Trong không gian. Nhành cây kia thật sự đã mọc lên một cây mới, hơn nữa còn
rất khỏe mạnh. Mà không gian hình như cũng đã mở rộng hơn một chút,
sương mù ở biên giới cũng loãng hơn một ít.
Ngọc Tình nhìn, nội
tâm kinh hỉ, xem ra không gian này cùng với mấy loại thực vật có một mối liên hệ thực chặt chẽ. Sau khi xác định được việc này, tâm trạng Ngọc
Tình thả lỏng không ít, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, hứng thú dạo quanh
không gian, lâu lâu còn nắm lên một ít bùn đất tinh tế quan sát.
“ Di.” Ngọc Tình nhìn nắm đất trong tay, kinh ngạc ra tiếng, cô cư nhiên
nhìn thấy bùn đất này có một ít sương mù màu xanh lam bao phủ. Làn sương mù kia bốc lên, cực kì có linh tính.
Làn sương mù bốc lên chui
thẳng vào mũi Ngọc Tình, trong phút chốc, Ngọc Tình cảm thấy trong ý
thức mình tinh thần lực đang dao động nhẹ nhàng, tinh thần lực sắp thức tỉnh cũng lớn mạnh không ít.
“ Bùn, bùn đất này có thể giúp
nâng cao tinh thần lực?” Ngọc Tình bị hiện tượng này làm cho giật mình
một chút, ném bùn đất trong tay xuống lại một lần nữa nắm lên, ngay lúc
này đây cô cảm thật sự cảm nhận rõ được dòng linh khí đang dao động.
“ Thật tốt quá!” Cảm giác được tinh thần lực đang ngày càng lớn mạnh,
luôn lạnh nhạt như Ngọc Tình cũng phải cao hứng một phen. Kiếp trước cô
chưa từng thấy qua loại tình huống như thế này, tinh thần lực của cô
cũng chỉ là phát triển tự nhiên, cuối cùng phát triển đến cấp độ kia
cũng do may mắn mà thôi.
Kiếp này phát hiện được chuyện như vậy
thử hỏi làm sao cô không mừng rỡ như điên được đây? Dù sao dị năn cũng
là lá bài tẩy của cô, dĩ nhiên lá bài chưa lật này phải càng cường đại
càng tốt.
Phát hiện được bí mật này, mọi buồn bực do người nhà
mang đến hôm nay cũng dường như tan biến, Ngọc Tình hưng phấn ở trong
không gian dạo một vòng nữa liền đi ngủ sớm.
Từ ngày mai, cô sẽ bắt đầu nhiệm vụ thứ nhất khi gia nhập Ưng bang: Bảo vệ con trai Lưu Lỗ Hàn- Lưu Bân.
Hôm sau. Từ sáng sớm Ngọc Tình đã đi đến trường, nói thật, qua nhiều năm
như vậy cô không còn nhớ được dãy phòng của học sinh lớp 5 ở đâu nữa. Vì vậy từ sáng sớm cô đã đi khảo sát địa hình.
Bất quá, có một việc làm cho Ngọc Tình thật sự không ngờ chính là có người còn đến sớm hơn cả cô.
“ Ai, Tình Tình.” Ngọc Tình chỉ vừa đi đến cổng trường đã nghe thấy có
người gọi mình, thanh âm kia thực không phải quen thuộc bình thường.
Bất đấc dĩ quay đầu lại, thật cố sức gằn ra một nụ cười, “ Phong Mặc Trần, rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Phong Mặc Trần đứng đó không xa nhìn đến bộ dáng này của Ngọc Tình, không sợ
hãi, ngược lại còn nở một nụ cười. Bởi vì cậu đi quá nhanh mà bây giờ
khuôn mặt đỏ bừng, trên má xuất hiện hai má lúm đồng tiền, dù có nhìn ở
góc độ nào cũng thật đáng yêu.
Cậu đứng trong khung cảnh mặt trời đang tỏa thứ ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, Ngọc Tình nhìn đến có chút ngây ngốc.
“ Tình Tình, cậu nhìn này, mình mua trà sữa đến, cậu thích uống vị gì
nào?” Phong Mặc Trần tiến lên, giống như đang dâng vật hiếm quý gì đó
nâng tay giơ cao bịch ni lông trước mặt cô, đôi mắt trong suốt như thủy
tình nhìn Ngọc Tình không chớp mắt.
[[ kawai quá, chị chọn em, bé Phong cứ về với đội chị, chị rất thích cách
nhìn ấy của em. Nếu ở đội của chị, chị sẽ huấn luyện em thành siêu cấp
đại soái ca. ]]
Đến lúc này Ngọc Tình mới chú ý đến trong
tay cậu còn ôm vài cốc trà sữa, liếc mắt nhìn qua, màu sắc gì cũng có,
hiển nhiên không phải cùng một loại mùi vị.
“ Hắc hắc, mình
không biết bạn thích uống vị gì cho nên mỗi loại mình đều mua một
cốc.” Phong Mặc Trần cười lấy lòng, “ Đến, chọn một cốc.”
Ngọc
Tình nhìn cậu, chỉ thấy cậu mở to 2 mắt nhìn mình, cái trán tinh xảo đã
thấm ướt cả một lớp mồ hôi, đưa tay cầm lấy một ly trà sữa vị cà phê, “
Tôi còn có việc, cậu về lớp trước đi.”
“ Được rồi.” Phong Mặc
Trần nhìn thấy Ngọc Tình đã lấy trà sữa, ánh mắt lặng lẽ cười loan lên,
không ngừng gật đầu. “ Hảo, mình về lớp trước đây, Tình Tình, cậu cũng
mau về lớp nga!”
Ngọc Tình không hề để ý đến cậu ta, xoay người bỏ đi. Hôm nay mình thật là lạ.
Vì xoay người đi nên Ngọc Tình không thấy được phía sau cô, Phong Mặc Trần cười giống như một con mèo nhỏ trộm được cá.
Ngọc Tình bước nhanh, không bao lâu sau cô đã đứng ở trước cửa lớp 5-2.
Trong lớp chỉ có thưa thớt vài người, đó là hiển nhiên bởi vì bây giờ
cách thời gian đi học còn rất sớm.
Ngọc Tình nhìn quanh lớp học, nâng bước đi đến chỗ ban công cách lớp học này không xa, dựa vào vách tường nhìn vào cửa lớp.
Tiết trời đầu thu, Một cốc trà sữa ở trong tay ấm đến tận trong lòng, Ngọc
Tình không hề biết rằng ánh mắt của cô không có lạnh lẽo như bình thường nữa.
Nhẹ nhàng uống một ngụm, trà sữa ở trong khoan miệng, Ngọc Tình khẽ cau mày, một lát sau vẻ mặt bình tĩnh nuốt xuống.
Trong nửa tiếng, Ngọc Tình vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, đôi mắt gắt
gao nhìn chằm chằm cánh cửa lớp 5-2. Nếu không phải cô ngẫu nhiên đem
trà sữa uống thì người khác sẽ nghĩ cô là một bức tượng mất.
Rốt cuộc chờ đến nửa tiếng sau, giờ học sắp bắt đầu, Lưu Bân bận một bộ đồ vận động màu trắng sạch sẽ mới bước vào cửa lớp.
Ngọc Tình sau khi nhìn thấy cậu ta bước vào lớp mới chậm rãi phủi phủi ống
quần, lặng lẽ rời đi. Từ lúc bắt đầu, vẻ mặt của cô vẫn không thay đổi.
Lưu Bân vừa mới bước vào lớp giờ phút này mới quay đầu lại, khóe miệng nhẹ
nhàng gợi lên, đôi mắt xếch dài nhỏ cũng mị lên, giống như một con mèo
Ba Tư lười biếng.