“Ngao Thánh, anh có
cách?” Ngọc Tình nghe thấy vậy liền giật mình, ngay sau đó ngẩng đầu lên vui mừng, người đàn ông trước mặt đây cô nhìn không thấu rồi, hoặc là
anh biết nên làm thế nào.
“Không!” Ngao Thánh khẽ lắc đầu, ánh
mắt anh thu về khỏi khoảng hư vô đó, nhìn sang Ngọc Tình, ánh mắt đó hết sức phức tạp: “Tình Tình, đối với cô mà nói, Ấn Trấn Yêu này quan trọng tới thế sao?”
Câu hỏi bất ngờ này làm cho Ngọc Tình đơ người ra: “Đúng thế, sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
“Tại sao?” Ngao Thánh nhìn Ngọc Tình không chớp mắt, anh hỏi: “Tại sao lại quan trọng như vậy.”
“Tôi không biết.” Ngọc Tình từ từ thu ánh mắt đang nhìn Ngao Thánh về, cô
hơi nheo mắt lại nhìn khoảng hư vô trước mắt cùng với đại ấn màu vang
kim kia, cô từ từ mở miệng: “Tôi không biết Ấn Trấn Yêu thất thủ, đại
quân yêu ma tiếng vào thế giới loài người xong thì sẽ xảy ra chuyện gì,
nhưng tôi không thể mặc kệ! Dù sao thì trên thế giới này cũng có người
thân của tôi, những người tôi yêu, tôi muốn nỗ lực bảo vệ tất cả Ngao
Thánh ạ!”
Ngọc Tình lại ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thánh, ánh mắt
kiên định: “Cho dù tất cả những điều này đều là tôi đã nghĩ nhiều rồi,
Ấn Trấn Yêu này tôi cũng nhất định bảo vệ! Vì nó tôi đã mất đi Phác Vũ,
vì nó đã bao nhiêu người phải chết, sao tôi có thể bỏ cuộc giữa đường
đưuọc! tôi không biết sao anh lại hỏi như thế, nhưng, nếu như hôm nay
anh giúp tôi, tôi cảm cơn anh, còn nếu anh không giúp vậy thì mời anh
hãy lùi về phía sau.”
Ngọc Tình nói xong không nhìn thêm Ngao
Thánh nữa, và lúc này ánh mắt cô đã trở nên bình tĩnh, kiên định nhìn về phía trước. còn Ngao Thánh thì vẫn không dời mắt khỏi Ngọc Tình, dường
như muốn nhìn ra điều gì đó từ nét mặt kiên định của cô.
“Lâm
thiếu tướng, bắt đầu đi.” Ngọc Tình nhìn một lúc lâu rồi quay đầu lại,
hít thở một hơi thật sâu mới nói. Nói xong cô nhấc chân tiến về phía
trước một bước.
“Đợi đã!” thấy Ngọc Tình bắt đầu hành động, Ngao Thánh thở dài một tiếng rồi nói: “Để tôi!”
Ngao Thánh nói xong liền nhảy về phía trước, bộ áo choàng của anh tung bay,
nhìn có vẻ như đang bay thẳng về phía Sinh Trùng Trận đó.
“Không!” Ngọc Tình nhìn thấy liền đơ người ra, ngay sau đó cô hét lớn. CHỉ thấy
sắc mặt cô hoảng loạn, hai mắt tròn xoe lên, cơ thể bỗng chốc liền hướng về phía Ngao Thánh: “Không, Ngao Thánh, anh quay lại!”
Đột
nhiên, một cảm giác sợ hãi trong con tim cô xuất hiện như thể có ai đó
đang bóp chặt lấy nó, giây phút này, dường như đến thở thôi cũng cảm
thấy vô cùng khó khăn.
“Không, đừng!” Ngọc Tình đột nhiên lắc đầu, đưa tay ra muốn giữ Ngao Thánh lại, thế nhưng cuối cùng vẫn chậm mất một bước.
“Không, Ngao Thánh, anh quay lại!” cơ thể Ngọc Tình bay về phía trước, đột
nhiên một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, dường như nó không phải muốn
hai cô mà chỉ nhẹ nhàng bao trọn lấy cô, giúp cô đứng lên một chỗ.
“Không!” tiếng hét lanh lảnh vang lên, Ngọc Tình hai mắt nhìn chằm chằm tất cả
những gì phía trước, lại một lần nữa trong tim có cảm giác vô cùng căm
ghét kẻ muốn phá hoại Ấn Trấn Yêu.
“Ngoan ngoãn đứng ở đó, đừng
có lại đây.” Lúc này một giọng nói yếu ớt truyền ra từ khoảng hư vô đó,
tiếng nói này vang lên ngay lập tức làm cho Ngọc Tình thẫn người ra, cô
ngây người nhìn vào khoảng hư vô đó, đôi mắt ngây dại đi, đỏ lên. Anh ấy vẫn chưa chết, anh ấy vẫn chưa chết, tốt quá, tốt quá rồi!
Con
người thường như vậy, nếu không thử phải mất đi thứ gì đó thì sẽ mãi mãi không biết cái thứ hoặc người ở bên cạnh mình quan trọng tới thế nào.
Sẽ mãi mãi không biết tất cả có ý nghĩ gì, giống như Ngọc Tình bây giờ.
Lúc trước khi mà Ngao Thánh thổ lộ lòng mình, cô thừa nhận có động lòng một chút, nhưng cô vẫn từ chối, bởi vì cô không biết rốt cuộc con người này chiếm vị trí thế nào trong trái tim mình, điều quan trọng hơn, trong
lòng mình cô biết, Ngao Thánh sẽ không rời bỏ cô.
Vì vậy cô mới
tùy tiện đưa ra quyết định như vậy, đó chính là trái tim của con người.
Thế nhưng vừa nãy, vào giây phút cô tưởng bản thân sẽ mãi mãi mất đi con người này bỗng nhiên con tim cô liền đau đớn vô cùng, cũng đúng vào
giây phút đó, trái tim cô dường như hoàn toàn sụp đổ, lúc đó cô mới hoàn toàn hiểu rằng, con người này thực sự quan trọng với bản thân đến thế
nào.
Anh trong trái tim cô, không có chút gì khác biệt so với
Phong Nhã Trần, so với Lưu Bân, so với Wiliam. Con người này chưa từng
nói gì nhiều, cũng không làm gì nhiều mà chỉ bình lặng từng bước từng
bước đi vào trái tim cô.
“Được, em sẽ không lại đó!” Ngọc Tình khẽ thở dài một tiếng, từ từ lùi về phía sau, hai mắt nhìn không rời vào khoảng hư vô đó.
“Ngọc tiểu thư.” Lâm Chính Đông đứng bên cạnh nhìn mà con tim cũng đập thình
thịch, lúc trước ông ta không dám cũng không có khả năng làm gì, chỉ có
lúc này ông ta mới dám tiếng lên phía trước một bước.
Đồng thời,
đôi mắt ông ta lướt qua Ngọc Tình với ánh mắt kì lạ, nghe nói Ngọc Tình
có rất nhiều bạn trai, điểm này trong lòng ông ta cũng biết, thế nhưng
hôm nay nhìn thấy cảnh này, ông ta thực sự đã rất sốc, cô gái này đúng
là không phải là bậy bạ như người khác nói, đối với từng người, từng
việc cô đều dành tình cảm thực sự, giống như với Phác Vũ ngày hôm đó.
Ngọc Tình lúc này không còn tâm trí đâu mà quan tâm tới ánh mắt của người
khác, lúc này ánh mắt cô dường như chỉ nhìn thấy khoảng hư vô đó thôi.
Khoảng hư vô đó lúc này đang rung động lên, vừa nhìn đã biết là bên
trong nó đang xảy ra đại chiến.
Ngọc Tình lo lắng, hai tay nắm
chặt lại với nhau, trong lòng là sự bất an, thấp thỏm nói không thành
lời, bởi vì cô phát hiện, cho dù dùng sức mạnh tinh thần cô cũng không
nhìn rõ được tình hình bên trong khoảng hư vô đó.
Song lúc này đúng như Ngọc Tình nghĩ, Ngao Thánh ở bên trong khoảng hư vô đó không hề dễ dàng gì.
Chỉ thấy anh hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ xung quanh, cơ
thể bị một ánh hào quang đen ngòm bao trọn từ trên xuống dưới, những con sinh trùng gào thét lên làm người khác đau đầu nhức óc, chúng còn không ngừng há miệng ra như muốn nuốt trọn đối thủ.
Ngao Thánh với sắc mặt thản nhiên nhìn mọi thứ xung quanh, ánh hào quang bao quanh cơ thể
từ từ vận động, anh giơ cánh tay phải lên, mọt ngọn lửa màu đen từ từ
xuất hiện trong lòng bàn tay rồi không ngừng lớn lên, anh vung tay, ngọn lửa đó nhưng được gió thổi, ngay lập tức bay ra và ôm lấy đám sinh
trùng kia.
“Sẹt sẹt....” bỗng nhiên những tiếng nổ như tiếng sét
cùng với mùi khét như thịt nướng bay ra, sắc mặt Ngao Thánh trắng bạch
ra, tất cả những điều này khó khăn hơn so với những gì anh tưởng tượng,
những con sinh trùng đó tàn bạo hơn so với tưởng tượng của anh, số lượng của chúng cũng nằm ngoài dự đoán.
Suy nghĩ vài giây, Ngao Thánh nghiến răng lại, bàn tay khẽ động, một khối tà khí màu đen xuất hiện trong tay anh.
“Hù...” Ngao Thánh thổi mạnh một hơi, từ từ nhắm mắt lại, bỗng chốc một luồng
sức mạnh tinh thần hướng thẳng vào khối tà khí màu đen đó.
Nếu
lúc này có người ngoài ở đây thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên tới chết mất,
bởi vì sức mạnh tinh thần của Ngao Thánh không phải màu trắng mà là màu
đen, sức mạnh tinh thần màu đen này giống với tà khí của những kẻ tu ma, thế nhưng lại thuần khiết hơn của những kẻ đó.
Chỉ thấy những
ngón tay của Ngao Thánh được vận động, sức mạnh tinh thần xoay tròn,
miệng anh lẩm bẩm. Nếu Ngọc Tình ở đây, cô nhất định cho rằng đây là tà
khí, giống với khối tà khí mà ngày hôm đó Nhạc Linh dùng để tấn công cô. Thế nhưng rõ ràng khối tà khí này còn mạnh và lớn hơn so với khối tà
khí của Nhạc Linh.
Chỉ thấy khối tà khí này không giống với ngày
hôm đó – đó là không ngừng hấp thụ linh lực, mà nó chỉ xoay vòng trong
tay Ngao Thánh giống như một thứ đồ chơi.
“Mở!” qua đi một lúc,
Ngao Thánh mới từ từ mở mắt ra, anh hét lên một tiếng, ngay sau khi
tiếng kêu của anh dứt, khói tà khí đó giống như một bông hoa sen màu đen nở rộ ra, cùng với đó là những khối tà khí lại tỏa ra, bao trùm lên đám sinh trùng đang gào thét kia.
“Biến sắc rồi!” đúng lúc này, người đứng phía ngoài đột nhiên giật mình kêu lên, con tim Ngọc Tình cũng đập lên như trống.
Chỉ thấy khối hư vô đó bỗng chốc trắng đen trộn lẫn, dường như đang hoàn thành một sự nuốt trôi lẫn nhau. “Trời ơi!”
Ngọc Tình khẽ thở dài một tiếng, hai mắt vẫn không rời khỏi khoảng hư vô đó
một giây nào, ho vọng Ngao Thánh không sao, Ngao Thánh, anh nhất định
phải không sao đấy, lúc này Ngọc Tình trong lòng chỉ một lòng cầu mong
cho người cô yêu, căn bản không hề có thời gian chú ý tới hơi thở quen
thuộc đó.
Quả nhiên tình yêu làm cho con người ta quên hết mọi thứ.
Ánh hào quang màu đen đó giống như một cái miệng to lớn không đáy, từng
miếng đem khoảng hư vô đó nuốt vào trong, sau đó đồng hóa chúng đi.
“Trời ạ, đó là cái gì!” cảnh tượng đó làm cho tất cả mọi người có mặt đều vô
cùng ngạc nhiên, bọn họ đều đưa tay bịt miệng lại để không phát ra tiếng kêu kinh hãi.
“Không biết!” lúc này tất cả mọi người đều ngỡ
ngàng, không có ai biết đó là thứ gì, cũng không có ai biết, phía bên
trong ánh hào quang đó đang xảy ra những gì, bao gồm cả Ngọc Tình cũng
không biết.
Lúc này khoảng hư vô đó đang biến mất từng chút từng chút một, và biến thành màu đen tối.
“Đây....” lúc này Ngọc Tình cuối cùng cũng hoảng loạn rồi, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, hơi thở đó....lẽ nào là Ấn Trấn Yêu đã mở rồi?
Cảm giác của Ngọc Tình lúc này giống như có một tia chớp đánh vào đầu cô, không....không phải chứ?!
“Thu về!” lúc này Ngao Thánh đang ở trung tâm của khối đen ngòm đso liền gằn giọng nói, khối tà khí trong tay lại một lần nữa xoay tròn, rồi ngay
sau đó nó như tìm thấy nhà mình vậy, từng chút từng chút một chui hết
vào trong, vậy là ánh hào quang màu đen cũng dần dần mờ nhạt đi, cuối
cùng là biến mất hoàn toàn.
Khi mà ánh hào quang đó biến mất, cơ
thể Ngao Thánh khẽ xoay và khối tà khí đó được cất giấu đi, sau đó những khối khí đen cũng chui vào cơ thể anh, bỗng chốc khuôn mặt Ngao Thánh
liền trở nên trắng bệch.
“Ngao Thánh!” Ngọc Tình nhìn thấy bóng
dáng của Ngao Thánh từ từ xuất hiện, trong lòng cô cuối cùng cũng thở
phào nhẹ nhõm, ngay lập tức cơ thể cô di chuyển lại gần Ngao Thánh, đưa
tay ra đỡ lấy anh: “Anh không sao chứ? có bị thương chỗ nào không? Để em xem nào!”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Ngọc Tình, nhìn vào đôi mắt đỏ lên của cô, con tim Ngao Thánh lại thấy ấm áp, anh chỉ lắc đầu,
giọng nói có vẻ yếu ớt: “Không sao, không có gì, mọi chuyện đều tốt cả,
anh không sao.”
Giọng nói đó của Ngao Thánh làm cho nước mắt Ngọc Tình đột nhiên rơi xuống, cô rất sợ, cô sợ Ngao Thánh sẽ giống như Phác Vũ ngày hôm đó, thương tích đầy mình, cô không cần bọn họ hi sinh vì
cô, cô chỉ cần bọn họ bình an, khỏe mạnh, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
“Anh không sao, Tình Tình, em đừng khóc!” Ngao Thánh
nhìn thấy Ngọc Tình khóc, đột nhiên anh liền vội vàng sợ hãi: “Em đừng
khóc, em xem anh lợi hại thế cơ mà, em xem Ấn Trấn Yêu đó vẫn yên ổn nằm đó, em đừng khóc nữa.”
Ngao Thánh chân tay luống cuống, anh lau nước mắt cho cô rồi cả hai đều cách xa Ấn Trấn Yêu đó một chút.
“Vâng, vâng.” Ngọc Tình gật đầu, liếc nhìn Ấn Trấn Yêu đó, chỉ thấy Ấn Trấn
Yêu đã mất đi một mảnh nhỏ, có điều vẫn may vì không thiệt hại gì lớn,
sau này chỉ cần chú ý bảo vệ sẽ không sao.
Thở phào một tiếng sau đó Ngọc Tình cầm tay Ngao Thánh: “Chúng ta đi thôi!”