Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 41

.::◎::.

 

Quân Khải khẽ cười, anh bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý nói, “Đúng vậy, đẹp trai kinh người.”

Thế là Hạ Hàm nhún vai, được dịp cười theo.

“Chuyện kia…” Hắn dừng một chút, “Chừng nào cậu mới dẫn người kia của mình theo chơi đây ? Lần tới tôi muốn được gặp cậu ta một lần a !”

“Tiểu Hạc à ?” Biểu tình Quân Khải hơi cứng lại trong chớp mắt, bất quá rất nhanh anh liền thản nhiên cười, “Nếu tính cả lần này thì chúng ta mới gặp nhau ba lần ha ? Vừa quen mà đã muốn cám dỗ người của tôi à, tôi không muốn đấy, tôi rất là độc tài.”

Hạ Hàm trong lòng hơi rục rịch, nghe ý những lời này của Giản Quân Khải, thì mặt ngoài là cậu ta chỉ nói giỡn, nhưng thực tế là cậu ta đang có cảnh giác, không muốn cho Dư Hạc tiếp xúc với hắn. Kỳ thật đó cũng là bình thường, dù sao người chỉ mới gặp mặt vài ba lần thì ai mà đi tin tưởng, huống chi là hắn.

“Ha ha.” Hạ Hàm sang sảng cười, “Không lẽ cậu sợ tôi có ý đồ gì với người ta sao.”

“Đúng thế, Tiểu Hạc thật sự rất tuyệt vời, tôi sợ cậu sẽ trúng tiếng sét ái tình với em ấy mất.”

“Cút đi.” Hạ Hàm cười vỗ anh hai cái, “Đây là ‘tình nhân trong mắt hóa Phan An’ sao ?”

“Cậu cũng biết nữa à, trình tiếng Trung không tệ nhỉ !”

“Đùa hoài, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Trung Quốc mà, mười mấy tuổi mới sang Mĩ. Mà phải nói tôi thiệt tình không thích ứng nổi khí hậu ở nơi đó, cái đó còn chưa tính, quan trọng hơn là ở đấy không có mấy món mình thường ăn.”

Nói xong hắn bóc lấy một miếng điểm tâm trong đĩa bên cạnh nhét vào miệng, như thể nghĩ lại còn ớn mà nhai nuốt ngấu nghiến.

Quân Khải liếc mắt nhìn hắn, buồn cười nói: “Món cậu đang ăn chẳng lẽ không phải thức ăn tây sao ?”

“Cái này không giống.” Hạ Hàm bĩu môi, “Thỉnh thoảng ăn một hai lần với ngày nào cũng ăn là hoàn toàn khác nhau.” Hắn cường điệu lại lần nữa, “Đúng, hoàn toàn khác.”

Giản Quân Khải cười cười, mở rộng đề tài này hơn.

“Khai giảng cậu phải về Mĩ đúng không ?”

“Đúng vậy.” Hạ Hàm gật gật đầu. Bởi vậy mới nói thời gian rất cấp bách.

“Phải rồi, cậu có ý kiến gì với lĩnh vực đầu tư mạo hiểm [1] không ?” Ánh mắt Quân Khải hơi lóe lóe.

Hạ Hàm cũng hơi sửng sốt, giống như căn bản không nghĩ đến Giản Quân Khải lại đột nhiên khởi xướng đề tài này với hắn. Bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, cười nói: “Chú tôi có mở một công ty đầu tư mạo hiểm, tôi thường xuyên đến công ty chú ấy chơi mà !”

Hắn mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu được lý do thái độ của Giản Quân Khải đối với mình nhiệt tình hơn tưởng tượng. Vốn dĩ hắn cũng đã nghĩ, việc đáp ứng lời mời từ một người xa lạ mới gặp lần đầu, thấy thế nào cũng chẳng giống tính cách của Giản Quân Khải. Không nghĩ tới, hóa ra là vầy.

Vì thế hắn thuận theo tâm ý của Quân Khải mà tán gẫu về các công ty đầu tư mạo hiểm có tiếng ở Mĩ, đối với các nhà đầu tư nổi tiếng này, trong đầu hắn đã sớm nhớ rõ như in. Hiện tại phải nói ra, miệng lưỡi có thể lưu loát, thao thao bất tuyệt mà nói, ngữ khí thần thái đều lộ ra một mùi chuyên nghiệp.

Quân Khải cũng cười, bất kể Hạ Hàm có nói cái gì, anh cũng đều có thể tiếp lời, tuy ít ỏi vài câu nhưng chuẩn xác mà đánh vào chiều sâu, vừa nghe liền biết anh đối với lĩnh vực này nghiên cứu rất kĩ.

“Hắc, không tồi ! Tôi là vì sống ở Mĩ một thời gian dài, rỗi rãi trò chuyện với chú về lĩnh vực này, mưa dầm thấm đất mới hiểu được một ít, còn cậu sao lại am hiểu mấy chuyện đó như vậy, hơn nữa quan điểm lại độc đáo chuẩn xác đến thế. Trời ạ ! Tôi cảm thấy chú chắc chắn sẽ rất muốn làm quen cậu đấy !” Hạ Hàm trông rất là hưng phấn, mang trên mặt một nụ cười vui sướng.

Giản Quân Khải khiêm tốn nở nụ cười, “Cũng không khoa trương như cậu nói đâu.”

Anh trước kia quả thật có bước chân vào lĩnh vực này, nhưng cũng không đủ để anh có thể xuất khẩu thành văn nói ra những quan điểm trên, về nguyên nhân chân chính thì, chẳng qua là mấy người Hạ Hàm vừa đề cập tới đều được các nhà chuyên gia nghiên cứu thảo luận qua, anh chỉ mượn vài quan điểm của bọn họ thôi.

Một đoạn tán gẫu dai dẵng nhưng không hề buồn tẻ chấm dứt, ánh mắt Hạ Hàm càng lúc càng phát sáng, hắn bắt lấy cánh tay Quân Khải, thanh âm đề cao hai quãng. “Tôi thấy mình nhất định phải giới thiệu chú cho cậu mới được, tuyệt đối.”

“Vậy sao ? Nếu thật vậy thì đó là vinh hạnh của tôi a.” Quân Khải mang trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại hơi bất ngờ, mọi chuyện hình như tiến hành hơi thuận lợi.

“Đúng rồi, sao đột nhiên cậu lại đề cập chuyện này với tôi.” Hạ Hàm nghi hoặc tròn mắt nhìn anh, “Thoạt nhìn cậu cũng khá hứng thú với lĩnh vực này…” Hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua những người đang nói chuyện với Giản Hành Tri trong sảnh, “Không định tiếp quản công ty của ba cậu sao ? Chẳng lẽ cậu muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp ?”

Hắn quay đầu nhìn Quân Khải, biểu tình rất nghiêm túc.

Quân Khải hơi mím môi, “Không phải là vấn đề tôi có muốn kế thừa hay không, mà là cho dù tôi có muốn cũng không đến phần mình.”

Lúc anh nói những lời này thanh âm rất nhỏ, Hạ Hàm có chút nghe không rõ.

“Hả, gì cơ ?”

Quân Khải cười cười, “Không có gì, coi như là, dựa vào sức mình mà gầy dựng sự nghiệp, chẳng phải sẽ rất có cảm giác thành tựu sao ?”

Hạ Hàm đồng ý gật gật đầu, “Ừm, đúng vậy đúng vậy, chú tôi thi thoảng cũng hay kể cho tôi về chuyện năm đó ổng như thế nào như thế nào mà thành lập nên công ty, tôi nghe riết lỗ tai cũng muốn chai rồi.”

Quân Khải hơi hấp hé miệng, đang tính nói chuyện. Hạ Hàm lại nói tiếp, “Nhưng mà, ở Trung Quốc đang học trung học mà muốn gây dựng một công ty tư nhân là một chuyện rất phiền phức ! Cho dù chỉ là việc đăng kí lập công ty đã phiền phức nhường nào, mà cũng chả có chính sách hỗ trợ nào cả. Trái lại, đang học trung học mà muốn xây dựng sự nghiệp trong nước phải nói là chuyện vô cùng khó khăn, cậu lập công ty pháp lý, tuổi chưa đủ đã là ngoài yêu cầu rồi ! Huống chi đến những thứ khác.”

Quân Khải trong lòng cả kinh, dường như muốn sững sờ tại chỗ. Phải thừa nhận, những lời Hạ Hàm vừa nói không khác gì mấy với lời anh định nói. Cái này, nên nói như thế nào nhỉ ? Xem như là tâm linh tương thông ? Hay là có cùng tư tưởng lớn ?

“Ha ha, bởi vậy a, tôi căn bản là không định tự lập công ty tại Trung Quốc ở cái tuổi này đâu !” Mấy giây sau, anh nhẹ nhàng cười cười, giống như thừa nhận lời Hạ Hàm vừa nói.

Hạ Hàm mở to hai mắt, tròng mắt lóe lên quang mang hưng phấn, hắn xoay đầu lại, tràn đầy tự tin nhìn chăm chăm Quân Khải, “Hay là, chúng ta hợp tác thì sao.”

Quân Khải sửng sốt, lần này là hoàn toàn giật mình ngây người tại chỗ.



Trong lúc mơ màng, Dư Hạc dường như thấy được một thân ảnh vừa như xa lạ lại vừa như quen thuộc, hắn câu tay một nữ nhân, khinh miệt và ngạo nghễ nhìn xuống mình, khóe miệng mang theo một nụ cười giễu cợt. Thế nhưng không biết vì sao, Dư Hạc có chút không thấy rõ mặt người kia, bất kể thế nào cũng không thấy rõ được, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình của hắn.

Hắn cứ như vậy nhìn mình, sự lạnh lẽo trong đôi mắt khiến cậu cảm thấy cả người như muốn đóng băng. Cậu nhìn người kia quay sang hôn lên môi nữ nhân, trên mặt là nụ cười đắc ý như gió xuân. Rồi khi vừa xoay mặt lại lần nữa, đã trở thành một vẻ mặt cao ngạo khinh bỉ, hắn nói với mình, “Em ngu ngốc như vậy, tôi quen em chỉ là muốn lợi dụng em mà thôi, bây giờ em đối với tôi đã không còn giá trị, cho nên, chúng ta chia tay đi.”

Dư Hạc chỉ thấy lòng như bị cái gì mạnh mẽ quất vào từng nhát một, nhất thời như ngay cả hô hấp cũng không còn khí lực, toàn bộ đại não trống rỗng.

Cậu cảm thấy chân như nhũn ra, không còn cách nào khống chế được chính mình, chỉ biết lẳng lặng đứng nơi đó nhìn người kia mang theo bạn gái rời đi, cảm thụ sự đau đớn khi trái tim bị kim đâm thủng từng lỗ.”

Cuối cũng của cuối cùng, người nọ dừng lại, quay đầu nhìn cậu một cái, ngũ quan trên mặt nháy mắt hiện ra rõ ràng.

“A a !” Dư Hạc chợt bừng tỉnh từ trong mơ, đầu thấm đầy mồ hôi, hô hấp hơi dồn dập.

Cậu đờ đẫn nhìn về phía trước, cắn chặt bờ môi, ngực không ngừng phập phồng. Bên tai truyền đến từng trận tiếng pháo, dường như toàn bộ thế giới đều đang náo nhiệt. Dư Hạc hơi hơi nhăn mày, mới rốt cục nhận ra hôm nay hình như là đêm giao thừa.

Giao thừa sao ? Cậu đã quen với việc vào ngày này sẽ đi ngủ sớm, rồi thì ngủ một mạch tới sáng hôm sau. Thế nhưng… Vì sao giờ này lại tỉnh giấc chứ ! Vì sao, lại mơ thấy một giấc như vậy ? Cậu vươn tay bịt hai tai lại, ngón tay vẫn còn nhè nhẹ run.

Không rõ tại sao, mắt của cậu có chút nóng lên, cũng chẳng biết là mồ hôi chảy vào mắt làm đau rát, hay là… khóc trong mơ.

.

Ôi, xem pháo hoa một mình a~ ! Quân Khải hơi thất thần ghé vào ban công nhà mình nhìn lên khói lửa trên bầu trời, hai mắt mất đi tiêu cự, giống như không biết phải nghĩ gì.

Hôm nay Lưu Lỵ Lỵ tới nhà anh, dùng thân phận nữ chủ nhân mà làm một bàn đầy thức ăn, sau khi ăn uống no đủ thì theo ba vào phòng, chả biết đang làm gì.

Giản Quân Khải cười khẽ, có lẽ cũng chẳng khó để đoán ra bọn họ đang làm gì.

Mấy tiếng trước, anh vừa nói chuyện điện thoại với Dư Hạc xong. Giọng nói của Dư Hạc hình như hơi buồn ngủ, nhừa nhựa nói cho Quân Khải là mình đã sớm leo lên giường.

Quân Khải hơi không biết nói gì, thường ngày ngủ sớm thì không nói, đêm nay là giao thừa đấy, mà em ấy ngay cả pháo hoa mừng năm mới cũng không thèm xem đã ngủ mất, anh quả thật rất nghi hoặc có khi nào đến mười hai giờ Dư Hạc sẽ bị tiếng pháo đánh thức hay không.

Anh vốn còn đang tính sang đón năm mới cùng Dư Hạc, có điều vừa nghe cậu lơ mơ nói cho xong ‘Không có việc gì sao ? Không có thì em ngủ đây’, anh mới cảm thấy được, hình như cũng không tất yếu phải sang đó. Thực ra cũng đâu cần phải để ý một cái đêm trừ tịch, nếu như Tiểu Hạc đã không thèm để ý mình chứ !

“Đồ đầu heo chỉ biết có ngủ.” Anh bĩu môi, nhẹ giọng cười mắng một câu.

Bây giờ đã 12 giờ rưỡi, tiếng pháo hoa dần dần trở nên thưa thớt, sau đó, Quân Khải bỗng nhận ra, điện thoại di động của mình hình như đang reo.

Ôi chao ? Anh nhíu nhíu mày, rõ ràng anh đã gọi điện chúc năm mới cho người kia, sao giờ này còn gọi lại ?

Cái tên “Tiểu Hạc” hiện rõ ràng trên màn hình, tim Quân Khải đập nhanh lên, sau đó bắt máy.

“A lô, tiểu Hạc ?”

__________

[1] đầu tư mạo hiểm (tiếng anh: Venture capital ):  Là việc cung cấp vốn tài chính cho các công ty ở giai đoạn khởi động tăng trưởng ban đầu. Quỹ đầu tư mạo hiểm làm ra tiền bằng cách sở hữu cổ phần trong các công ty, các công ty này thường có một công nghệ mới hoặc mô hình kinh doanh trong ngành công nghiệp công nghệ cao, chẳng hạn như công nghệ sinh học, CNTT, phần mềm, vv.

————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.