Ngọc Tình nhìn vào màn hình điện thoại, suy nghĩ một lát sau đó mới ấn nút nghe: “A lô.”
“A lô, tiểu chủ.” dầu dây bên kia truyền tới giọng nói phấn khích của Cố Nhất Hàng.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?” ngược lại, giọng nói của Ngọc Tình rất bình
tĩnh, thực lòng thì cô nghĩ không ra có sự việc gì mà làm anh ta phấn
khích như thế, tình hình công việc của Thụy Tình mấy hôm trước anh ta
còn báo cáo với cô, còn bây giờ thì vì sao?
“Tiểu chủ, là thế
này, cô bảo tôi theo dõi cái tên chùm ma túy ấy, hắn chết hôm qua rồi.”
Cố Nhất Hàng dường như nghe ra được sự tò mò của Ngọc Tình, lập tức
truyền tin.
“Ồ?” Ngọc Tình nghe Cố Nhất Hàng nói, cô đột nhiên
dừng bước, ánh mắt sáng lên: “Hồ Nhuệ chết rồi, hắn chết thế nào?
“Như cô nói, là một con dao đâm vào giữa hai hàng lông mày.” Cố Nhất Hàng
nghe thấy cô hỏi, kể lại càng hào hứng. Tiểu chủ đúng là nói như thần,
đến một người chết thế nào cũng có thể đoán ra.
Hai chủ tớ bàn
luận về cái chết của một người với giọng rất hào hứng. May mà không có
ai đi qua và nghe thấy, nếu có người nghe thấy nhất định sẽ nghĩ kẻ chết rồi đó đã đắc tội gì với hai người này mà tới khi chết rồi lại làm cho
người ta phấn khích tới vậy.
“Thật à, tốt quá rồi.” Ngọc Tình
cười cô cảm thấy tâm trạng tốt lên vài phần: “Được rồi, cảm ơn anh, tôi
biết rồi, tôi còn có việc, lát nữa nói.”
Ngọc Tình nói xong liền tắt máy, vừa mới cúp máy xong, cả người cô như phát điên lên vậy, đứng yên đó cười lớn.
Lúc này Yến Vân u sầu từ phòng làm việc đi ra, anh ta nhìn thấy Ngọc Tình
cười sung sướng như vừa nhặt được tiền liền đớ người ra không hiểu.
“Ngọc Tình, cô nhặt được tiền đấy à?” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, mở miệng hỏi.
vừa dứt lời, Yến Vân liền cảm thấy hối hận, tự thấy cái miệng của mình
đúng là đáng chết.
Sao bản thân anh ta lại có thể nhìn thấy hình
ảnh này của Ngọc Tình chứ, thôi chết rồi, có khi nào cô sẽ giết người
diệt khẩu không!
“Yến Vân à!” Ngọc Tình liếc mắt nhìn Yến Vân với khuôn mặt vui vẻ, chỉ thấy cô cười cười nhìn Yến Vân: “Sao anh lại tới đây?”
Chết rồi chết rồi, cô nương này đang dùng chính sách gì vậy? Yến Vân nhìn
Ngọc Tình, khuôn mặt đau khổ, trong giới hắc đạo ai mà không biết Ngọc
Tình càng cười khoái chí thì ra tay càng độc ác, chết rồi, lần này Yến
Vân chết chắc rồi.
“Sao vậy, sao mà khuôn mặt đau khổ vậy, ai nợ
anh tiền à?” Ngọc Tình nhìn Yến Vân, hơi nheo mày lại: “Ồ, anh không
phải là đang lo lắng vì việc của Yến gia chứ?”
Xong rồi, quả
nhiên là Yến gia, trời muốn giệt Yến gia rồi! lúc này Yến Vân rất muốn
hét lên nhưng anh ta không dám. Vậy là anh ta nhìn Ngọc Tình, lắc đầu
cay đắng: “Không...không....không phải!”
“Ồ, vậy thì tốt!” Ngọc
Tình khẽ cười, đưa tay ra vỗ vào vai Yến Vân: “Không sao, đừng vội, cho
anh thêm thời gian năm ngày, mười ngày nhất định là đủ để giải quyết.”
Nói xong Ngọc Tình liền bỏ lại Yến Vân với khuôn mặt ngạc nhiên và bước đi.
Yến Vân nhìn Ngọc Tình với bộ dạng vui vẻ như vừa nhặt được tiền, lại dễ
dàng nói chuyện như vậy làm anh ta đơ người ra. Không phải chứ! mặt trời mọc đằng tây à, sao Ngọc Tình lại thay đổi tính cách nhanh thế!
Vậy là Yến Vân liếc ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó anh ta phát hiện, anh ta đang ở trong nhà, không thể nhìn thấy mặt trời.
Ngược lại với sự ngây người ra của Yến Vân, Ngọc Tình lại vui vẻ rạng rỡ bước đi, mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng thoải mái.
Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng thì Hồ Nhuệ cũng đã chết. Đương nhiên
rồi, Hồ Nhuệ không có thù với cô, có điều ông ta chết đi là một điều vô
cùng quan trọng với cô.
Bởi vì Hồ Nhuệ ở kiếp trước là mối làm ăn đầu tiên mà bạn tốt của cô là Thất Nguyệt tiếp nhận với tư cách là kẻ
giết người. năm đó, Thất Nguyệt 18 tuổi còn cô 15 tuổi.
Vì vậy
Ngọc Tình sớm đã cho Cố Nhất Hàng theo dõi chặt Hồ Nhuệ, chỉ đợi ông ta
có biến động, sau đó cô sẽ tìm được Thất Nguyệt, cô đã nói là cô nhất
định sẽ tìm Thất Nguyệt, nhất định.
Khi ở kiếp trước, Thất Nguyệt nổi tiếng là một người dùng phi đao giỏi, và nếu thấy dấu hiệu của phi
đao thì chắc chắn đó là Thất Nguyệt. Vậy là kiếp này, Ngọc Tình dường
như nghĩ cũng không nghĩ liền chế tạo phi đao làm vũ khí của bản thân,
điều này là do ảnh hưởng của Thất Nguyệt.
Cô hi vọng dựa vào một
con dao, với tính cách hiếu thắng Thất Nguyệt sẽ tìm ra cô. Không ngờ
rằng cô cuối cùng cũng đợi được Thất Nguyệt rồi. Hồ Nhuệ à, ông chết
cũng đáng lắm.
Nói tới việc tại sao Ngọc Tình biết Hồ Nhuệ sẽ
chết mà lại không cứu ông ta, Hồ Nhuệ chính là ông trùm ma túy lớn nhất
của tỉnh Y, như vậy thì Ngọc Tình còn muốn cho ông ta thêm vài đao nữa
chứ đừng nói tới việc sẽ cứu ông ta!
Ngọc Tình càng nghĩ càng
thấy bước chân của mình chậm quá, cô phải nhanh một chút, hôm nay, cô
nhất định phải gặp Thất Nguyệt. Cô đã đợi cô ấy rất lâu rồi, cô ấy là
người bạn tốt của cô.
Nghĩ tới Thất Nguyệt Ngọc Tình đột nhiên
lại nghĩ tới An Tiểu Mễ, An Tiểu Mễ là người bạn tốt duy nhất của cô ở
kiếp này, nói ra thì bọn họ cũng hai năm không gặp nhau rồi, An Tiểu Mễ
đã ra nước ngoài du học.
Nói ra Ngọc Tình lại thấy khó hiểu, chỉ là học cấp hai thôi mà học ở đâu
chẳng thế, lại cứ phải ra nước ngoài. Có điều việc ra nước ngoài là
nguyện vọng của người ta, Ngọc Tình cũng không muốn can thiệp, cô chỉ hi vọng khi An Tiểu Mễ trở về, bọn họ vẫn là bạn bè tốt của nhau.
Ngọc Tình càng đi càng nhanh, cuối cùng cô biến thân, dùng phép thuật hướng về phía Côn Minh mà đi.
Khi Ngọc Tình tới đến Côn Minh lúc đó cũng là bốn giờ chiều rồi, lúc này cô đứng ở ngoài cửa của một quán bar trên đường phố ở Côn Minh, mặt cô hơi đỏ lên, liếc mắt nhìn khắp bốn hướng.
Bây giờ quán bar vẫn chưa
mở cửa, Ngọc Tình đang nhìn xem gần đó có những nơi nào mở cửa, thế
nhưng nhìn một lượt, cô phát hiện, con phố này toàn là quán bar, căn bản chẳng có nơi nào có thể nghỉ ngơi được.
Thực ra Ngọc Tình có thể vào không gian, nhưng cô lại không muốn gặp Ngân Nguyên lúc này.
Đối với Ngân Nguyên, tình cảm và suy nghĩ của cô đều vô cùng phức tạp, nói
thực lòng, cô không muốn mất đi Ngân Nguyên, nhưng cô cũng không muốn
miễn cưỡng anh.
“Này.” Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau cô. Ngọc Tình nghe giọng nói quen thuộc đó mà đứng đơ người ra.
“Em gái, sao ban ngày ban mặt lại tới đây thế này?” chủ nhân của câu nói đó tiến lên phía trước, đưa tay ra quàng lên vai Ngọc Tình.
Lúc này cơ thể Ngọc Tình đang cứng đơ ra, ngay sau đó cô quay đầu lại nhìn
người vừa nói, nở nụ cười rạng rỡ và lương thiện: “a...chị, sao ban ngày ban mặt chị lại tới đây thế này?”
“Haiz, đừng nhắc nữa.” Nói tới điều này, cô nương đó mặt lại xị ra, đã lâu lắm rồi không ra ngoài
chơi, hôm nay mới có thời gian, nghe nói quán bar rất thú vị, thế nhưng
hình như tới sớm rồi, chẳng có quán nào mở cửa.
Ngọc Tình nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, trong lòng bỗng thấy ấm áp: “Chị từ từ trước tới giờ chưa từng ra ngoài chơi à?”
“Đúng thế, các anh chị em đều nói quán bar rất thú vị, thế nhưng không ngờ
bây giờ cũng không mở cửa.” Thất Nguyệt bĩu môi, rõ ràng là không vui
chút nào.
Ngọc Tình mỉm cười: “Thực ra, em có một nơi còn thú vị hơn cả quán bar, chị có muốn đi không?”
“hả? thật à? ở đâu thế?” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình, hai mắt sáng lên, Ngọc
Tình nhìn Thất Nguyệt, khẽ cười, trong lòng đang nghĩ, cô gái này đúng
là chưa từng ra ngoài chơi.
Khi ở kiếp trước, Ngọc Tình còn nhớ
Thất Nguyệt đã nói khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ đi quán
bar, vì vậy mà Ngọc Tình đã xuất hiện ở đây.
“Sòng bạc Ma Cao.” Ngọc Tình khẽ cười rồi nói.
Sòng bạc? Thất Nguyệt nghe thấy vậy hai mắt liền tròn xoe long lanh giống như một đứa trẻ nhìn thấy kẹo vậy.
“Muốn đi không?” Ngọc Tình cười rồi hỏi.
“Em gái.” Nghe Ngọc Tình nói, ánh mắt Thất Nguyệt liền trở nên lạnh lùng, cô nhìn Ngọc Tình từ trên xuống dưới: “Em là ai thế?”
Ngọc Tình nghe Thất Nguyệt nói, đột nhiên bật cười. đây mới là Thất Nguyệt
mà cô biết, tuy có lúc nhìn có vẻ rất đơn thuần, rất ngốc nhưng cô vẫn
thực sự rất anh minh.
Ngọc Tình nghĩ Thất Nguyệt chịu nói chuyện
với cô nhiều như vậy chắc cũng vì nghĩ cô là một đứa trẻ, Thất Nguyệt
không có bất kì cảnh giác gì, cũng giống như Ngọc Tình, Thất Nguyệt gặp
cô liền có một cảm giác rất thân thiết và hòa hợp.
“Thất Nguyệt.... em là Ngọc Tình.” Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt, khẽ mở miệng.
Ngay từ đầu cô đã không có ý định nói dối Thất Nguyệt, cô tìm thấy Thất Nguyệt nhất định sẽ đối đãi một cách chân thành.
“Ngọc Tình?” Thất Nguyệt nheo mày, sau đó nhìn Ngọc Tình cảnh giác: “sao em lại biết tên của chị?”
“Bởi vì em đã ở đây để đợi chị.” Ngọc Tình cười cười nhìn Thất Nguyệt: “Em đã tìm chị tám năm rồi.’
“Tìm chị? rốt cuộc em là ai?” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình, cả người cứ như
đang trên mây, sao cô cảm thấy Ngọc Tình cũng có vẻ thân quen, nhưng cô
quen Ngọc Tình sao?
“Em là bạn của chị, ồ, em quên mất nói với chị, em là một kẻ tu chân.” Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt, nói thẳng luôn.
“Kẻ tu chân?” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình: “Làm thế nào để chị tin em?”
Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt, đưa tay ra nắm lấy tay Thất Nguyệt, khẽ nói: “Chị nhắm mắt lại.”
Có thể là nhìn Ngọc Tình không hề thấy có cảm giác thù địch hay ý định
muốn giết người, giọng điệu của cô lại rất hòa nhã, vậy là Thất Nguyệt
liền từ từ nhắm mắt lại, vào giây phút khi cô nhắm mắt lại, từng bức ảnh liền hiện ra trước mắt cô.
Đó là những hồi ức của cô cùng với
Ngọc Tình, đó là những hình ảnh từ khi bọn họ quen nhau tới khi ở bên
nhau, đó là những bằng chứng tốt nhất chứng minh cho tình bạn của bọn
họ.
Những điều này vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của Ngọc
Tình, bây giờ Thất Nguyệt nhìn thấy mọi thứ đều là sự thật, đều là những hồi ức mà Ngọc Tình hết sức coi trọng.
Qua đi một lúc lâu, Thất Nguyệt mới mở mắt ra nhìn Ngọc Tình: “Ngọc Tình, chúng ta là bạn.”
Tình bạn giữa những cô gái có những lúc lại được tạo thành dễ dàng như vậy,
lúc này Ngọc Tình hai mắt đỏ lên: “Thất Nguyệt, chúng ta là bạn.”
Thất Nguyệt vừa cười vừa nhìn Ngọc Tình, những hồi ức đó dù là từ trước tới
nay cô chưa từng biết tới, cũng không nhớ, thế nhưng nhìn Ngọc Tình với
những cảm nhận xuất phát từ tự con người cô mà Thất Nguyệt tin Ngọc
Tình, tin rằng bọn họ là bạn.
“Đi thôi!” Thất Nguyệt kéo tay Ngọc Tình, quay người bước đi, Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt hơi đơ người ra: “Đi. Đi đâu?”
“Sòng bạc Ma Cao.”