“Niết Viêm, đã rất lâu rồi, chúng ta không đi train cùng nhau nha”
Yểu Yểu luôn hoài niệm cảm giác ăn ý khi luyện cấp cùng Niếp Ngôn, nhưng
nàng cũng hiểu, Niết Viêm là người rất bận rộn. Một ngày, ngoài trừ việc luyện cấp, hắn còn phải thường xuyên phân tâm xử lý sự vụ trong công
hội. Hai người không có biện pháp đi train cùng nhau như trước kia nữa
rồi.
“Đúng vậy thật”
Nhiếp Ngôn buồn bã nói. Nhìn thần
thái ảm đạm trong đôi mắt trong sáng của Yểu Yểu, trong lòng hắn khẽ
động. Chẳng nhẽ là trong tâm trí Yểu Yểu đã có chút hình bóng của hắn?
Yểu Yểu xinh đẹp, ôn nhu, lại khéo hiểu lòng người. Nếu như không phải đã
biết Tạ Dao từ trước, nói không chừng hắn thật sự đã yêu mến Yểu Yểu
rồi. Nhưng mà chuyện trên thế gian, ai có thể nói được rõ.
Đến khu hoang dã, Nhiếp Ngôn quay qua Yểu Yểu hỏi:
“Ngươi có tọa kỵ chưa?”
Nếu như Yểu Yểu chưa có, vậy bọn họ cũng chỉ có thể chạy bộ tới.
“Có nha”
Yểu Yểu trả lời. Thi triển kỹ năng triệu hồi, gọi ra một thớt chiến mã đỏ
rực. Thớt chiến mã này mặc dù không có cao lớn, linh tuấn như chiến mã
Phúc Nhĩ Khắc Nạp của Nhiếp Ngôn, nhưng cũng là thập phần linh thông. So với chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp cũng chỉ thoáng thua kém một chút thôi.
Chiến mã Khoa Nhĩ Tư!
Không nghĩ tới lại thấy được một thớt chiến mã cao cấp. Tốc độ di động 100!
Thớt chiến mã Khoa Nhĩ Tư này, nếu không phải là phần thưởng khi làm nhiệm
vụ, vậy để mua sắm một con như này ít cũng phải tiêu tốn mấy ngàn kim
tệ!
Yểu Yểu bay người, ngồi lên lưng chiến mã. Thoáng lộ ra bộ
dáng hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa. Từ lúc ngoại công
quyết định đầu tư bơm tiền vào game, nàng đã trở thành người phát ngôn
của tập đoàn Long Dược trong Tín Ngưỡng. Chậm rãi nắm giữ quan hệ nhân
mạch của tập đoàn trong game, cho nên thu thập một ít kim tệ đối với
nàng mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Tận đến lúc phụ
trách sự vụ của tập đoàn Long Dược trong Tín Ngưỡng, nàng mới phát hiện: nguyên lai trong tín ngưỡng, cũng chẳng phải chỉ có công hội mới là một tổ chức. Còn có rất nhiều tổ chức khác, ví dụ như đội cày tiền. Đám này bình thường sẽ không gia nhập bất cứ công hội nào, bọn hắn. Số người
trong đoàn đội của bọn hắn dao động từ vài người đến vài ngàn người. Mỗi thành viên level thường thường không cao lắm. Tham gia vào trò chơi đối với họ mà nói, không phải là một loại giải trí. Đây thuần túy là một
công việc. Bọn họ vùi đầu ở một địa điểm nào đó, không ngừng sát quái
cấp thấp, thanh lý tiền thu hoạch được từ trên người quái vật rớt ra.
Thậm chí còn không sử dụng tiêu hao phẩm, chỉ trang bị cho mình đồ đạc
cơ bản nhất. Đồ đạc rớt ra đều không dùng, toàn bộ bán đi, lấy vàng
trong game. Sau đó hoặc bán cho người quen hoặc tự mình đổi thành điểm
tín dụng trong sảnh giao dịch.
Âm thầm cày tiền là toàn bộ nội
dung trong game của họ. Lượng kim tệ mỗi ngày họ bán ra, nhiều lắm cũng
chỉ có thể đủ để trang trải một ít vật phẩm sinh hoạt mà thôi. Họ là một đám người mà ai cũng xem thường. Nhưng chính những người này, mỗi ngày
lại làm ra đại lượng tiền trong game. Nếu đem toàn bộ số tiền bọn họ
đánh ra thu thập lại một chỗ sẽ là một khoản tài phú cực kỳ khổng lồ. Đủ để cung cấp, nuôi dưỡng cho mười cái công hội lớn như Bộ Lạc Ngưu Nhân!
Tạ Dao phụ trách chỉ đạo nhân viên, công tác chính chính là thông qua tất
cả các con đường, thu mua toàn bộ kim tệ do đội cày tiền đánh ra. Tạ Dao lại là người có tấm lòng thiện lương. Nàng hiểu rõ những người thuộc
đoàn cày tiền này kỹ thuật không cao. Thậm chí còn không được coi là
game thủ chuyên nghiệp. Tham gia đoàn cày tiền, phần lớn là các ngoạn
gia có hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, cho nên mỗi lần giao dịch, Tạ Dao đều yêu cầu nhân viên tặng thêm một chút điểm tín dụng. Đối với
tài lực hùng hậu của tập đoàn Long Dược mà nói, chút tiền này thực sự
không coi vào đâu. Thế nhưng việc này lại dẫn đến sự cảm kích của những
ngoạn gia cày tiền. Càng ngày càng nhiều đoạn đội cày tiền nguyện ý đem
kim tệ đánh ra giao dịch với tập đoàn Long Dược. Cứ như vậy Tạ Dao rất
nhanh nắm giữ được tuyệt bút kim tệ trong tay. Có thể nói, so với Nhiếp
Ngôn hiện tại, nàng còn có nhiều tiền hơn. Đã trở thành một phú bà!
Mua một thớt chiến mã cao cấp với Tạ Dao mà nói, tự nhiên cũng không coi
vào đâu. Bất quá mặc dù có tiền, tuyệt đại bộ phận ngoạn gia cũng không
mua được thiên mã hoàng gia như con Phúc Nhĩ Khắc Nạp này.
Thấy
Yểu Yểu triệu hồi ra cao cấp chiến mã như vậy, Nhiếp Ngôn cũng lắp bắp
kinh hãi. Nhưng thoáng qua một chút liền khôi phục lại bình thường. Ngẫm lại, chính hắn cũng có thể đem chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Lạp lấy tới tay
thì người khác có được cao cấp chiến mã, cũng chẳng có gì là kỳ quái cả.
Hắn triệu hồi chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp, sau đó cưỡi lên.
Chiến mã Khoa Nhĩ Tư của Tạ Dao trước mặt chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp lập tức có vẻ nhỏ bé đi rất nhiều.
“Let’s go”
Nhiếp Ngôn nói với Yểu Yểu.
Hai con ngựa phi giữa cánh đồng trống đẹp tuyệt trần. Nhiếp Ngôn lại dùng
tốc độ chậm một chút khiến cho hai con ngựa không hơn kém nhau bao
nhiêu.
Giữa đồng trống, thỉnh thoảng gặp một hai PT đang train
level. Thấy hai người cưỡi cao cấp chiến mã phi qua, cả đám đều trợn mắt há mồm. Ngày thường, một ít chiến mã cùi cùi thôi cũng đã hiếm thấy,
cao cấp chiến mã cơ bản chưa từng gặp qua. Hai thớt cao cấp chiến mã phi như bay giữa cánh đồng, đó là tràng cảnh rung động đến cỡ nào cơ chứ!
Giữa đồng trống, thỉnh thoảng gặp một hai PT đang train level. Thấy hai
người cưỡi cao cấp chiến mã phi qua, cả đám đều trợn mắt há mồm. Ngày
thường, một ít chiến mã cùi cùi thôi cũng đã hiếm thấy, cao cấp chiến mã cơ bản chưa từng gặp qua. Hai thớt cao cấp chiến mã phi như bay giữa
cánh đồng, đó là tràng cảnh rung động đến cỡ nào cơ chứ!
Mấy ngày hôm trước, tràng diện chiến tranh vẫn rõ mồn một trước mắt như cũ.
Yểu Yểu nhìn Nhiếp Ngôn, mỉm cười hỏi:
“Tới đây một lần nữa, có cảm xúc gì không?”
Thế nhưng Nhiếp Ngôn lại lạnh nhạt, cười cười nói:
“Sự tình trước kia có gì tốt đâu, nắm chắc hiện tại mới là việc trọng yếu nhất”
Trong lòng Nhiếp Ngôn cũng có chút bối rồi, đây cũng chính là hắn đang tự
khuyên bảo chính mình. Đối với hắn mà nói, có một số việc: quá khứ là
quá khứ. Nhiếp Ngôn hắn và Yểu Yểu sẽ chỉ là bằng hữu mà thôi.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
Yểu Yểu hỏi. Hình như lộ tuyến của Nhiếp Ngôn có chút không đúng. Không đi
tới hướng cửa vào hắc ám huyệt động mà lại chạy đến chỗ khác.
“Đi theo ta, ta sẽ giải thích địa hình tại đây”
Nhiếp Ngôn nói, hắn có phương pháp đặc thù để đi đến địa phương mà Tội Vực Hắc Liên sinh trưởng.
Yểu Yểu mặc dù có điểm nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
Hai ba phút sau, hai người đi tới một chân núi. Chỉ thấy trên mặt đất bằng
phẳng, có một hố trời rất sâu. Bên trong hố âm u, tĩnh mịch lại đen kịt, không biết thông đến đâu. Một cỗ hắc ám khí tức xông lên tạo cho người
ta cảm giác âm trầm, kinh khủng.
Nhiếp Ngôn ghìm chặt cương ngựa rồi nhảy xuống.
Yểu Yểu cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống
“Chính là chỗ này”
Nhiếp Ngôn nhìn xuống hố sâu, sau đó quay lại nhìn Yểu Yểu hỏi:
“Ngươi có trang bị Vũ Lạc Bảo Thạch ở đây không?”
“Có a, ta có một mai Vũ Lạc Bảo Thạch giới chỉ”
Yểu Yểu trả lời. Trang bị trên người nàng, rất nhiều thứ đều là đồ cực
phẩm, như thế nào có thể không có Vũ Lạc Bảo Thạch. Đây chính là chuẩn
bị của các cao thủ ngoạn gia nha!
“Đã có Vũ Lạc Bảo Thạch, như vậy mọi truyện đều dễ rồi. Trước tiên thu hồi chiến mã lại đã”
Nhiếp Ngôn nói. Hắn có chút ngoài ý muốn, trang bị trên người Yểu Yểu đúng là khá tốt. Nhiếp Ngôn thu lại chiến mã Phúc Nhĩ Khắc Nạp.
Yểu Yểu
cũng thu hồi ngựa. Sau đó nhìn nhìn về phía hố trời hắc ám. Trong nội
tâm thoáng có chút khẩn trương. Muốn ta nhảy xuống chỗ này, phía dưới
không phải có cái gì đó đấy chứ?
Hố trời hắc ám, bên trong không
cần biết có cái gì, nhưng huyệt động tịch mịch luôn dễ dàng làm cho
người ta liên tưởng đến các loại như mãng xà gì đó.
“Chúng ta cùng nhau nhảy xuống, sau chừng 10” đồng hồ thì sử dụng Vũ Lạc Bảo Thạch nhé!”
Nhiếp Ngôn nói với Yểu Yểu. Kiếp trước hắn đã từng thử nhảy xuống cái hố này. Nơi đây có thể trực tiếp thông tới chỗ sâu nhất trong hắc ám huyệt
động.
Yểu Yểu có chút chần chờ gật đầu. Tâm lý tóm lại là vẫn có một tia bất an.
“Yên tâm, đã có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu”
Nhiếp Ngôn an ủi Yểu Yểu.
Nghe Nhiếp Ngôn nói, Yêu yểu cũng hơi an lòng một chút.
“Một, hai, ba, NHẢY”
Nhiếp Ngôn vừa dứt lời, cả hai thả người rơi xuống bóng tối vô tận. Hai bên tiếng gió gào thét, nhanh chóng rơi xuống thật sâu.
Nhiếp Ngôn bắt đầu lẩm nhẩm tính thời gian. Nhìn qua bên cạnh, thông qua tầm
mắt hắc ám, hắc chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng mông lung, đúng là Yểu yểu. Tốc độ rơi xuống của hai người đại khái tương đương nhau.
*DG: Nguyên văn câu này theo VP là: Hai người trụy lạc độ đại khái tương đương.
Tại địa phương âm u như vậy, tầm mắt chỉ là một mảnh hắc ám.
Đột nhiên, một thân thể mềm mại dính tới. Yểu Yểu rơi xuống, theo bản năng
quơ tay bắt lấy thứ gì đó. Không tự chủ mà ôm lấy Nhiếp Ngôn. Trong đầu
Nhiếp Ngôn oanh một tiếng. Tay hắn áp vào sau lưng Yểu Yểu. Dù xuyên qua pháp bào hắn vẫn có thể cảm giác được làn da trơn bóng kia. Trước ngực
Nhiếp Ngôn cũng truyền đến một loại cảm giác mềm mại. Loại xúc cảm vừa
quen thuộc, vừa lạ lẫm này đánh thẳng vào thần kinh Nhiếp Ngôn, một cỗ
mùi hương thanh nhã truyền đến.
Trong đầu hắn liền hiện lên một
vài bức mị ảnh. Thân thể Yểu Yểu thùy mị, thướt tha, như một tòa ngọc sứ tinh mỹ. Ngày đó, hai người bọn họ hòa lẫn với nhau, cả hai đều ôn nhu, muốn đem đối phương tiến nhập vào trong thân thể mình.
Nhưng chỉ trong chớp mắt. Nhiếp Ngôn bình tĩnh lại. Chuyện kia, bất quá là một
hồi hoa lệ trong mơ mà thôi. Đối với hắn mà nói, cũng giống thư thải sắc phía chân trời. Dù huyễn lệ, bất quá là chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Yểu Yểu ôm lấy Nhiếp Ngôn. Đây là một loại cảm giác an toàn, một loại cảm
giác an tâm, bình thản, nhưng lại ngượng ngùng không thôi. Vẫn là lần
đầu tiền nàng tiếp xúc thân mật như vậy cùng Nhiếp Ngôn, chuyện hôm nay, chỉ là ngoài ý muốn thôi a.
“Yểu Yểu, sử dụng Lạc Vũ Bảo Thạch”
Nhiếp Ngôn hô to, sau đó chính bản thân cũng sử dụng Lạc Vũ Bảo Thạch, tốc độ rơi xuống từ từ chậm lại.
Bên tai, nghe được thanh âm trầm thấp của Nhiếp Ngôn. Yểu Yểu có chút luống cuống tay chân. Vội vàng sử dụng kỹ năng của Vũ Lạc Bảo Thạch.
Hai người chậm rãi rơi xuống. Sau đó châm đạp lên mặt đất.
Không sai biệt lắm, mất 15” phút, hai người rốt cuộc đã tiến vào nơi sâu nhất trong hắc ám huyệt động. Nơi đây cũng không phải đặc biệt âm u. Nham
bích xung quanh không biết là từ khoáng thạch gì tạo thành, tỏa ra quang mang lấp lánh giúp Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu có thể thấy rõ lối đi dưới
chân.
“Chúng ta đi vào trong nhé, rất nhanh có thể đến địa phương Tội Vực Hắc Liên sinh trưởng rồi”
Nhiếp Ngôn nói. Trầm mặc một lát rồi cắn răng, quay đầu nhìn về phía sâu trong huyệt động đi đến.
Nhìn bóng lưng Nhiếp Ngôn. Trong lòng Yểu Yểu đau xót. Nhiếp Ngôn thủy chung đối với nàng là bộ dáng lãnh đạm. Loại lãnh đạm này làm cho lòng nàng
đau như dao cắt.
Hít một hơi thật sâu. Nghĩ lại, trong nội tâm có chút an ủi. Nhiếp Ngôn có thể quay người đi dưới loại tình huống này,
nói rõ hắn là một người có nhân phẩm đáng tin cậy. Xem ra việc Hạ Linh
nói với nàng chuyện Nhiếp Ngôn không để ý tới Tương Oánh Ngọc cũng là
xác thực.
Yểu Yểu lặng yên đi theo.
Động quật tĩnh mịch
như một mê cung. Thỉnh thoảng lại có một cơn gió lạnh từ chỗ sâu hút bên trong huyệt động thổi tới. Thỉnh thoảng lại truyền tới vài tiếng quái
vật kêu re ré. Nhiếp Ngôn có thể cảm nhận được khí tức hắc ám nồng đậm ở đây. Nếu như có thánh ngôn pháp sư, mục sư, thánh kỵ sĩ thi triển pháp
thuật ở chỗ này thì hiệu quả chắc chắn sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Đi đến cuối động quật. Nhìn về phía xa xa, nơi đó là một hồ nước khổng lồ
trong lòng đất. Hồ nước này đen như mực, ở trung tâm có một đóa hoa sen
màu đen, lẳng lặng tách riêng. Đây chính là thứ Yểu Yểu muốn tìm: Tội
Vực Hắc Liên!