Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 34: Chương 34




Tối mùng sáu tháng bảy rốt cục Tô Mộ Tịch thêu xong đồ, nhìn bức đồ hoa lệ lại không mất đi ấm áp nàng vô cùng vừa lòng gật gật đầu. Để Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm đóng khung lại, mới ngủ ngon. Sáng sớm ngày hôm sau, liền cùng Hiên Viên Hạo Thành còn có Hiên Viên Hạo Y xuất cung đi Tô phủ.

Vừa đến Tô phủ, một mảnh màu đỏ làm cho Tô Mộ Tịch lại nghĩ tới chuyện kiếp trước chuyện. Lúc trước nàng cập kê thành thân với Hiên Viên Hạo Thành, cũng đỏ như vậy, nhưng khi đó nàng chỉ cảm thấy thật chói mắt, đóng cửa ở trong phòng không ra. Trung gian chỉ gặp Tô Mộ Tuyết, lại nghe Tô Mộ Tuyết cùng A Bảo nói một ít, nàng chỉ hận không thể tìm cái động nhảy vào.

Kỳ thật khi đó tình hình cũng nhất định giống các nàng nói! Giờ ngẫm lại, thật không biết khi đó sao nàng lại ngốc như vậy? Ngay cả mẫu thân bị bệnh vẫn ở bên ngoài đợi vài cái canh giờ nàng cũng không gặp. Nàng kiếp trước, quả thực rất bất hiếu. Đại ca thành thân, nàng vì không thích Lâm Nhược Mai mà ngay cả nhà cũng không về. Thời gian này thân thể mẫu thân không tốt, hôn lễ của đại ca đều do Cận Băng Tâm nữ nhân kia xử lý . Sau lại nghe các cung nữ thảo luận, mới biết được hôn lễ của đại ca lạnh tanh, giờ ngẫm lại, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết!

Còn có lần đó đại ca lên chiến trường, rõ ràng Tam ca nói đại ca không muốn đi , vì sao cuối cùng lại đi? Không có người biết, nhưng khẳng định có liên quan đến Tô Mộ Tuyết. Quân Mạc Ly là chủ soái, mà đại ca là một tước phong, làm sao có thể an toàn? đến bây giờ Tô Mộ Tịch luôn hoài nghi, đại ca chết có thể có liên quan đến Hiên Viên Hạo Dạ hay không? Khi đó phụ thân là Thừa tướng, chức vị của đại ca không biết cao hơn Quân Mạc Ly bao nhiêu, nhị ca được thanh lưu tôn sùng, mà Tam ca lại tay cầm ít nhất một nửa kinh tế của Hiên Viên hoàng triều. Nếu tạo phản, thành công chỉ sợ không phải không có khả năng.

Lợi dụng Tô Mộ Tuyết trừ bỏ đại ca cùng nhị ca, lại lợi dụng chính mình trừ bỏ Tam ca, như vậy, hắn đã có thể ổn tọa ngôi vị hoàng đế . Người đứng phía sau Hiên Viên Hạo Dạ, rốt cuộc lợi hại bao nhiêu. Nàng, rất muốn gặp. Nhưng mà, đừng nghĩ thương tổn người nàng để ý, ai cũng không thể.

“Tịch nhi…” Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc tay Tô Mộ Tịch, nhìn sắc mặt Tịch nhi, hắn biết Tịch nhi không vui .

Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần, chống lại ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng ấm áp, cười ứng một chút: “Ừ..”

“Tịch nhi, hôm nay là ngày đại ca Tịch nhi thành thân, Tịch nhi không thể không vui. Nàng mà không vui, lần trước chúng ta đã nói, nàng không vui hãy nghĩ đến Thành nhi.”

“Ừ, ta vừa mới nghĩ tới Hạo Thành, cho nên ta giờ sẽ không không vui .” Có một người lo lắng cho mình như vậy, nàng hạnh phúc , gả cho người như vậy sẽ càng hạnh phúc .

“Ừ…” Dùng sức gật đầu, cười càng vui vẻ , Tịch nhi nghĩ đến hắn.

Đi đến đại môn khẩu, Tô Hồng Diệp liền tiếp đón đi lên trước thỉnh an Hiên Viên Hạo Thành cùng Hiên Viên Hạo Y, mới nói với Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, muội đã đến rồi, nhanh đến chủ viên giúp nương tiếp đón các phu nhân tiểu thư.” Tô Hồng Diệp biết mình cùng Nhược Mai có thể cùng một chỗ, toàn dựa vào Tịch nhi, trong lòng cảm kích nhiều lắm, nhưng nói ra lại chỉ có những lời râu ria.

Nhìn huynh nhà mình dấu không được vui sướng cùng hưng phấn, Tô Mộ Tịch thật tình thay hắn vui vẻ: “Đại ca, ta đã biết, huynh nha, nhanh đi đón đại tẩu của ta vào cửa.”

“Nha đầu muội kia.” Nói xong, Tô Hồng Diệp đỏ mặt rời khỏi. Hiên Viên Hạo Y phiên cái xem thường, biểu cảm của người muốn thành thân nhân thực ghê tởm.

Đi đến cửa chủ viên, gặp Tô Hồng Dập đi ra Tô Mộ Tịch ra tiếng gọi lại: “Dập nhi, đem Thành hoàng tử đến Manh tịch viên đi chơi, trong chốc lát ta đi qua tìm các ngươi.” lại nói khẽ với Hiên Viên Hạo Thành: “Hạo Thành, huynh đi cùng Dập nhi đến trong vườn của ta chơi, trong chốc lát Tịch nhi lấy đồ ăn ngon cho huynh.”

Nhìn thoáng qua mấy nữ nhân trang điểm xinh đẹp bên trong, Hiên Viên Hạo Thành ngoan ngoãn gật gật đầu: “Ừ, ta chờ Tịch nhi đến.” hắn không thể quấn quít lấy Tịch nhi, Tịch nhi phải đi ứng phó đám nữ nhân dối trá này. Hiên Viên Hạo Y liếc mắt nhìn bên trong một cái, đi theo hai người đến Manh tịch viên , nàng còn lo lắng tiểu tử Tô Hồng Dập kia bắt nạt ca ca nhà nàng, mới không nghĩ gặp a dua nữ nhân này.

Tô Mộ Tịch thấy ba người đều rời khỏi, mới đi tiến chủ viên đại môn. Đi vào, liền gặp vài tiểu thư quy cách vây quanh bên người Tô Mộ Tuyết, vẻ mặt hâm mộ: “Mộ Tuyết, kiểu tóc của ngươi sơ như thế nào, rất khác biệt nha.”

“Đúng vậy, dạy chúng ta được không?”

Tô Mộ Tịch nhìn thoáng qua, bưng nụ cười đi đến chủ vị, khom người hành lễ: “Tịch nhi thỉnh an mẫu thân, gặp qua các vị phu nhân.” Hành động tự nhiên hào phóng, quần áo trên người hoa lệ không mất cao nhã. Làm cho phu nhân ngồi ở hai bên trong lòng kính sợ, không hổ là hoàng hậu nương nương tự mình dạy dỗ, các phương diện đều so với người bên ngoài cường bạo không ít. Thế tộc có thể lấy được một con dâu như vậy tuyệt đối là vô cùng tốt , đáng tiếc, bị hoàng hậu nương nương định ra trước rồi.

Vương Hương Tú mặc tông sắc cát phục, thấy nữ nhi đến đây buông ly trà trong tay ngoắc: “Tịch nhi, mau tới đây nương nhìn xem.” Vương Hương Tú tinh tế đánh giá một chút mới hỏi: “Tịch nhi, sao mắt lại bị thâm như thế? Không nghỉ ngơi tốt sao?” Vương Hương Tú vẻ mặt đau lòng.

Cầm lại tay Vương Hương Tú, Tô Mộ Tịch cười làm nũng: “Nương, còn không phải vì Tịch nhi vội vàng chuẩn bị hạ lễ cho đại ca, lần sau sẽ không , làm nương quan tâm là Tịch nhi không tốt.”

“Nha đầu con ấy, không phải có hạ lễ sao? Lấy đến nương nhìn xem trước, không tốt cũng không thể tặng đại ca cho con.” Vương Hương Tú trách cứ Tô Mộ Tịch nhưng trên mặt lại tất cả đều sủng ái, bà tin tưởng Tịch nhi sẽ không làm cho bà thất vọng.

Không biết khi nào, Tô Mộ Tuyết cũng đi tới, nghe xong Vương Hương Tú nói lập tức nói: “Đúng vậy tỷ tỷ, chuẩn bị lâu như vậy làm cho mọi người mở mắt đi, là dị bảo hiếm quý gì.” Nàng muốn nhìn một chút Tô Mộ Tịch có thể xuất ra thứ tốt gì? Nếu không nghỉ ngơi tốt vì chuẩn bị gì đó, là hiếm quý dị bảo thì lời Tô Mộ Tịch nói mới rồi là làm kiêu. Nếu là động thủ chuẩn bị , lại mất không phải là dị bảo hiếm quý như lời mình vừa nói, đến lúc đó xem nàng xuống đài như thế nào.

Tô Mộ Tuyết nói lời này ý tại mặt chữ, sao Tô Mộ Tịch có thể không biết, cười nhẹ lên tiếng trả lời: “Tuyết Nhi cũng đến đây, đồ tỷ tỷ chuẩn bị sợ là không thể vào mắt các vị phu nhân, nhưng mọi người cũng đừng chê cười Tịch nhi. Thật ra Tuyết Nhi tâm tư tinh xảo đặc sắc, tỷ tỷ thực muốn nhìn xem Tuyết Nhi chuẩn bị cái gì?” Trước bãi thấp địa vị của mình, đợi lát nữa mới có thể kinh diễm, sẽ đem Tô Mộ Tuyết dụ dỗ. Không để ta yên, ta cũng sẽ không cho ngươi yên như ý .

Nói xong, Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm liền một người một bên cầm bức đồ thêu đi lên. Vạch tấm vải trắng thần bí, hấp dẫn người đầu tiên là khung cố định bức thê, màu trắng bảo thạch sáng long lanh. Tổ hợp với kim tuyến thêu hoa quế, cư nhiên có loại xuất sắc khác bệt. Hình ảnh bên trong ấm áp, vừa thấy liền biết là chúc đôi vợ chồng tân hôn đầu bạc đến lão con cháu thành đàn, lại có kim tuyến thêu ra hoa lệ. Chúng phu nhân vừa thấy, nhãn tình sáng lên lại cảm thán, quả nhiên là người hoàng hậu nương nương tâm đắc, tâm tư có thể tinh tế như thế.

Một hồi lâu Vương Hương Tú mới lấy lại tinh thần, Tịch nhi nha đầu này từ khi nào thì học nữ hồng, lại thêu đẹp như thế: “Tịch nhi, thực không sai, đại ca cùng đại tẩu con nhất định sẽ thích .” Bức đồ thêu này, so với dị bảo hiếm quý còn trân quý không biết bao nhiêu lần. Không phải bà khinh thường Tô Mộ Tuyết, nàng, không thể so với Tịch nhi.

Lúc này Tô Mộ Tuyết cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh sáng trong mắt chúng phu nhân, Tô Mộ Tuyết cảm thấy bực bội vô cùng, nghĩ nghĩ lên tiếng nói: “Nha hoàn của tỷ tỷ thêu thật lợi hại, có thể sử dụng tơ vàng tuyến đến thêu.” Tô Mộ Tuyết vừa dứt lời, vẻ mặt chúng phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là nha hoàn thêu! Cũng đúng, người ta là hoàng tử phi tương lai, làm sao có thể tự động thủ. .

Tô Mộ Tịch biết nàng chửi bới chính mình, cũng không nóng nảy biện giải. Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm vừa nghe có người chửi bới chủ tử mình, trao đổi một ánh mắt lập tức khom người hành lễ nói: “Nhị tiểu thư hiểu lầm , này bức đồ thêu này là tiểu thư chúng ta tự thêu. Tiểu thư nói, tặng thân nhân của mình làm sao có thể để người khác làm thay, nàng hy vọng thứ đưa tặng đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân có thể biểu đạt chúc phúc, mới tự mình thêu bức đoàn tụ đồ này.” Hai người nói xong, lại hành lễ nói: “Chúng nô tỳ vượt rào , chúng nô tỳ chỉ là không hy vọng tâm ý của tiểu thư bị người hiểu lầm. Thỉnh các vị phu nhân tiểu thư chớ trách.” Lúc này mới lui trở về.

Tô Mộ Tịch trách cứ nói: “Hai nha đầu này càng ngày càng không quy củ , các vị đừng chê cười.” Nói xong còn vươn ngọc thủ đỡ trán. Mọi người thấy đầu ngón tay của hai nha hoàn toàn không dấu vết bị kim chỉ đâm, mà tay Tô Mộ Tịch nơi nơi đều có điểm đỏ, hiểu rõ cũng không nói thêm nữa .

Tô Mộ Tuyết vốn định làm xấu mặt Tô Mộ Tịch, không ngờ này bức đồ thêu thật đúng là nàng thêu , làm sao có thể, Tô Mộ Tịch không hề ở hoàng cung hưởng thụ, học làm mấy thứ này làm gì?

Giả Như Lâm hận thấu xương Tô Mộ Tuyết kẻ ăn không phải trả tiền nhà mình vài năm, lúc này thấy nàng đứng ở một bên, Tô Mộ Tịch hạ lễ xuất sắc như vậy, xem liền biết tiện nhân ăn không phải trả tiền bạch uống nhà người khác có thể tống xuất lễ vật gì gây ngạc nhiên, lập tức lên tiếng: ” Hạ lễ của Tô đại tiểu thư quả nhiên làm cho chúng ta đại khai nhãn giới, không biết Tô nhị tiểu thư sẽ cho chúng ta kinh hỉ gì? Mau lấy ra cho chúng ta nhìn xem đi!”

Tô Mộ Tuyết khẽ cắn môi, nàng đưa cũng là một bức đồ thêu uyên ương do Băng di hỗ trợ thêu. So với Tô Mộ Tịch , nàng cùng Băng di thêu căn bản lên không được mặt bàn, cố gắng cười cười: “Tuyết, Tuyết Nhi không chuẩn bị lễ vật gì? Ngượng ngùng, làm cho mọi người thất…”

Tô Mộ Tuyết nói còn chưa nói xong, A Bảo liền cầm bức đồ thêu đi lên giọng không lớn không nhỏ nói: “Tiểu thư, người quên cầm bức đồ thêu, Băng di cho nô tỳ đưa lại đây cho người.” Lời này, làm cho lời Tô Mộ Tuyết mới nói bị chọc thủng đương trường, sắc mặt một trận thanh một trận bạch.

Chúng phu nhân trao đổi một ánh mắt mọi người đều biết, quả nhiên không phải dưỡng hoàng thành, điểm ấy lễ phép cũng không hiểu. Nhìn xem hai nha hoàn của người ta, mặc dù xen mồm vào chuyện của chủ tử nhưng khi nói chuyện lại hành lễ hai lần. Một cái khác tiến vào, ngay cả chủ mẫu cũng không thỉnh an, quả nhiên là thất lễ.

Giả Như Lâm thấy đồ mang lên, cười lạnh: khẳng định là kém Tô Mộ Tịch , cho nên mới không dám lấy ra. Cười ra tiếng: “Mộ Tuyết không thành thật, Rõ ràng chuẩn bị xong còn không cho chúng ta kiến thức, mau lấy ra cho chúng ta nhìn xem đi! Đừng cất giấu .” Nói xong, cầm bức đồ trong tay A Bảo mở ra.

Mọi người vừa thấy, cũng là một bức bức đồ thêu, nhưng kém Tô Mộ Tịch quá xa. Hơn nữa, hai uyên ương còn đưa lưng về phía nhau, vừa thấy chính là điềm xấu. Lúc này, vài phu nhân chuẩn bị thân cận Tô Mộ Tuyết đều đánh mất tâm tư, nữ nhân như vậy không đem về gia tộc chiêu họa mới tốt.

Sắc mặt Tô Mộ Tuyết trắng dọa người, làm sao có thể như vậy? Nàng cùng Băng di dùng hai ngày thêu ra , cho dù kém Tô Mộ Tịch mọi người cũng không nên dùng sắc mặt này đi? Mà Tô Mộ Tuyết, không biết loại mất mặt này chỉ vừa mới bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.