Tinh bì lực tẫn cộng thêm túi tiền trống trơn sau khi về đến nhà, ta vốn định không ăn cơm tối, chỉ cần vội vàng rửa mặt một cái liền lên giường ngủ. Nhưng suy nghĩ của ta hiển nhiên là lầm rồi. Bởi vì là mùa đông, cho nên trời tối vô cùng sớm, ngay cả mẹ từ trước tới giờ chưa hạn định giờ về cho ta nay cũng giới hạn ,nhưng ta lần này trở về đích thực hơi trễ. Ta vừa đi vào cửa nhà ,đã nhìn thấy anh Tô Văn nghiêng người tựa trên ghế sa lon tại phòng khách ,đối với ta lộ ra vẻ mặt cảnh sát xét xử kẻ trộm.
Giống như có tật giật mình ,trước lúc anh Tô Văn mở miệng hỏi ,ta lập tức liền đem hành trình cả một ngày trình báo ra, “. . . . . . Sau bọn em đến tiệm buffet . . . . . . Để không thiệt ,bọn họ uống trắng xong muốn uống hồng , uống xong hồng lại muốn uống trắng,cuối cùng cửa tiệm muốn đóng cửa bọn họ mới đi ra ngoài. Cho nên cũng có chút muộn. . . . . .”
Anh Tô Văn rất có kiên nhẫn nghe ta nói chuyện tào lao một đường trôi chảy,cuối cùng chọc trúng trọng tâm hỏi ra vấn đề hắn muốn biết đáp án ,”Tại sao không mở điện thoại ?”
“Hả? Em rõ ràng có mở mà.” Nghi ngờ gãi gãi đầu, ta từ trong túi móc ra điện thoại ,phát hiện nó bởi vì đã lâu không sạc pin,dẫn đến chưa già đã yếu. . . . . . Khụ khụ khụ, tóm lại, nó tự động tắt.
“Thật xin lỗi,là điện thoại hết pin,lần sau em nhất định chú ý, chú ý!” Để cường điệu sự hối lỗi sửa sai của mình ,ta còn cố ý lập lại hai lần từ ‘chú ý ’.
“. . . . . .” Anh Tô Văn miệng vẫn nhếch, nét mặt thanh tú trước đèn huỳnh quang ở đại sảnh lộ ra vẻ đẹp đẽ khác thường .Chờ chút,đẹp đẽ ?Từ này làm sao có thể dùng trên người Đại lão gia Tô Văn ?Ta vội vàng lắc đầu, đem tư tưởng quỷ dị ném qua một bên, như là đang nịnh nọt tiếp cận anh Tô Văn ,”Cái kia,anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Em làm chút thức ăn nhé?Ưm,anh muốn ăn cái gì? Thật ra thì em chỉ biết làm vài thứ . . . . .”
“Cơm chiên cà chua.”
“Ừm, ừm,trong nhà còn trứng gà không?”
“Có, ở trong tủ lạnh.”
Ta có chút dở khóc dở cười bưng lên cái chảo, ở phía trên đổ một tầng dầu ăn, đêm hôm bắt đầu làm chút thức ăn sở trường ít ỏi. Thật thật kỳ quái, ở kiếp trước, rõ ràng là anh Tô Văn chăm sóc ta, đốc xúc ta ít kiêng ăn, đủ thứ. Nhưng bây giờ thế nào lại đầu đuôi lẫn lộn hoàn toàn đây ?! Ta trong nháy mắt sinh ra một loại tự giác của bảo mẫu bên người miễn phí . . . . Quên đi ! Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục! Dù sao ta ngay từ đầu cũng tính đối với anh Tô Văn tốt hơn một chút,không phải sao?
“Biết hôm nay là ngày mấy không?” Lúc ta đang đem cơm chiên cà chua bưng lên bàn ăn ,anh Tô Văn bỗng nhiên mở miệng hỏi ta một câu. Ta ngẩn người ,bắt đầu xòe ngón tay đếm,”Hôm nay. . . . . . Hôm nay là ngày nghỉ thứ mười bảy, nói cách khác, chúng ta còn dư lại. . . . . .”
“Quên đi,Nói cho em cũng là đàn gảy tai trâu.” Anh Tô Văn có chút không nhịn được đứt lời của ta. Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, bởi vì tối nay anh Tô Văn,cùng hình tượng bình thường chênh lệch có chút quá lớn rồi ! Từ trước tới nay hắn lúc bình thường cũng là kiên nhẫn mười phần chờ đợi đối phương đem lời nói hết mới mở miệng.Nhưng tối nay hắn, không thèm bày ra mặt nạ ôn nhu,giọng điệu hùng hổ dọa người.
Anh Tô Văn như vậy làm ta có cảm giác sợ hãi.Nhưng có lẽ, hắn như thế,mới là chân thật nhất .
“A,anh Tô Văn ,có vấn đề gì thì cùng em giao lưu trao đổi a, một mình buồn bực ở trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. . . . . . . .”
“Em đây là đang hoài nghi anh mắc chút bệnh tâm thần phân liệt sao?”
“Không có! Tuyệt đối không có. . . . . .” Ta chột dạ đem ánh mắt chuyển dời đến bên cửa sổ ,”Vậy. . . . . Em đi ngủ đây. Anh từ từ ăn .”
“Bình thường không phải quấn lấy anh ư, hiện tại ở cùng anh một chút thì không được.”
“Nào có. . . . . . A nha, em thật không có ý này. Được ! Em đêm nay liền quên mình bồi quân tử! Em bồi tới khi không thể bồi nữa được chứ ?”
“Hư tình giả ý, không cần cũng được.”
“. . . . . .” Người trước mắt ta đây thật là anh Tô Văn phong khinh vân đạm, cho dù Thái Sơn ở trước mặt hắn ầm ầm sụp đổ trước mắt một chút cũng không chớp đây sao? Người này quả thực so với trẻ con còn không thể nói lý hơn !Nhất định,đây chính là chứng nhân cách phân liệt trong truyền thuyết !Hơn nữa còn là thời kì cuối !
“Vậy anh nói làm sao bây giờ . . . . . ?” Ta như sụp đổ gục ở trên sàn nhà, vẻ mặt đáng thương nhìn anh Tô Văn .
“Rau trộn. Em trở về ngủ đi.”
“Ai? . . . . . Rau,rau trộn?Anh Tô Văn . . . . . Thì ra anh cũng sẽ nói những lời như vậy .”
“Bản thảo diễn thuyết Anh ngữ em chuẩn bị thế nào?”
“Tàm tạm . . . .”
“Đọc một lần cho anh nghe.”
Những lời này không giống yêu cầu, càng giống ra lệnh hơn.Ta cũng không dám trễ nãi, vội vàng lẩm nhẩm.Anh Tô Văn vừa nghe ta đọc vừa giúp ta sữa đúng phát âm từ đơn riêng lẻ.Lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi ta một phát âm cũng không còn sai,anh Tô Văn mới hài lòng gật đầu. Nhưng hắn không có đáp ứng để cho ta trở về phòng, cho nên ta chỉ có thể lúng túng đứng ở tại chỗ, nhìn anh Tô Văn đem một hột cơm cuối cùng ăn xong. Thật giống như nắm khớp thời gian,đồng hồ treo tường trong phòng khách vừa lúc chỉ nửa đêm mười hai giờ .Anh Tô Văn đứng dậy, rốt cục hạ lệnh trục khách, “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Ta phun !Lúc trước là ai không để cho ta đi ? Hiện tại trả đũa, để cho ta đi ngủ sớm một chút! Aiiz,này thật đúng là. . . . . . Ta ủ rũ hướng về phía phòng,bất mãn nói thầm .