Trùng Sinh Chi Sủng

Chương 13: Chương 13: Tiến Triển




"Đồ của em này, phòng em ở đâu anh sẽ mang giúp vào, một mình em xách sẽ không hết "

Dạ Tiếu Thiên giở trò ôn nhu săn sóc, thật có lực sát thương nhưng không phải Bạch Lộ mà là Tâm Tâm

Nhìn túi lớn túi nhỏ đều là hàng hiệu KS nàng đi theo ông già đó cả tuần mới được vài cái váy, đống này ít nhất cũng vài chục cái ah,

Người đàn ông này còn suất như vậy, ga lăng còn phong độ, ra tay hào phóng như vậy, tuyệt không phải người bình thường.

Một con rùa vàng chính hiệu ah. Lập tức sửa sang dung mạo đứng dậy dịu dàng duyên dáng đi đến

"Tiểu Lộ, sao lại để khách đứng bên ngoài, thật xin lỗi tiểu Lộ luôn như vậy, anh đừng để ý " giọng nói ngọt ngào ôn nhu vang lên .

Đôi mắt liếc nhìn Dạ Tiếu Thiên ôn nhu đến mức làm hắn nổi gai óc đầy người

"Đúng rồi anh mau vào đi, Sao lại mang nhiều đồ như vậy? Đến em giúp anh một tay" phát huy hết sở trường ôn nhu thích giúp đỡ người khác còn là một cô gái xinh đẹp ai lại không thích chứ.

Nàng rất tự tin chỉ cần nàng ra tay không ai không sa lưới. Nàng ta đưa tay muốn cầm lấy túi xách trên tay Dạ Tiếu Thiên hắn nhíu mày tránh một bước làm nàng ta lập tức bị hụt mục tiêu.

Rưng rưng nước mắt uỷ khuất lên án như muốn nói, em chỉ muốn giúp đỡ mà thôi. Nàng nghĩ đàn ông khi thấy biểu tình đó của ta đều sẽ không chịu nổi muốn cưng chiều một phen.

Nhưng người trước mặt là ai là Dạ diêm Vương nổi tiếng, mặt hàng nào chưa từng thấy qua? hồ ly lão luyện hơn hắn gặp cũng không ít sao có thể bị trò mèo của nàng ta quyến rũ.

Làm như không nhìn thấy nàng ta bước đến bên người Bạch Lộ dịu dàng hỏi

"Phòng em ở đâu? " Bạch Lộ đưa tay chỉ vào căn phòng thứ tư.

Hắn rất tự nhiên bước đến nhấc một chân khẽ đẩy đem cửa mở ra rồi mang đồ vào tiện thể quan sát một chút căn phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào trên người nàng.

Nhìn theo hắn đi, Tâm Tâm âm thầm siết chặt tay, hừ! Kênh kiệu sao? Cuối cùng cũng sẽ thuần phục dưới váy của nàng. (ẻm nằm mơ giữa ban ngày)

Đây là giường nàng ngủ, gối đệm và cả chăn đều là mùi thơm của nàng thanh mát mà lại sạch sẽ làm người ta thoải mái.

Vuốt ve chiếc gối tưởng tượng lúc nàng ngủ, gương mặt kia sẽ dịu dàng như nước, mái tóc đen mềm mượt xã tán loạn trên gối, da thịt trắng tuyết, lúc nằm nghiêng sẽ lộ ra khe ngực sâu hút phập phồng theo nhịp thở.

Đôi chân thon dài cong lên gác lên chiếc gối ôm tạo thành một độ cong quyến rũ .. Đường cong nóng bỏng Lộ ra ngoài...

Bỗng cảm thấy nơi nào đó hơi khó chịu, nhìn xuống mới phát hiện phía dưới đã có một chiếc lều nhỏ.

Ặc, hắn đâu phải mấy đứa nhóc mới lớn, chỉ mới vừa nghĩ đến nàng đã không chịu đựng nổi, hắn tự khinh bỉ chính mình một trăm lần.

Ngươi không bị gì chứ? Lúc trước dù cho Tuyệt đại mỹ nhân cởi sạch đến trên người quyến rũ cũng chẳng có cảm giác gì mà. Chỉ mới nghĩ một chút đã dựng lều như vậy sao dám ra gặp người ta. Ngươi là đồ háo sắc.

Lúc này nghe tiếng bước chân mới thoáng nhìn lại thấy là Bạch Lộ thì hoảng hồn, chột dạ như bị bắt quả tang khi làm việc xấu vậy.

Cũng may lúc này cái lều nhỏ đã biến mất nếu không chắc chỉ có nước chui xuống gầm giường.

"Anh đều để trên giường, bây giờ anh phải về rồi, à đúng rồi em làm xong bản kế hoạch cứ đến thẳng công ty hoặc gọi cho anh, anh sẽ đến lấy "

Dạ Tiếu Thiên giống như cái gì đều không xảy ra ta là một người đứng đắng, đàng hoàng.

"Không phiền vậy đâu, khi nào xong em sẽ nhờ chị Kim mang đến công ty cho anh là được mà "

"vậy cũng được, giữ liên lạc, có gì anh sẽ gọi "

"Dạ, àh cám ơn về ngày hôm nay "

"Sao lại khách sáo như vậy? Sau này sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn nếu em cứ giữ thái độ xa lại khách sáo này sẽ rất khó làm việc cùng nhau " cũng khó cho anh nữa, đừng tỏ ra xa lạ với anh. Dạ Tiếu Thiên nói thầm một câu

"À! Em biết rồi, đi đường cẩn thận"

"Anh về trước tạm biệt "

"Bye "

Nhưng có người không muốn hắn cứ vậy mà đi, bám riết không buông

"Anh uống ly trà hoa rồi hãy về, em mới pha đó, có thể giải nhiệt " Tâm Tâm vẫn dùng hình tượng thục nữ dịu dàng nủng nịu lên tiếng, còn liếc mắt lén nhìn Hắn y như cô gái nhỏ thẹn thùng,

Nếu là Bạch Lộ dùng hành động này bắt hắn hái sao trên trời xuống hắn cũng làm. Còn nàng ta, nhìn sao cũng là giả tạo

"Tôi không uống trà, đặc biệt rất ghét trà hoa" lạnh lùng bỏ lại một câu làm cho hình tượng thục nữ vỡ tan mặt nàng ta lúc đỏ lúc xanh thật mắc cười.

Bạch Lộ nhịn không nổi đành nói "em tiễn anh "rồi chạy ra ngoài không tiếng động cười một hồi.

"Ai nha! thật sảng khoái mà "

"Rất vui vẻ? " Dạ Tiếu Thiên im lặng nhìn nàng cười xong thừa cơ mới nhéo mặt nàng trêu.

"Ukm, rất vui" Bạch Lộ không phát hiện hành vi mờ ám của hắn gật đầu xác nhận.

"Ngốc nghếch " Không hề biết che dấu trước mặt người khác, nhưng chẳng phải hắn thích nàng vì nàng không hề giả tạo hay sao? Ai ngốc hơn ai đây?

"Mai gặp "

"Ừ" Bạch Lộ ngốc gật đầu trả lời.

Í?, có phải hắn vừa nói nàng Ngốc nghếch? Ai ngốc chứ? Anh mới ngốc nghếch. Cả nhà anh đều Ngốc nghếch

Nghĩ nàng sẽ từ bỏ vậy sao? Đừng hồng, nàng là ai chứ ? Những thứ nàng muốn luôn luôn có được, chỉ người đàn ông như vậy mới xứng đáng với nàng mà thôi.

Tâm Tâm suy tính trong lòng, nàng tự tin một người vừa xinh đẹp lại quyến rũ còn ôn nhu như nàng có ai không thích chứ. Chỉ là cần một chút thủ đoạn mà thôi, anh chờ xem, anh cũng sẽ quỳ dưới chân tôi mà thôi.

*****************************

B Thị.

"Vẫn không có manh mối gì sao? " Bạch lão gia tử thở dài hỏi.

"Cha à hay người thôi đi, dù sao đã tìm kiếm mười mấy năm rồi, nếu có đã có từ lâu, chỉ sợ là... đã không còn " Bạch Thành Phong khuyên giải, trong mắt cũng có ưu thương

"Mày im đi! Vì sao nó lại bị bắc cóc đi? còn không phải là tại mày. Nếu không phải vì mày sao có việc này, đến tận bây giờ, mày còn không moi được một chữ của thằng khốn kia, tao đã nói, nó chỉ có thể ở trong đó đến hết đời, nếu luyến tiếc tao có thể nói với chị mày cho mày cùng vào"

Bạch lão gia tử tức giận đến râu tóc dựng đứng, chỉ vào mặt Bạch Thành Phong mắng té tát.

Nếu hắn không gây chuyện hoan đường như vậy sao lại đến nông nỗi này? Là ông tạo nghiệt gì? Nên trời mới trừng phạt ông sao?

"Cút đi, không tìm thấy nó thì đừng dác mặt về đây. Tao không có đứa con như mày "

Bạch Thành Phong chỉ ngồi im lặng nghe cha mình mắng, rồi cuối người đi ra ngoài. Tốt nhất cứ để ông một mình bình tĩnh lại. Mười mấy năm rồi đến ngày này là ông cụ lại nổi bão....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.