Nhiều đạo tặc như vậy đồng thời tấn công Hồ Ly Bán Tỉnh, coi như có là thần
tiên cũng không có cách nào ngăn được. Đây gọi là song quyền nan địch tứ thủ, Hồ Ly Bán Tỉnh một cước hất bay sáu tên đạo tặc, nhưng vẫn là bị
một đạo tặc tên Mạch Thứ, nhìn đúng thời cơ, một chiêu kích vựng trúng
mục tiêu.
Lúc này một đám chiến sĩ của Thần Thánh La Mã Đế Quốc
đang đứng bên cạnh Hồ Ly Bán Tỉnh vọt lên, định giải cứu cho hắn, thế
nhưng 10 mấy đạo tặc bên kia cũng lập tức nhào tới, ngăn cản bọn họ tấn
công.
5 tên đạo tặc bên cạnh ào ào tung skill tấn công Hồ Ly Bán
Tỉnh, bất quá hắn mặc một thân trọng giáp, đích thị là một tên chiến sĩ
máu trâu, Hồ Ly Bán Tỉnh dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bị hạ gục.
“Nhanh tay nhanh chân lên!” Mạch Thứ trầm giọng nói. Thời gian của bọn hắn
không nhiều, hắn xẹt qua trước mặt Hồ Ly Bản Tỉnh, lại một chiêu kích
vựng được đánh xuống.
Đúng lúc này, một đạo hàn quang trắng như
tuyết xuất hiện, hướng thẳng phía trán hắn mà lao tới. Đồng tử Mạch Thứ
lập tức co rút lại.
Một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, lại thêm tinh chuẩn, hung mãnh.
Như một con độc xà
Công kích của Mạch Thứ vừa phát ra được một nửa, liền nhanh chóng rút trở về.
Hắn liền mở ra khải tật lui lại, nhanh chóng tránh né.
“Thật nhanh!” Mạch Thứ tim đập thình thịch. Chứng kiến chủy thủ đánh lại, một chiêu đón đỡ xuất ra, đinh một tiếng giòn tai, hai thanh chủy thủ va
chạm với nhau.
Hắn thối lui ra ngoài khoảng ba bốn thước, toàn
thân mồ hôi lạnh. Trên trán cảm giác như bị thanh chủy thủ kia xuyên
qua, hàn ý lạnh buốt tựa một cây kim châm châm lên trán làm hắn đau đớn
một hồi.
Vừa rồi cảm giác đến tột cùng là như thế nào, hắn đã không còn muốn giữ lấy dư vị nữa rồi.
Chỉ thấy một thân ảnh nhàn nhạt trong suốt chợt lóe lên, nhanh đến mức không thể dùng mắt để nhìn thấy được.
Năm tên đạo tặc bên cạnh rất kinh ngạc. Lão đại Mạch Thứ như thế nào lại không động thủ?
Đúng lúc này, trên cổ một tên đạo tặc trong số đó bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ.
Tựa như u linh, không hề có dấu hiệu, đột nhiên mà xuất hiện.
Đây là lưỡi hái tử thần.
Chủy thủ sắc bén, lưỡi chủy thủy có hình như răng cưa phân cách, lại càng làm cho tâm thần người ta hoảng hốt.
Chỉ trong một hô hấp đó, lưỡi chủy thủ sắc bén đơn giản lướt qua một đường
trên phần da cổ yếu ớt, tách nó ra thành hai miếng. Miệng vết thương
bung ra, kèm theo đó là một dòng máu tươi ồng ộc chảy.
Đẹp đẽ, chói mắt!
Như một đóa anh túc nở rộ.
Thạch nhận!
Mạt hầu, bạo kích. 1 combo chết ngay lập tức.
Sinh mệnh đạo tặc kia bị rút hết, ngã xuống mặt đất.
Tất cả mọi chuyện sảy ra quá nhanh, làm cho mấy tên đạo tặc bên cạnh nhất thời không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, Hồ Ly Bán Tỉnh thoát khỏi khống chế, quay lại chém một nhát.
Đại kiếm trong tay bắn ra kiếm khí khắp bốn phía, như kích thích vòi
rồng, đất đá bị xoáy theo vào, kiếm nhận bạo khởi.
Đám đạo tặc bị kiếm phí đẩy lùi về sau mấy bước. Bọn hắn chứng kiến một thân ảnh chậm
rãi hiện ra bên cạnh Hồ Ly Bán Tỉnh, ánh mắt trở nên ngốc trợ.
Sau khi đập chết một tên ngoạn gia, trạng thái ẩn hình của Nhiếp Ngôn cuối cùng cũng kết thúc.
Là cuồng tặc Niết Viêm!
Tát cả đám đạo tặc hô hấp dồn dập, luống cuống quên cả công kích.
Nhiếp Ngôn vừa xuất hiện, cũng không trách được. Đám đạo tặc, một chạy, một
chết. Chỉ còn lại bốn tên, chỉ sợ cũng không còn cách nào xoay chuyển
tình thế nữa rồi.
Hồ Ly Bán Tỉnh đã hết bị choáng, sử dụng một lọ hồi phục ngay lập tức trung cấp dược tề, huyết lượng từ từ tăng lên.
“Ngươi nếu chậm một bước thôi là ta mất mạng rồi” Hồ Ly Bán Tỉnh nói, huyết
lượng hắn còn lại có 5%, không thể không nói, đám đạo tặc này công kích
thật dữ dội. Nếu sáu tên này lại hợp lích một lát nữa. Hắn nhật định
phải nằm đường đo đất.
“Xem rat a đến rất kịp thời a” Nhiếp Ngôn cười cười nói.
Lại nhìn quanh, ánh mắt hắn tập trung lên người Mạch Thứ, ở chỗ nào, chỉ sợ cũng chỉ có Mạch Thứ mới có thể đánh được với hắn một trận.
Đánh lén Hồ Ly Bán Tỉnh không có kết quả, đám chiến sĩ của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đã muốn liều chết, xung phong lao đến.
Đám đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm ào ào bị chém giết.
“Lão đại, bọn ta đến rồi”
Một người, thân mang nguyên bộ hoàng kim sáo trang dẫn đầu vọt tới, hướng
phía bốn tên đạo tặc bên cạnh Hồ Ly Bán Tỉnh nhào vào. Năm sáu mươi đạo
tặc của Quang Minh Thánh Diễm, binh bại như núi đổ, không có lấy một cơ
hội để xử lý Hồ Ly Bán Tỉnh. Mạch Thứ tiến nhập trạng thái tiềm hành,
chạy ra bên ngoài.
Cái danh xưng Cuồng tặc xứng đáng với hiện thực!
Giao thủ ngắn ngủi chỉ trong vài giây, lại làm cho Mạch Thứ ý thức được rõ
ràng: Chêch lệch giữa hắn và Nhiếp Ngôn giống như đá cuội so với núi
thái sơn vậy.
Hắn bị công kích sắc bén của Nhiếp Ngôn làm cho tâm thần kinh sợ.
Nhiếp Ngôn phát hiện Mạch Thứ tiềm hành, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Muốn chạy, không dễ như vậy đâu.
Quanh mắt Nhiếp Ngôn nổi lên từng đoạn gân xanh, con mắt trở nên đỏ thẫm như
mắt ác ma làm người ta phải sợ hãi, Chân thật chi nhãn!
Ánh mắt của hắn lập tức tập trung vào một thân ảnh nhàn nhạt, đang phi vun vút ra ngoài.
Âm ảnh vũ bộ!
Nhiếp Ngôn bỗng nhiên biến mất, sử dụng tốc độ tối đa đuổi theo Mạch Thứ.
Mạch Thứ đang chạy ra ngoài bỗng rùng mình, cảm thấy sau lưng có một đạo ánh mắt quét đến. Chỉ trong chốc lát, một đạo hàn ý lạnh thấu xương từ sau
lưng đánh úp lại.
Chủy thủ vẽ thành một đường cầu vồng, nhanh đến đỉnh phong.
Là Cuồng tặc Niết Viêm!
Người khác không có khả năng nhanh đến như vậy! Mạch Thứ không nghĩ tới Nhiếp Ngôn thoáng chút đã đuổi theo, hẳn cảm thấy như đang bị một con độc xà
nhìn chằm chằm, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác hít thở không thông, hô hấp như bị đình trệ.
Chỉ cần cái danh hiệu cuồng tặc thôi, đã cho người ta một loại áp bức mãnh liệt, công thêm phong cách chiến đấu
của Nhiếp Ngôn vừa sắc bén, vừa quyết đoán. Ở phương diện tâm lý đã
triệt để đánh tan đối thủ.
Danh tiếng cuồng tặc, đây là vinh quang của Niết Viêm, cũng là uy hiếp của hắn đối với người khác.
Tử vong vũ bộ!
Nếu là quay chậm, sẽ thấy thoáng qua thân ảnh của Nhiếp Ngôn, thời điểm hắn chạy băng băng, sau lưng hiện lên từng đạo hư ảnh. Thân thể tựa như
hoàn toàn biến mất, không có lấy một tiếng gió khi di chuyên.
Đây là một loại cảm giác thần kỳ, người không sử dụng tử vong vũ bộ, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được.
Mạch Thứ dùng tốc độ nhanh nhất, băng băng chạy ra phía ngoài. Hắn có thể
cảm giác được, Nhiếp Ngôn đang đuổi đến càng ngày càng gần. Bước chân tử thần đang dần dần tới. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy dấu hiệu
truy tung sau lưng bỗng biến mất không chút tung tích.
Trong lòng hắn dâng lên một trận nghi ngờ, tại sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ tên kia bỏ đi rồi?
Không đúng!
Một cỗ nguy cơ càng thêm mãnh liệt dâng lên, hắn dứt khoát quay người lại chuẩn bị nghênh chiến.
Đúng lúc này,trên trán hắn, một lưỡi chủy thủ hình răng cưa bén nhọn chợt hiện ra, tỏa ra hàn khí dày đặc khiếp người.
Mạch Thứ đang muốn chống đỡ, hắn dựa theo hướng dẫn trên forum, làm ra một
động tác đón đỡ, đột nhiên, thanh chủy thủ bỗng dưng biến mất.
Mạch thứ đột nhiên phát hiện toàn thân không cách nào nhúc nhích, giống như bị một đạo dây thừng vô hình trói lại.
Đây là chấn nhiếp của Nhiếp Ngôn.
Thoáng cái, Nhiếp Ngôn đã hiện ra sau lưng hắn, trủy thủ trong tay một cú ghim xuống.
Chủy thủ răng cưa bén nhọn đơn giản mà xuyên vào.
Mạch Thứ liền lâm vào trạng thái stun.
Nhiếp Ngôn công kích quá nhanh, hắn ngay cả cơ hội để chống đỡ cũng không có.
Nhiếp Ngôn toạc vào sau lưng Mạch Thứ một cái biệt cốt, lại đánh thêm vài
công kích thông thường. Mạch Thứ lăn quay đơ trên mặt đất.
“Ta
nói này, Ngưu Nhân Bộ Lạc bọn ngươi như thế nào còn chưa tới?” Hồ Ly Bán Tỉnh quay đầu nói, nhưng nào có thấy bóng dáng Nhiếp Ngôn đâu. Hắn có
chút ngây người, hướng xa xa nhìn lại, cách đó hơn 20 thước, thấy Nhiếp
Ngôn đang đứng phía sau Mạch Thứ công kích, khống chế động tác tên gia
hỏa này.
Nãy giờ mới bao nhiêu thời gian cơ chứ. Được 10 giây là
cùng, bất quá cũng là một cái nháy mắt. Nhiếp Ngôn đã phi ra ngoài 20
thước, giết chết một tên đạo tặc rồi.
“Tên đạo tặc kia là ai” Hồ Ly Bán Tỉnh phát hiện tên đạo tặc bị Nhiếp Ngôn xử lý nhìn rất quen mắt.
“Đệ nhất đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm, hình như tên là Mạch Thứ thì phải”
Hồ Ly Bán Tỉnh lúc này mới nhớ tên Mạch Thứ kia là người nào. Hắn là một
tên hết sức khó chơi, không ít người của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đã
phải chịu thiệt trên tay hắn. Như thế nào kết quả đã bị Nhiếp Ngôn thịt
rồi. Thế này mới có bao nhiêu thời gian?
“Ta xxx, Niết Viêm, hắn đúng là yêu nghiệt mà” Hồ Ly Bán Tỉnh không than phục cũng không được. Người này, hắn còn là người sao?
Rốt cuộc hắn tu luyện thế nào?
Mạch Thứ ra đi, để lại di chúc là hai kiện trang bị. Trong đó có một cái bì
giáp ám kim. Tuy rằng thuộc tính không tệ, nhưng là so với kiện á truyền kỳ trên người Nhiếp Ngôn thì còn kém xa. Kiện còn lại là một tấm da dê
cổ xưa, đã có chút tổn hại.
Tạp Hi Nhĩ Dương Bì phá toái: ký ức của truy tầm giả.
Cuốn dương bì phá toái, bên trên có vẽ một đường hẹp dài vô cùng cổ quái.
Trong truyền thuyết, Tạp Hi Nhĩ là một nữ đạo tặc. Nghe nói nàng là một người vô cùng thích tầm bảo. Có chuyện kể rằng nàng phiêu lưu xuống sâu dưới
lòng đất, tìm được một kiện bảo vật, nàng đem nó chôn sâu ở một nơi
trong đó. Nhưng đến cuối cùng, nàng bị ác ma dưới lòng đất truy sát, từ
đó mất tung tích. Chỉ để lại mấy tờ tàn phiến lưu lạc ra ngoài.
Những vật này thường rất khó để tìm đủ. Kiếp trước, mảnh truyền kỳ nhiều như
vậy, nhưng ghép lại cũng không được mấy cái. Địa đồ bảo tang cũng vậy.
Nhiếp Ngôn đem ném vào trong ba lô, trước mắt cứ vậy thôi.
Hắn
trở về, xa xa phía trận doanh của Quang Minh Thánh Diễm nhìn lại, song
phương cách nhau khoảng trăm thương, ánh mắt Dạ Phá Thần côn cũng đang
trừng qua đây, lãnh liệt như một thanh đao.
Nhiếp Ngôn xuất hiện, rõ ràng đã làm cho đám đầu não của các công hội ở đây chấn động.
Loại uy hiếp cường đại bậc này, chỉ sợ cũng chỉ có Nhiếp Ngôn mới có.
Nhiếp Ngôn đi về phía Hồ Ly Bán Tỉnh.
“Động tác ngươi nhanh quá, ngay cả Mạch Thứ cũng bị ngươi giết chết, đám
Quang Minh Thánh Diễm bên kia phỏng chừng đã tức điên lên hết rồi. 50
tên đạo tặc được Quang Minh Thánh Diễm phái lại đây đều chết không còn
một mống”. Ngẫm lại vừa rồi, thật đúng là quá mạo hiểm, nếu như Nhiếp
Ngôn không kịp thời chạy tới, chỉ sợ hắn đã phải ăn cám lợn.
Nhiếp Ngôn cười nhạt một tiếng. Dùng kỹ xảo Ảnh vũ đối phó đám đạo tặc trước
mắt này, chả có tí khó khăn nào cả. Đợi đám này trưởng thành lên nữa mới có thể tạo cho hắn chút phiền toái.
Nhiếp Ngôn quan sát hành
động của Hoàng Kim Địa Long, tính toán một chút thói quen công kích và
khoảng cách công kích của long tức, âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch tiếp
theo.
“Ta vừa nhận được tin, Chiến Đao Thị Huyết vừa giành được
cứ điểm thứ nhất rồi, Pháp Sư Liên Minh cũng vừa thăng lên cấp sáu, nhân số hơn ba mươi vạn. Cả Thần Thánh Thủ Hộ cũng gõ trống khua chiêng
chuẩn bị tranh đoạt cứ điểm. Xem ra chúng ta phải hành động nhanh hơn
một chút rồi” Hồ Ly Bán Tỉnh nói, xa xa nhìn lại, Khải Hoàn Đế Quốc và
Quang Minh Thánh Diễm là các chướng ngại vật trên con đường phát triển
công hội của bọn hắn. Phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ mới được. Thần
Thánh La Mã Đế Quốc, có khá nhiều tai mắt ở các thành thị khác, cho nên
tin tức linh thông hơn hơn một chút so với Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Nhiếp Ngôn nhẹ gật đầu, nếu phân tích một chút, Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư
Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ, vì cái gì phải phái người tới Tạp La Nhĩ
Thành? Đây là nơi có nhân số rất lớn, nếu như có một nhà độc chiếm, vậy
đến lúc nhe nanh vuốt, ai có thể khống chế nổi. Trước mắt thực lực mạnh
nhất ở Tạp La Nhĩ thành chính là NGưu Nhân Bộ Lạc. Ngưu Nhân Bộ Lạc còn
chưa có động thái, là vì có chướng ngại vật Quang Minh Thánh Diễm và
Khải Hoàn Đế Quốc chắn trước mặt. Đám lão đại các thành thị kia có chút
động tác chính là vị bọn họ tuyệt không muốn thấy một Tạp La Nhĩ thành
bị thống nhất. Do đó, cư nhiên muốn ngáng chân Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Hồ Ly Bán Tỉnh sở dĩ nói cho Nhiếp Ngôn những thứ này là vì Ngưu Nhân Bộ
Lạc chưa thật sự chú ý đến chuyện đối phó với Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm. Nếu đội quân của Ngưu Nhân Bộ Lạc ở đây ngay từ đầu
thì Thần Thánh La Mã Đế Quốc tuyệt đối sẽ không rơi vào cảnh yếu thế như vậy, thiếu chút nữa đến cả hắn cũng toi rồi. Nhiếp Ngôn rõ ràng tình
thế trước mắt, quay qua Hồ Ly Bán Tỉnh tươi cười nói “ Ta hiểu rõ ý của
người”
Hồ Ly Bán Tỉnh gật gật đầu, đã nói rõ ràng với Nhiếp Ngôn, hắn cũng không muốn nhiều lời nữa.
Xem qua tin tức đám đội viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc, hơn 2000 người đã sắp
tiến vào Tội Vực Hạp Cốc, đang di chuyển đến đây. Ngưu Nhân Bộ Lạc vừa
xuất hiện,lập tức hướng phía Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm ở phụ cận chém giết. Thế tới như bài sơn đảo hải.
Khải Hoàn Đế
Quốc và Quang Minh Thánh Diễm bị đánh toạc ra thành một đường. Chứng
kiến tư thế mạnh mẽ, hung hãn của đám ngoạn gia Ngưu Nhân Bộ Lạc, đám
người Thần Thánh La Mã Đế Quốc và Già lam Thần Điện, ai nấy trợn mắt há
mồm. 2000 người này phải địch được một vạn a.
Đám chiến sĩ của
Ngưu Nhân Bộ Lạc gào thét, trực tiếp trùng phong vào thẳng đám Quang
Minh Thánh Diễm, nguyên một đám đều hung mãnh dị thường.
Chỉ cần
mục sư kịp thời trị liệu, đám chiến sĩ này có thể trực tiếp lấy một đánh mười cũng không vấn đề. Mà tố chất của các mục sư bên Ngưu Nhân Bộ Lạc
so với Khải Hoàn Đế Quốc, hiển nhiên là cao hơn rất nhiều. Buff rất
trâu.
“Dạ Phá Thần Côn lão đại, đám người Ngưu Nhân Bộ Lạc bên kia đánh đến” Sấu Cẩu pm cho Dạ Phá Thần Côn.
“Đến bao nhiêu người” Dạ Phá Thần Côn tâm thần rung lên, Ngưu Nhân Bộ Lạc cuối cùng cũng đến rồi.
“Hơn 2000, đều là tinh anh của công hội, bên ta chết hơn 3000 người rồi”
“Mới có 2000, Dạ Phá Thần Côn có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại những người
này đều là tinh anh của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nếu như có thể một mẻ hốt gọn, vậy cũng được rồi “Dựa theo kế hoạch lúc trước, hành động đi. Phái hai
vạn người tới, bảo bọn chúng cởi trần, mặc đồ tân thủ thôi, để cho đám
Ngưu Nhân Bộ lạc giết, chờ bọn chúng toàn bộ chữ đỏ, đem người chặn cửa
vào, nhốt bọn chúng trong hạp cốc, để ta xem bọn chúng còn chạy đường
nào”
Dạ Phá Thần Côn vốn là mong Ngưu Nhân Bộ Lạc ít cũng đến
khoảng một vạn người, nếu một vạn người này toàn bộ đều chữ đỏ, sau đó
đem phong bế Tội Vực Hạp Cốc, mà chữ đỏ thì không về thành được. Lúc đó
sẽ đem từng tên từng tên một ăn tươi. Quá hoàn mỹ! Nhưng lại không ngờ,
Nhiếp Ngôn cẩn thận đến vậy, đem đến có 2000 ngươi. Nhưng dù sao, có thể gặm được hơn 2000 tinh anh này của Ngưu Nhân Bộ Lạc, cũng coi như có
tí, có còn hơn không.
Từng đội từng đội Khải Hoàn Đế Quốc và
Quang Minh Thánh Diễm tiến nhập tội vực hạp cốc, mỗi đội khoảng 1000
người. Bọn hắn chỉ mặc đồ tân thủ, level không cao, đều chỉ tầm mười
cấp. Tất cả là đang đi chịu chết.
Nhiếp Ngôn nhận được pm của
Quách Hoài, ngay lập tức hắn minh bạch chuyện Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm đang muốn làm.
“Chúng ta phải làm sao giờ?”
Quách Hoài hỏi. Nếu đám đội viên kia không ngừng giết người của Khải
Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm phái tới, chẳng phải giẫm vào cái
bẫy do bọn chúng đặt ra.
“Cứ để anh em giết cho sướng tay đi, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu” Nhiếp Ngôn sát khí hầm hập, một đám thịt béo
tự đưa tới mồm, tại sao lại không ăn? Những người kia mặc dù mới hơn 10
cấp, nhưng nếu là tới đây chịu chết, Khải Hoàn Đế Quốc và Quang minh
Thánh Diễm khẳng định phải bỏ ra một lượng lớn, điểm cống hiến công hội
sợ là mất không ít. Không hiểu đám người này chết một lần thì công hội
đến bù tổn thất cho bọn hắn bao nhiêu?