Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm, vô kiên bất tồi, sắc bén vô cùng.
Thanh kiếm này mặc dù đến thời điểm 5-60 cấp, cũng là đồ tốt khó gặp. Huống chi thời điểm hiện tại.
Tên mục sư kia mặc dù đã tự buff thêm cho mình lá chắn, thế nhưng dưới
một kiếm vẫn là lăn ra đất ngỏm củ tỏi rồi. Đám ngoạn gia xung quanh đều có chung cảm giác không rét mà run.
Trong nhất thời, tinh thần tất cả mọi người đều bị một kiếm của Nhiếp Ngôn chém tan.
Nhiếp Ngôn tựa như ác ma đến từ địa ngục, điên cuồng giết chóc. Lại
tiếp tục đuổi theo tên mục sư còn lại. Tên mục sư này đang muốn chạy,
chỉ là tốc độ di chuyển của hắn so với Nhiếp Ngôn đã được gia trì Bạo
phong đột tập là không cùng một cấp độ. Rất nhanh, khoảng cách bị rút
ngắn rồi một kiếm chém chết.
Như tàn sát heo chó (nguyên văn!)
Nhiếp Ngôn lúc này, với công kích khủng bố và tốc độ vô thượng, chính là tồn tại như thiên thần trong đám người này.
Lúc này, đám ngoạn gia đã tán loạn, hai tên cận chiến: một cuồng kiếm
sĩ và một thuẫn giáp chiến sĩ lao lên đánh tới Nhiếp Ngôn, ngăn cản bước tiến cảu hắn, nhưng Nhiếp Ngôn, chỉ hơi xê dịch thân hình, tung tích đã biến mất.
Nhiếp Ngôn nhào tới cạnh phong Viêm Tâm,
Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm vung lên, một kiếm chém xuống đem Phong Viêm
Tâm phân làm hai mảnh. Thân thể Phong Viêm Tâm hóa thành vài đạo ảo ảnh, móp méo trên không trung, rơi xuống, sau đó biến mất không còn thấy gì
nữa.
Là huyễn tượng truyền tốc.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng về phía xa, tên Phong Viêm Tâm kia dĩ nhiên là cách hắn một khoảng hơn 50 mã.
Hai người mặt đối mặt, Phong Viêm Tâm nhìn Nhiếp Ngôn cười nhạt một
tiếng, hắn vẫn như cũ, giữ thái độ vô cùng bình tĩnh. Đối với sự tình
trong trận chiến tự đặt mình ra ngoài, bỗng nhiên bóng dáng tiêu thất,
không biết hắn đã vận dụng kỹ năng gì, hoặc là sử dụng dược tề ẩn hình
các loại gì đó.
Dưới tình huống như vậy, Phong Viêm Tâm tự biết tạm thời không thể địch lại, liền chạy thoát đi tránh lấy mũi nhọn.
Loại kỹ năng miễn nhiếp pháp thuật này, dù sao cũng không phải kỹ năng
thường dùng, mà hiển nhiên phải là kỹ năng cao cấp, thời gian cold down
có khi đến hai ba ngày, chỉ cần nhẫn nhịn một chút, đợi hiệu ứng kỹ năng của Nhiếp Ngôn biến mất, như vậy thực lực của Nhiếp Ngôn sẽ lập tức bị
giảm xuống trên phạm vi lớn.
Trên thực tế, không chỉ có miễn nhiễm pháp thuật, mà các kỹ năng Nhiếp Ngôn vừa sử dụng như Ám ảnh tàn sát, Thần tứ chúc phúc, Bạo phong đột tập đều là kỹ năng trạng thái cao cấp. Đem dùng trong một lúc, những kỹ năng này sẽ trở nên bưu hãn
vô cùng, thế nhưng nếu đợi hiệu ứng kỹ năng chấm dứt, tự nhiên sẽ yếu đi rất nhiều.
Nhưng với trạng thái như hiện tại, Nhiếp Ngôn là vô địch, hắn có thể tùy ý truy sát đám người này.
Cầm Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm trong tay, Nhiếp Ngôn như vô địch tử thần, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.
Tên thuẫn giáp chiến sĩ còn lại đem hai chương Trật Tự Chi Chương do
Tàn Sắc rơi ra nhặt lên. Hắn vừa đứng thẳng người, Nhiếp Ngôn đã hiện ra phía sau, một bối thứ, một bôi hầu, tiễn hắn về với ông bà ông vải.
Hai Trật Tự Chi Chương một lần nữa rơi trên mặt đất. Nhặt lên từ nơi nào, trả nó đúng về nơi ấy.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn khóa định cuồng kiếm sĩ cách đó không xa, tên cuồng
kiếm sĩ bị ánh mắt Nhiếp Ngôn dọa đến rét lạnh, gia trị thêm trạng thái
bạo hùng, ba chân bốn cẳng chạy vút đi.
Tên nào giám pk với Nhiếp Ngôn trong trạng thái viên mãn thế này, quả thực là tìm chết.
Bọn hắn thật sự không tưởng tượng được, Nhiếp Ngôn tìm đâu ra từng ấy kỹ năng cường hãn đến vậy.
Trong nháy mắt, 13 tên, đã có 7 tên nằm xuống dưới kiếm cảu hắn.
Vô Đạo bên kia, như một cục kẹo đường, liên tiếp bị mài mòn. Mấy lần bị đánh cho tàn huyết, lại tiến vào trạng thái tiềm hành trốn mất. Sau khi hồi phục lại lao ra cắn lén. Bộ dạng không chết không ngớt.
Toàn bộ cao cấp kỹ năng đều đã dùng hết, Du Nhiên chạy băng băng ra
ngoài, Vô Đạo lại tựa như giòi bọ bám tận xương tủy, truy bám liên tục
phía sau.
“Đáng chết”
Trên kênh pm tổ
đội, Du Nhiên chứng kiến được từng đội viên bị giết, hắn không thể tiếp
tục bảo trì tâm tính thản nhiên, ánh mắt đảo qua, thoáng nhìn về thân
ảnh Nhiếp Ngôn phía xa xa, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi và cả kinh.
Tinh thần hắn như một dây cung căng thẳng, thất thần một lát, phía sau
ót truyền đến cảm giác ớn lạnh. Vô Đạo đúng lúc này xuất hiện.
“Ta kháo”
Hắn quay lại, chuẩn bị tiếp tục công kích, pháp trượng vừa vung lên
được một nửa, chủy thủ trong tay Vô Đạo như linh xà vòng qua, hung hăn
nện một cú muộn kích xuống gáy hắn.
Tốc độ của chủy thủ cực nhanh lại hung ác, Du Nhiên căn bản không kịp né tránh.
Vô Đạo sử dụng mấy kỹ năng chuyên dùng của đạo tặc, lượn quanh Du
Nhiên, một phát Kích vựng, Du Nhiên vừa tỉnh lại lại lâm vào trạng thái
choáng váng. Dịch cốt, thiết cát. Ăn nguyên một combo của đạo tặc, Du
Nhiên không chịu được, ngã lăn trên mặt đất.
Trước khi hồn du địa phủ, bên tai Du Nhiên truyền đến hai chữ:
“Rác rưởi!”
Vô Đạo phát tiết hết phẫn nộ trong lòng. Trận chiến vừa rồi đem lại cho hắn rất nhiều cảm xúc. Trong lòng bùng lên nguyện vọng mãnh liệt. Nhất
định phải trở lên mạnh hơn. Nếu không, vĩnh viễn sẽ bị người dẫm nát
dưới chân.
Cứ điểm Hồng Hà.
Nơi này
nằm trong vùng lòng chảo, được bao quanh bởi sông Hồng Hà. Vị trí dễ thủ khó công, là tổng bộ công hội của Chiến Đao Thị Huyết, cũng là cứ điểm
phồn hoa nhất của Quang Huy Chi Thành, các ngoạn gia ở đây tới lui liên
miên không dứt, là thánh địa đãi vàng của đám thương nhân.
Tổng bộ công hội của Chiến Đao Thị Huyết đã sớm chuyển từ Quang Huy Chi Thành đến nơi này.
Trung tâm Hồng Hà cứ điểm là một kiến trúc to lớn. Đại sảnh hội nghị bên trong là một không gian khoáng đạt, được bố trí
Tạp La Nhĩ thành 5 đại công hội đấu đá qua lại, tranh giành quyết liệt
với nhau. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Mà ngư ông ở đây chính là
Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ. Ba công hội này nhanh chóng phát triển, vượt mặt các công hội còn lại. Bất quá ba
công hội này vẫn luôn lo lắng không thôi, vạn nhất Tạp La Nhĩ thành bị
thống nhất, việc này đối với bọn họ là cực kỳ uy hiếp, bởi vì nhân khẩu
của Tạp La Nhĩ thành so với Quang Huy Chi Thành lớn hơn nhiều lắm, một
khi phát triển lên, như vậy khó có thể tưởng tượng nổi sẽ tởm đến mức
nào.
Trong đại sảnh, Thị Huyết Cuồng Đao, trên người là một thân trang phục ám kim đang quan sát màn hình. Hắn là một trung
niên, khoảng 40 tuổi. Thân hình cao lớn, thần sắc lúc nào cũng nghiêm
nghị, thêm vào một thân trọng giáp kiên cố, làm toát lên khí thế khí thế uy nghiêm.
“Thị Huyết Cuồng Đao lão đại, bọn Phong Viêm Tâm lui hết ra ngoài rồi, cái tên Nhiếp Ngôn kia thực sự quá mạnh mẽ”
Một người đang đứng cạnh bên, quan sát màn hình nói. Trong clip tất cả
diễn biến đều có thể nhìn thấy hết được, quả thực làm cho người ta phải
rung động. Chỉ có một tên đạo tặc, đuổi giết hơn mười tinh anh của Chiến Đao Thị Huyết, tình trạng như vậy, dù có nằm mơ cũng không ai nghĩ ra.
Hắn quay qua liếc nhìn Thị Huyết Cuồng Đao, thế nhưng biểu lộ của Thị
Huyết Cuồng Đao vẫn bình tĩnh như thường, phảng phất sự tình vừa sảy ra
trong mắt không đủ để hắn chú ý.
“Để cho mấy người lão
bát động thủ đi, tên Nhiếp Ngôn kia chữ đỏ rồi, khẳng định chạy không
thoát đâu. Phải chú ý xem hắn có trữ trong người mấy loại như tùy cơ
truyền tống quyển trục gì đó hay không, để cho lão bát dùng Chiến tranh
gia tỏa (gông xiềng chiến tranh) lên người hắn trước đã. Mặt khác chú ý
hướng đi của đám Ngưu Nhân Bộ Lạc bên kia, bọn hắn có động tĩnh gì, lập
tức báo cáo cho ta biết”
Thị Huyết Cuồng Đao trầm giọng nói, lại liếc qua Niết Viêm trong clip, sát khí từ từ bốc lên nồng nặc.
Niết Viêm này, tương lai tuyệt đối là người duy nhất có thể uy hiếp
được địa vị của Chiến Đao Thị Huyết, mối họa lớn như vậy, không thể để
cho hắn ung dung mà phát triển.
Lệnh của Thị Huyết
Cuồng Đao vừa hạ xuống, lập tức toàn công hội Chiến Đao Thị Huyết bên
này lập tức chuyển động, khoảng hơn ba nghìn người bắt đầu vừa bao vây,
vừa tiến tới vị trí của Nhiếp Ngôn. Cả đám chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tiêu diệt Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn và Vô Đạo tổng cộng đập chết tám tên, năm tên khác đã chạy mất.
Vì Nhiếp Ngôn đã dặn dò trước, Vô Đạo cũng không động đến Trật Tự Chi Chương.
Phải mau rời khỏi, ở đây dù sao cũng là địa bàn của Chiến Đao Thị
Huyết, không thể quá kiêu ngạo. Nhiếp Ngôn nhặt lấy Trật Tự Chi Chương,
nâng tổng số Trật Tự Chi Chương trên người lên bốn quyển. Mặt khác còn
nhặt thêm được vài món đồ nữa, một thân trang bị của Tàn Sắc coi như rơi hết rồi.
“Hai kiện trang bị đạo tặc này cho ngươi”
Nhiếp Ngôn nói. Hai kiện trang bị đạo tặc này cũng không sai. Kỹ thuật
của Vô Đạo tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng thiên phú không tồi,
tuyệt đối xứng đáng để bồi dưỡng. Nói không chừng về sau có thể trở
thành cường giả độc bá một phương chứ chả chơi.
Còn dư
lại mấy cái trang bị, Nhiếp Ngôn đều trực tiếp gửi đến kho hàng công
hội, lại quay qua xem xét thuộc tính của Trật Tự Chi Chương. Chỉ có Hòa
Bình Chi Chương và Nhân Ái Chi Chương là có tác dụng với đạo tặc, 2
chương còn lại là dành cho các chức nghiệp khác.
Nhân Ái chi chương, thuộc Trật Tự chi chương; Quyển 5: Chương 3:, Vật phẩm truyền kỳ tàn phiến.
Miêu tả vật phẩm: người nắm giữ Nhân Ái chi chương , đạt được truyền
thừa của thần, sứ mạng của ngươi là gieo rắc vinh quang cho thần.
Thuộc tính vật phẩm: Người nắm giữ vật phẩm, có xác xuất nhất định được miễn toàn bộ sát thương khi bị công kích bởi ma pháp hắc ám. Mỗi khi
tăng cấp huyết lượng thêm vào năm điểm, sức chịu đựng +30, nhận tính
+20, thể chất +30, tốc độ di chuyển +20, thêm vào kỹ năng Sơ cấp thần ân thuật, sử dụng kỹ năng huyết lượng tăng thêm 300 (???), kháng phép +
30, gia tăng thương tổn xuyên phá, thêm vào sáu cấp thánh quang hộ
thuẫn, duy trì liên tục trong 60 giây, cold down 2 ngày, trạng thái phục hồi: 1/20.
Nhiếp Ngôn xem hết thuộc tính của Nhân Ái
Chi Chương, chương này quả thực cực kỳ hữu dụng, có thể tăng thêm cho
ngoạn gia thêm khả năng chịu đựng, hiệu quả bằng sáu cấp thánh quang hộ
thuẫn, tương đương với giảm bớt thương tổn 60%, độ bền 5.000 sát thương. Trật Tự Chi Chương vốn là một bộ vật phẩm, nắm giữ càng nhiều Trật Tự
Chi Chương, càng đem lại nhiều sức mạnh.
Cho nên về
sau, Nhiếp Ngôn cũng không ngại thu thập thêm vài cuốc Trật Tự Chi
Chương. Mang theo Trật Tự Chi Chương trên người, đối với thuộc tính
trong quá trình trưởng thành của nhân vật có trợ giúp rất lớn.
Quét qua phụ cận, nơi này chỉ còn lưu lại vài cỗ thi thể rỗng tuếch.
“Chúng ta trở về thôi, ở lại đây quá nguy hiểm, phải coi chừng”
Nhiếp Ngôn nói với Vô Đạo, Vô Đạo không bị chữ đỏ, có thể về thành. Còn Nhiếp Ngôn, dĩ nhiên không có vấn đề.
“Ok”
Vô Đạo gật đầu nói. Nhìn lại vài cỗ thi thể vẫn nằm tĩnh lặng tại chỗ
như cũ, Nhiếp Ngôn và Vô Đạo đi đến một nơi hẻo lánh, hai người bắt đầu
đọc quyển trục hồi thành. Quyển trục trong tay sáng lên, phát ra hai
luồng bạch quang nhàn nhạt.
Vài giâu trôi qua, đột nhiên, từng đạo sát cơ từ đâu bay tới tập trung lên người Nhiếp Ngôn và Vô Đạo.
Nhiếp Ngôn cảm giác được phụ cận có người tới, là vì bọn hắn mà đến!
Mạnh mẽ cắt đứt quyển trục hồi thành. Đúng lúc đó, hàn quang từ đâu bắn
ra, vài bả chủy thủ đâm thẳng tới Nhiếp Ngôn và Vô Đạo.
Quá trình hồi thành bị gián đoạn, Nhiếp Ngôn lập tức thi triển đón đỡ, ngăn được trủy thủ đang công kích tới.
Đinh một tiếng vang lên.
Chân thật chi nhãn!
Quanh mắt Nhiếp Ngôn nổi lên gân xanh, hai mắt đầy tơ máu, bắn ra hai
đạo thần quang, tập trung vào một đám thân ảnh nhàn nhạt cạnh đó, một,
hai, ba…. bảy tên đạo tặc.