“ Tiểu tình, cẩn thận!” Chu Phong đang muốn đi theo Ngọc Tình thì nhìn
thấy tên tóc hồng giơ ống tuýp trong tay lên cao đánh xuống đầu của cô.
Nhưng hắn vẫn kêu chậm, một gậy kia nháy mắt sẽ nện ở trên đầu của Ngọc Tình.
Đi ở phía trước, khóe miệng Ngọc Tình cong lên một độ cong hoàn hảo, sau
lưng cô giống như có thêm một đôi mắt nữa, tại một giây cuối cùng cô
nghiêng người tránh đi một gậy có khả năng lấy mạng người kia. Nhưng đây không phải là kết thúc, dám đánh lén Ngọc Tình cô nhất định phải trả
giá đại giới! Chỉ thấy Ngọc Tình xoay người một cái, một cước đá vào tên tóc hồng, “ Bịch ,” một tiếng, khuôn mặt hắn ta nháy mắt run rẩy lợi
hại. Ống tuýp trong tay cũng nháy mắt rơi xuống đất.
Ngọc Tình thả người bay lên tiếp được ống tuýp, trở tay một cái đã đánh một gậy vào trên đùi tên tóc hồng.
“ A!” trúng một gậy, hắn lùi xuống hai bước sau đó té ngã, đôi mắt tràn đầy kinh hãi nhìn về phía Ngọc Tình.
Khuôn mặt Ngọc Tình vẫn như trước tràn đầy ý cười, từng bước từng bước đến
gần tên tóc hồng. Theo mỗi bước chân càng ngày càng gần của cô, hắn theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, thân mình hơi nghiêng về phía sau.
“ Ai u.” Ngọc Tình nhìn bộ dáng sợ hãi của tên tóc hồng, tay phải nhẹ
nhàng gõ tay trái, một đôi mắt to gắt gao nhìn hắn, đáy mắt lại là một
mảnh im lặng, lạnh như mặt nước đóng băng.
“ Ha ha, hiện tại
biết sợ?” Ngọc Tình ha ha cười, “ Ai cho ngươi đánh lén sau lưng ta?”
Một gậy nữa lại rơi vào trên người tên tóc hồng.
Bị trúng một
gậy nữa, thân thể hắn lại run rẩy một chút, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn cô bé với khuôn mặt đầy ý cười trước mặt mình, một cảm giác lạnh lẽo
dâng lên trong đáy lòng.
“ Ba.” Lại một gậy nữa đánh vào đùi của
tên tóc hồng, Ngọc Tình nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng điệu thông thả mềm
nhẹ, “ Không phải ta đã nói ngươi cút đi rồi hay sao, tại sao lại không
nghe lời như vậy a?”
“ Ta, ta bây giờ cút a!” Nhìn thấy Ngọc
Tình nở nụ cười, tên tóc hồng đột nhiên cảm thấy lạnh cả xương sống,
giọng nói cũng có chút run run.
“ Ha ha.” Ngọc Tình cười cười gật đầu, lại tiếp một gậy đánh vào đùi hắn, “ Còn không mau cút đi!”
Từng giọt mồ hôi lớn từ đầu tên tóc hồng chảy xuống, hắn không dám nhìn vào
Ngọc Tình, bây giờ, hắn chỉ muốn đứng dậy, Nhưng căn bản hắn đã không
còn chút sức lực nào. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách quay đầu lại
nhìn bọn tiểu đệ của mình mà hét lên: “ Còn không mau lại đây đỡ ta đi!”
Bọn côn đồ cùng Chu Phong đứng xem đến ngây người, nghe tiếng
hét của tên tóc hồng mới hồi phục lại tinh thần, bọn nhóc nhanh
chân nâng tên tóc hồng lên rồi chạy trối chết. Chu Phong đứng ở một bên nhìn chằm chằm Ngọc Tình bằng một ánh mắt kì quái. Em họ của hắn đây
sao, hắn giống như đột nhiên cảm thấy hắn không quen biết cô đâu!
Đứng ở một bên, Ngọc Tình lạnh lùng nhìn tên tóc hồng được đàn em của hắn
nâng đi, khóe miệng như cũ là một nụ cười nhợt nhạt, trong mắt cũng là
một mảnh lạnh như băng. Có thể nói tên tóc hồng rất may mắn, người hắn
gặp hôm nay là Ngọc Tình năm bảy tuổi. Nếu người hắn gặp phải là Ngọc
Tình trước khi trùng sinh, dám đánh lén cô, bảo đảm hắn không nhìn thấy
nổi mặt trời ngày mai. Bây giờ, hắn cùng lắm chỉ bị gãy một chân mà
thôi.
Không sao cả cười cười, Ngọc Tình đưa tay tùy ý ném ống
tuýp xuống đất, xoay người tiếp tục về nhà. Chu Phong chầm chậm theo sau cô.
Hai người một trước một sau mà đi, không ai nói gì. Người
đi phía trước còn đang suy nghĩ làm sao để tăng lên thực lực, hôm nay
khi ra tay với tên tóc hồng, cô hiểu sâu sắc rằng thực lực là thứ vô
cùng quan trọng. Thực lực ở đây không phải là đánh thắng người khác mà
là chẳng những đánh người mà giết người ngươi vẫn như cũ bình yên vô sự!
Còn người đi sau lại không ngừng nghĩ đến biểu hiện của Ngọc
Tình ngày hôm nay, càng nghĩ hắn càng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn
Ngọc Tình càng thêm quái dị.
Cuối cùng cũng đi tới cửa nhà của Ngọc Tình. Ngọc Tình không có ý tứ mời Chu Phong vào nhà ngồi, bản thân nâng bước vào nhà.
“ Tiểu Tình.” Chu Phong nhìn thấy Ngọc Tình đã muốn đi vào cửa, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đưa tay chụp lấy bả vai cô.
“ A.” Chu Phong còn chưa chạm vào bả vai Ngọc Tình, đã bị cô vật qua vai
ngã trên mặt đất. Ngọc Tình nhìn Chu Phong bị mình vật ngã ra đất, khẽ
cau mày, giọng nói lạnh như băng. “ Từ nay về sau đừng có tự ý chạm vào
ta từ phía sau lưng.”
Nói xong không thèm nhìn vào Chu Phong đang nằm trên mặt đất, nghiêng người vào nhà.
“ Tiểu Tình, chuyện ngày hôm nay…” Chu Phong cắn chặt rang cố gắng bò
dậy, hôm nay hắn đã bị bọn côn đồ kia đánh, thân thể vốn đã rất đau, bây giờ lại bị quăng ngã khiến hắn cảm thấy mình không còn chịu đựng thêm
được nữa. Hắn đứng lên, khuôn mặt trắng bệch, do dự mở miệng.
“
Ta sẽ không nói lại với bất cứ ai!” Không chờ Chu Phong nói xong,Ngọc
Tình đã lên tiếng: “ Ta nghĩ ngươi biết bản thân phải làm gì.”
Nói xong cũng không thèm đợi Chu Phong trả lời mình, nâng bước vào cửa.
Ngoài cửa, Chu Phong đứng ngây ngốc như trời trồng, một lát sau hắn thở dài, xoay người bỏ đi.
Ngọc Tình vừa vào cửa, nhìn một lượt những thứ tồn tại trong trí nhớ, cảm
thấy có chút chua xót. Chạm vào từng dụng cụ trong nhà, khoé môi xuất
hiện một nụ cười ấm áp.
Xoắn cao tay áo quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài một lượt sau đó mới trở về phòng mình.
Nằm ở chính giữa giường, thân thể cảm thấy có chút bủn rủn, Ngọc Tình giương mắt nhìn trần nhà đến xuất thần.
Kiếp trước, dị năng của cô đến năm 10 tuổi mới thức tỉnh, mà bây giờ cô chỉ
mới có 7 tuổi, hiển nhiên sẽ không có dị năng. Hôm nay cô có thể đánh
thắng tên tóc hồng là vì từng được huấn luyện. Mọi thứ đều đến từ bản
năng được rèn luyện trong 20 năm.
Thật ra ngày hôm nay cô không
được vui, lần đầu tiên có kẻ đánh lén cô mà vẫn còn sống rời đi. Chuyện
này hết thảy là do thực lực! Ngọc Tình không phải là kẻ có tý năng lực
sẽ tự mãn kiêu ngạo, ngược lại cô là một người vô cùng thông minh! Cô
hiểu rất rõ một điều, bây giờ cái gì cô cũng không có, nếu như giết chết tên tóc hồng đó, chắc chắn cô sẽ phải đền mạng!
Sống hai kiếp,
Ngọc Tình lần đầu tiên nhận ra tầm quan trọng của quyền thế, cũng là lần đầu tiên khát vọng có được quyền thế, khát vọng chính mình có thể đứng ở đỉnh cao nhìn xuống nhân gian.
Cô bé 7 tuổi nắm chặt hai tay, không ngừng nhắc nhở bản thân mình nhất định phải trở nên cường đại! Nhất Định!
Không biết qua bao lâu, Ngọc Tình rốt cuộc mệt mỏi ngủ mất.
Ngọc Tình đang ngủ, à không, có lẽ phải nói cô đã đi đến một cái thế giới
thần bí mới chính xác. Chỉ thấy trước mắt là một mảnh sương mù, chỉ có
một mình cô đứng ở nơi này, cô chỉ có thể nhìn thấy những sự vật cách
mình 5 dặm, xa hơn nữa chính là sương mù dày đặc.
“ Đây là làm
sao?” Hai hàng lông mi đẹp của Ngọc Tình nhẹ nhàng chớp chớp, nhiều năm
qua đã rèn luyện cho cô thói quen bình tĩnh trước mọi chuyện. Chỉ thấy
cô nâng bước đi về phía ranh giới của làn sương mù. Khi đi tới chỗ ranh
giới ấy, cô nhìn sương mù như bức tường che kín hết mọi vật xung quanh,
đưa tay chạm nhẹ vào.