Chiếc nhẫn màu trắng bạc sau khi rơi vào hồ nước, trong tích tắc đã biến thành một giọt nước bình thường như bao giọt nước khác trong hồ nước,
nó lọt qua rất nhiều miệng lưỡi của các loài cá tôn, với tốc độ nhanh
nhất hướng về phía vùng nước sâu nhất.
Ngọc Tình đứng trong không gian, đôi mắt cô hướng ra phía bên ngoài nhìn chằm chằm, từ trước đến
nay cô không phát hiện ra rằng chiếc nhẫn không gian còn có cả khả năng
này, sau sự vui mừng, trong lòng Ngọc Tình lại có thêm cả chút lo lắng
hoài nghi.
Cùng với sự thâm nhập ngày càng sâu của chiếc nhẫn,
Ngọc Tình càng lúc càng cảm nhận rõ ràng được sự khác thường của hồ nước này. Hồ nước này dồi dào linh khí, động thực vật đều sinh trưởng rất
tốt, nhưng làm cho người khác thấy ngạc nhiên và tò mò đó là, linh khí
của hồ nước dường như còn có cả âm khí.
Hơn nữa, càng xuống sâu càng cảm nhận thấy lạnh lẽo và u ám.
Đứng bên cạnh Ngọc Tình là Ngân Nguyên cũng cảm thấy như vậy, đôi mắt liếc
nhìn khắp nơi, trong đôi mắt to màu xanh ngọc đó tràn ngập sự nghi ngờ,
nó nhìn cẩn thận, chăm chú dường như cũng hiểu ra điều gì đó.
Lúc này Ngọc Tình ngược lại không có tâm trí đâu mà đi chú ý tới con mèo
này. Hai mắt cô nhìn không chớp mắt không gian bên ngoài, cô sợ sẽ bỏ
qua điều gì đó khác lạ.
Mãi cho tới khi chiếc nhẫn dừng lại, Ngọc Tình mới từ trong chiếc nhận lóe người một cái ra ngoài, đúng vào giây
phút đó, chiếc nhẫn phát ra một luồng ánh sáng, hình thành thành một lớp bảo vệ bao quanh lấy Ngọc Tình.
Ngọc Tình hướng ánh mắt về phía
trước, trong đôi mắt cô là sự ngỡ ngàng. Bởi vì lúc đó cô nhìn thấy một
khoảng hư vô. Đây rốt cuộc là cái gì, rót cuộc là ở đâu?
“Đây hóa ra là cái lỗ hổng ma quỷ!” tiếng nói của Ngân Nguyên trong không gian
vang lên, tiếng kêu của nó lúc này thể hiện rõ sự ngạc nhiên và nghe
thật kinh dị.
“Lỗ hổng ma quỷ?” Ngọc Tình đơ người ra, hỏi lại.
Lẽ nào nói cô nhìn thấy cõi hư vô chỉ là giả tưởng, ở đây chính là một
trận pháp?
“Lỗ hổng ma quỷ là một trong những trận pháp độc địa
nhất trên thế giới hiện này, nếu bị mắc kẹt trong đó, hồn phách sẽ bị
hút mất, truyền thuyết nói rằng, lỗ hổng này có thể chiếm lấy bất kì thứ gì, kể cả...thần.” tiếng nói Ngân Nguyên chậm rãi mà chắc nịch, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào lỗ hổng.
Ngọc Tình nghe thấy vậy, cô hít
một hơi thở thấy ớn lạnh, nhìn vòa khoảng hư vô trước mặt, trong đôi mắt có chút ngạc nhiên và run sợ, trong thế giới này còn có thứ khủng khiếp như vậy?
Hức!“ Ngân Nguyên thở hắt ra: “Với năng lực hiện tại của cô, nếu lọt nhầm vào trong đó, tuyệt đối không thể thoát qua từ chết!”
Lúc này Ngọc Tình đã kìm lại nỗi sợ hãi trong lòng, dù gì thì bây giờ cô
cũng không còn phải là đứa trẻ không biết gì nữa rồi, trên thế giới này
năng lực phi thường có thể tu luyện, một con mèo biết nói, một chiếc
nhẫn có thể chứa đựng cả một khoảng không gian, vậy thì một trận pháp
khủng khiếp, đáng sợ có thể nuốt trôi vạn vật dường như cũng không phải
điều gì quá kì lạ mà không thể chấp nhận được.
Chỉ thấy cô đứng
đó khẽ nhếch mép lên, giọng điệu lạnh lùng, đầu óc cô bình tĩnh tới mức
đáng sợ, cô mở miệng, hỏi thẳng vào trọng điểm: “Tại sao ở đây lại có
một trận pháp khủng khiếp như vậy? tại sao tôi đứng ở phía ngoài này mà
cũng có thể cảm nhận được dòng chảy của linh khí?”
Đây là vấn đề
mà Ngân Nguyên đang suy nghĩ, đôi mắt xanh ngọc của nó nhìn chằm chằm
vào khoảng hư vô, lập tức sau đó, một luồng ánh sáng màu xanh chiếu
thẳng vào khoảng hư vô.
Ngọc Tình đứng bên cạnh không nói gì, cô
vẫn luôn biết rằng Ngân Nguyên không hề đơn giản, bây giờ xem ra, một
con mèo nhìn khá đẹp này còn không chỉ không đơn giản!
Luồng ánh
sáng màu xanh đó chiếu được hồi lâu, dần dần yếu đi, cùng lúc đó, Ngân
Nguyên cũng lùi về phía sau vài bước, sau đó luồng ánh sáng cũng tan
biến mất. Ngọc Tình nhìn theo, đôi mắt sáng long lanh màu ngọc của Ngân
Nguyên lúc này tối sầm lại, u ám, xem ra, vừa nãy công phu của nó đã bị
hao tổn đi không ít.
Một chân của Ngân Nguyên đặt lên ngực, hơi
thở nặng nề, thần sắc có chút sợ hãi, lại dường như hiểu được thêm điều
gì đó. Ngọc Tình chỉ yên lặng nhìn nó.Một lúc sau, con mèo lại trở về
với trạng thái bình thường, ánh mắt u ám của nó hướng nhìn về phía Ngọc
Tình, nói: “Vừa nãy tôi nhìn thấy linh khí trong hồ này rất dồi dào,
liền đoán ở đây nhất định sẽ có một bảo vật. Nhưng không ngờ được rằng ở đây lại có một miếng ngọc ấn chấn yêu.”
“Ngọc ấn trấn yêu?” nghe tới đây Ngọc Tình thấy thực sự thấy trên đời đúng là còn có nhiều thứ
cổ quái và hiếm lạ, đúng là thấy lạ mà không lạ.
“Đúng vậy!” Ngân nguyên gật đầu: “Trên thế giới này có tổng cộng 6 miếng ngọc ấn trấn
yêu, được phân ra làm sáu miếng phong ấn ở cửa vào của sáu thế giới yêu
ma.”
Lần này thì Ngọc Tình không nói chen vào nữa, trong lời nói
của Ngân Nguyên, cô đã nghe thấy được sự khác thường của sự việc này.
“Năm xưa khi thế giới ma quỷ xâm nhập vào nhân gian, trong 100 năm, con
người phải sống một cuộc sống nước sôi lửa bỏng. Bọn yêu quái tùy tiện
làm điều ác, sau đó con người bị đè nén lâu quá nên đã đứng lên khởi
nghĩa chống lại. tới lúc cuộc chiến bắt đầu thì kéo dài những 100 năm.
Cuối cùng, cha ông của chúng ta cũng đã đánh đuổi được bọn chúng về với
thế giới ma quỷ của bọn chúng, và lại tìm được miếng ngọc ánh mặt trời,
luyện chế thành sáu miếng ngọc ấn trấn yêu, niêm phong lại cửa ra vào
của bọn yêu quái. Tới khi đó loài người mới từ từ hồi phục lại sự phồn
hoa trước đây, mãi như vậy cho tới bây giờ.” Ngân Nguyên tiếp tục nói,
chỉ vài câu nói đơn giản đã kể lại hết được cuộc chiến đấu giữa người và yêu quái, ma quỷ, cũng đã nói rõ nguồn gốc của những miếng ngọc ấn trấn yêu đó, và tính quan trọng của những miếng ngọc.
Ngọc Tình nghe
thấy những điều trên thì tỏ ra hết sức kinh ngạc, nhìn vào khoảng hư vô
đó, đôi mắt cô là sự trầm lắng và suy nghĩ chưa từng xuất hiện trước đó, ngay lập tức, cô tiếp lời của Ngân Nguyên và nói: “Những vùng đất mà có miếng ngọc này xuất hiện những lỗ hổng ma quỷ có thể nuốt trôi vạn vận, điều đó chứng minh rằng có người đang mưu đồ muốn hút hết linh khí của
ngọc ấn trấn yêu, để nó mất đi tác dụng. Mà mục đích cuối cùng của những người này đó là mở cửa thế giới ma quỷ để lũ ma quỷ lại một lần nữa
thâm nhập vào thế giới nhân gian!”
Đó là điều có thể dễ dàng nhận thấy, nhưng chính vì sự đơn giản của sự việc với âm mưu như vậy đã làm
cho sống lưng Ngọc Tình xuất hiện một cơn ớn lạnh, dần dần chạy thẳng
lên đỉnh đầu.
Cô không thể tưởng tượng nổi, nếu cánh cửa của giới ma quái được mở ra, lũ yêu quái, ma quỷ xâm nhập vào thế giới loài
người, điều này sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào, tương lai con người sẽ
qua một cuộc sống ra sao!
Ý nghĩ này cứ lớn dần lên trong tâm trí cô, trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh, trong hình ảnh đó, con người
rơi vào cảnh lầm than, trong bức tranh đó lũ yêu quái tung hoành ngang
dọc, con người không có cách nào mà sinh sống nổi.
Dường như bức
tranh đó vừa xuất hiện trong đầu cô, trong lòng Ngọc Tình liền xuất hiện một tâm niệm: Tuyệt đối không thể để những con người đó đạt được mưu
đồ! Tuyệt đối phải bảo vệ lấy trái đất nơi mà cô dành tình yêu nồng
nhiệt này!
Đây là toàn bộ ý niệm cuộc sống của Ngọc Tình ở kiếp
trước, ý niệm này đã mọc rễ trong lòng cô, cả cuộc đời cô phục vụ cho
nhân dân. Tuy là cuối cùng cô đã bị tổ chức ruồng bỏ, vì thế mà mất đi
tính mạng, nhưng niềm tin và ý niệm đó không hề phản bội cô, những người dân mà cô bảo vệ không hề làm hại tới cô!
Vì vậy cô có thể hận,
hận những người- người mà vì theo đuổi lợi ích cá nhân đã hại cô, cô có
thể báo thù, có thể làm tất cả những gì mà cô muốn làm với bọn họ! Nhưng cô sẽ không làm hại tới những người dân vô tội! đó là nguyên tắc cô đặt ra cho chính mình, không được vượt qua những điều thiêng liêng đó.
Ngân Nguyên nhìn chằm chằm Ngọc Tình, không bỏ sót một nét biểu cảm nào trên mặt cô, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé đó, sự nghi ngờ ban đầu đã trở thành
sự kiên định ở thời điểm hiện tại, nó thở phào nhẹ nhõm, trong lòng là
một sự ngưỡng mộ không giới hạn.
Nếu Ngọc Tình là người ham sống
sợ chết mà bỏ qua sự sống của những người dần vô tội, cô chỉ nhăm nhăm
một mục đích chính là báo thù riêng, vậy thì cô đã không đủ tư cách để
có được chiếc nhẫn này, không có tư cách làm chủ nhân của Ngân Nguyên!
Đến giờ, Ngọc Tình đã bước đầu có được sự công nhận của chú mèo không hề đơn giản này.
Ngọc Tình không hề biết ý niệm của cô đã dành được sự thiện cảm của Ngân Nguyên, cô chỉ nhìn chằm chằm vào lỗ hổng đó, cô
nói giọng hơi khàn khàn:“ nếu lỗ hổng này có thể nuốt được vạn vật, vậy
thì chúng ta có thể làm cái gì được?”
Ý niệm lại quay trở về với ý niệm, hiện thực quay trở về với hiện thực, đó là do căn bản cô không có bất kì khả năng gì để có thể làm lay động lỗ hổng khủng khiếp này.
Ngân Nguyên nghe thấy câu hỏi, khẽ cười: “Nếu lỗ hổng này thực sự khủng
khiếp, độc địa tới như vậy, thì đương nhiên là cô không có cách nào cả,
nhưng lỗ hổng này chỉ là sản phẩm mô phỏng, vì vậy chỉ cần cô phá bỏ
được đường biên giới kết thần, vậy thì có thể dễ dàng phá tan trận pháp
dễ như trở bàn tay! Dựa vào năng lực của sơn trại này, trong vòng 10 năm thì ngọc ấn trấn yêu nhấ định sẽ không có vấn đề gì.”