“Thi Thi, muốn tớ giúp cậu ôn tập không?”Ta vuốt vuốt bàn tay đau nhức ,ôm một đống bản tài liệu và bài vở chuẩn bị tốt, ngồi bên người Thi Thi .Bọn ta bây giờ đang trong thư viện trường,nơi này sáng sủa như bất cứ lúc nào cũng sáng rỡ đến lóa mắt.Trong thư viện tràn ngập một cỗ mùi vị,cỗ mùi vị này làm cho người ta không khỏi buồn ngủ. Không biết có phải trên người nhân viên quản lý thư viện thoa nước hoa mùi hoa hồng hay không,trộn với mùi mực trong các loại sách ,sinh ra mùi.
“Muốn!” Thi Thi đẩy mắt kính trên sống mũi của cô nàng. Cô chỉ lúc đọc sách mới đeo kính, bình thường đều ngại nó cản trở mà đem nó tháo xuống.Cô bé thích đẹp, đây là một loại bản tính không cách nào thay đổi .Bất kể người khác nói như thế nào, bản thân ta cảm thấy Thi Thi lúc đeo mắt kính rất có phong cách.
“Bài vở tớ cũng viết cho cậu xong rồi.Ừ, cậu một quyển, Hạ Phi một quyển.Của Hạ Phi tớ trực tiếp đưa hắn là được.”
“Cám ơn cậu nha, Hồng Xương. . . . Luôn giúp đỡ tớ như thế.”Thi Thi tựa hồ là bộc phát cảm xúc,một đôi mắt ngập nước đối với ta chớp chớp.Cô nàng mặc dù dự định vào đại học nghệ thuật,thành tích yêu cầu không cần như vậy, nhưng dù sao vẫn là phải vượt qua mới được. Kể từ khi cô nàng thi giữa kỳ không có thành tích lý tưởng ,ta liền nhiều hơn một nhiệm vụ hạng đầu,vì cô sắp xếp lại kiến thức trọng điểm trên lớp .Thi Thi thật ra không ngốc,chẳng qua là lúc học thích đầu cơ trục lợi, đều bỏ bớt phần học bằng cách nhớ trên lý luận.
“Oa,cậu lại cùng tớ khách khí à !Hiếm thấy hiếm thấy.”
Ta cùng Thi Thi ở thư viện lưu lại chừng một giờ, phát hiện thời gian không còn sớm, chuẩn bị mua nước ngọt trở về phòng riêng của mình.Căn tin trường lúc này vắng lạnh đến đáng sợ, hồi lâu cũng không trông thấy một người. Ta đi mua đồ uống, Thi Thi ở một bên trên ghế chờ ta, cô nàng tựa hồ có tâm sự gì,nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình ngẩn người, ta gọi cô nhiều lần cô mới phản ứng lại.Kỳ quái hơn chính là, cô nàng né tránh ánh mắt của ta , thật giống như có tật giật mình .
Khi ta đưa chai Fanta tới tay Thi Thi ,rốt cục không nhịn được hỏi một miệng, “Thi Thi, trong nhà cậu có phải xảy ra chuyện gì? Sao tớ cảm giác cậu hôm nay là lạ .”
“Không có chuyện gì. . . . . . Chính là, cái kia, chủ nhật cậu đi ra ngoài một chút có được hay không? Tớ có việc muốn nói với cậu. . . . .”
“Chủ nhật à . . . . . Chủ nhật là sinh nhật tớ, tớ cùng mọi người trong phòng hẹn nhau ăn mừng . Cậu sẽ không quên chuyện này chứ?”
“A. Đúng rồi ha.Vậy thì chủ nhật tới?”
“Cậu nếu là có việc gấp ,hiện tại liền nói cho tớ biết luôn đi !”
“Không có, không có gì! Tớ trở về phòng ngủ !Vậy,chủ nhật tuần sau, hai người chúng ta,tại cửa hàng nhỏ ngoài trường học gặp mặt. . . . . .” Sau khi nói xong, Thi Thi liền vội vàng chạy về phía phòng của mình.Lá cây ngô đồng rụng dưới chân của cô nàng phát ra ‘ lẹt xẹt ’ rên rỉ.
Ta có chút khó hiểu gãi gãi đầu, nhỏ này đến tột cùng là bị gì?Chẳng lẽ đến thời kỳ phản nghịch thuộc về tuổi trẻ của cô nàng,rốt cục việc muộn này đã tới rồi sao?
= = +—- sinh nhật phân cách tuyến ——
Bởi vì ký túc xá trường học bọn ta toàn bộ bị quản thúc,cho nên chủ nhật ta cũng chỉ đành phải vượt qua ở trường học .Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng có thể cùng các bạn học trong trường mình loạn thành một ổ trong phòng ,cùng nhau ăn mừng sinh nhật của mình, cũng có một phen cảm thụ.Cũng không biết bọn Hạ Phi làm sao giấu được, lại có thể đem bánh sinh nhật lớn như vậy giấu dưới mí mắt ta cả một tuần lễ, cũng không bị ta phát hiện. Nhưng vấn đề là, bánh kem này để một tuần lễ, còn có thể ăn sao?
Cho nên khóe miệng ta co quắp nhìn lông xanh trên bánh kem trước mặt,lớn tiếng rống lên, “Mấy người các ngươi! Một hai người cả đám chút thưởng thức cũng không có sao? !Bánh kem không để tủ lạnh dĩ nhiên là hư rồi,coi như mùa đông cũng giống nhau!”
“A. . . . . . Dù sao ngươi cũng không thích ăn đồ ngọt. . . . . . ý nghĩa ý nghĩa là được.”Các bạn học có chút không lập tức đem đầu xoay qua một bên, mồ hôi lạnh chảy ròng, “Người đâu! Mau mang nến ra,để cho Hồng Xương trước tiên cầu nguyện !”
Ta hướng về phía mười sáu cái cây nến nơm nớp lo sợ mà than thở,trên mặt mặc dù giả vờ làm ra một bộ không hài lòng ,nhưng thật ra thì trong lòng vẫn bị bọn họ ngốc ngốc hăng hái làm cho cảm động.”Thật mong,vĩnh viễn cũng có thể cùng bọn ngốc này ở chung một chỗ.” Ước xong, ta đem cây nến toàn bộ thổi tắt, lòng bàn tay lớn nhỏ trong phòng ngủ, vang lên một trận tiếng hoan hô. Lớp học quan hệ cùng ta có chút thân thiết,còn có trưởng lớp ,cũng tới đây tham gia náo nhiệt. Chúng ta vốn là trong phòng ,một ít tên thẳng yêu cầu cùng ta giữ vững khoảng cách một thước,hiện tại cũng không để ý vấn đề đó,cầm một lon coca chung quanh nhảy loạn,múa hát bài ca sinh nhật.
Thật tốt . Sinh nhật mười sáu tuổi có nhiều người như vậy cùng ta trải qua.Sinh nhật hai mươi tuổi,cũng chỉ có mình ta cô đơn trong phòng trống,yên lặng đếm tiếng kim đồng hồ di chuyển.Vừa nghĩ như vậy,những khuôn mặt trước mắt lần lượt từng cái một trẻ tuổi , hoặc quen thuộc, hoặc xa lạ,đột nhiên trở nên vạn phần khả ái . Ta cảm giác một cổ chất lỏng ấm áp ,không được khống chế từ trên ánh mắt của ta rơi xuống.
Quá mất mặt, ta đã lớn người như vậy,lại còn khóc nhè? Ta vội vàng đem mặt ngước lên trần nhà ,mắt dùng sức nháy, “Cái kia, ta đi rửa tay,ha ha. Các ngươi ăn trước .”
“Ăn cái gì chứ,ngươi không phải là thật định cho chúng ta đem bánh kem này tiêu hóa,sau đó tập thể ngộ độc thức ăn chứ?” Ta thối lui khỏi căn phòng lộn xộn ,loạng choạng chạy về phía toa lét.Vì không để cho người đối diện thấy bộ mặt ta chật vật như nước canh,ta cũng không dám ngẩng đầu ,chỉ đành phải nhìn mình chằm chằm phiến đá dưới chân ,sải bước sải bước đi tới. Cho đến khi. . . . . . đụng vào một bộ ngực cứng rắn.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Ta vẫn duy trì tư thế cúi đầu ,vừa nói xin lỗi, thân thể vừa lui về phía sau . Ai ngờ đến người bị ta đụng vào nhưng không có ý thả tay ,hắn dùng tay bắt được cổ áo đồng phục ta,”Ở trên hành lang chạy, sẽ bị trừ điểm.”
“A. Nhưng ,bây giờ là chủ nhật mà.”Ta nước mắt mông lung ngẩng đầu, xuyên qua mắt kính đọng lại nước mắt mơ hồ ,thấy vẻ mặt anh Tô Văn tự tiếu phi tiếu .A phi, ta đây là cái RP gì vậy,lại đụng vào anh Tô Văn !Không ngờ lấy bộ dạng chật vật như vậy đụng vào .
“Sao vậy,sao khóc thành như vậy.” Anh Tô Văn trái lại săn sóc vạn phần tháo xuống mắt kính của ta,từ trong túi móc ra một bọc khăn giấy đưa cho ta. Ta vội vàng dùng khăn giấy xoa xoa lỗ mũi, sau đó mới bắt đầu lau đi nước mắt của mình. Anh Tô Văn thấy một loạt động tác của ta sau, có chút buồn cười nhíu mày, “Chỗ này của anh có đầy đủ khăn giấy. Em không cần phải gấp .”
“A. Nha. . . . . . Cái kia, anh Tô Văn .Thật là tình cờ a.”Lau dấu vết nước mắt trên mặt xong,ta nhất thời cảm thấy bầu không khí khó xử. Một đại nam nhân, cảm tính như vậy có P* chỗ nào dùng được a?Lại sẽ vì loại chuyện nhỏ nhặt sinh nhật mà chảy nước mắt! Ta thật sự là thái quá không có tiền đồ! Nhớ năm đó, cho dù Thi Thi cùng ta chia tay, ta cũng không có ở tại chỗ khóc lên à.Mặc dù sau đó ta suy sụp hơn nửa năm.
*P: thí thí. =]]
“Anh đúng lúc muốn đến tìm em.” Anh Tô Văn nghiêng nghiêng đầu, nhìn về ngoài cửa sổ, “Hôm nay là sinh nhật em . Sinh nhật vui vẻ.”
“A. Thật ra thì nếu anh Tô Văn không muốn ,không cần đối với em tốt như vậy . . . . . em biết, thật ra thì từ khi mới bắt đầu, chính là Tô thúc thúc yêu cầu anh chăm sóc em đi?Anh không muốn ,cũng đừng miễn cưỡng mình nữa.Em đây mạnh mẽ,cho dù không có ai chiếu cố cũng sống tốt, ha ha.”
Có lẽ là lúc trước uống quá nhiều coca,khiến cho ta lúc này,trong máu bị tiêm vào quá nhiều đường,hiện tại chạy đến trước mặt anh Tô Văn nói xằng nói bậy.Nói chuyện cũng bừa bãi , quả thực ngu ngốc muốn chết !Hồng Xương ,quả thực hết thuốc chữa! Tại cuộc sống vui vẻ như vậy ,cùng anh Tô Văn nhắc tới những thứ chuyện vớ vẩn này.Anh ta . . . . . nhất định không vui đi?
Ta cẩn thận đánh giá vẻ mặt Tô Văn .Đáng tiếc anh Tô Văn trước đến giờ thích giấu diếm tình cảm chân thật của mình , cho người ta đoán làm sao cũng đoán không ra. Hắn lúc tức giận , có thể cười đến vẻ mặt phong khinh vân đạm. Nhưng lúc vui vẻ,ngược lại sẽ giả vờ một bộ bất vi sở động .Hiện tại trên mặt hắn vẻ mặt mờ mịt , lại càng làm người ta suy nghĩ không ra!
Mờ mịt nhất hẳn là ta đi, tại sao anh ta bày ra vẻ mặt như thế?
“Tiểu Xương, em còn nhớ rõ những gì lúc trước anh nói sao?”
“Gì, nói cái gì?”Anh Tô Văn đột nhiên cùng ta kéo gần khoảng cách, làm ta có chút khó chịu co lại thân thể.
“Chính là câu cái gì em cũng đều không thể bù đắp lại cho anh.”
“A. Câu kia. Nhớ chứ.” Mặt anh Tô Văn cách ta thật quá gần rồi, cơ hồ tầm mắt ta có thể thấy , đều bị khuôn mặt tuấn tú của hắn ngăn trở. Da tay của hắn thật là tốt à,liền một cái lỗ chân lông thô to tìm khắp nơi cũng không ra. Ngừng ngừng, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ đó .Ta vội vàng lắc đầu, từ trong hàm răng nặn ra một câu ,”Cái kia, anh,anh cách em không phải là quá gần rồi chứ.Hai đứa con trai tựa vào nhau, cảm giác rất kỳ quái . . . . . .”
“Anh muốn nói là. Kỳ thực anh thay đổi chủ ý.”Anh Tô Văn lui về phía sau mấy bước, đối với ta cười cười. Mạt cười này lại làm cho ta sởn gai ốc,sống lưng phát lạnh, thật giống như bị thợ săn nhìn ngắm con mồi .
“Kia, kia. . . . . . Anh đây là tính toán muốn em làm gì? Lên, lên núi đao, xuống biển lửa, em . . . . .”
“Cái này cũng không vội. Ừm,quà sinh nhật của em.”Anh Tô Văn đưa cho ta một hộp quà lớn cỡ lòng bàn tay.Hộp quà phía trên có nơ bướm màu tím tinh xảo làm cho người ta hít thở không thông. Lòng ta bất an đem hộp quà kia nhét vào trong túi quần, dùng bàn tay loạn xạ xoa xoa mặt, đã nghe đến phía sau mình truyền đến tiếng kêu quen thuộc .Hồng Xương! Làm gì đó! Tất cả mọi người chờ ngươi đấy!”
“Cái này !” Ta vội vàng chạy tới. Trong đầu nhưng còn không ngừng mà nghĩ : câu nói sau cùng của anh Tô Văn rốt cuộc là có ý gì? Hắn thay đổi chủ ý, tính toán để cho ta bù đắp hắn?Kia muốn từ chỗ nào bù đắp chứ?Tại sao ta lại có loại dự cảm thật không tốt đây? . . . . . . Có lẽ chẳng qua là ảo giác đi.
Ta lừa mình dối người mà nghĩ , sau đó giơ lên ly coca,tâm tình khẽ kích động, “Cám ơn mọi người tới ăn mừng sinh nhật ~ cho nên cạn ly!”
Ăn xong quà vặt,uống xong đồ uống ,phần lớn mọi người rút lui. Phần nhỏ còn ở lại trong phòng ,có chút ít có còn hơn không đánh bài, cắn hạt dưa. Ta tại nguyên chỗ ngẩn người kiêm quét dọn rác bên cạnh .
“Sao vậy,nhìn ngươi một bộ dạng không yên lòng .”Hạ Phi không biết khi nào thì đến phía sau người ta,vỗ vỗ bờ vai của ta. Ta nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lắc đầu, “Không có gì, ta đúng là đang nghĩ chút chuyện.”
“Ngươi đây là đang giả bộ thâm trầm sao?” Hạ Phi hẹp hòi rút cười cười. Lòng ta phiền nghiêng đầu sang chỗ khác, “Không có, ta là thật đang suy nghĩ một ít chuyện.”
“A. . . . . . Lúc nào có chuyện cũng muốn gạt ta?” Hạ Phi nửa cười nửa giỡn nghiêm túc hỏi, “Không phải là có liên quan tới người anh ngươi nửa đường nhận thức kia đi?”
“Ai? ! Làm sao ngươi biết!” Thoáng cái đã bị đoán được trọng điểm, ta có chút không thể tin mở trừng hai mắt, lầm bầm cảm thán, “Thì ra là trực giác nam nhân thật tồn tại a.”
“Ngươi thật đúng là nghĩ chuyện anh ngươi .”Hạ Phi sắc mặt trầm xuống, híp mắt,”Ngươi cùng cái anh Tô Văn gì đó. . . . . . Đến tột cùng là có chuyện gì ?”
“Cái gì xảy ra a, chính là vậy chứ sao.” Ta nhún vai, một tay sờ cằm, “Ta cuối cùng cảm giác mình cái gì cũng không cải biến được. Coi như là biết tương lai sẽ như thế nào, liều mạng cố gắng. . . . . . Nhưng hiện huống vẫn là một mớ hỏng bét. A,cứ như tên ngốc.”
“Ngươi sẽ không còn đang suy nghĩ chuyện ngươi xuyên qua đây chứ?”Hạ Phi có chút trách trách vù vù nói. Ta trừng mắt liếc hắn một cái, đối với hắn cho cái thế tay ‘ nhỏ giọng một chút ’ .Hạ Phi buồn cười lắc đầu, ta vốn không trông cậy vào hắn sẽ nói ra cái lời gì an ủi người,thật không nghĩ đến lần này hắn ngoài dự liệu của ta.
“Cho dù biết tương lai thì thế nào? Ngươi có thể thay đổi là hiện tại, không phải là tương lai. Ta không biết, tương lai trong miệng ngươi ,chúng ta sẽ biến thành cái dạng gì, nhưng đối với ta ,tối trọng yếu chính là, không nên ở hiện tại lưu lại một tia tiếc nuối.”
“. . . . . . Hạ Phi ,ngươi thật đúng là có chút giống triết học gia .” Ta đem những lời này của hắn suy nghĩ lại ,cảm thấy rất hợp lý. Nhất thời dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Hạ Phi.
“Không nên đi theo con đường theo lịch sử ,ngươi chỉ cần đi con đường của mình là được.” Hạ Phi nổi bật nét chính tổng kết một câu. Ta híp mắt, thận trọng gật đầu, “Ta hiểu được. Phi tử. . . . . . Cám ơn ngươi.”
“Ta đây sẽ không tặng ngươi quà sinh nhật .Hắc hắc.” Hạ Phi đắc ý dương cằm,một bộ tiểu nhân đắc chí .Trong lòng ta một mảnh cảm động, biết hắn hành động khác thường như vậy ,hoàn toàn là vì chọc ta vui vẻ mới làm ra .Thật ra thì ở tuần trước, ta liền phát hiện hắn giấu hộp quà dưới gối rồi,chẳng qua là làm bộ như không biết thôi.
“Lừa ngươi thôi, đồ ngốc !”Hạ Phi từ dưới gối đầu móc ra một hộp quà màu lam nhạt ,dương dương đắc ý đối với ta quơ quơ.
“Đồ ngốc,ta đã sớm biết.” Ta cũng rốt cục không nhịn được, cười ra tiếng. Trong phòng mảnh khí thế ngất trời,thanh âm lẹt phẹt lúc bài rơi xuống đất phát ra ,bọt khí ở trong ly thủy tinh bể tan tành ,và tiếng cười không chút kiêng kỵ, không pha một tia sầu lo . . . . . sinh nhật mười sáu tuổi của ta,cuối cùng hạ màn hoàn mỹ.