Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

  —————–

 

Đến khi Dư Hạc kịp phản ứng, cậu phát hiện mình đã sắp bị Quân Khải kéo đến một phòng học bỏ trống.

“Cậu…” Cậu đứng lại, trong lòng hơi mờ mịt.

“Lại đây ngồi đi.”  Giản Quân Khải tùy tiện kéo qua hai chiếc ghế, vẫy vẫy tay về phía cậu.

Dư Hạc vẫn đứng yên hồi lâu, ánh mắt có chút phức tạp. Giản Quân Khải cũng không hối thúc, chỉ tươi cười nhìn cậu, mắt thì nhìn thẳng vào đối phương.

Dư Hạc sửng sốt, rốt cục cũng hơi do dự bước vào. Trông cậu cực kì cứng ngắc, thậm chí đã quên trong tay còn đang cầm linh kiện máy tính, lòng bàn tay giờ phút này đã ướt đẫm mồ hôi.

Giản Quân Khải móc từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ trị thương, lấy tay quệt một ít rồi hướng về mặt Dư Hạc.

“A !” Dư Hạc cả kinh lui toàn thân về sau, chợt phát hiện mình bị mất trọng tâm sắp ngã.

Giản Quân Khải đành bất đắc dĩ dùng một tay ôm thắt lưng cậu, sau đó giúp cậu ngồi thẳng người.

“Không thích tớ chạm vào đến vậy sao ?” Trong giọng nói dường như mang theo chút ủy khuất, đáng thương nhìn Dư Hạc, một ngón tay vẫn đang lấy thuốc mỡ, “Mà cậu đâu có nhìn thấy vết thương trên mặt mình được, để tớ giúp cậu bôi thuốc trên mặt cho, còn lại cậu tự làm có được không ?”Dư Hạc cúi đầu, từ đầu đến giờ không nhìn Quân Khải lấy một lần. Mái tóc thật dài che trước mặt cậu, cho nên Quân Khải không phát hiện ra, Dư Hạc lúc này hơi đỏ mặt. Cậu cắn cắn môi mình, ngón tay run rẩy, sau đó vươn tay lấy lọ thuốc mỡ qua, lùi lùi về phía sau cho thấy sự cự tuyệt của mình, “Tôi tự làm được rồi.”

“Còn ngón tay tớ thì sao ?”  Giản Quân Khải bất đắc dĩ giơ ngón trỏ của mình lên trước mặt Dư Hạc, “Tớ cũng không thể chùi lên người nha ! Trước tiên nhắm mắt lại đã, mắt cậu bầm xanh hết rồi kìa.”

Dư Hạc nhìn chằm chằm ngón tay của anh một hồi, sau đó nâng mắt lên nhìn anh, lại sau một lúc lâu mới đành thỏa hiệp nhắm hai mắt lại.

Giản Quân Khải nhịn không nổi nở nụ cười, anh nhìn hàng mi run nhè nhẹ của Dư Hạc, có một loại xúc động muốn liều lĩnh hôn lên. Anh cười cười, cứ gặp người này là không thể tự chủ được.

Anh vươn tay đến, nhẹ nhàng dùng bụng ngón tay thoa thoa thuốc mỡ, lực không nhẹ không nặng, nhưng Dư Hạc vẫn khẽ run rẩy.

“Đau không ?”

Lắc lắc đầu.

“Được rồi, mở mắt ra đi.”  Giản Quân Khải nói xong, sau đó ngón tay lại xoa lên một vết bầm tím khác.

Suốt cả quá trình, Dư Hạc chỉ yên lặng ngồi đó, thân thể dần dần thả lỏng hơn, thế nhưng vẫn duy trì tư thế phòng bị. Lúc này đây trong lòng cậu hơi nghi hoặc, nghi hoặc vì sao người này lại đột nhiên xuất hiện ? Cậu gần như chưa kịp phản ứng gì đã theo người này đến đây, để cậu ta bôi thuốc cho mình, chuyện này đối với Dư Hạc mà nói, đã là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.

Giản Quân Khải sau khi hòa nhã bôi thuốc cho cậu xong thì ngừng lại, anh nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt của Dư Hạc, nhíu mày, “Mấy linh kiện kia còn dùng không ? Laptop của cậu còn sửa được chứ ? Hay để tớ dẫn cậu đến tiệm sửa máy tính nhé !”

Dư Hạc lúc này mới kịp phản ứng, cậu giơ hai tay ra, nhìn những linh kiện đã dính đầy mồ hôi trong lòng bàn tay, hơi nhíu nhíu mày. Vốn đang muốn về nhà xem xét sửa chữa, nhưng giờ không biết còn dùng được hay không nữa !

“Không cần, tôi tự sửa được rồi.” Tuy rằng như thế, cậu cũng không muốn còn bất kì gút mắt gì với thiếu niên xa lạ trước mắt. Cậu mím môi, đứng dậy, “Tôi về trước. Hôm nay cám ơn nhiều.”

Bọn Trương Luân thật ra đã nói đúng, Dư Hạc quả thật không có tiền mua laptop, laptop này là hồi sơ trung trong một góc ở ngã tư đường cậu nhìn thấy, nó lẳng lặng nằm ở bãi rác trước căn nhà vừa dọn đi, vào mấy năm trước nó vốn là một món rất đắt tiền, nhưng giờ xem ra vừa xấu lại cồng kềnh, đã vậy còn phải sửa chữa rất nhiều lần, sau một lần màn hình bị đen, chủ nhân nó rốt cục không nhịn nổi nữa quẳng nó vào bãi rác. Ngay lúc ấy cậu đứng sửng sốt hồi lâu, rồi bước tới nhặt nó về nhà.

Cậu vừa sửa một lúc thì chiếc laptop cũ kĩ này liền khởi động bình thường. Từ lúc còn nhỏ cậu đã nhận ra mình rất hứng thú với máy tính, khi đó mẹ của cậu vẫn chưa chết, nhưng hàng năm lại không ở nhà, cho nên thường xuyên gửi cậu cho một người bạn làm chủ tiệm internet trông coi. Chính cậu cũng không biết mình từ khi nào thì có hứng thú với máy tính, chỉ là lúc đến tiệm net thỉnh thoảng sẽ có vài máy bị hỏng, mỗi lần chú chủ tiệm sửa, cậu sẽ luôn ngồi im một bên quan sát, dần dần, cậu cảm thấy sửa máy tính cũng không phải là một chuyện khó nhọc gì cả.

Sau đó khi nhặt được chiếc máy tính nọ, cậu lấy cái card network không dây đã mua từ lâu ra dùng, mặc dù cậu bình thường cũng hay đến quán net, nhưng những loại vật dụng thế này dùng của mình vẫn an toàn và thuận tiện hơn.

Đúng vậy, các bạn không đọc nhầm đâu, Dư Hạc hiện tại đã bắt đầu chơi thử cổ phiếu, tuy rằng tài khoản ban đầu của cậu chỉ có năm trăm đồng thôi. Đó chính là tiền cậu kiếm được từ việc làm công, vốn dĩ định mang đi đóng học phí trung học cho mình. Thế nhưng không biết vì sao, cậu vẫn dứt khoát quyết định bỏ tiền vào thị trường chứng khoán, ngay cả chính cậu cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì nữa.

Cậu từ bé đã thích đến thư viện, có lần ngẫu nhiên nhìn thấy quyển sách ‘những điều cơ bản cho người nhập môn chơi chứng khoán’, cậu không hiểu tại sao mình lại bị quyển sách ấy thu hút, nếu buộc phải nói thì chắc là vì bìa sách kia quá bắt mắt! Bìa quyển sách ấy là từng cọc từng cọc nhân dân tệ, là một số lượng mà cậu chưa bao giờ thấy được.

Nghĩ đến đây Dư Hạc hơi hơi nhíu mày, hôm nay vốn định đem bán hết số cổ phiếu trong tay, dựa theo giá cả hiện tại, ít nhất sẽ thu được hơn một ngàn, đấy chính là gia sản của cậu sở hữu, phải biết rằng học phí của cậu còn đang thiếu đó!

Nhưng mà, vào thời điểm quan trọng như vậy, máy tính lại bị hỏng.

Mấy ngày nữa lại phải đi net sao ? Dư Hạc cảm thấy thật phiền toái, thị trường chứng khoán thay đổi chỉ trong chớp mắt, đến lúc đó ai biết sẽ như thế nào. Huống chi, bằng trực giác của mình, cậu cảm thấy qua ngày mai cổ phiếu trong tay sẽ nhanh chóng rớt giá.

“Cậu còn biết sửa máy tính nữa ? Lợi hại quá nha !” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam ôn nhu, Dư Hạc chợt cả kinh, thiếu niên xa lạ vừa gặp kia vẫn đi theo mình, cậu ta lúc này đang đi bên cạnh Dư Hạc, biểu tình vẫn tùy ý như vậy, giống như đang sóng vai cùng một bằng hữu vậy.

“Cậu…” Dư Hạc dừng cước bộ, nhất thời không biết nói gì.

“Được rồi.”  Giản Quân Khải mỉm cười, dường như đã nhận ra sự kháng cự của cậu, vì thế anh dừng lại, “Phòng học của tớ ở bên kia, tớ đi trước nhé.”

Đi hai bước, anh bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn Dư Hạc một cái, “Tớ học lớp ba năm hai, vừa chuyển trường đến – Giản Quân Khải, có việc gì cứ tìm tớ.”

Dư Hạc sửng sốt đứng tại chỗ, mãi đến khi bóng dáng Giản Quân Khải đã khuất xa mới phục hồi tinh thần, tiếp tục đi về phía phòng học của mình, nhưng trong lòng vẫn không biết vì sao lại đọc cái tên vừa nghe hai lần. Giản Quân Khải, Giản Quân Khải…

Cậu nhẹ nhàng nắm lọ thuốc mỡ trong tay, là lọ thuốc lúc nãy Giản Quân Khải bôi cho cậu.

Mà khoan… Dư Hạc bỗng nhiên có chút nghi hoặc, sao người kia lại mang theo thứ này trên người ?

 

Giờ học buổi sáng trôi qua, bấy giờ Trương Luân cùng mấy nam sinh kia đang nhìn không chớp mắt vào Dư Hạc, đặc biệt là lúc chủ nhiệm lớp thấy vết thương trên mặt Dư Hạc cau mày đi tới. Bọn họ nhìn lão chủ nhiệm không ngần ngại hỏi Dư Hạc mấy câu, nhưng Dư Hạc từ đầu tới đuôi chỉ ngẩng đầu lên nhìn ông thầy một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Mấy người bọn họ lúc này mới yên tâm xuống, đúng vậy, cái loại như Dư Hạc làm gì dám nói chuyện bọn họ động tay động chân với nó ra. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên bọn họ “dạy dỗ” nó.

Quả thật, cậu căn bản không nói chữ nào. Bởi vì đã có vô số lần kinh nghiệm nói cho cậu biết, cho dù cậu có nói gì, thì tình trạng cũng không cải thiện được chi, ngược lại lần sau còn bị tẩn cho thảm hại hơn. Cho nên, có cái gì quan trọng đâu ?

Dư Hạc thò tay vào cặp mò mò một lát, rốt cục lấy ra một cái gà mên đầy nước. Đang lúc chuẩn bị ăn, bỗng nhiên cảm thấy có một cái bóng đứng chắn trước người, che hoàn toàn ánh sáng. Cậu bất đắc dĩ ngẩng đầu lên…

Người đến là Lý Y Hiểu, hoa khôi trong khối, lúc này hai má nàng đỏ au, đôi mắt không quá to nhưng sáng ngời nhìn xuống cậu, khóe miệng hơi nhếch lên. Nàng hôm nay mặc một bộ váy rất chi là thục nữ, mái tóc dài để sang bên, hơi giương cằm cao ngạo nhìn Dư Hạc.

“Nghe nói cậu thích tôi ?” Ngữ khí của nàng nghe như rất bất mãn, còn mang theo ý trào phúng rõ rệt.

Dư Hạc mê man nhìn nàng một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn của mình.

“Ha hả.” Lý Y Hiểu phụt cười, “Dám làm mà không dám nhận ? Thật khiến người ta ghê tởm.” Nói xong nàng vứt một quyển sách vào mặt cậu.

Dư Hạc ngẩn người, tiếp tục ăn cơm.

“Ha ha ha, ăn, cậu chỉ biết có ăn thôi hả, cái thứ y như cho heo ăn này mà cũng ăn được.” Lý Y Hiểu tức giận nói, đối với nàng, bị một kẻ ghê tởm như Dư Hạc thích quả thực là một chuyện bẽ mặt. Nhưng mấu chốt là cậu ta còn dám viết lên tập bài tập nộp cho ông thầy rằng “Lý Y Hiểu tớ thích cậu”, khiến mình bị ổng gọi vào văn phòng giáo huấn một phen, bây giờ cư nhiên lại không dám thừa nhận.

“Tôi đã nói cậu không được ăn.” Lý Y Hiểu nhìn Dư Hạc nãy giờ vẫn coi mình như không khí mà bình tĩnh ăn cơm, đang nổi giận đùng đùng lại càng thêm tức, nàng giơ tay lên, lật đổ toàn bộ thức ăn của Dư Hạc xuống đất.

“Tôi cho cậu biết, đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cái thứ con rơi như cậu ấy hả, ngay cả ăn mày cũng chả thèm thích đâu, tốt nhất cậu đừng có quấn lấy tôi, nếu không tôi nhất định sẽ cho người tàn nhẫn giáo huấn cậu.”

Dư Hạc lẳng lặng nhìn hộp cơm rơi trên mặt đất, cúi đầu không nói gì.

“Nói gì đi chứ, mày bị câm hả ?” Ở phía sau, tên Trương Luân e sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng đi tới, hắn hình như rất hứng thú với chuyện này, mặt cười toe toét nhìn cậu.

Cãi nhau ngay trong lớp học, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười nhạo, “Không nghĩ tới nha, Dư Hạc lại đi thích Lý Y Hiểu.” “Ha ha ha, cậu ta chắc bị điên rồi!” “Đúng vậy, cũng không nhìn vô nước coi bộ dạng của mình ra sao nữa.” “Hiện giờ Lý Y Hiểu chắc là thấy ghê tởm lắm đây.” “Ờ, thật ghê tởm!” “Tuyệt đối phải thấy ghê tởm thôi, tớ mà bị cậu ta thích chắc ói chết mất.”

Nhất thời hai chữ “ghê tởm” tựa như một sinh vật sống, từng con từng con chui vào lỗ tay Dư Hạc, làm cho hệ thần kinh trong đầu cậu co rút đau đớn từng trận.

Biểu tình của Dư Hạc thoạt nhìn thực bình tĩnh, những đâu ai biết đến, môi dưới của cậu đã bị cắn đến xuất máu, miệng tràn ra từng đợt mùi máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.