Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 100: Chương 100: Đối mặt




Sáng sớm Niên Khai Điềm chỉ mang găng tay cùng áo khoác không có dùng phong mão trùm lên đầu, bởi nàng biết tuyết lấp lối đi rồi, nàng phải tự mình lao động đẩy tuyết ra ngoài. Nhưng không ngờ mở liều ra chỉ thấy Gia Luật Hy đứng đó nhìn nàng.

Dưới ánh dương quang còn chưa tỏ, tuấn dung của hắn vô cùng nổi bật, ngừng dược những vết tích đáng sợ xấu xí chung quanh mắt cũng biến vô tung tích từ bao đời. Đó là còn chưa kể đến đôi mắt màu hổ phách lấp lánh sáng như ngọc lại mang theo nhu tình nhìn nàng. Môi mỏng vốn là kép hờ như vì nàng xuất hiện mà chậm rãi kéo lên như bán nguyệt mị cười, đây tất cả để nàng triệt để hồi không được thần lom lom mắt mà nhìn.

Sáng sớm Gia Luật Hy đã thức giấc cho người dọn dẹp hết tuyết trước lều của nàng, còn cẩn thận đun một chén dược đặt trong lồng thức ăn lót đá nóng đứng bên ngoài đợi nàng. Hắn vận một thân y phục thâm lam sắc phổ thông, trên vai khoác một kiện áo choàng hắc sắc, cổ viền lông chồn nâu trắng dày mà Gia Luật Cẩn đưa cho, hoa tuyết phủ trắng đỉnh đầu, tóc xõa dài chỉ có một kim quan nhỏ cố định ở phía sau, để đám tóc nhẹ bay trong gió lạnh nhìn rất phong trần rất lãng tử.

Khi nhìn thấy mành lều vén lên, thấy nàng xuất hiện, đây là lần đầu hắn nhìn thấy mặt nàng. Mi cong vuốt, mày ngài như họa, mũi cao bờ môi đỏ mọng nhỏ nhắn, hai gò má vì lạnh mà đỏ ửng, hai tròng mắt đen láy lấp lánh như tinh tú. Trong đầu sớm phỏng đoán xem nàng nhìn thấy hắn sẽ nói những gì, nhưng không ngờ một câu cũng không nói, nàng hóa người tuyết đứng đó nhìn hắn đến thất thần.

Hắn chậm rãi bước đến chỗ nàng, nàng cũng không hề tránh đi, vì vậy mà nụ cười trên môi hắn càng ngày càng sâu, đây chính là thái độ có thể thương lượng rồi. Sau bao lâu rốt cuộc cũng có thể cùng nàng nói chuyện, thấy thế nên hắn nhẹ giọng thâm tình gọi: “Điềm Điềm.”

Khi Gia Luật Hy đứng ở trước mặt mình, hắn hơi cúi đầu để Niên Khai Điềm nhìn rõ đôi mắt hồ phách kia hơn. Đột nhiên tay nàng như mất tự chủ, nâng lên đặt đến gần mặt của hắn, “Hy!” Âm thanh nhẹ như tiếng muỗi bay phát ra từ đôi môi của nàng.

Gia Luật Hy đưa tay nắm tay nàng áp lên mặt mình, tuy nàng mang găng tay rất dày nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm len lỏi truyền đến tim giữa mùa đông lãnh hàn như vậy. Là vì nàng nhìn hắn, nàng gọi tên hắn, nàng chấp nhận cùng hắn nói chuyện như trước.

Đường nhìn của Niên Khai Điềm vẫn chưa từng rời khỏi đôi mắt hổ phách kia, như thể nó biết hút hồn vậy, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy ánh mắt như vậy, rất sâu rất đẹp, đẹp đến nàng không thể rời mắt. Thế nên mặc kệ hắn làm gì, nàng vẫn chìm trong thể giới riêng của bản thân, hồn vẫn là bị đôi mắt kia hút đi.

Gia Luật Hy vui đến kích động ôm chặt lấy nàng, cằm đặt trên tóc nàng cọ cọ, “Điềm Điềm, tiến cung xong ta cùng nàng trở về Lan Châu thành thân được không?” Nàng nhìn hắn rồi, nàng gọi tên hắn rồi, nàng không giận hắn lừa nàng nữa, hắn không vui làm sao được?

Nàng hứa sẽ gả cho hắn, mà hắn cũng không muốn làm hoàng tử gì đó, lần này trở về cũng chỉ gặp phụ mẫu thân sinh mà thôi. Hoàng thất nhiều hậu đại như vậy, thêm hắn cũng không nhiều hơn mà thiếu hắn cũng chẳng xem là ít. Bao lâu nay không có hắn quốc thái dân an, giờ có hay không thiết nghĩ cũng không quan trọng.

Đường nhìn của Niên Khai Điềm vì cái ôm ấm áp kia mà vị cắt, hồn phách cũng hồi đủ về thể xác. Biết bản thân vừa làm sai chuyện gì, nàng mạnh đẩy hắn ra đưa tay kéo phong mão lên để che đi thần sắc của mình hiện tại. Nàng cư nhiên dễ bị mỹ nam hút hồn như vậy? Vì sao lúc trước nàng không biết bản thân cũng háo sắc thế này.

Gia Luật Hy bị cái đẩy của nàng khiến có thân thể có chút chao đảo, nhưng hắn vẫn là rất nhanh đứng vững. Sao đột nhiên nàng lại có phản ứng như vậy? Cảm giác ôm nàng trong người lúc nãy đến giờ hắn vẫn còn rất lưu luyến, nhưng đột nhiên bị nàng đẩy, mọi thứ đều không còn, khiến hắn có chút hối hận vì sao lúc nãy hắn lại ôm nàng, làm hỏng bầu không khí giữa bọn họ như vậy.

“Điềm Điềm, nàng...”

“Hoàng tử điện hạ sáng sớm đến đây không biết có chuyện gì?” Niên Khai Điềm ôm quyền đầu hơi cúi, tim nàng lúc này vẫn còn đập rất nhanh rất mạnh, dù cho cố gắng thế nào cũng không trấn định được.

“Ta...” Gia Luật Hy nhất thời nhớ ra trọng điểm, hắn cầm lồng thức ăn lên nhìn như nghĩ xem nói thế nào nàng mới chịu tiếp nhận, rồi đưa cho nàng: “Dược này nàng uống đi, dù sao nàng cũng có trách nhiệm đưa ta đến kinh thành nếu sinh bệnh làm trễ nãi hành trình thì không tốt.”

“Đa tạ, nhưng lần sau hoàng tử điện hạ không cần đưa đến nữa, phần này có nhũ mẫu cùng Lương bá đảm nhiệm rồi.” Niên Khai Điềm đưa tay tiếp nhận rồi quay vào trong lều dùng dược. Mặc kệ thế nào, thân thể này không thể ngã bệnh được, nàng hoàn thành nhiệm vụ còn phải lập tức ly khai kinh thành, tiểu đệ đệ còn đợi nàng ở Lan Châu.

Gia Luật Hy nhìn mành khép lại che khuất bóng lưng nàng muốn gọi lại nhưng đành từ bỏ. Nhớ lại dung mạo của nàng, tim hắn cũng đập rất mạnh, lần đầu tiên hắn nhìn thấy được nàng, thấy được lòng nàng có hắn, vậy hắn cũng không còn sợ gì nữa.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Rất nhanh mọi người lại khỏi hành, Niên Khai Điềm vốn nghĩ rằng sẽ cưỡi ngựa đi sau cùng nhưng Gia Luật Hy lại bảo bản thân hắn có các loại bất an nên bức nàng cưỡi ngựa ở bên cạnh xe ngựa của hắn để hắn có thể nhìn thấy được nàng.

Chỉ là phong mão to che khuất đi mặt của nàng, đến một chút hắn cũng nhìn không thấy được gì. Đến tối hắn lại mang ly do thử độc để nàng ăn cùng mình, còn dược hắn tự tay đun cho Hoa Âm nhưng Hoa Âm lắc đầu không nhận, còn nói với hắn chuyện hôm qua.

Lòng hắn lại dâng lên một trận đau đến tê dại, nàng sợ đắng như vậy vì sao còn cố chấp. Nàng ghét hắn như vậy sao? Hắn cũng đâu có nói hắn sẽ ở kinh thành làm hoàng tử luôn đâu, vì sao người người đều tránh hắn như vậy?

Chạy được mấy ngày, khi tuyết đang rơi đến không nhìn thấy lối đi nhưng đoàn người cũng không hề dừng lại. Gia Luật Hy rất không an tâm luôn luôn sẽ mở rèm cửa sổ nhìn Niên Khai Điềm ở bên ngoài. Áo khoác đạm yên sắc của nàng hòa với màn tuyết phảng phất rất khó nhìn, nếu không phải con ngựa của nàng là hắc sắc sợ là hắn khó thấy được nàng.

Vì vậy hắn an tâm, khẽ giọng gọi: “Điềm Điềm, nàng có ở đây không vậy, sao ta không nhìn thấy.” Tay hắn vươn ra giữa màn tuyết đợi nàng thúc ngựa đến.

Niên Khai Điềm phiền táo vô cùng, nàng muốn tránh hắn, hắn lại cứ gọi nàng làm gì? Nàng cưỡi ngựa đến sát xe ngựa, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Không nhìn thấy nàng nên cảm thấy bất an thôi.” Gia Luật Hy lại đưa một ly trà nóng ra cho nàng, “Trà này vừa pha thơm lắm, nàng thử xem có phải không?”

Niên Khai Điềm cũng cảm thấy lạnh nên không có từ chối ly trà nóng này của hắn. Nàng uống xong đưa lại ly cho hắn, ném ra hai chữ: “Trà thơm.”

Gia Luật Hy khẽ cười lại đưa một lò sưởi tay ra cho nàng nhưng nàng lại từ chối cưỡi ngựa cách xa hắn. Nụ cười trên môi hắn đông lại rồi tắt dần, hắn tự an ủi bản thân, chỉ cần tiến cung phụ mẫu chấp thuận hôn sự của hắn vậy nàng sẽ không còn như vậy nữa.

Trong xe ngựa hắn cùng Gia Luật Cẩn ngồi đối diện nhau như mỗi người làm một việc. Gia Luật Cẩn tự đánh chờ, hắn lại không có tâm tình làm gì cả.

Chỉ là đột nhiên đám người động loạt đột nhiên dừng lại, để đồ trên ải tháp trong xe ngựa toàn bộ lung lay. Các quân cờ vốn an ổn nằm trên bàn cờ toàn bộ bị lay đến chạy loạn, Gia Luật Cẩn nổi giận vỗ mạnh án, quát to: “Chuyện gì xảy ra?”

Gia Luật Hy vém màn bước ra bên ngoài, bên ngoài rất nhiều hắc y nhân mờ hồ ẩn hiện dưới màn tuyết, bọn họ vây quanh đoàn người, sát khí nồng nặc màn tuyết rơi cũng che không được. Hắn lo lắng Niên Khai Điềm nên lập tức quay sang chỗ nàng, “Điềm Điềm nàng mau đến bên này.”

Ai biết Niên Khai Điềm nắm chạy cương ngựa, vung mã tiên lên chạy về phía rương tiêu. Nàng nhìn Hoa Âm vừa ra khỏi xe ngựa nói: “An nguy của hoàng tử điện hạ cùng thái tử làm phiền nhũ nương.” Biết rõ hắn thân thủ tốt nàng cũng không cần lo lắng, quan trọng nhất là tiêu nàng áp.

“Ân, đại tiểu thư cẩn thận.”

Hoa Âm hiểu rõ lập tức chạy đến chỗ Gia Luật Hy, mà lúc này quanh xe ngựa của huynh đệ Gia Luật gia cũng có thủ hạ đông đảo của Gia Luật Cẩn phòng thủ chặt chẽ. Gia Luật Hy khẽ hừ một tiếng muốn chạy đến chỗ Niên Khai Điềm lại sợ bản thân xung động khiến trận chiến này càng rối rắm.

Đám thích khách này vì huynh đệ Gia Luật gia mà đến, chỉ là ở đây còn có người của tiêu cục vì thế bọn hắn cũng quyết không tha bất kỳ người nào. Đám thích khách không nói lời nào đã lao đến, Niên Khai Điềm rút nhuyễn tiên ở thắt lưng ra liền tụt vung lên hạ xuống.

Gia Luật Cẩn chỉ đứng ở trên xe ngựa cao cao tại thượng lạnh mắt nhìn tràng diện trước mặt hệt như cùng hắn không liên quan vậy. Mắt hắn đảo đến chỗ của Niên Khai Điềm, quan sát đánh giá một phen, thân thủ của nàng xem qua cũng được đi.

Gia Luật Hy lại không có tâm tình đứng đó đánh giá người, hắn nhìn thấy có một thích khách đánh lén sau lưng nàng lập tức phi thân đến một quyền mạnh đám vào vai của thích khách đó, vững vàng đứng sau lưng Niên Khai Điềm.

“Sau lưng có ta, nàng an tâm lo liệu phía trước là được.”

“Ân.” Lòng của Niên Khai Điềm rất ấm lại cỏ cảm giác an tâm tuyệt đối, đáp lại hắn một từ.

Đến khi âm thanh binh khí không còn thì cũng là lúc tuyết lắp đầy xác chết, hồng sắc loang lổ trên nền bạch sắc hệt như đóa hoa đẹp nở rộ trên tuyết. Thân thủ của Niên Khai Điềm cũng không được xem là quá tốt, vận y phục trên người rất nhiều rất nặng lại còn đánh cùng nam nhân nên lúc này xem như là kiệt sức ngồi bệt trên đất ôm tim mà thở.

Gia Luật Hy xoay người nhìn thấy vậy liền tiến đến đỡ lấy nàng, “Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Hắn cũng không thể mở áo khoác của nàng ra xem, nếu là mùa hạ thì tốt rồi, một mắt liền nhìn thấy được nàng có thương hay không.

“Không sao.” Niên Khai Điềm tách ra khỏi người hắn chạy đến xem lại rương tiêu, thấy bình sứ không việc gì mới an lòng. Sau khi cho người sắp xếp lại rồi leo lên ngựa tiếp tục xuất phát.

Tuy còn tình ý cũng không thay đổi được gì, chi bằng giấu xuống đáy lòng, xem như vẫn là một kỷ niệm khó quên. Tiếp xúc cùng hắn càng ít càng tốt, hiện nàng cảm thấy bản tính giả bộ của Niên Tuệ Nhàn rất hữu hiệu, nó khiến nàng có một lớp vỏ bọc hoàn hảo không người đâm thủng được.

Gia Luật Hy thở nặng một hỏi bước đến bên ngựa nói với nàng: “Điềm Điềm vào xe ngựa nghỉ trước đi, cứ như vậy sức khỏe không chịu nỗi đâu.”

“Không cần, thỉnh hoàng tử điện hạ mau chóng lên xe ngựa chúng ta còn xuất phát.” Niên Khai Điềm nhàn nhạt nói.

Gia Luật Hy cũng không thể làm gì khác, đành leo lên xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.