Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 20: Chương 20: Cường cường cường cường (nhị)




“Tiểu Viễn? Em tắm rửa xong chưa?” Đường Niệm cầm tai nghe, hướng ra bên ngoài hô to: “Tiểu Viễn, có chuông cửa kìa. Anh đang đánh dở phó bản, em ra xem ai nhé!”

“Em biết rồi, anh cứ chơi đi.” Đường Viễn mặc bộ quần áo ngủ in hình gấu mèo, trên đầu còn đắp một cái khăn mặt, đẩy cửa bước ra từ phòng ngủ. Hắn đi đến trước cửa, xuyên qua ô mắt mèo nhìn thoáng ra ngoài, trái tim nhất thời co rụt lại, theo bản năng ngoái lại nhìn mèo Mun.

Cố Viêm như thế nào lại đến đây? Còn tới nhanh như vậy?

Đường Viễn nhíu mày, ôm lấy mèo Mun đang đùa giỡn dưới chân. Một đôi mắt dài nhỏ không khác Đường Niệm tinh tế quan sát đánh giá cổ mèo Mun, ngón tay vươn ra nhẹ nhàng vân vê vòng trang sức trên cổ nó, đuôi lông mày chợt giãn ra, khuôn mặt xẹt qua một tia cười lạnh tàn nhẫn. Cố Viêm cùng Cố Vệ Quốc đúng là từ một khuôn đúc ra, từ nhỏ đều đã có tâm tư hồ ly.

Hắn lẳng lặng nhìn qua ô mắt mèo, Cố Viêm một tay để trong túi áo, tay còn lại mang theo một cái hòm lớn để cạnh thắt lưng, đứng rất nghiêm chỉnh. Cặp mắt sắc bén kia hữu ý vô tình mà hướng vào trong ô mắt mèo, ánh mắt lại ý vị thâm trường, tựa hồ đã sớm biết người đứng bên trong là Đường Viễn.

Đường Viễn sờ sờ đầu mèo Mun, tâm nói ‘năm nay thằng nhóc thối này mới có 24, 25 tuổi đi? Hao tổn tâm cơ trên người mèo Mun như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?’.

Hắn nghĩ nghĩ, lấy điện thoại gửi cho Cố Thiếu Cảnh một tin nhắn, lại lộn trở lại phòng ngủ của Đường Niệm, nhu thuận cười nói: “Anh ơi, bạn học của em đến chơi. Nhà cậu ấy ở gần đây, vừa lúc rảnh rỗi nên tìm em tới thương lượng việc tiệc tối chào mừng người mới ấy mà.”

“Oh?” Đường Niệm dừng nhân vật trò chơi lại, đang định tháo tai nghe ra: “Bạn em à? Vậy anh cũng phải đi chiêu đãi mới được!”

“Không cần đâu ạ! Anh cứ chơi đi, bọn em nói chuyện một lát rồi bạn ấy về nhà ngay mà.” Đường Viễn vội đè lại tay anh, liếc mắt nhìn bốn nhân vật đang đứng trong màn hình, rồi lấy một chén nước đặt bên cạnh Đường Niệm.

Đường Viễn đã biết, có tấm gương Cố Vệ Quốc đối chiếu, thằng nhóc Cố Viêm kia tuyệt đối không phải nhân vật dễ ứng phó.

Hắn đương nhiên không hy vọng người nhà hắn đời này cùng Cố gia kia có chút xíu giao tiếp nào. Hơn thế nữa, hắn còn cực kì rõ ràng tính cách “đệ khống” của anh trai mình.

Trực giác báo cho hắn thấy, hôm nay Cố Viêm mò đến đây, nếu như để Đường Niệm mà biết thế nào cũng có chuyện rắc rối xảy ra. Nếu làm không tốt có khi lại thành một cục diện sặc mùi thuốc súng khó có thể thu thập, cho nên, hắn đơn giản nói dối Đường Niệm một chút.

Cố Viêm, mặc kệ trong lòng ngươi có tâm địa gian xảo gì, Đường Viễn ta cũng sẽ đối mặt.

“Vậy được, nếu em có chuyện gì thì gọi anh. À, em mang nước quả mời bạn nhé, trong tủ lạnh còn vài cái kem ly đấy!” Giờ phút này Đường Niệm hoàn toàn không biết cậu em trai yêu quý của mình đang bị người ta nhớ thương, hơn nữa lại là một thằng đàn ông nghiêm túc bám dai như đỉa. Nếu không, chiếu theo tính tình của cậu, không tuốt xác lột da thằng kia ra thì vẫn còn nhẹ chán.

Đường Niệm sủng nịch mà nhéo nhéo vành tai Đường Viễn, cười nói: “Tiệc tối chào đón người mới của hệ các em, đến lúc đó anh cũng sẽ đến xem. Tiểu Viễn chuẩn bị cho tốt nha!”

“Em biết rồi.” Đường Viễn thuận tay đóng cửa phòng Đường Niệm, sau đó ôm lấy mèo Mun bỏ vào bên trong áo ngủ, chỉ để đầu nó hướng ra ngoài rồi đi mở cửa, mặt không đổi sắc nhìn Cố Viêm, ôn hòa hỏi: “Xin hỏi, đã muộn thế này, anh đến đây có chuyện gì sao?”

Mèo Mun thình lình phải đối mặt cùng Cố Viêm, xẹt một cái liền đem đầu rụt trở về, tụt xuống bụng Đường Viễn, xoay sở một hồi rồi khoanh tròn ở đó, nhất quyết không thò đầu ra nữa. Nhìn thoáng qua, cái bụng tròn tròn mấp máy của Đường Viễn thật giống như hoài thai năm sáu tháng.

“… Đừng làm rộn… mèo Mun! Ha ha ha…”. Đường Viễn mới vừa tắm rửa xong, bên trong áo ngủ vốn là không có mặc cái T sơ mi linh tinh nào đó. Mà lúc này, mèo Mun lại đang tìm một vị trí thoải mái nhất để làm tổ trong người Đường Viễn, trong lúc xoay sở, bàn chân và mũi nó chọc tới chọc lui vào người khiến hắn nhột không chịu nổi.

Cố Viêm: “…”

Tia Chớp lắc lắc lỗ tai, ngậm món đồ chơi trong miệng từ phòng khách chạy tới. Nó ngẩng đầu ngửi ngửi, cuối cùng mắt sáng ngời, bắc hai chân trước khoát lên người Đường Viễn, cái mũi bắt đầu dụi tới dụi lui, trong cổ họng còn “Ư ử” ra vẻ đắc ý đã tìm thấy rồi.

Trong ngoài giáp công, Đường Viễn trực tiếp cười đau sốc hông.

Mà mèo Mun bị Tia Chớp củng đến tạc mao, con cẩu thối này lại làm phiền nó, thật là hòa bình không muốn lại muốn ăn đòn? Lúc nào “Ngao” một tiếng, từ vạt áo ngủ của Đường Viễn chui ra, giơ vuốt vồ lấy Tia Chớp, cắn cho bõ ghét này.

Tia Chớp cũng không buồn bực, cái đuôi xù tung tẩy, nhanh chóng tha mèo Mun đi mất.

Cố Viêm: “…”

“Khụ…” Đường Viễn cười đỏ hết cả mặt, thở mạnh mấy hơi, liếc vẻ mặt Cố Viêm đang ngẩn ra như vừa gặp quỷ, khóe miệng không bị khống chế lại tiếp tục run run, không nói được lời nào.

Cố Viêm thật sự là chịu phục, đem chiếc hòm cầm trên tay thả vào lòng của Đường Viễn, không chút khách khí mà đổi dép lê vào nhà: “Trận bóng rổ em chơi rất hay. Đây là quà chúc mừng thắng trận.”

Vào phòng khách, lông mày Cố Viêm nhướn lên, quay đầu lại nhìn Đường Viễn: “Anh trai em đâu rồi?”

Đường Viễn ôm cái hòm lớn, giương cằm hất về hướng phòng ngủ của Đường Niệm: “Xin hỏi, cái hòm quà này tôi có thể không nhận không? Tôi đoán được anh đến đây vì điều gì. Hôm trước nhị thiếu gia đã cho tôi xem ảnh chụp, tôi nhận ra được mèo Mun, là mèo của anh sao?”

Khóe môi Cố Viêm hơi hơi câu lên, liếc hắn một cái, cũng không đáp lời, đôi chân dài cứ thế bước thẳng vào phòng ngủ “Gấu mèo” của Đường Viễn.

Bản thân hắn vốn là một đặc công có tính cách dị thường lạnh nhạt, nói cách khác hắn là một người rất ít khi nổi nóng. Tính cách này vốn có liên quan với lối sống, hoàn cảnh, đặc tính chức nghiệp của hắn trong hai mươi mấy năm qua.

Nhưng mà, một đầu độc lang như Đường Viễn, khi đột nhiên được bao bọc trong tình thân ấm áp của gia đình, tình cảm huyết nhục của lang sẽ bạo phát. Bình thường hắn sẽ yên lặng thủ phục ở một nơi gần đó bảo hộ, nhưng khi có chuyện xảy ra thì sẽ xông lên trước nhất, ai dám động đến người hắn tán thành, ai dám đánh chủ ý với người nhà hắn thì nhất định hắn sẽ coi đó là kẻ địch, không cho kẻ đó sống thoải mái.

Nói trắng ra thì đây chính là một loại thiên tính động vật, là bản năng bảo hộ.

Mà hiện tại xem ra, Cố Viêm chính là một loại nhân vật nguy hiểm. Tên này năm lần bảy lượt lượn lờ trước mặt hắn, đầu tiên là mò đến nhà hắn cọ cơm, lại vờ vịt đưa bố hắn về nhà, còn uy hiếp “mời” hắn và anh trai đến nhà ăn cơm, giờ lại không mời mà tới,…. Đủ loại dấu hiệu cho thấy Cố Viêm rất đáng hiềm nghi.

Chân mày Đường Viễn hơi nhíu lại, nghĩ nghĩ, rồi ôm hòm quà theo sau Cố Viêm vào phòng, miệng không ngừng: “Tôi nhặt được mèo của anh ở trường. Tôi đã gửi tin nhắn cho nhị thiếu gia, dặn cậu ấy đến nhận về. Nếu anh tới tìm mèo, hiện tại ____ ngô!”

Thân thủ Cố Viêm đã nhanh lại ngoan, anh thừa dịp Đường Viễn đang bận ôm hòm quà lớn không phòng bị, trực tiếp đem người đẩy đến trên cửa, một tay ôm thắt lưng Đường Viễn, tay còn lại “Răng rắc” khóa cửa, rồi đưa tay ấn gáy Đường Viễn, không nói hai lời liền cúi đầu hung hăng che lại cái miệng đang bắn tía lia không ngừng. Cái lưỡi cực nóng, mềm mại mà cường ngạnh trên môi, răng Đường Viễn vừa mút vừa cắn, cường công cường thế, tùy ý mà bá đạo, quả thực làm người ta đỏ mặt tai hồng.

Đường Viễn nổi giận, hai tai đỏ bừng một mảnh. Hai thế làm người, cho tới bây giờ còn không ai dám làm vậy đối với hắn.

Thằng nhóc thối tha Cố Viêm này cư nhiên dám làm như vậy đối với hắn, quả thực chính là chán sống…

“Anh, muốn, chết!” Ánh mắt Đường Viễn cơ hồ lãnh đến muốn kết băng, hắn cắn răng nhả ra ba chữ, há mồm muốn cắn đầu lưỡi Cố Viêm, lệ khí nháy mắt bốc lên, sôi trào.

Một tay hắn mạnh mẽ nâng chiếc hòm lớn hướng đầu Cố Viêm đập tới. Tay kia gập lại, khuỷu tay hung hăng thúc thẳng vào ngực Cố Viêm.

Cố Viêm cũng không phải ngồi không chịu trận. So về kĩ xảo đánh nhau cận chiến, hiện nay toàn bộ BOF, thậm chí cả Cố Vệ Quốc đấu 1 đối 1 chưa chắc có thể thủ thắng được với hắn, chứ đừng nói hiện tại Đường Viễn chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi, cơ thể còn chưa được rèn luyện, phát triển hết.

Trong lòng Cố Viêm đã có tính toán, hôn cũng đã hôn rồi, lửa cũng đã đốt xong, vui vẻ hí mắt quan sát, tựa hồ rất vừa lòng, bên ngoài chỉ lắc mình tránh né thế công sắc bén của Đường Viễn chứ không ra tay.

Đường Viễn nhìn thằng cha đang vừa đỡ đòn vừa liếm môi cười đểu trước mặt, lại càng nổi điên, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, liên tục ra quyền đấm đá, càng đánh càng ác.

“Tiểu Viễn…” Cố Viêm nhìn Đường Viễn đang xù lông lên đấm đá, xuống tay không chút lưu tình, cũng không biết phải làm như thế nào, trái tim đập bang bang nhảy loạn, chỉ cảm thấy Đường Viễn đặc biệt thiếu áp.

Một câu cũng chưa kịp nói, cái hòm anh vừa đưa cho Đường Viễn đã lấy một tốc độ cực nhanh nhằm thẳng đầu lao tới.

“Tiểu Viễn, em đừng giả ngu với anh!” Cố Viêm vội nghiêng người trốn, cái hòm đập xuống sàn nhà, “Phanh” một tiếng mà bắn lên cao. Đường Viễn tung chân đá thêm một cước nữa, cái hòm trúng đòn văng đến trên giường, nứt ra, một loạt bóng mới tinh có chữ kí của các cầu thủ NBA chậm rãi lăn ra xa.

Cố Viêm nhanh chóng xoay người vài cái, hoành tay cách trụ cổ Đường Viễn áp vào tường, đem người chế trụ, chóp mũi đụng nhau, hạ giọng nói: “Em và Tuyết Lang có quan hệ gì?”

Anh híp mắt, không đợi Đường Viễn trả lời, mang vẻ mặt chắc chắn nói: “Mèo Mun được Tuyết Lang nuôi từ nhỏ tới lớn, trừ bỏ Tuyết Lang, căn bản là nó không thân cận với bất cứ ai. Chưa nói nó có thể đến đại học A tìm em, lại dính lấy em như vậy. Chỉ nói mỗi kĩ xảo đánh nhau kịch liệt vừa rồi của em cũng tuyệt đối không phải là người bình thường có được. Nói đi, em với Tuyết Lang có quan hệ gì? Em có phải là …. Có phải hay không….”

Cố Viêm nhìn con ngươi tối đen của Đường Viễn, chỉ cảm thấy trong óc “Ông” một tiếng, bóng dáng Tuyết Lang và Đường Viễn dần dần trùng hợp, lại chậm rãi chia lìa, trái tim đập bìch bịch.

Nếu không phải đã điều tra xác thực tuổi của Đường Viễn và gia đình cậu đúng là ở đây, anh đã thực cho rằng Tuyết Lang có lẽ không chết, mà người ấy trộm chỉnh dung, thay đổi thân phận sinh hoạt ở đây.

Đường Viễn, em có phải là Tuyết Lang hay không?

Đường Viễn thừa dịp Cố Viêm thất thần, phản thủ tạp trụ cổ của anh, năm ngón tay chậm rãi buộc chặt, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, đáy mắt gợn sóng không sợ hãi, lạnh nhạt nói: “Tuy rằng tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì. Nhưng là nếu đã điều tra về tôi, thì cũng biết ông ngoại tôi là ai, cũng có thể tra được tôi và anh trai từ nhỏ đã sống trong quân đội, thân thủ của tôi thật đặc biệt lắm sao?”

Đường Viễn đem âm cuối của câu nói sau cùng cố ý kéo dài, hắn sớm biết thằng nhóc Cố Viêm này sẽ kích hắn, cho nên vừa rồi mặc dù rất giận nhưng vẫn giữ được lý trí, những kĩ xảo đặc thù đánh nhau kịch liệt được huấn luyện ở BOF chưa từng dùng đến.

Đường Viễn nhìn khuôn mặt Cố Viêm đang biến thành đen, khóe môi nhếch lên: “Về phần vì sao mèo nhà anh lại dính lấy tôi, có bản lĩnh tự đi hỏi nó. Cố đại gia có nhiều tiền như vậy, có thể đi thỉnh vài chuyên gia hiểu về ‘miêu ngữ’, nhìn xem con mèo kia muốn nói cái gì?”

Dứt lời, khuỷu tay Đường Viễn nhấc ra, ngăn cách cơ thể hắn với Cố Viêm, làm như có thật mà vỗ vỗ áo ngủ, nhướng mày nói: “Mèo của anh ở đó, có bản lĩnh thì tự mang về. Còn mang không được thì phiền anh mỗi tháng giao phí sinh hoạt cho tôi, thêm cả phí chăm sóc, phí tổn thất tinh thần nữa!”

Cố Viêm ngẩn người, mấy lời vừa rồi quả thực làm đại não thiếu dưỡng khí, tức giận đến ngứa răng, tâm nói đứa trẻ xấu xa này….

Con ngươi xoay động, anh lại nhanh chóng áp sát từ phía sau lưng, ôm lấy thắt lưng Đường Viễn, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Mặc kệ em vừa rồi có nghe hiểu lời anh nói hay không. Anh nhất định sẽ điều ra em rõ ràng, ha hả….. Đến lúc đó anh muốn xem em có thể chối thế nào với anh, tiểu Tuyết Lang?”

Mấy âm cuối cố ý kéo dài của Cố Viêm làm Đường Viễn cứng người, hắn mím môi, khuỷu tay thúc ngay về phía sau.

Ánh mắt Cố Viêm nhíu lại, nhanh chóng “Chụt” hôn hai má Đường Viễn, lùi lại, ngón tay vuốt ve môi, nhướng mày cười nói: “Tiểu Viễn, em có ký hiệu của anh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.