.
“Ồ! Tất cả những điều này đều không
quan trọng!” Ngọc Tình đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu
lên: “ Quan trọng nhất đó là, ngươi chính là người của Yến Vân gài vào!
Sao hả? Sống những ngày tháng ở bang Chim ưng có thoải mái không? Cưỡng
hiếp vợ người khác, vậy mà vẫn còn thoải mái được à?”
Ngọc Tình nói ra tới đâu làm cho người đó hai mắt trợn trừng tới đó, dường như không tin, sao Ngọc Tình lại biết được!
Thế nhưng Ngọc Tình không có ý giải thích điều đó cho anh ta. Cô liếc mắt
nhìn những người khác, lạnh lùng mở miệng: “Tôi biết, trong số những
người ở đây, có rất nhiều người phản đối! Nếu đã như thế thì đứng hết ra đi!”
Ngọc Tình vừa dứt lời, những người còn lại đều quay mặt
nhìn nhau, dường như đang nghĩ có nên đứng ra hay không. Đứng ra liệu có chọc tức tới bà cô này mà kết cục như người kia không. Dù gì thì cũng
đã có bài học mất mạng ngay trước mắt kia rồi.
Khi mà tất cả mọi người vẫn đang do dự và có phần sợ hãi, Ngọc Tình lại mở miệng.
“Không có ai đúng không?” Ngọc Tình khẽ cười: “Nếu đã như vậy thì tôi có thể
sắp xếp lại từ đầu Lôi Hổ Đường rồi, tới lúc đó các người đừng có manh
động mà cắt ngang lời tôi, tính khí tôi không được tốt cho lắm đâu!”
Sắp xếp lại từ đầu? Nói đùa gì vậy chứ! phải biết rằng, vị trí bọn họ đang
có bây giờ bọn họ đều không dễ dàng gì mà có được! Phải biết rằng, bọn
họ phải giẫm chân lên đầu bao nhiêu người mới có được thành quả như ngày hôm nay! Chỉ một câu nói của cô mà bọn họ phải bỏ quyền lợi trong tay
đang nắm giữ sao?
Hức! Làm không nổi đâu!
Sau tiếng nói của Ngọc Tình lập tức có người đứng ra!
“Đường chủ!” người này nói với giọng điệu dường như rất kính trọng: “Tuy bây
giờ cô là đường chủ của chúng tôi, nhưng tất cả những gì anh em có được
ngày hôm nay đều đổi từ mạng sống của họ mà ra! Sao có thể cô nói cướp
đi là cướp đi được, cô nói sắp xếp lại từ đầu là sắp xếp lại từ đầu à!”
Ngọc Tình khẽ cười, liếc mắt nhìn người đó. Người này với khuôn mặt mặt
vuông chữ điền nhìn rất thật thà phúc hậu nhưng trên thực tế thì không
phải như vậy!
Lúc này ánh mắt anh ta đang đảo nhìn quanh mọi
người khắp bốn phía, dường như đang tìm kiếm đồng minh, khi nhìn thấy vẻ mặt đồng tỉnh ủng hộ của một số người, anh ta liền khẽ cười.
Ngọc Tình thấy vậy, chỉ nhướn mày, hỏi nhỏ: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì! Cô làm đường chủ chúng tôi không có ý kiến gì! Nhưng còn việc cải
tổ thì không thể!” người đó đứng thẳng lưng, khuôn mặt nghiêm nghị,
dường như rất oai phong lẫm liệt.
“Nếu tôi nhất quyết phải làm
thế thì sao?” Ngọc Tình cúi đầu, đưa tay lên khẽ gõ nhẹ vào bàn: “Nếu
tôi nhất quyết phải cải tổ thì sao?”
“Vậy thì hãy bước qua người tôi!” người đó tiến lên phía trước một bước, nhất định không chịu nhượng bộ!
Ngọc Tình khẽ cười khểnh: “Anh có biết tôi ghét nhất là gì không? Chính là
người khác ép tôi! Anh nói xem tôi phải làm gì với anh mới phải đây! Anh nói xem tôi phải làm thế nào để bước qua người anh đây?”
Ngọc
Tình vừa cười vừa nói như đang nói đùa vậy. nhưng ánh mắt lạnh lùng đó
ai nhìn vào tim cũng phải đập thình thịch. anh ta cảm nhận được lời cô
nói là thật, dường như thực sự sẽ làm cho anh ta ngã xuống ngay tại đây
vậy!
Hỏng rồi! anh ta đem ánh mắt nhìn về phía người đang nằm
dưới đất kia. Người đó đang nằm đó với hơi thở thều thào, thỉnh thoảng
lại co giật, mỗi khi anh ta động đậy máu từ miệng lại tuôn ra.
Cái bộ dạng đó, thảm hại hơn bất cứ thứ gì!
Đột nhiên anh ta thấy hối hận rồi! Dường như không nên làm như vậy! Tại sao anh ta lại đứng ra như thế chứ! Thế nhưng sự việc đã đến nước này, anh
ta không còn chỗ để lùi bước nữa rồi!
Vậy là anh ta liền lấy hết dũng khí, nhìn Ngọc Tình: “Tôi gia nhập vào bang Chim ưng đã gần 20 năm, cô dám động vào tôi!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy, đột nhiên bật cười: “Vị đại thúc mới đúng chứ nhỉ! Chú đang cậy già lên mặt đấy à?”
Nói rồi, Ngọc Tình dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ một lát. Cô gật gật đầu: “20 năm, dài thật đấy!”
Cô vừa dứt lời, trên mặt người đàn ông liền có vẻ đắc ý! Xem nào, tôi biết chắc là cô không dám đụng vào tôi mà!