Edit: Giang Tròn
Hiên Viên Hạo Dạ vội vàng chạy đến đông điện của Thần Hi cung, thỉnh thoảng bên trong truyền ra tiếng kêu thống khổ của Tô Mộ Tịch, hai tay nắm chặt. Nhóm người Hiên Viên Vinh Hi liếc nhìn Hiên Viên Hạo Dạ nhưng không nói gì. Hiên Viên Hạo Dạ hành lễ rồi đứng yên ở bên cạnh, tầm mắt lơ đãng nhìn quanh phòng thì thấy “Đỗ ma ma” vẫn đứng ở bên ngoài thì khiếp sợ, vì sao nàng chưa vào trong ? Nhưng ngay lập tức hắn khôi phục lại vẻ mặt bình thản, bây giờ hắn đang ở Thần Hi cung chứ không phải Tử Kim cung, thấy mọi người không để ý đến mình thì hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi lên tiếng: “ Tất cả các cung nữ đều đang bận rộn vì sao một nô tỳ như ngươi lại có thể thảnh thơi đứng đây ? Còn không mau vào trong hỗ trợ.”
Đỗ Chính Liên hành lễ rồi chuẩn bị đi vào bên trong nhưng đi tới cửa lại bị Hiên Viên Hạo Thành ngăn lại. Hiên Viên Hạo Thành chỉ vào một cung nữ ở bên cạnh: “ Ngươi đi vào giúp.” Rồi chỉ chỉ Đỗ Chính Liên, bĩu môi nói: “Bản hoàng tử không cho ngươi vào.”
Ánh mắt Hiên Viên Hạo Dạ chợt lóe, lên tiếng nói: “Hoàng đệ đừng ngang bướng nữa, nàng là ma ma đỡ đẻ nên để nàng vào giúp đỡ.” Hiên Viên Hạo Dạ giả bộ lo lắng lại thêm vẻ mặt đầy quan tâm nhìn Hiên Viên Hạo Thành.
Hiên Viên Hạo Thành liếc nhìn hắn nhưng không nên tiếng trả lời, vẫn tiếp tục giơ tay ngăn không cho “Đỗ ma ma” vào. Lúc nãy Hiên Viên Hạo Thành chỉ nghi ngờ ma ma đỡ đẻ này là người Hiên Viên Hạo Dạ thì bây giờ hắn khẳng định điều này, hừ, hoàng huynh, ngươi muốn làm gì đừng cho là ta không biết. Yên tâm đi, Thành nhi sẽ không để ngươi có cơ hội thực hiện.
“ Dạ nhi đừng nói nữa, kệ Thành nhi đi. Chỉ là một người đỡ đẻ, bên trong thiếu nàng cũng không sao.” Lâm Ánh Nguyệt liếc nhìn Hiên Viên Hạo Dạ, thấy ánh mắt của hắn nhìn Thành nhi thì cảm thấy thật chán ghét, đứa bé này càng lớn thì đóng kịch càng giỏi.
Đỗ Chính Liên cúi đầu, trong lòng tức giận muốn hộc máu, chết tiệt, làm sao mới có thể đi vào. Một canh giờ đã trôi qua, chỉ sợ Tô Mộ Tịch sắp sinh rồi, nếu bây giờ không vào thì nhất định sẽ không kịp, nghĩ vậy lập tức quỳ xuống: “ Thành hoàng tử, người để nô tỳ vào đi! Một canh giờ rồi mà Thành hoàng tử phi còn chưa sinh, nếu càng kéo dài chỉ sợ tổn thương đến thân thể.” Một ngày nào đó nàng sẽ bắt tất cả bọn chúng phải trả giá thật đắt cho nỗi nhục nàng phải chịu ngày hôm nay.
Hiên Viên Hạo Thành làm ngơ trước lời của nàng, vẫn không cho nàng đi vào, lúc này hắn không còn lòng dạ nào để chất vấn nàng bởi vì Tịch nhi đang ở bên trong chịu đau đớn sinh con của bọn họ. Thấy Hiên Viên Hạo Thành quyết tâm không cho mình đi vào thì trong lòng Đỗ Chính Liên và Hiên Viên Hạo Dạ thầm nguyền rủa Tô Mộ Tịch sẽ sinh ra hai đứa ngốc.
Đến giờ Tý mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, tiếng kêu của Tô Mộ Tịch ngày càng nhỏ. Hiên Viên Hạo Thành đi qua đi lại khiến mọi người chóng mặt, đang lúc hắn muốn xông vào thì bên trong truyền ra tiếng khóc của trẻ con. Nhóm người hoàng thượng và hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng thở ra còn tâm trạng của Hiên Viên Hạo Dạ và Đỗ Chính Liên như rơi xuống vực sâu nhìn không thấy đáy, nàng lại có thể bình an sinh con. Không lâu sau, một ma ma đỡ đẻ ôm đứa bé đi ra. Tươi cười rạng rỡ quỳ xuống: “ Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương và Thành hoàng tử, Thành hoàng tử phi bình an sinh ra long tôn, là một tiểu hoàng tử.”
Hai mắt Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt sáng lên, Hiên Viên Vinh Hi bế đứa bé trong tay ma ma đỡ đẻ, đây là cháu trai của hắn. Hiên Viên Hạo Thành vẫn đứng im như khúc gỗ nhìn thẳng vào bên trong, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc thứ hai từ trong ấy truyền ra thì mới nhẹ nhàng thở ra. Một lúc sau thì một người đỡ đẻ khác bế một đứa bé còn lại đi ra quỳ xuống nói chúc mừng liên tục. Hiên Viên Hạo Thành ôm con gái vào lòng, vội hỏi: “Tịch nhi thế nào rồi ?”
Ma ma đỡ đẻ lập tức hành lễ: “ Thưa Thành hoàng tử, Thành hoàng tử phi không có việc gì, người mệt mỏi quá nên đang ngủ. Nô tỳ lau dọn bên trong xong thì người có thể đi vào.” Thành hoàng tử còn khẩn trương hơn cả Thành hoàng tử phi. Các vương công quý tộc các nàng gặp trước kia chỉ quan tâm đến con cái có mấy ai để ý đến sự sống chết của phu nhân nhà mình.
Lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới nở nụ cười rồi cúi đầu nhìn con gái được mình ôm trong ngực. Tuy nhiều nếp nhăn nhưng hắn lại thấy con gái rất giống Tịch nhi. Con gái thật dễ thương, sau này ngoài Tịch nhi thì người hắn yêu thương nhất là con gái. Thật là, ngay cả ông trời cũng không biết đứa nhỏ mới sinh ra nhìn sẽ giống ai khi lớn lên. Bé trai được Hiên Viên Vinh Hi ôm oa oa khóc lớn, giống như trong lòng bé biết phụ thân chỉ thương yêu muội muội mà thương yêu bé.
Đỗ Chính Liên nhìn cảnh này, không thể làm gì hơn chỉ có thể cắn răng lui ra ngoài, ngốc tử này tìm đủ mọi cách không để nàng vào, nhất định hắn đã phát hiện ra điều gì đó, giờ nàng ở lại cũng không thể làm gì, nếu không nhanh thoát thân thì lát mà bị bắt thì sẽ lớn chuyện.
Hiên Viên Vinh Hi để Lâm Ánh Nguyệt bế cháu trai, cười nói: “ Tốt, tốt, một nam một nữ, long phượng là điềm lành. Các cung nữ và ma ma trong Thần Hi cung được thưởng một năm tiền tiêu hàng tháng, đến lễ đầy tháng thì ta sẽ ban tên cho hai đứa cháu của mình.” Quá tốt rồi, có lẽ đúng như lời quốc sư nói, hắn đã sớm chọn được người cai quản giang sơn giúp mình. Nhìn cháu trai được Lâm Ánh Nguyệt bế, Hiên Viên Vinh Hi kích động không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống khấu tạ hoàng ân. Hiên Viên Hạo Dạ cố gắng duy trì vẻ mặt vui mừng, nói: “ Nhi thần chúc mừng phụ hoàng, hoàng đệ, chúc mừng ngươi.” Thôi xong, khi hai đứa bé còn chưa được sinh ra đã không giết chết được bọn chúng nay thì càng không thể. Hơn nữa, hai đứa bé còn là long phượng thai thì phụ hoàng lại càng coi trọng, hắn muốn ra tay hại bọn chúng càng khó khăn hơn. Xem ra chỉ còn cách thực hiên bước cuối cùng của kế hoạch.
Hiên Viên Vinh Hi gật đầu: “ Ngươi cũng đừng chúc mừng Thành nhi, đến khi nào mới cho trẫm ôm tôn tử đây?” Nói gì thì Dạ nhi cũng là con của hắn, dù tâm địa hắn không tốt nhưng cũng không thể bỏ mặc hắn.
Một lúc sau, tất cả cung nữ ở bên trong đều đi ra ngoài, Hiên Viên Hạo Thành liền ôm con gái đi vào. Nhẹ nhàng đặt con gái nằm bên cạnh Tô Mộ Tịch, lại bế con trai từ tay Hiên Viên Hạo Y, nghiêm túc nhìn con một lát rồi cũng đặt bé nằm bên cạnh muội muội. Hiên Viên Hạo Y thấy vậy thì cười cười rồi đi ra ngoài cùng các cung nữ. Tất cả mọi người đi hết thì vẻ mặt Hiên Viên Hạo Thành thay đổi, trong mắt tràn đầy dịu dàng. Hắn ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn ba mẹ con đang ngủ. Tịch nhi, cho dù phải chết ta cũng sẽ bảo vệ nàng và các con.
Tô Mộ Tịch ngủ suốt một đêm, sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Nhìn con trai và con gái ngủ bên cạnh thì trong lòng ấm áp, đây là hai đứa con do nàng vất vả mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhẹ nhàng hôn lên trán con. Lúc này mới nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành ngồi dưới đất đầu gục bên giường, mọi người đâu hết rồi, Hạo Thành như vậy mà cũng không gọi hắn: “ Hạo Thành, Hạo Thành, mau đứng dậy, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“A……” Hiên Viên Hạo Thành vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng vừa thấy Tô Mộ Tịch thì đứng bật dậy, nhìn rất có tinh thần hỏi: “ Tịch nhi tỉnh rồi………”
Tô Mộ Tịch suy yếu vỗ vỗ đầu Hiên Viên Hạo Thành, cười nói: “ Đứa ngốc, ta không tỉnh thì ai đánh thức chàng. Giờ hãy còn sớm, chàng lên giường ngủ một lúc đi, đừng để bản thân bị lạnh.”
Hiên Viên Hạo Thành nhìn con, lắc lắc đầu tỏ vẻ không muốn đi ngủ. Tô Mộ Tịch cười cười: “ Chàng nha…….Vậy thì ngồi lên giường nói chuyện với Tịch nhi được không?”
“ Không được, Tịch nhi phải ăn chút điểm tâm trước, nhất định Tịch nhi đói rồi.” Hiên Viên Hạo Thành nói xong liền chạy ra bên ngoài. Tô Mộ Tịch nở nụ cười hạnh phúc, cúi đầu nhìn hai cục cưng đang ngủ, nhẹ giọng nói: “ Xem ra phụ thân ngốc của các con còn biết quan tâm đến nương.”
Không lâu sau thì Hiên Viên Hạo Dạ bê một bát cháo tổ yến vào. Cẩn thận ngồi lên giường, cầm thìa múc cháo trong bát đưa lên miệng mình thổi thổi rồi mới đút cho Tô Mộ Tịch: “ Tịch nhi mau ăn đi, Thành nhi đã thổi nguội rồi.”
Nhìn thìa cháo trước mặt mình, Tô Mộ Tịch gật gật đầu, hốc mắt có chút ẩm ướt. Mở miệng để Hiên Viên Hạo Thành đút cháo cho mình. Trong bầu không khí ấm áp, bát cháo đã hết rất nhanh, Hiên Viên Hạo Thành để bát xuống, ôm Tô Mộ Tịch vào lòng: “ Tịch nhi, nàng vất vả rồi.”
Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng lắc đầu: “ Không đâu.” Có thể sinh con cho người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc, làm sao có thể thấy khổ. Nhưng Tô Mộ Tịch nghe lời này của Hiên Viên Hạo Thành thì cảm thấy mình càng yêu hắn hơn.
Tử Kim cung, Hiên Viên Hạo Dạ quỳ trước mặt Đỗ Chính Liên, nói: “ Mẫu phi, Dạ nhi không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Kế hoạch này chỉ có Dạ nhi và người biết, Dạ nhi chưa từng nói với bất kì ai.”
“Ba” Đỗ Chính Liên tát rất mạnh lên mặt Hiên Viên Hạo Dạ: “ Ta nói rồi, chưa trả thù xong thì không được phép gọi ta là mẫu phi, lời ta nói ngươi đã quên sao?”
Hiên Viên Hạo Dạ không dám lấy tay che mặt: “ Dạ nhi không dám, Dạ nhi biết sai rồi, xin chủ nhân hãy tha thứ cho Dạ nhi.” Đều do bọn chúng làm hại, đều do bọn chúng làm hại, mẫu phi còn sống nhưng hắn không thể gọi. Vì sao? Trước đây nhìn Lâm Ánh Nguyệt che chở cho Hiên Viên Hạo Thành, hắn rất hận vì sao nàng không phải là mẹ hắn. Nhưng khi hắn biết tại Lâm Ánh Nguyệt nên mẫu phi mới phải chết thì hắn hận không thể giết nàng ngay lúc ấy.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẫu phi là khi hắn năm tuổi nhưng lại vì một tiếng mẫu phi này mà hắn bị nàng đánh tay. Nàng còn nói rõ, chưa báo thù xong thì không được phép gọi nàng là mẫu phi. Rõ ràng hắn có mẹ nhưng lại không thể gọi. Tất cả đều do Lâm Ánh Nguyệt và Hiên Viên Hạo Thành, cho nên lúc ấy hắn đã thề một ngay nào đó hắn sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết. Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch, nhưng bên cạnh Hiên Viên Hạo Thành có Tô Mộ Tịch thì tất cả đều thay đổi, kế hoạch của hắn không một lần thành công. Vì sao nàng lại xuất hiện? Nếu không có nàng thì bây giờ hắn đã là hoàng đế của triều đình Hiên Viên. Bây giờ nàng lại sinh long tôn cho phụ hoàng thì phụ hoàng còn muốn cho mình kế vị sao? Không thể, phụ hoàng vẫn luôn bất công thì sao có thể cho hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế?
“Hừ….” Đỗ Chính Liên khẽ phất ống tay áo, chăm chú nhìn Hiên Viên Hạo Dạ. Làm ra vẻ đau lòng xoa xoa mặt hắn: “ Dạ nhi, ngươi đừng trách ta độc ác, mấy năm nay ngươi phải chịu rất nhiều oan ức, chẳng lẽ ngươi không hận Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt sao? Hận đi! Chỉ cần ngươi lên ngôi hoàng đế thì những người từng ức hiếp con sẽ phải quỳ dưới chân con mà cầu xin tha thứ.”
Hận ý trong mắt Hiên Viên Hạo Dạ khiến người khác khiếp sợ: “ Dạ nhi đã biết, cho dù phải bất cứ giá nào thì Dạ nhi cũng phải đoạt được ngôi hoàng đế, Dạ nhi muốn những người đó phải quỳ dưới chân ta mà cầu xin.”
Đỗ Chính Liên cười cười, đưa cho hắn hai viên thuốc màu đen: “ Dạ nhi, cầm hai viên thuốc này, nếu biên quan xảy ra chiến tranh thì ngươi và cậu ngươi hãy uống thuốc này, những chuyện khác cứ giao cho ta.”
Hiên Viên Hạo Dạ hoảng sợ, chần chờ cầm lấy viên thuốc: “ Chủ nhân, người muốn làm gì?” Chiến tranh, triều đình Hiên Viên và Duyệt quốc đã hòa thân, sao lại xảy ra chiến tranh? Chẳng lẽ, chắc là không đâu !
“Chuyện này ngươi không cần biết.” Đỗ Chính Liên nói xong liền rời đi.
Hiên Viên Hạo Dạ nhìn viên thuốc trong tay, nếu mẫu phi làm vậy để hắn có thể lên ngôi hoàng đế thì hắn hãy giả bộ như không biết đi! Muốn làm hoàng đế thì phải trả giá thật lớn, nếu cái giá phải trả không phải mạng của mình thì sao lại không làm. Hiên Viên Hạo Thành, bây giờ ngươi cứ đắc ý đi! Tương lai ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết. Rõ ràng ta với ngươi là huynh đệ nhưng sao mọi người lại chỉ giúp ngươi?