Ngọc Tình và Phong Nhã Trần ở tỉnh N thêm ba ngày nữa sau đó mới trở về thành phố X.
Ngày nay mọi thứ ở tỉnh N đã đi vào ổn định, đá quý Thụy Tình cũng đã đi vào quỹ đạo, Tô Nhuế cũng đã bắt đầu đảm nhiệm vị trí giám đốc. Cô và Phong Nhã Trần đương nhiên là đều nhìn ra Tô Nhuế có ý với Cố Nhất Hàng,
nhưng không ai nói ra.
Còn Cố Nhất hàng có một người chủ như thế
này thì xác định là sẽ bị giám sát chặt chẽ rồi! đường tình duyên cũng
long đong lận đận.
Ngọc Tình và Phong Nhã Trần vội vàng về thành
phố X đương nhiên là vì có việc xảy ra, ví dụ như những động tĩnh của
Bạch bang, Ồ, còn có những động tĩnh của Lưu Lỗ Hàn.
Với thực lực hiện tại của Ngọc Tình như bây giờ sao lại không phát hiện ra được Yến
Vân cũng là một kẻ tu tiên chứ, cô không thèm động đến anh ta là vì cho
dù Yến Vân có là một kẻ tu tiên thì cũng không được cô chú ý tới.
Ngọc Tình là một người vô cùng kiêu ngạo, và tự trách nhiệm! nhưng cô không
phải là một người kiêu ngạo theo kiểu huênh hoang hay tự cao tự đại, sự
kiêu ngạo và tự chịu trách nhiệm này đương nhiên đến từ thực lực hơn
người của cô! Bằng không đó không phải là kẻ mạnh mà chỉ là kẻ ngốc!
Ngày nay bang Chim ưng, Lôi Hổ Đường đã hoàn toàn bị cô khống chế trong tay, tuy Lôi Thạch vẫn một lòng hướng về Lưu Lỗ Hàn nhưng cũng không còn
phản đối Ngọc Tình như trước nữa. Còn Lưu Lỗ Hàn thì vẫn nghĩ rằng Ngọc
Tình là một cô bé dễ dàng kiểm soát như tám năm trước đây.
Không
thể không nói rằng huênh hoang dù có muốn cũng không được, bây giờ là
thời đại nào rồi, Lưu Lỗ Hàn còn bảo thù, giậm chân tại chỗ, ông ta
không bị chôn thì ai bị nữa?
Còn về Lưu Bân, anh ta đã đi học đại học rồi. Lưu Bân mới học năm nhất đại học – là một thanh niên đẹp trai
nhất trường cái danh hiệu này hoàn toàn xứng đáng. Chỉ cần anh ta liếc
mắt một cái là đầy các cô gái nhìn theo mà va đầu vào gốc cây. Thế nhưng không biết tại sao, anh ta mãi vẫn không thấy có thông tin gì nói rằng
đã có bạn gái.
Lại nói, Lưu Bân thi đại học đạt được điểm số rất
cao, rõ ràng là có cơ hội để vào học ở trường B nhưng không biết tại sao mà lại theo học một trường khác ít danh tiếng hơn.
Ngọc Tình thì giống như một tên thổ phỉ, cô nghênh ngang đi vào bên trong. Hay tay
cho vào túi quần, bước chân rất chậm rãi, còn Tiêu Thần dường như đã
quen với hình ảnh này của cô.
Tiêu Thần đứng đó, quay đầu lại nhìn sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Ngọc Tình, sắc mặt có nét phức tạp.
Cô gái 15 tuổi trước mặt đây chính là tiểu chủ nhân của anh ta, năm xưa là cô đã cứu anh ta, cũng là người cho anh ta địa vị và thân phận như bây
giờ, tuy ngày nay anh vẫn chưa có cơ hội để báo thù, thế nhưng tất cả
mọi thứ hiện tại bây giờ anh ta đang có thì đều cảm thấy rất hài lòng.
Ngày nay bên cạnh cô còn có thêm Phong Nhã Trần, ánh mắt cô mãi mãi vẫn lạnh lùng như vậy, thế giới của cô vừa đơn giản vừa phức tạp, thế nhưng cô
sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn thấy được tâm tư của anh.
Tiêu Thần nhìn Ngọc Tình từ từ đi tới, đồng tử mắt bắt đầu mở rộng ra, trước mắt, một hình ảnh cũng từ từ hiện lên.
Thực tế thì Ngọc Tình cứu anh ta không chỉ có một lần, mà là hai lần.
Lần thứ hai là lần bị báo thù. Khi đó Ngọc Tình mười tuổi.
Nói ra thì Tiêu Thần không biết bản thân mình có thứ gì, có thứ gì để xứng
đáng để bọn họ hết lần này tới lần khác truy sát anh, càng nực cười hơn
là thậm chí anh còn không biết kẻ thù của bản thân mình là ai!
Tối ngày hôm đó Tiêu Thần đi ra từ chợ bán đấu giá hoa, anh đi rất từ từ
chậm rãi, lúc đó anh căn bản không biết bản thân mình đang sống vì cái
gì, tuy anh đã có thân phận và địa vị, thế nhưng anh vẫn cảm thấy bản
thân mình sống không có mục tiêu, anh dường như chỉ là một cái xác đang
đi vậy, anh muốn báo thù, thế nhưng anh không biết kẻ thù của mình là
ai, nói gì tới báo thù?
Càng nghĩ Tiêu Thần càng thấy bản thân
mình nực cười, vậy là anh cứ từ từ đi, mãi cho tới khi anh đột nhiên
phát hiện phía trước xuất hiện hai người đang chắn lấy đường anh đi.
Hai người đó mặc quần áo đen xì, bọn chúng hòa mình vào màn đem tối đen như mực, anh đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại nhìn, liền phát hiện
phía sau mình cũng đang có ba kẻ đang từng bước tiến lại gần anh.
Bỗng chốc anh hiểu ngay ra đây không phải là sự trùng hợp, năm người này với thái độ và khuôn mặt hằm hằm sát khí, anh biết bọn chúng là cùng một
duộc với nhau!
Đã tham gia vào thế giới ngầm được hai năm, Tiêu
Thần làm sao vẫn còn là một cậu thanh niên ai thích bắt nạt thì bắt nạt
như trước kia. Vì vậy vào giây phút mà anh nhận ra được mục đích của bọn chúng là nhằm vào mình, anh liền xông lên.
Ra tay trước lấy thế chủ động.
Động tác của Tiêu Thần rất nhanh, kẻ địch dường như nhìn không ra anh ra đòn thế nào liền rơi vào thế bị động.
Tiêu Thần thấy vậy cũng chưa vui mừng vội, bởi vì anh biết bây giờ chưa phải là lúc vui mừng! Vì vậy khi anh giết người đầu tiên, liền xoay người
lại tấn công tới mục tiêu thứ hai mà anh đã xác định.
Cuối cùng
dùng hết sức mình, Tiêu Thần cũng đã hạ gục được năm tên ngã xuống đất,
song, anh còn chưa kịp thở phào một tiếng thì liền nghe thấy tiếng cười
kì lạ.
“Giỏi lắm, xem ra thằng bé ngày nào cũng đã lớn rồi đấy?
nhưng kể cả ngươi có chút năng lực, hôm nay cũng đừng có nghĩ tới việc
còn sống mà rời khỏi đây!” Tiêu Thần nghe thấy tiếng nói lập tức ngẩng
đầu lên, chỉ nhìn thấy phía trước có một người đàn ông mặc đồ đen từ từ
tiến lại gần.
Anh mở miệng đang định nói gì đó, thế nhưng còn chưa kịp nói ra liền cảm thấy cơ thể vừa bị đánh một cú rất mạnh.
Miệng anh phụt ra một dòng máu đỏ tươi, Tiêu Thần ôm ngực ngạc nhiên nhìn
người đàn ông phía trước. Người này ra tay quá nhanh, thậm chí anh còn
chưa kịp hắn ta ra đòn thế nào.
“Ngươi không có đủ tư cách để đặt câu hỏi trước mặt ta!” người đó nói lạnh lùng, rồi lại một đòn nữa được vung ra.
Đòn đó không chạm vào cơ thể anh nhưng lực mà nó phát ra thì chính xác là
nhằm vào người anh, lực phát ra rất mạnh, làm anh cảm thấy choáng váng,
đầu óc quay cuồng.
“Thế này là chết đây à?” Tiêu Thần muốn phản
kháng nhưng bất luận anh muốn ra tay thế này đi chăng nữa đều lực bất
tòng tâm,, cuối cùng anh cười đau khổ, tự nói lẩm bẩm.
“Ha ha,
ngươi là cái thá gì mà dám ra tay với thuộc hạ của ta?” đúng lúc này một bé gái mười tuổi đứng trước mặt anh ta, còn chưa nói hết câu cô đã tung ra một cú đấm.
Người đàn ông còn kiêu căng ngạo mạn vừa nãy lúc này đã như một quả bóng bị kéo ngược bay về phía sau.
“Ngươi...ngươi là ai?” người đó mở miệng hỏi.
Chỉ nghe thấy Ngọc Tình cười lạnh lùng: “Ngươi không đủ tư cách để đặt câu
hỏi trước mặt ta!” vừa dứt lời, cơ thể cô liền biến mất, ngay lập tức đã lại xuất hiện trước mặt người đàn ông với một khoảng cách rất gần, bàn
tay cô khẽ di chuyển, một dòng máu đỏ phụt ra từ miệng hắn ta.
Vào giây phút đó, Ngọc Tình lùi lại và né người về một bên vì vậy dòng máu đó đã không dính vào người cô.
Còn người đàn ông đó thì cố gắng mở mắt thật to nhưng ngay sau đó hắn đã
ngã khụy xuống đất, không còn động đậy gì nữa, chỉ có đôi mắt là đang
trợn trừng lên.
Hắn đã chết mà không nhắm mắt!
... ........
“Này, Tiểu Thần, tôi nói chuyện với anh đấy!” Tiêu Thần đang suy nghĩ về
chuyện cũ, đột nhiên liền nghe thấy tiếng nói của Ngọc Tình vang lên bên tai, anh lập tức trở về với thực tại, vừa quay mặt ra thì thấy mặt Ngọc Tình đang áp sát vào mặt mình, anh ta giật mình lùi về phía sau hai
bước, mặt đỏ ửng lên.
Ngọc Tình nheo mày trước sự phản ứng của Tiêu Thần: “Lời tôi nói anh đã nghe rõ chưa hả?”
Tiêu Thần vừa nghe thấy lời cô đột nhiên đã quên mất sự lúng túng vừa rồi,
ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt là sự mơ hồ, vừa nãy cô nói
gì nhỉ?
Ngọc Tình nhìn Tiêu Thần, hai hàng lông mày cô nheo chặt
lại như sắp dính vào nhau, cái con người này mấy năm nay thường xuyên
hồn bay phách lạc trước mặt cô, nếu như không phải vì anh ta làm việc
không có sai sót gì thì cô đã lại lên lớp, dạy bảo cho anh ta một trận.
Ngọc Tình chép miệng thở dài, rồi hỏi: “Phong Hòa bọn họ có động tĩnh gì không, Lưu Lỗ Hàn gần đây thế nào?”
“Thư chủ nhân!” Tiêu Thần hít thở một hơi thật sâu rồi trả lời: “Gần đây Lưu Lỗ Hàn bắt đầu tham gia vào việc kinh doanh thuốc phiện, còn Phong Hòa
và những kẻ khác thì ngấm ngầm ngăn chặn ạ!”
Thuốc phiện? Ngọc
Tình khẽ cười, nheo hai mắt lại,thuốc phiện tuy chỉ có hai từ nhưng lại
không dễ để xem thường, chỉ một thứ đơn giản đó nhưng năm xưa suýt nữa
đã phá hủy cả một dân tộc Trung Hoa, thế hệ trước và bọn họ đã suýt nữa
biến thành kẻ mất nước.
Công việc từ kiếp trước đã làm cho cô
không cần nói cô ghét thuốc phiện tới mức nào! Chính mắt cô nhìn thấy có kẻ vì thuốc phiện mà bán đi cả con gái mình, có người vì thuốc phiện mà đã giết người, có người vì thuốc phiện mà đánh mất cả sinh mạng, vì vậy cô vô cùng ghét cái thứu này, một sự ghét thực sự, ghét đến mức căm
thù.
Nhưng việc ghét cũng chỉ là ghét, không thể phủ nhận rằng
thuốc phiện có giá trị lợi nhuận rất cao, là con đường đơn giản nhất để
dẫn tới sự giàu có, khi trước Ngọc Tình cũng đã từng nghĩ, có nên dính
vào thuốc phiện hay không, nhưng kết quả cuối cùng của việc suy nghĩ là
dính! Tại sao lại không dính?
Cô không dính vào thì có thể ngăn
chặn được người khác không làm à? cô cũng chẳng phải thần tiên gì mà làm cho người khác nghe theo lời cô.
Đôi khi nhường nhịn không phải
là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, nếu không kể cô nghĩ thế nào đều có
người làm, vậy thì chẳng bằng bản thân cô tự lũng đoạn tất cả, tới lúc
đó còn sợ có người dùng thuốc phiện để chôn sống đồng bào của cô sao?
Có điều bây giờ nói những điều này vẫn có vẻ hơi xa, bây giờ việc Ngọc
Tình cần làm chỉ có thể là lợi dụng sơ hở, nắm bắt điểm yếu, hiểu về Lưu Lỗ Hàn và bốn đại thiên vương của bang Chim ưng mà thôi, phải biết rằng cô là một người rất có dã tâm, chỉ vẻn vẹn một Lôi Hổ Đường sao có thể
làm cho cô thấy hài lòng?
Đùa với hổ, dường như hôm nay mới bắt đầu dần dần lộ diện ai mới là con hổ thực sự!
Ngọc Tình vừa nghĩ vừa nhìn Tiêu Thần còn chưa nói hết đã thấy một người hùng hùng hổ hổ đi tới.
Người đó mặc một bộ đồ màu trắng trông rất thoải mái, nếu không nhìn nét mặt
vội vàng của người đó, chỉ nhìn vóc dáng thì người đàn ông này nhất định đúng là một nhân vật giỏi gây tai họa ở đẳng cấp hơn người.
Thôi được rồi, kể cả là nhìn nét mặt vội vàng của anh ta thì cũng không thể
không thừa nhận rằng anh ta chính là một người giỏi gây rắc rối!
Ngọc Tình nhướn mày lên nhìn, nói lạnh nhạt: “Lưu đại thiếu gia, anh thế này là làm gì đây?”
Lưu Bân vừa nghe nói Ngọc Tình trở về, dường như nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ
liền đi tới thẳng đây. Cô gái này, khi gặp anh ta lúc nào cũng không
nóng cũng không lạnh, thái độ rất hời hợt, nói thêm vài câu cứ như thể
là sẽ lấy mất mạng của cô vậy! đi cũng không nói một lời, về cũng không
báo một tiếng! Thật sự chỉ coi bang Chim ưng như cái sân vườn sau nhà cô chắc?
Lưu Bân nhanh chân bước tới trước mặt Ngọc Tình, cố gắng
giữ cho hơi thở bình thường trở lại, đôi mắt hếch lên trên của anh ta
khẽ chớp chớp, đang định nói gì, thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi lạnh
nhạt của Ngọc Tình, mọi sự nhẫn nại đều bị phá vỡ rồi.
Chẳng còn
quan tâm tới khí chất, chẳng quan tâm tới hình ảnh, vậy là Lưu Bân gặp
phải kích động dường nhưng chẳng thèm suy nghĩ anh ta đưa tay lên giữ
lấy đầu Ngọc Tình sau đó đột nhiên đặt môi xuống môi cô.
Ngọc
Tình chẳng bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện thế này, trong ký ức của cô.
Lưu Bân là một người đàn ông có thể tự kiềm chết mình rất tốt, anh ta
tuyệt đối là một người thông minh.
Vì vậy cho dù sau đó cô có
nhìn ra rằng Lưu Bân có ý với mình nhưng cũng không nói gì và không làm
gì, vì cô tin Lưu Bân nhất định biết nên làm thế nào.
Thế nhưng, gặp ma rồi! thế này là thế nào?
Ngọc Tình dường như chưa từng nghĩ, Lưu Bân lại hôn cô! Hơn nữa lại còn là cưỡng hôn, mà lại còn là trước mặt Lưu Thần.
Khốn kiếp! Anh muốn cho lão nương giấu mặt vào đâu được hả? anh bảo sau này lão nương phải quản lý Lôi Hổ Đường thế nào đây!
Ngọc Tình nghĩ vậy đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, sức mạnh tinh thần
phát ra và đẩy Lưu Bân ra, thế nhưng cô còn chưa hành động, liền thấy
Lưu Bân nắm lấy tay cô, rồi kéo cô đi.