Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 23

 

A Hạo ? Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Dư Hạc chợt hiện ra một khuôn mặt trong tức giận vẫn mang theo ý cười, không hiểu vì sao, mãi cho đến hôm nay cậu vẫn có thể nhớ rõ cặn kẽ cái đêm hôm kia khi hắn quay lại mỉm cười với mình, nói rằng: “Xin chào, tớ là Kiều Tân Hạo. Đúng rồi, về sau nếu bọn họ có khi dễ cậu nữa thì cứ tới tìm tớ, tớ tuyệt đối sẽ đánh cho bọn răng rụng đầy đất.”

Suốt một khoảng thời gian sau đó, cái tên “Kiều Tân Hạo” dần trở thành một đoạn ký ức vô cùng tốt đẹp trong lòng cậu, người kia luôn ăn mặc không chỉnh tề, những vết thương từ to cho tới nhỏ trên người hắn còn nhiều hơn cả cậu, hắn thường hay nói tới những chuyện cười nhạt nhẽo, ngẫu nhiên sẽ mang theo Dư Hạc cùng trèo tường cúp học, nói chung tựa như một ảo cảnh mà cậu dùng để trốn tránh cái sự thật bi thảm.

“Nè, cẩn thận một chút chứ đồ ngốc. Tiếng la của cậu vừa nãy suýt chút nữa đã gọi toàn bộ người trong trường tới rồi.” A Hạo luôn xoay đầu lại nén giận với Dư Hạc tay chân vụng về, ánh mắt của hắn dưới ánh mặt trời sáng rỡ như một ngôi sao trên bầu trời đêm.

Bàn tay nắm lấy tay cậu của hắn luôn ấm áp như vậy, luôn cười gọi cậu là “đồ ngốc”, luôn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn cậu, nhưng hắn sẽ luôn hát những ca khúc quái dị cho cậu nghe, cũng sẽ vào lúc cậu bị người ta hiếp đáp mà đánh cho những người đó xanh tím đầy mình, tuy rằng những hành động đó còn làm cho Dư Hạc lúc sau bị đánh thảm hại hơn.

Hắn là người bạn duy nhất mà cậu có, đúng vậy, cậu nghĩ bọn họ chính là bạn bè, mặc dù cuối cùng hắn vẫn rời khỏi cậu.

Nhưng mà, ảo cảnh cũng chỉ là ảo cảnh thôi, chợt lóe rồi tan biến nên mới gọi là ảo cảnh.

Đôi khi Dư Hạc vẫn hoài nghi rốt cuộc là người này có thật sự tồn tại không, hay chỉ là ảo giác mà mình tạo ra để trốn tránh sự đau khổ đời thực, bởi vì khoảng thời gian hắn ở bên cạnh cậu ngắn đến thế kia mà, mọi ký ức khác cậu đều nhớ không rõ, nhưng lại có thể nhớ kỹ càng khoảnh khắc mà hắn mỉm cười với mình.

Chính vì vậy, ngay sau đó, khi cậu bỗng nhiên nghe thấy một cái tên giống y hệt kia, gần như khiến cho cậu phải chấn động, nhịn không được mà dừng lại mọi động tác.

Đặc biệt là vào một buổi tối như thế này, còn cùng với những tiếng đấm đá quen thuộc, làm suy nghĩ của cậu lập tức quay về với ký ức mấy năm kia.

Cậu ngừng tại chỗ thẫn thờ thật lâu, rốt cục cũng không đành lòng mà đỗ xe đạp ổn định, rồi thật cẩn thận đi về phía đằng kia. Nhưng cậu lại không biết rằng, trong thời gian ngắn khi cậu nhớ lại quá khứ…

Mọi chuyện nên giải quyết đều đã xong rồi.

Kiều Tân Hạo thống khổ “Shh” một tiếng, nhặt lên chiếc ví bị bọn kia vứt xuống đất, có một loại xúc động tàn ác muốn giết người. Mấy ngàn đồng trên người hắn đều bị cái bọn lưu manh này cướp hết rồi, bất quá cũng may là thẻ tín dụng của hắn đều để ở khách sạn, nếu không hắn thật sự sẽ không còn đồng nào trên người, thế thì thật là thê thảm.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm giác được một tầm mắt đang nhắm vào người mình, cau mày xoay người nhìn lại — là cái thiếu niên lúc ban ngày gặp trước shop máy tính.

Kiều Tân Hạo ngẩn người, sau đó sâu trong nội tâm một lần nữa dâng lên một cảm giác kỳ dị, loại cảm giác mà hắn không tài nào hiểu nổi, chính hắn không thể phân biệt được.

“Cậu…”

Hắn vừa mới nói một chữ, liền nhìn thấy hai mắt Dư Hạc ngây ngốc ra, ánh mắt nhìn mình của người nọ thật kỳ quái, làm cho hắn nhịn không được nhíu nhíu mày.

“Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm, chưa thấy ai đánh nhau bao giờ sao.” Hắn thấy Dư Hạc toàn thân toát ra một bộ “bảo bối ngoan” nên không thích, không đúng, phải nói là hắn đối với cái người có được thiếu niên ngoan ngoãn lại hiểu chuyện này rất không thích.

Dư Hạc ngây người, rốt cục cũng lấy lại tinh thần, cậu trên dưới đánh giá Kiều Tân Hạo một lượt, lúc này trên mặt hắn có mấy khối xanh tím, biểu tình nhe răng nhếch miệng cực kì quái dị, hắn mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng cũng đã dính đầy bụi bẩn, cúc áo bị cởi mất hai cái, phần áo bị hở lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh bên phải của hắn.

Cậu cắn cắn môi, cảm thấy khuôn mặt của người trước mắt dần khớp lại với khuôn mặt mỉm cười kia, khiến cậu có chút hốt hoảng.

“Cậu, không có việc gì chứ !” Cậu rốt cục cũng phải mở miệng hỏi, tuy rằng ngữ khí vô cùng cứng ngắc.

“Thế này thì nhằm nhò gì, chẳng phải là tại bọn nó ỷ có nhiều người thôi sao ? Hừ, đừng để tôi có cơ hội gặp lại, nếu không cả đám bọn nó chỉ có nước chết.” Kiều Tân Hạo căm giận rủa một câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Dư Hạc, cau mày, “Nhà cậu có thuốc trị thương không ?”

Dư Hạc nhẹ gật đầu.

“Vậy đưa tôi đến nhà cậu đi, tôi lười đi bệnh viện.” Kiều Tân Hạo trề môi, nói như lẽ đương nhiên.

Dư Hạc nhíu nhíu mày, không lập tức đồng ý.

“Tôi sẽ cho cậu tiền.” Thấy Dư Hạc thật lâu vẫn chưa đáp ứng, Kiều Tân Hạo đã có chút bất mãn, mấy người coi đi, bảo bối ngoan chính là bảo bối ngoan, ngay cả đưa hắn về nhà cũng không dám.

Nhưng mà lại hắn không nghĩ tới, nào có ai có nghĩa vụ phải mang một người xa lạ vừa gặp trên đường về nhà a !

Dư Hạc mặt mày càng nhăn nhó hơn, ngẩng đầu nhìn Kiều Tân Hạo một cái, hơi do dự, nhưng sau một hồi vẫn gật đầu, sau đó tự động quay người đi dắt xe đạp.

Kiều Tân Hạo đi theo phía sau cậu, hắn cũng không phải là một người nói nhiều, còn Dư Hạc thì ngoại trừ lúc đầu nói ra câu kia thì không nói gì thêm nữa, lúc này hai người bọn họ trầm mặc đi đến chỗ ngã tư đã tối đen lại vừa rét lạnh, bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó ngượng ngập.

“Ê, cậu tên gì, tôi là Kiều Tân Hạo.” Hắn có hơi không biết nói gì.

Dư Hạc quay đầu nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu đi, qua hồi lâu mới chậm rãi nói ra hai chữ, “Dư Hạc.”

“Dư Hạc ?” Kiều Tân Hạo nhíu mày, không hiểu sao thấy cái tên này thật quen thuộc.

Chậc, người này rốt cục là ai a ? Hắn đoán tới đoán lui thân phận người trước mắt, “Chúng ta trước đây có từng quen nhau không ?”

Vừa dứt lời hắn mới nhận ra nói thế này thật giống như đang kiếm cớ làm quen, vì thế hắn âm thầm le lưỡi, “Cái đó, không phải… Cậu quả thực khiến tôi có cảm giác… Ây, nói sao đây…”

Dư Hạc nghiêng mặt đi, không nói gì.

Kiều Tân Hạo cảm thấy người này quả thật giống người câm, nói ba câu mới trả lời một câu.

Chỗ mà Dư Hạc gặp được hắn cách nhà cậu không xa, đi chưa được bao lâu bọn họ đã đến nơi.

Kiều Tân Hạo còn đang định đi tiếp về trước, nhưng Dư Hạc lại dừng chân, nhỏ giọng nhắc, “Chính là chỗ này.”

“Ở đây ?” Ngữ điệu của Kiều Tân Hạo cao lên ba quãng, thần tình hắn như không thể nào tin nổi mà nhìn căn nhà xập xệ chắp vá trước mắt, đáy mắt tràn đầy sự khinh ghét.

Dư Hạc thu hết mọi thần sắc của hắn vào mắt, nhưng gì cũng không nói, đây thật ra cũng chỉ là phản ứng bình thường mà thôi, bình thường đến cậu gặp mãi thành quen.

Trong nhà cậu có một ít thuốc trị thương Giản Quân Khải để lại, cậu lấy ra để trước mặt Kiều Tân Hạo, sau đó lùi sang một bên, một bộ cậu tự mình xử lí rồi nhanh nhanh đi khỏi đi.

Kiều Tân Hạo nhìn bộ dạng muốn tránh còn không kịp của Dư Hạc, khóe miệng run run, “Này, cậu sợ tôi lắm hả ? Cũng đúng, mấy kẻ thuộc diện “trẻ ngoan” như cậu đều rất sợ những tên thích đánh nhau như tôi mà…”

“Không có.” Dư Hạc vội vàng lắc lắc đầu, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, môi hơi giật giật, nhưng không nói gì nữa.

“Nè, tôi nói cậu có thể đừng nhăn nhó mặt mũi nữa không a, muốn nói gì thì cứ nói đi.” Kiều Tân Hạo phiền chán nhất là loại người hay bối rối không được tự nhiên như này.

Dư Hạc cắn cắn môi, đang định lên tiếng thì đột nhiên, một giọng nói mang theo tiếng cười từ cửa truyền vào.

“Tiểu Hạc, anh đã về rồi, có phải rất ngạc nhiên không a.”

Cậu mạnh xoay người, đập vào mắt là một khuôn mặt đang cực kì kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.