Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 18: Chương 18: Tình không biết sở khởi (tam)




Gia đình Từ Hải Ưng có bối cảnh cùng nhà Cố Viêm không sai biệt lắm. Bố là cán bộ nhà nước, chức vị cũng không nhỏ. Hai nhà bình thường cũng hay qua lại, không tính là thân thì cũng có giao tình không cạn.

Bất quá, tại người bên ngoài xem ra, mấy cậu con trai của hai nhà đều không ai theo nghiệp bố, không tiến vào bộ đội cũng không tiến thân theo con đường công chức nhà nước. Từ nhỏ bọn họ đã thích cái gì buôn bán với biểu diễn, tham gia vào giới giải trí, ca hát điện ảnh. Thế này hoặc nhiều hoặc ít đều làm mất mặt hai ông bố a.

Thế nhưng nói đến Cố Viêm hiện tại, cho dù người ta không biết bản lĩnh thật sự cùng danh hiệu bên trong của anh đi nữa thì cũng không thể không biết đến danh hiệu bên ngoài của anh, ông chủ của công ty truyền thông Hoa Thiên, người đàn ông hoàng kim khiến không ít cô gái phải mơ ước thèm nhỏ dãi. Thật là cấp cho Cố Vệ Quốc không ít mặt mũi.

Mà về phần vị thái tử gia Từ Hải Ưng này, cũng tuyệt đối là một người có năng lực đáng nể.

Từ khi anh mười tám tuổi đã tham gia vào công việc của một đạo diễn. Gần mười năm làm việc cũng thu vào không ít tiền, một đường lăn đi đảo lại cũng đạt được những thành tích không nhỏ. Tuy danh tiếng so với Cố Viêm kém hơn một chút, nhưng cũng xem như không bôi nhọ thanh danh Từ gia, dùng thực lực của mình che lại những lời bàn tán lắm miệng của người xung quanh.

“Tìm Jason? Vậy gọi tôi làm gì? Muốn tìm cho người mới một chỗ dựa vững chắc à?” Từ Hải Ưng tùy tay lật lật kịch bản trên bàn, mỉm cười hỏi: “Có thể làm cho Cố đại thiếu gia động tâm tư như vậy thì thật không vừa. Nữ ca sĩ xinh đẹp nào vậy ta? A, chẳng lẽ là em trai? Nhưng tôi nhớ không lầm thì năm nay Thiếu Cảnh mới học đại học năm thứ nhất đi?”

Cố Viêm vẫn giữ cuộc gọi, đặt điện thoại trên bàn, xoay người đến tủ quần áo lấy ra một bộ để thay, cũng không nhiều lời, nói thẳng: “Tôi muốn Jason đặc biệt đến làm giảng viên đại học A trong hai năm, giờ dạy học sẽ không nhiều lắm, thời gian tự do, sau lễ quốc khánh sẽ lên lớp. Chuyện này tôi đã từng nói qua với ông ấy rồi. Cậu giúp ông ấy chuẩn bị tốt tư liệu cá nhân đi. Năm ngày sau, người của tôi sẽ đến đón ông ấy.”

Dừng một chút, Cố Viêm lại bổ sung thêm một câu: “Trừ bỏ tiền lương cố định ông ấy nhận được từ đại học A, tôi sẽ bổ sung thêm một phần chi phí bồi thường trong hai năm là năm trăm vạn. Khoản tiền này sẽ được thêm vào trong hợp đồng của ông ấy.”

“Hắc!” Từ Hải Ưng tại đầu bên kia huýt sáo: “Cậu lại muốn làm gì? Anh không phải là người đại diện của ông ta nhá. Ngoại cảnh anh còn chụp chưa xong đâu, không rảnh. Muốn tìm, cậu tự đi mà tìm, ý kiến với anh làm gì?”

Cố Viêm đeo xong cà vạt, hướng về gương nhếch miệng: “Oh! Ca khúc chủ đề của bộ phim là Jason chịu trách nhiệm phải không? Bảo ông ấy mở di động đi.”

“…”

Từ Hải Ưng trở mình một cái xem thường, tâm nói ‘thằng nhóc này đã sớm biết mình đem Jason tới phòng thu âm đi, khó trách khi tìm người liền gọi thẳng điện thoại cho mình’, liền tức giận trả lời: “Hành hành hành, tôi sợ cậu. Tôi sẽ chuyển lời cho ông ấy. Năm ngày sau phải không? Thêm một ngày, sáu ngày đi, đợi thu âm ca khúc kết thúc tôi sẽ bảo trợ lý mang người sang.”

Nói xong, Từ Hải Ưng vẫn còn lầm bầm trong điện thoại một lát. Cố Viêm quyết đoán cúp ngay điện thoại, cầm chìa khóa xe từ trên bàn, đi xuống tầng một.

“Mèo Mun, đừng nháo!” Đường Viễn kéo tay áo, đem nước nhu đến trên đầu nó, nhanh chóng chà sát sạch sẽ.

Mèo Mun hưng phấn hết khua khoắng, uốn éo một hồi, lại rung đùi đắc ý khiều khiều ngón tay Đường Viễn. Chơi trong chốc lát, nó lại vọt thẳng tới ngực Đường Viễn lăn lộn làm áo hắn cũng nhanh chóng ướt sũng.

Huy chương Tuyết Lang trên cổ nó kêu đinh đinh đang đang liên tục, Đường Viễn cũng vui vẻ cùng nó nháo.

Cuối cùng, hắn thật vất vả tẩy sạch toàn thân cho mèo Mun, dùng khăn mặt bọc nó ôm đến trên giường, cầm lấy một máy sấy tóc, vặn nấc yếu nhất, thử thử độ ấm, bắt đầu thổi lông cho nó.

“Meo, meo ——” mèo Mun híp mắt, dùng móng vuốt cào cào vào máy sấy đang thổi vào người. Chơi trong chốc lát, nó lại nhanh nhẹn mà chui vào trong quần áo của Đường Viễn, sau đó thò đầu ra từ cổ áo sơ mi, duỗi đầu lưỡi đi liếm cằm hắn.

Đường Viễn một tay nâng nó, buồn cười mà lấy máy sấy tùy tiện thổi vài cái cho mình, nói: “Dáng vẻ của mày không giống như 16 tuổi? Vẫn là bộ dáng 6, 7 tuổi đáng yêu, thích quậy phá.”

Mèo Mun đã chơi mệt. Nó nằm úp sấp trong lồng ngực của Đường Viễn, lỗ tai cọ cọ vài cái liền phát ra những tiếng grừ grừ nho nhỏ đầy vẻ thỏa mãn.

Điện thoại di động trên bàn chợt vang lên.

Đường Viễn nhìn thoáng qua, bỏ máy sấy xuống, đứng lên tiếp điện thoại: “Này, anh.”

Tia Chớp: “Uông ——!”

Đường Viễn: “…”

Đường Niệm “Chậc” một tiếng: “Tia Chớp, đừng làm rộn! Anh đang gọi điện thoại! Ân, Tiểu Viễn à, em đi siêu thị chưa?”

Đường Viễn: “Mới từ ký túc xá đi ra, bây giờ đi anh ạ.”

Đường Niệm: “Vậy em tiện thể mua cho Tia Chớp một ít thức ăn dành cho chó nhé. Hiện tại trời đang mưa nhỏ, anh định làm món cá hấp, em ấn khẩu vị rồi mua đồ gia vị về nha.”

Tia Chớp: “Uông ——!”

Đường Niệm: “Đệch! Đó là quần lót của tiểu Viễn! Ai! Ai cho mày cắn! Con chó hỗn láo này!”

Đường Viễn: “…”

Đường Niệm: “… Cái gì, tiểu Viễn, trên đường chú ý an toàn, ngoan a!”

Đường Viễn: “… Đã biết, anh.”

Đường Viễn cởi chiếc quần jean ướt đến cẳng chân, lộ ra một làn da trắng nõn. Hắn bọc mèo Mun trong một kiện quần áo, ủ vào trong ngực, sau đó mặc áo mưa, chạy thẳng tới cổng trường.

Thời điểm Đường Viễn ngồi vào xe taxi, mèo Mun còn ngủ chỏng vó. Nó ngẫu nhiên sẽ ưỡn người, vươn chân trước trạc trạc vào bụng hắn, sau lại rung rung ria mép cùng lỗ tai, lim dim mắt, bộ dáng ngủ đặc biệt thoải mái.

Khi xe taxi chạy đến phụ cận siêu thị, Đường Viễn thanh toán hai mươi đồng, tươi cười hướng bác tài xế nói cám ơn, ôm lấy mèo Mun vào siêu thị.

Đi ngang qua dãy hàng để đồ dùng giành cho thú nuôi, Đường Viễn chọn mấy túi thức ăn cho chó mà bình thường Tia Chớp thích ăn nhất thả vào xe đẩy. Hắn lại cầm thêm một túi thức ăn dành cho mèo nhìn tương đối đáng yêu, vỗ vỗ mèo Mun đang ngủ trong lòng ngực hỏi: “Có ăn loại này không?”

Mèo Mun rất không tình nguyện chui ra từ cổ áo Đường Viễn, đôi mắt ướt nước loạn chuyển. Nhất thời thanh tỉnh, nó lập tức nhảy lên vai Đường Viễn, nhìn chằm chằm túi thức ăn nửa ngày, huy một bàn chân đẩy phắt đi, rồi quay đầu lại cọ cọ mặt hắn: “Meo!”

Đường Viễn: “…”

“Không ăn?” Đường Viễn lại thay đổi vài loại thức ăn, mèo Mun đều phản ứng giống nhau —— xòe ngay móng vuốt đẩy ra, càng đẩy càng hung dữ.

Đường Viễn bị nó chọc cho dở khóc dở cười, liền kệ nó, tự mình chọn mấy túi thức ăn cho mèo muốn ném vào xe đẩy.

Mèo Mun dòm theo tầm mắt hắn, liếc xe đẩy, thấy một đống túi thức ăn cho chó nằm đó, nhất thời vô cùng phẫn nộ, nhảy phắt xuống xe, xù lông, nhe răng ra, vung chân hết cào lại cắn. Cuối cùng, nó đơn giản dùng đầu đẩy đẩy đống thức ăn ra khỏi xe hàng, đẩy không được liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Viễn. Ánh mắt ngập tràn ủy khuất cùng phẫn nộ.

Đường Viễn: “…”

Đường Viễn lắc lắc đầu, một lần nữa xách nó thả trên vai, dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm trấn an nó, lại xoay người trộm đem thức ăn cho mèo dấu xuống bên dưới mấy túi thức ăn dành cho chó. Hắn nhanh chóng đẩy xe đi tiếp, mày hơi hơi nhăn lại, tâm nói ‘không biết bình thường Cố Viêm hay cho nó ăn cái gì mà bây giờ kén ăn dữ vậy? Mèo Mun trước kia rất thích ăn thức ăn cho mèo mà …’

Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, mèo Mun nhìn một loạt những gói Cadic vị thịt nướng, nhổm dậy, ánh mắt sáng lấp lánh.

“…” Đường Viễn nhìn thấy mắt mèo Mun sáng ngời, nhìn chăm chú vào kệ hàng thì đã hiểu. Hắn đẩy xe rẽ vào, cầm một gói Cadic vị thịt nướng quơ quơ, nhướng mày hỏi: “Một gói?”

“Meo!” Mèo Mun nổi giận, trực tiếp duỗi móng vuốt hướng kệ hàng chụp liên tục, nhất thời, hơn mười gói thức ăn vặt “Ba ba ba” rơi đầy vào xe đẩy.

Mèo Mun nhìn thoáng qua, thấy trong xe đẩy còn một đống các túi gia vị nằm bên cạnh gói Cadic thịt nướng. Nó liền nhảy ngay vào xe, cái đuôi vểnh lên, cúi đầu vừa cắn vừa đẩy mấy gói gia vị ra bên ngoài, lại nhảy lên kệ hàng, tiếp tục huy móng vuốt chụp một đống gói Cadic khác nhằm thẳng xe đẩy thả xuống.

Vài nữ sinh đi qua nhìn thấy cảnh này, bụm miệng cười khanh khách, còn không quên cầm di động hướng một chủ một tớ chụp tới chụp lui.

Đường Viễn: “…”

Sau khi thanh toán xong ở quầy thu ngân, không để ý đến tầm mắt tò mò của những người chung quanh, Đường Viễn mặt không đổi sắc cầm bốn túi đồ to vật vã, ôm mèo Mun rời khỏi siêu thị.

Mèo Mun y như tướng quân vừa đánh thắng trận trở về, trong miệng còn ngậm một túi đồ ăn vặt nhỏ vị thịt nướng, ghé vào trong ngực Đường Viễn thoải mái mà híp mắt.

Đường Viễn lật lật túi áo, chỉ còn dư ba mươi mấy đồng tiền. Hắn nhìn chằm chằm đồng hồ tính phí trên taxi, thẳng đến khi con số nhảy đến hai mươi lăm, xe taxi đứng ở trước cửa khu nhà mới thở phào một cái. Hắn trả tiền, xuống xe, đát đát mà hướng cửa nhà chạy tới.

Trước khi rời nhà, Cố Viêm đứng trong phòng khách, khoanh tay, quét mắt nhìn hạ nhân đứng trong phòng một vòng, bình tĩnh đối với lão quản gia phân phó: “Cho bọn họ nghỉ ba ngày, trước tiên thanh toán hết tiền lương, người nào không thích hợp thì đưa đi Lầu bốn “Chích”, người ở chỗ nào thì cho họ về chỗ đó đi. Bảo Tả Quang ở Lầu bốn điều phối lại lượng calorie cùng tỉ lệ các chất dinh dưỡng cho mèo Mun một lần nữa, lấy luôn mấy quyển sách dạy nấu ăn cho nó luôn.”

“Vâng, đại thiếu gia.” Vương lão quản gia nhíu nhíu mày, ông tự nhiên biết “Chích” trong miệng Cố Viêm là ý tứ nào, tâm nói ‘những cái đó cũng là thuốc quý hiếm, đợt giận này thật phá hủy không ít tài nguyên’. Ông nhanh chóng khom người chống ô, tiễn Cố Viêm ra ngoài.

Vài kĩ thuật viên của BOF (những người này thuộc dạng nhân viên dự trữ, chưa thông qua khảo hạch đặc công của BOF) ở bên ngoài cửa phòng khách vội vàng nhanh nhẹn giơ ô lên che cho đại thiếu gia vào tận trong xe.

Mục mã nhân tại trong mưa tuyệt trần mà đi.

Lầu bốn của BOF là căn cứ y học – sinh vật.

Người tổng phụ trách của Lầu bốn là Tả Quang, một nữ nhân đã gần 40 tuổi, nhưng nhìn qua lại rất xinh đẹp, hoàn toàn không giống với tuổi của cô. Ngoại hiệu của cô là “Kim xà”, tính cách tương đối lạnh lùng, quái dị, cấp bậc quân hàm trung tướng, mắt phải thường đeo một thấu kính, mặc áo blue trắng, chân đi giày quân đội màu đen, sở thích của cô là cầm ống tiêm làm thí nghiệm.

Nói đến “Chích”, đây chính là niềm yêu thích quỷ dị hạng nhất của Tả Quang. Sau khi cô tiêm cho đối phương một ống thuốc, họ sẽ bị thanh trừng kí ức trong nháy mắt mà toát ra vẻ mặt ngơ ngác cùng ánh mắt đầy sương mù, vẻ mặt này làm cô vô cùng hưởng thụ.

Loại thuốc này được điều chế từ rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, đối với thân thể con người cũng đem lại những độ tổn thương bất đồng. Nhưng, phàm là những người cam nguyện làm việc ở BOF, mặc kệ là đặc công hay người bình thường, bọn họ đều biết ngay giây phút mình bước chân vào cổng của Lầu bốn, lập tức sẽ bị Lầu bốn đối chiếu thân thể, tố chất cá nhân, phân biệt ghép lại thành từng đôi một, tiêm thuốc thử bỏ vào quỹ ướp lạnh giống như hồ sơ mật, những tài liệu đó sẽ bị tiêu hủy, hay giữ lại đến bao lâu còn phụ thuộc vào tạo hóa của mỗi người.

Những năm gần đây, “Liêm Đao Quỷ” Hướng Đông không cần đi tiền tuyến liều mạng, chỉ ở căn cứ phụ giúp Lăng Vân thuần huấn đặc công. Ngẫu nhiên anh cũng sẽ nổi điên, sử dụng quyền hạn của Lăng Vân, mang theo những cá nhân có chỉ số thông minh vượt xa người thường, nhưng thân thể tố chất lại không hơn nổi một đứa trẻ, trực tiếp đến Lầu bốn “Chích”, đoạt việc của Tả Quang.

Nhưng ngoại trừ Hướng Đông ra, đổi cho người khác cũng không ai dám làm loại chuyện này. Đây chính là hành vi trắng trợn khiêu khích Tả Quang, tuyệt đối là chịu không nổi áp suất thấp mà cô mang đến.

Tả Quang thản nhiên mà “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, mặt không đổi sắc mà đưa bàn tay sang bên cạnh, nữ trợ thủ cung kính đeo một đôi găng tay lên, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, ngài định đến quỹ ướp lạnh sao?”

Tả Quang liếc mắt một cái, khóe môi nhoẻn cười: “Thằng nhóc Cố Viêm này có tật xấu phải trị, vừa làm lãng phí của tôi gần mười ống thuốc thử, giờ đến Nhà cũ phê duyệt tài chính, làm việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.