“Đợi đã!” Ngọc Tình chưa bước đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng nói của Phong Nhã Trần vang lên phía sau.
“Nhã Trần!” Ngọc Tình quay đầu lại nhìn Phong Nhã Trần: “Chúng ta đi, thế
giới thái bình hay không thì liên quan gì tới chúng ta, thế giới yêu ma
có thoát ra được hay không cũng có liên quan gì tới chúng ta! Chúng ta
đi!”
Càng nói tiếng nói của Ngọc Tình càng yếu đi, dường như đang cầu xin vậy. đôi mắt to trong của cô ọng nước, cô nhìn Phong Nhã Trần,
trong ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, sự đáng tiếc, sự khẩn cầu yếu
đuối.
Đôi mắt của Phong Nhã Trần lúc này cũng nhòa đi, anh ngẩng
đầu lên nhìn Ngọc Tình, trong lòng là một sự cay đắng không nói thành
lời, anh mở miệng muốn nói gì đó, cuối cũng lại khép vào. Mặc kệ cho
Ngọc Tình kéo anh đi.
Đúng, Ngọc Tình cô chẳng phải là liệt nữ tử đạo, không phỉa một người tốt đi theo chủ nghĩa dân tộc, mọi suy nghĩ
của cô, mọi hành động của cô chẳng qua cũng là vì muốn bản vệ những
người cô yêu, những người yêu cô.
Nếu con đường này đi tới cuối
cùng, người cô yêu vẫn phải chịu thiệt thòi vì vô, vậy thì cô đi hết nó
còn có tác dụng gì? Đúng như cô đã nói, thế giới thái bình hay không
liền quan gì tới cô!
Nếu nói trên thế giới này, bắt Ngọc Tình
phải chọn ra một người đàn ông cô yêu nhất trừ cha cô ra thì Ngọc Tình
nhất định sẽ chọn Phong Nhã Trần. Cô biết anh yêu cô, cô cũng biết anh
sẽ vì cô mà bỏ lại tất cả, thế nhưng, cô không thể nhẫn tâm như vậy
được!
Cô yêu anh, tình yêu của cô dành cho anh chưa bao giờ ít hơn tình yêu anh dành cho cô!
Ngọc Tình kéo tay Phong Nhã Trần đi thẳng, ra khỏi mặt hồ, đi lên đỉnh núi,
cuối cùng đi tới hang động mà cô đã lấy được không gian Ngọc Túy.
Trên đường đi cả hai người không ai nói lời nào, tuy như vậy nhưng bọn họ
vẫn cảm nhận được sự không bình lặng trong con tim của đối phương.
Dưới đáy hồ, Thuần Hoàng đứng đó, nhìn Ngọc Tình và Phong Nhã Trần rời đi,
đôi mắt màu xanh ngọc của anh là sự tự nhạo báng sâu sắc, là sự thất
vọng không thể diễn ta rđược. Anh không biết bản thân mình sao lại như
vậy, nhưng anh biết, khi anh nhìn thấy đôi mắt ọng nước của Ngọc Tình,
trong lòng anh là một nỗi đau canh cánh không nói được thành lời.
Anh đứng ngây người ra ở đó, một lúc sau mới thở dài một tiếng, quay đầu ra nhìn Ngân Nguyên. Lúc này Ngân Nguyên cũng chẳng khá hơn Thuần Hoàng là bao, anh ta cũng đứng ngẩn ngơ ra, ánh mắt ảm đạm, ngay đến cả mái tóc
màu bạc cũng bớt lấp lánh đi vài phần.
Nói ra thì thời gian anh
tiếp xúc với Ngọc Tình đều sớm hơn bọn họ, trong những năm vừa qua, anh
được chứng kiến sự phóng khoáng, sự kiêu ngạo, quyết đoán, sự bình tĩnh
hay cả những cơn thịnh nộ của cô, nhưng chưa bao giờ anh gặp một Ngọc
Tình mà mắt đầy nước và nỗi buồn như bây giờ.
Vào giây phút đó,
con tim anh ta như tan vỡ. Anh ta không biết vì sao, nhưng anh ta thực
sự không thể tha thứ cho bản thân, thực ra có thể phá vỡ Phệ Hồn Trận
không phải chỉ có một cách, tại sao anh lại nói như vậy? rốt cuộc anh đã làm sao thế?
Đôi mắt của Ngân Nguyên nhìn chằm chằm vào PHệ Hồn
Trận, sau đó anh khẽ cười. chỉ là một Phệ Hồn Trận thôi mà, nếu nói lúc
trước anh không có cách vậy thì bây giờ khi đã hóa hình rồi anh lại có
cách để phá vỡ nó!
Nghĩ vậy, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm, tâm
niệm của Ngọc Tình được vận hành, nhưng chưa kịp hành động gì thì Thuần
Hoàng liền thốt lên một câu nói làm anh đơ người ra.
“Anh....thích cô ấy.” đây là một câu nói khẳng định, Thuần Hoàng không biết tình cảm
của mình đối với Ngọc Tình nhưng lúc này khi nhìn thấy tình cảm được thể hiện trong đôi mắt của Ngân Nguyên, anh ta mới chợt nhận ra rằng, hóa
ra cái cảm giác đó được gọi là thích.
Thích? Ngân Nguyên đơ người ra, sau đó khẽ lắc đầu, sao lại có thể chứ, anh ta đã sống bao nhiêu
năm, sao lại thích một đứa trẻ chứ!
Anh ta bật cười, sau đó mặc
kệ Thuần Hoàng, từ đôi mắt màu xanh đó một tia sáng được chiếu thẳng ra, xuyên ra những bức tưởng ngăn cản vô hình mà hướng thẳng về phía Phệ
Hồn Trận.
Thực ra, Ngân Nguyên cũng không nói dối, Ngọc Tình muốn đối phó với Phệ Hồn Trận lợi hại này, vậy thì cô nhất định phải đạt tới mức độ kết thần, nhưng cách thức để đạt tới mức độ đó chính là song tu
luyện.
Nhưng Ngân Nguyên đã không nói, Ngọc Tình và Phong Nhã
Trần cùng tu luyện cũng có thể nhưng công lực của Phong Nhã Trần lại quá yếu, nếu hai bọn họ kết hợp tu luyện thì kết quả đạt được Ngân Nguyên
cũng không phán đoán được.
Khi tia sáng đó được phát ra Thuần
Hoàng liền choáng váng, anh ta nhìn Ngân Nguyên, sau đó khuôn mặt liền
trùng xuống, dường như nghĩ cũng không nghĩ, anh ta đưa tay ra kéo Ngân
Nguyên lại: “Anh không muốn sống nữa à!”
Lúc này Ngân Nguyên đã
hóa thành một con mèo nhỏ, cơ thể anh ta nhảy lên để thâm nhập vào bên
trong của PHệ Hồn Trận, không ngờ lại bị Thuần Hoàng lôi lại.
Ngân Nguyên cứng người lại, sau đó đôi mắt mèo quay ra nhìn Thuần Hoàng,
trong ánh mắt đó là sự khẩn cầu. Anh cầu xin Thuần Hoàng hãy mặc kệ anh
ta, để cho anh ta được tự lựa chọn.
Bây giờ Ngân Nguyên đã không
muốn quay trở về bên cạnh Ngọc Tình nữa, đúng như Thuần Hoàng đã nói,
anh thích cô. Thế nhưng Ngân Nguyên là ai? Anh ta có sự tự hào của riêng bản thân mình, anh ta sao có thể cho phép bản thân mình đi thích một
người chứ! sao có thể cho phép bản thân hết lần này tới lần khác đi dò
xét và đi làm tổn thương người mà mình thích.
Thuần Hoàng dường
như chỉ trong phút chốc đã hiểu được ý của Ngân Nguyên, ngay lập tức
Thuần Hoàng liền đớ người ra. Chính là bây giờ, cơ thể Ngân Nguyên động
đậy, anh ta nhanh chóng nhảy vào bên trong Phệ Hồn Trận, động tác nhanh
tới nỗi đến Thuần Hoàng cũng không kéo lại được.
Ngân Nguyên vừa
vào tới Phệ Hồn Trận, ánh sáng của Phệ Hồn Trận liền lúc sáng lúc tắt,
ánh sáng màu xanh và màu đen cứ nhấp nháy qua lại, Thuần Hoàng đứng phía ngoài, dường như nghĩ cũng không nghĩ, liền đưa hai tay lên, một ngọn
lửa màu xanh từ lòng bàn tay được đẩy ra, hướng thẳng về phía Phệ Hồn
Trận.
Ngọn lửa màu xanh lá cây đó mang theo một màu vàng rực rỡ - đó chính là ngọn lửa trong truyền thuyết của thần phượng hoàng, lúc này Thuần Hoàng đang nghiến chặt răng lại, trong lòng thầm mắng, Ngân
Nguyên đáng chết, lại dám sử dụng Phệ Hồn thuật với mình!
Đúng
vậy, vừa rồi Ngân Nguyên đã sử dụng thuật Phệ Hồn với Thuần Hoàng, làm
cho ý thức của Thuần Hoàng trở nên trì trệ, cũng vào giây phút đó, Ngân
Nguyên mới thoát khỏi sự kiểm soát của Thuần Hoàng để tiến vào Phệ Hồn
Trận.
Thực ra, nếu trình độ của Ngân Nguyên ổn định, nếu anh ta
đã vào tới lúc thực sự biến hình, vậy thì Thuần Hoàng căn bản không cần
lo lắng về sự an nguy của Ngân Nguyên, thế nhưng anh ta lại không được
như vậy.
Theo lý mà nói, Ngân Nguyên bây giờ căn bản không tiến
vào được thời kì biến hình, hoặc cùng lắm cũng chỉ mới được 20%! Mà tất
cả công lực của Ngân Nguyên lại đều nằm tỏng đôi mắt của anh ta, sự tu
luyaanj đó chính là thuật Phệ Hồn trong truyền thuyết, thực ra Ngân
Nguyên chính là thần thú Phệ Hồn trong huyền thoại.
Lúc này Ngân
Nguyên đang tiến hành cuộc chiến bên trong Phệ Trận Hồn, chỉ là công lực của thú Phệ Hồn không đủ để Ngân Nguyên có thể dành thắng lợi hoàn
toàn, đây chính là điểm khác biệt giữa thần và thần thú. Năm xưa Ngân
Nguyên vốn dĩ vì dính phại trọng thương nên mới phải trở về nguyên hình, và đã tu luyện lại từ đầu.
Lần thứ hai tu luyện tuy có nhanh hơn lần thứ nhất nhưng cơ thể anh ta vẫn không thể trở về với thời kì khỏe
mạnh nhất, căn bản là không thể chịu được sự xung đột năng lượng quá
lớn, đây cũng là lí do vì sao trong thời gian tám năm, lần thứ hai tu
luyện mà Ngân Nguyên vẫn không thể thực sự tiến hành biến hình được.
Lúc này thú Phệ Hồn với đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào Ngân
Nguyên, trong ánh mắt đỏ ngầu đó ngập tràn sự tham lam. Linh trí của nó
không cao nhưng nó vẫn biết rõ, nếu nó có thể nuốt chửng được con mèo
bạc trước mắt vậy thì trình độ của nó sẽ được nâng cao vượt bậc, và việc chỉ một bước có thể trở thành thần thú cũng không phải là không thể!
Vậy là dường như nghĩ cũng không nghĩ, thú Phệ Hồn liền nhảy lên, từ trong
ánh mắt phun ra một chùm tia sáng màu đỏ hướng thẳng về phía Ngân
Nguyên, Ngân Nguyên căn bản không hề có thời gian để suy nghĩ, đồng thời cùng lúc đó đôi mắt màu xanh của nó cũng sáng lên như để tiếp đón những tia màu đỏ kia.
Hai luồng sáng một xanh một đỏ nhanh chóng va
vào nhau, chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên, một vòng tròn năng
lượng liền được đẩy ra thành những con sóng.
Thuần Hoàng nhìn sự
biến động đó trong lòng liền thấy lo lắng, vậy là anh cũng không suy
nghĩ được nhiều, liền lập tức kêu gọi ra thần lửa phượng hoàng để bao
trọn lấy cơ thể, hướng đầu về phía trước phi vào trong Phệ Hồn Trận,
Ngân Nguyên đáng chết, đừng có mong mà thành công được!
Lúc này
Phong Nhã Trần đang cùng với thú Phệ Hồn tiến hành sự tranh đấu sống
còn, ngay tại thời điểm đó công lực của thú Phệ Hồn là mạnh hơn của Ngân Nguyên, và Ngân Nguyên có thể nương nhờ vào đó chính là sức ép của dòng máu của mình, vậy là đánh qua đánh lại tình thế liền ở vào thế cân
bằng.
Thuần Hoàng vừa vào tới nơi liền nhìn thấy hai luồng tia
sáng màu xanh và đỏ va vào nhau, nắm bắt tình hình, với thị lực của
Thuần Hoàng thì chỉ liếc nhìn đã biết lúc này Ngân Nguyên đang miễn
cưỡng ở vào thế cân bằng, nếu cứ tiếp tục, Ngân Nguyên chắc chắn là kẻ
thua cuộc!
Vậy là Thuần Hoàng cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay
ra vận công, một ngọn lửa phi thẳng với thú Phệ Hồn. Ngọn lửa thần
phượng hoàng là một trong những ngọn lửa lợi hại nhất trên thế giới, có
thể đốt cháy được bất kẻ thứ gì, đây là kẻ thù không đội trời chung nhất của những người tu luyện thành mà quỷ hay kể cả là yêu quái.
Vì vậy ngọn lửa dường như trong phút chốc đã bao trọn lấy thú Phệ Hồn, chẳng bao lâu sau tiếng kêu rên rỉ vang lên.
Ngân Nguyên khẽ thở phào một tiếng, nhìn Thuần Hoàng, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ai cho anh vào đây!”
Thuần Hoàng nghe thấy vậy chỉ khẽ cười, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn Ngân
Nguyên: “Anh quên rồi à, tôi là tiểu chủ nhân của anh, tôi không cho
phép ngay đến cả chết anh cũng không đủ tư cách!”
Bây giờ Thuần
Hoàng đang thực sự phẫn nộ rồi, anh có thể chấp nhận việc Ngân Nguyên
thích Ngọc Tình, cũng có thể chấp nhận việc Ngân Nguyên lựa chọn hi sinh vì Ngọc Tình, thế nhưng anh không thể chấp nhận việc Ngân Nguyên cam
chịu mà không có sự cầu tiến như thế này.
Ngân Nguyên đơ người
ra, nhìn Thuần Hoàng, định nói gì đó nhưng lại không nói ra được. Cuối
cùng ánh mắt di chuyển về phía thú Phệ Hồn đang được ngọn lửa bao trọn
kia. Thú Phệ Hồn đó lúc này đang quằn quại, kêu rên.
Ngọc Tình nhìn và trong lòng đang nhận được thông tin: “Xin anh hãy tha cho tôi.”
Ngân Nguyên nghe tiếng kêu rên không dứt của thú Phệ Hồn, ánh mắt nhìn với
đầy sự lạnh lùng, tha cho ngươi? Vừa nãy ngươi cũng làm gì có ý định tha cho ta đâu!
Ngân Nguyên không hề có bất kì động tác gì, lạnh
lùng nhìn ngọn lửa cháy rừng rực kia, mãi cho tới khi ngọn lửa đó ngừng
vận động.
Thuần Hoàng thấy vậy đưa tay lên, làm tan ngọn lửa,
nhưng không ngờ ngay tại thời điểm đó, một luồng ánh sáng đen sì phi
thẳng về phía Thuần Hoàng, Ngân Nguyên thấy vậy liền kêu lên một tiếng
không hay rồi, ngay sau đó luồng ánh sáng từ mắt Ngân Nguyên được phóng
ra nhằm hạ gục luồng ánh sáng màu đen kia.
Vào đúng lúc đó, luồng ánh sáng màu đen liền thay đổi phương hướng về phi về phía Ngân Nguyên, bỗng chốc đã chui vào hai mắt của Ngân Nguyên.
ở đây thì tình hình đang ngàn cân treo sợi tóc còn ở một nơi khác thì lại.....
lúc này Phong Nhã Trần và Ngọc Tình đang lặng lẽ nhìn đối phương, đôi môi của họ khẽ chạm vào nhau.