Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 491: Chương 491: Giăng lưới




Sư Thứu Lâm Địa tràn ngập sương mù, nếu không có Mê Vụ Khu Tán quyển trục thì căn bản là nửa bước khó đi. Dù cho có đoàn đội Đạo tặc đi dò đường thì cũng không hiệu quả mấy, rất dễ dàng gặp phải quái vật, dẫn đến diệt đoàn. Cho nên đi vào Sư Thứu Lâm Địa một chuyến tí nhất phải tiêu hao một quyển trục, có khi còn cần đến hai quyển.

Bình thường một công hội phải tiêu hao hơn năm mươi quyển mới có thể dò xét hết Sư Thứu Lâm Địa, hiểu rõ địa thế, khi đó mới có thể thu hoạch một cách ổn định.

Kiếp trước Sư Thứu Lâm Địa vô cùng náo nhiết, thường xuyên bắt gặp những trận đoàn chiến.

Nhiếp Ngôn hừ một tiếng, nói với Quách Hoài: “Ngươi tìm vài Pháp sư, đến Pháp sư công hội ở thành Tạp La Nhĩ, tìm một NPC Pháp sư gọi là Ngả Trạch Đặc, xem thử ở đó có bán Mê Vụ Khu Tán quyển trục không.”

Quách Hoài liền hỏi: “Cái đó có ích lợi gì sao?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Nhớ, những Pháp sư này phải là người tin tưởng được, tuyệt đối không thể để tin tức bị rò rỉ.”

Nhiếp Ngôn nói, nếu như Pháp sư công hội bây giờ bắt đầu bán Mê Vụ Khu Tán quyển trục thì hắn nhất định sẽ mua hết không một chút do dự.

“Hiểu rồi, ta lập tức đi an bài.” Quách Hoài thấy Nhiếp Ngôn thận trọng như thế cũng hiểu việc này không chút đơn giản, hắn không dám chậm trễ tí nào.

Một lát sau, Quách Hoài liền nhận được tin tức từ người kia truyền về.

“Đúng là có bán, nhưng thật sự là mắc quá, một quyển tận 500 kim tệ.”

Quách Hoài than, hắn rất buồn bực không hiểu tại sao Nhiếp Ngôn lại hứng thú với thứ này, đây căn bản là một món phế vật.

“Cho người mua toàn bộ, sau đó gửi hết vào kho hàng cá nhân của ta.”

Nhiếp Ngôn sau khi nghe Quách Hoài nói xong liền vui mừng, ra lệnh.

“Tổng cộng 5 tấm, tốn hết 2500 kim tệ đó!”

Quách Hoài tính thử, da thịt như mất đi một miếng, đây là tiền chứ có phải lá cây đâu a.

“Không chỉ thành Tạp La Nhĩ, phái người đến tất cả Pháp sư công hội ở các thành thị khác, mua hết cho ta. Còn nữa, phái một số người cải trang lén sang đế quốc Tát Đặc Ân, mua hết, một tờ cũng không để lại!”

Nhiếp Ngôn cười hiểm, hắn muốn giăng một tấm lưới, thu hết Mê Vụ Khu Tán quyển trục lại. Bởi vì thứ này cách năm ngày mới làm mới một lần, hơn nữa còn phải đúng giờ mới xuất hiện, cứ canh mua hết một lượt để cho nó không bị người khác nhìn thấy. Nếu việc này làm bí mật thì có thể khiến cho Ngưu Nhân Bộ Lạc trở thành độc nhất vô nhị.

Dĩ nhiên một mình Ngưu Nhân Bộ Lạc không dùng hết số lượng quyển trục khổng lồ đó, nhưng Nhiếp Ngôn cũng không bỏ tiền ra chơi. Sau khi cung cấp cho công hội mình sử dụng thì hắn sẽ đem đi đấu giá ngoài thị trường.

Kiếp trước có rất nhiều người chen chúc ở Pháp sư công hội muốn giành giật từng quyển trục một, chỉ cần giật được một quyển có thể đem ra bán với giá hai ba ngàn kim tệ, thậm chí nhiều hơn. Đây có thể xem như một loại mua bán không bao giờ lỗ, phần trăm lợi nhuận đủ khiến ai cũng phải điên cuồng.

Nếu là cuộc làm ăn hạng nhất này bị Ngưu Nhân Bộ Lạc lũng đoạn thì ngoại trừ kiếm tiền ra, hắn còn có thể chơi Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ cùng Thiên Sứ Phách Nghiệp một vố.

Trước mắt thứ cần thiết nhất là phải giữ tốt bí mật, sau đó sẽ từ từ phát tài.

“Ngươi xác định thứ này có giá trị sao?”

Quách Hoài hỏi lại, cả đế quốc Cách Lâm Lan ít nhất cũng phải có hai ba chục thành thị lớn, còn thành thị nhỏ cũng ít nhất có năm sáu chục cái. Theo số lượng người chơi tham gia Tín Ngưỡng ngày một tăng thì số lượng thành thị nhỏ cũng theo đó tăng cấp, thiết lập các công hội, trong đó tất nhiên có Pháp sư công hội. Còn có đế quốc Tát Đặc Ân nữa, hai đế quốc cộng lại ít nhất cũng phải hơn trăm tòa thành thị. Nếu bỏ tiền ra mua hết Mê Vụ Khu Tán quyển trục thì ít nhất phải cần hai mươi lăm vạn kim tệ. Theo Nhiếp Ngôn nói thì cách mỗi năm ngày sẽ phải chi hai mươi lăm vạn kim tệ, đây là chưa tính phí truyền tống, nếu không thể thu lại số tiền này thì Nhiếp Ngôn không biết phải đi buôn lậu bao nhiêu lần nữa đây.

Nhiếp Ngôn chỉ cười, nói: “Ngươi yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một cái kinh hỷ.”

“Được rồi.” Quách Hoài gật đầu đáp ứng, tổng tài sản trong kho Ngưu Nhân Bộ Lạc đã lên đến gần 1000 vạn kim tệ, vốn lưu động cũng hơn 200 vạn, nếu không thật không dám chi ra mạnh tay như vậy. Dù sao một cái công hội có không ít người, mỗi giây đều phải chi ra một lượng lớn tiền, thật không dễ dàng.

Dưới sự chỉ dẫn của Nhiếp Ngôn, Quách Hoài bắt đầu bố trí hành động. Rất nhiều thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc cất huy chương, che dấu thân phận đi đến các thành phố lớn. Những Pháp sư này đều là tâm phúc của Nhiếp Ngôn và Quách Hoài, độ trung thành không cần phải nghi ngờ.

Sau hai ba tiếng, một mẻ lưới cứ thế được giăng ra, rốt cuộc hiệu quả như thế nào thì cần phải đợi một thời gian ngắn nữa mới biết được. Đầu tư vào một cục tiền, muốn thu hồi lại thì rất đơn giản, nhưng mục tiêu của Nhiếp Ngôn không chỉ có thế, hắn không chỉ muốn thu hồi lại vốn mà muốn kiếm một vố to.

Đợi công hội ổn định lại, Nhiếp Ngôn phải đi Thần Thánh Điện làm nhiệm vụ chuyển chức Thánh ảnh vũ. Gần đây, Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ cùng Thiên Sứ Phách Nghiệp không ngừng quấy phá, mà Ngưu Nhân Bộ Lạc không cách nào đối phó một lúc nhiều công hội như vậy nên chỉ có thể duy trì thế phòng thủ. Nếu là công hội bình thường khi gặp loại quấy phá khủng khiếp như vậy có thể đã xuất hiện tình huống nguy cơ về mặt tài chính. Nhưng Ngưu Nhân Bộ Lạc thì khác, nói gì thì nói, tiền nhiều cũng có thể dọa người nên ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Ngoại trừ sự uy hiếp từ Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ cùng Thiên Sứ Phách Nghiệp ra thì theo số lượng người chơi tiến vào Tín Ngưỡng ngày một nhiều, lần lượt các công hội được tập đoàn tài chính trong và ngoài nước ủng hộ mọc lên, phát triển không ngừng. Đơn cử như Tru Thần Chi Kiếm, Quang Ám Đế Quốc, ngoài ra còn có công hội Huyết Nguyệt, công hội Ẩn Long, công hội Quần Lâm Thiên Hạ… Bởi vì Tín Ngưỡng tự có hệ thống phiên dịch nên người chơi ở các quốc gia khác cũng tham gia ngày càng nhiều, phần lớn đều có tổ chức sẵn rồi mới tiến vào, đa số đều là các phòng làm việc chuyên nghiệp, trước mắt vẫn đang trong kỳ phát triển, đợi họ gom lại thành lập công hội thì thực lực cũng không thể xem thường.

Những công hội mới dựng lên này phần lớn đều chọn thành thị nhỏ một chút, nằm cách xa phạm vi thế lực của các công hội lớn để có thể an tâm phát triển. Hiện tại phí truyền thống 1 kim tệ đối với người chơi cũng không phải quá khó khăn. Bởi vì loại thành thị trung tâm như Tạp La Nhĩ quá đông người, lúc luyện cấp thường không kiếm được chỗ tốt nên một bộ phận người chơi bắt đầu tìm nơi xa xôi hẻo lánh hơn. Từ đó cung cấp cơ hội mở rộng phát triển cho những công hội nhỏ, chỉ một tia lửa cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.

Tín Ngưỡng đã mở cửa hơn bốn tháng, đây chính là thời cơ phát triển tốt nhất của các công hội lớn. Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Ngôn cũng không dám bỏ đi, cứ nhìn tình hình trước đã rồi tính.

Kiếp trước, đế quốc Cách Lâm Lan có thể nói là trăm nhà chen nhau. Tào Húc mặc dù thu mua năm công hội lớn nhưng phiền toái này bọn hắn cũng dẹp không nổi. Lần lượt từng công hội quật khởi, gây rất nhiều ảnh hưởng đến địa vị thống trị của bọn chúng. Để giữ vững địa vị bá chủ của đế quốc Cách Lâm Lan là việc không dễ dàng gì, có mấy lần thiếu chút nữa thì cơ nghiệp đã bị hủy hoại chỉ trong phút chốc.

Con đường bá nghiệp là phải lội ngược dòng nước, không tiến tất thối, Nhiếp Ngôn rất rõ điều này. Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ có không ngừng phát triển mới có thể bảo đảm địa vị trong tương lai. Nếu không thì sớm muộn cũng sẽ bị các công hội khác lần lượt đánh đổ, thay thế vị trí của Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Ngưu Nhân Bộ Lạc muốn thành tựu bá nghiệp thì phải chuẩn bị thật kĩ.

Nhiếp Ngôn từ tin tức mà Quách Hoài cung cấp thì những công hội đó chiêu mộ được không ít người từ thành Tạp La Nhĩ. Chỉ cần trên cấp 50 thì bọn họ đều sẵn sàng thu lấy, thậm chí trả tiền phí truyền tống. Những bộ hạ cũ của Khải Hoàn Đế Quốc, Tung Hoành Thiên Hạ phần lớn đều đã rời đi khỏi thành Tạp La Nhĩ, còn về phần đi đâu thì không ai biết.

Ngoại trừ chuyện công hội ra thì mục tiêu trước mắt của Nhiếp Ngôn là tiến lên cấp 100, sau đó chuyển chức thành Ảnh vũ. Hắn dùng hết kinh nghiệm nghiên cứu một phương pháp luyện cấp nhanh chóng. Nhiếp Ngôn nhớ tới Hắc Ám Bảo Thạch trong ba lô, viên bảo thạch này hắn luôn cất giữ nhưng không có trang bị thích hợp để khảm vào.

Hắc Ám Bảo Thạch (9): có thể khảm vào trang bị.

Thuộc tính tăng thêm: 10% công kích biến thành sát thương hắc ám xuyên thấu, 1% xác suất bỏ qua phòng ngự. Yêu cầu trang bị -10.

Qua một thời gian ngắn nữa, hắn muốn viên bảo thạch này phát huy tác dụng của nó, sau đó thuận lợi tiến lên cấp 100.

Một món đồ nhỏ bé nhưng nếu có thể phát huy tác dụng của nó thì cũng có thể mang đến hiệu quả vô cùng kinh người.

Hắn nhìn đồng hồ một chút thì đã đến thời gian logout. Nhiếp Ngôn đăng xuất, sau đó chui ra khỏi máy chơi game. Hắn nhớ hôm nay mình có một cái tiệc tốt nghiệp vào buổi tối. Hắn nhìn sang máy chơi game bên cạnh thì vừa vặn Tạ Dao cũng vừa chui ra.

Có thể là do dịch dinh dưỡng dễ chịu nên Nhiếp Ngôn thấy làn da Tạ Dao càng thêm trắng nõn giống như trân châu vậy, khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Cô mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, thắt lưng hơi túm lại, nhìn qua cực kỳ gợi cảm, mê người.

“Nhiếp Ngôn, hôm nay có buổi lễ tốt nghiệp, nghe nói còn có biểu diễn, chúng ta cùng đi chứ?”

Tạ Da hỏi, giọng có chút chờ mong.

Nhiếp Ngôn nhíu mày: “Em đi ra ngoài hơi không an toàn.”

“Không có gì đâu, chúng ta cải trang một chút là được rồi, em xin phép ba rồi.”

Tạ Dao cười lên thành tiếng, chuyện quan trọng như vậy nếu không thể tham gia thì hơi tiếc nuối một chút.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, nếu cha của nàng đã đồng ý thì chắc tập đoàn tài chính Quang Vinh cùng tập đoàn tài chính Long Dược sẽ phái người đến đây. Nếu cẩn thận một chút thì gọi thêm Thứ Đao đến, như vậy sẽ không có vấn đề gì lớn. Nghĩ thế, hắn liền đáp ứng: “Vậy cũng được.”

Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao rửa mặt xong liền thay đồ, sau đó đi ra khỏi biệt thự.

Trường trung học Hoa Đại hôm nay vô cùng náo nhiệt, người ra người vào rất tấp nập, đợi lát nữa còn có biểu diễn.

Tạ Dao nghi ngờ hỏi: “Nhiếp Ngôn, ngươi không phải nói để một người bạn đến bảo vệ chúng ta sao? Hắn đâu rồi?”

Nhiếp Ngôn cười khẽ: “Hắn đã tới rồi.”

Tạ Dao mê mang nhìn xung quanh, cô ngó mãi cũng chỉ thấy vài người quen mặt, nhưng không ai giống người bạn mà Nhiếp Ngôn nói.

Nhiếp Ngôn cười cười: “Chúng ta vào thôi.”

Nếu Thứ Đao dễ dàng bị phát hiện như vậy thì hắn cũng không cần lăn lộn nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.