Nhìn Ngụy Khải đến gần, Nhiếp Ngôn từ tứ lách ra phía sau Ngụy Khải, đến lúc tầm mắt Ngụy Khải không nhìn thấy, biên độ động tác mới lớn hơn, chậm rãi tới gần sau lưng Ngụy Khải.
Ngụy Khải quay đầu nhìn quanh bốn phía, không có một chút dị thường, lùm cỏ dưới gió hiu hiu, như gợn sóng lăn.
Rốt cuộc Nhiếp Ngôn ở đâu?
Ngụy Khải lần đầu tiên đụng tới một tên Tật Phong Đạo Tặc mà có thể dùng Tiềm hành đến mức tinh xảo như thế, theo lý thuyết lùm cỏ rậm rạp dưới chân dễ dàng lộ ra chỗ Đạo Tặc, Nhiếp Ngôn vẫn cứ Tiềm hành, một chút sơ hở cũng không có.
Ngụy Khải giữ đại kiếm ở trước ngực, hắn thấy, Nhiếp Ngôn vì không để lộ sơ hở, tốc độ Tiềm hành nhất định thật chậm, cho nên hẳn là ở một vị trí phía trước hắn.
Nhưng mà hắn không biết là, Nhiếp Ngôn sớm lách đến sau lưng hắn.
Cách sau lưng Ngụy Khải chỉ có khoảng ba thước, một trận gió lớn thổi qua, tiếng gió rít lên.
Ở trong khoảng khắc tiếng gió vang lên, Nhiếp Ngôn đột nhiên tăng tốc, chủy thủ trong tay nhanh như sét đánh, đến sát sau lưng Ngụy Khải.
Tiếng gió cùng tiếng bước chân hòa lẫn vào nhau, biến thành lộn xộn, khiến cho người ta nhận không rõ, gió mạnh cũng làm năng lực cảm giác của Ngụy Khải giảm xuống rất nhiều.
"Ám sát!"
Nhiếp Ngôn chủy thủ đâm vào sau lưng Ngụy Khải, tạo thành 35 điểm thương hại cho Ngụy Khải.
Ngụy Khải không nghĩ tới Nhiếp Ngôn sẽ xuất hiện ở sau lưng hắn, giơ lên đại kiếm trong tay hướng Nhiếp Ngôn quét ngang qua.
Nhiếp Ngôn lăn mình né tránh, vẫn là ở sau lưng Ngụy Khải, nhảy lên, chủy thủ trong tay lại chui vào sau lưng Ngụy Khải, xoá sạch 23 điểm huyết lượng của hắn.
Hơn 160 huyết lượng chỉ còn lại có hơn 100 điểm, Ngụy Khải trước sau không theo kịp tốc độ của Nhiếp Ngôn.
Tốc độ của Cuồng Kiếm Sĩ ở chỗ trực tiếp xung phong, mà tốc độ của Đạo Tặc thì ở trên thân thủ nhanh nhẹn, sở trường hai người bất đồng.
Động tác của Nhiếp Ngôn rất nhanh, bảo trì vị trí thân thể ở sau lưng Ngụy Khải, liên tục công kích ba lượt.
Người này nhanh nhẹn tựa như con khỉ, Ngụy Khải quát lên một tiếng lớn, đại kiếm trong tay theo kim đồng hồ xoay tròn, kiếm khí bắn ra bốn phía.
"Toàn phong trảm!"
Ngụy Khải giống như một con quay bàn bắt đầu xoay tròn.
Khoảng khắc Ngụy Khải vừa mới vung kiếm, Nhiếp Ngôn liền từ động tác của hắn phán đoán ra, hắn thi triển là Toàn phong trảm, nhanh chóng thối lui hai thước.
Đại kiếm mạnh mẽ sinh ra gió, xẹt qua sát ngực Nhiếp Ngôn, thiếu chút nữa đánh trúng Nhiếp Ngôn, -9, một trị số thương tổn từ trên đầu Nhiếp Ngôn bay lên.
Kiếm khí của Toàn phong trảm vẫn đối với Nhiếp Ngôn tạo thành một ít thương tổn.
Ngụy Khải xoay tròn ba vòng, lúc này mới ngừng lại, thở dốc một chút, Nhiếp Ngôn trốn thật lẹ!
Ngay tại lúc đại kiếm Ngụy Khải dừng lại, Nhiếp Ngôn đánh tiếp về phía Ngụy Khải, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào cổ họng Ngụy Khải, Yếu hại công kích!
Ngoài sân đám người Đường Nghiêu, Lý Dương nhìn đến trợn mắt há mồm, động tác của Nhiếp Ngôn, quả thực chính là một loại nghệ thuật hoàn mỹ, từ lúc bắt đầu tránh né Toàn phong trảm của Ngụy Khải, sau đó đến Yếu hại công kích khi Toàn phong trảm chấm dứt, mỗi một thời cơ đều tuyệt vời đến đỉnh cấp.
Từ trên người Nhiếp Ngôn, bọn họ mới hiểu cái gì là PK, không phải song phương cầm kiếm chém nhau, mà là một loại kiến thức, một loại kỹ xảo.
Trong đầu Đường Nghiêu bừng tỉnh xuất hiện một ít tỉnh ngộ, hắn hiểu được Nhiếp Ngôn vì sao nói thời cơ thi triển ma pháp của hắn không đúng lúc, thời cơ xuất thủ chính xác hay không, có thể dẫn đến hai loại hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Không nghĩ tới Nhiếp Ngôn cùng nhau mặc yếm lớn lên, thế nhưng còn có tài này, làm Đường Nghiêu đại khai nhãn giới. Có một lời nói là kẻ sĩ ba ngày không gặp đã khác(1), những lời này dùng để hình dung tâm tình Đường Nghiêu giờ phút này, là chuẩn xác nhất.
Chủy thủ trong tay Nhiếp Ngôn xẹt qua cổ họng Ngụy Khải , -96!
Yếu hại công kích vẫn sắc bén như cũ, mới qua mấy chiêu, Ngụy Khải chỉ còn lại có 7 điểm máu, giá trị huyết lượng Nhiếp Ngôn còn gần đầy, cao thấp lập tức phân ra.
Ngụy Khải lúc này mới biết chênh lệch giữa hai người.
"Liệt diễm trảm!"
Ngụy Khải không cam lòng thất bại như thế, thừa dịp Nhiếp Ngôn công kích xong, vùng kiếm chém tới Nhiếp Ngôn, đại kiếm trong tay hóa thành một đạo Liệt diễm trảm đánh xuống, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Lửa cháy hất vào mặt.
Liệt diễm trảm của Cuồng Kiếm Sĩ, uy lực cường đại của nó, Nhiếp Ngôn đã lĩnh hội sâu sắc, quyết đoán lui lại phía sau, tránh mũi nhọn.
Dưới chân Ngụy Khải đột nhiên tăng tốc, đuổi theo Nhiếp Ngôn, Liệt diễm trảm ở trước ngực Nhiếp Ngôn .
-56, một giá trị thương tổn từ trên đầu Nhiếp Ngôn bay lên.
Nhiếp Ngôn đã trúng một chiêu Liệt diễm trảm, vừa mới vừa đứng vững, Ngụy Khải vung đại kiếm lên, một chiêu Va chạm, giống như một chiếc xe tăng hạng nặng, nghiền nát đè ép lên.
Nhất tự trảm!
Kiếm khí của Ngụy Khải, hình thành một đường thẳng tắp chém xuống.
Va chạm có hiệu quả choáng váng(2) ngắn ngủi, Nhiếp Ngôn chỉ còn lại có một nửa huyết lượng, nếu là bị đụng vào, lấy Cuồng Kiếm Sĩ sức bật, đủ để ở vài giây nội đem Nhiếp Ngôn đánh gục.
Nhiếp Ngôn cước bộ nhanh chóng lui lại phía sau, thấy Ngụy Khải đại kiếm cách trán có mấy tấc, đồng tử đột nhiên co lại, một cái nghiêng người tránh né, né tránh được công kích Ngụy Khải, chủy thủ trong tay biến thành cầm ngược, từ cổ họng Ngụy Khải xẹt qua.
Nhiếp Ngôn cũng bị Ngụy Khải Va chạm sát đến, bay ngược đi ra ngoài.
Ngụy Khải huyết lượng thấy đáy, ngã xuống mặt đất, Nhiếp Ngôn lảo đảo dừng lại, nhìn qua huyết lượng, còn dư 25 điểm.
2 cấp đấu 3 cấp, quả nhiên có chút khó khăn.
Thấy Ngụy Khải bị mất mạng, Nhiếp Ngôn thu hồi chủy thủ.
Hai người bị đưa ra khỏi bản đồ PK.
"Phục rồi, không thể tưởng được a, tiểu tử ngươi quá lợi hại." Đường Nghiêu nhìn thấy Nhiếp Ngôn đi ra, chào đón nói.
"Thắng được có điểm may mắn." Nhiếp Ngôn nói, hắn cũng chỉ thiếu chút nữa bị Ngụy Khải xử lý, xét đến cùng, hắn còn chưa kịp trang bị kỹ năng cho mình, nếu nhiều kỹ năng hơn, hắn khẳng định có thể thắng càng thoải mái hơn.
"Vậy cũng là thắng, hơn nữa là 2 cấp thắng 3 cấp, ngươi có biết Áo Pháp chơi như thế nào không, trở về dạy ta dùng Áo Pháp thế nào." Đường Nghiêu xoa xoa tay nói, xem ra Nhiếp Ngôn quả thật biết rất nhiều.
"Ta biết về Áo Pháp không nhiều lắm, kỹ năng tổ hợp khác nhau có chiến thuật cũng khác nhau, cái mà ta biết, đều sẽ dạy cho ngươi." Nhiếp Ngôn nói, đối với Đường Nghiêu, hắn sẽ không giấu diếm.
"Vậy thật tốt quá." Sau khi nhìn Nhiếp Ngôn PK, Đường Nghiêu đối với kỹ thuật của Nhiếp Ngôn, đã tin tưởng không nghi ngờ.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua chi phiếu, bên trên hiện lên con số 6000, hắn đưa cho Đường Nghiêu 3000, nói: "1600 là ngươi cho ta mượn, mặt khác 1200 là ta giúp ngươi thắng lại."
"Mấy ngàn đồng mà thôi, giữa huynh đệ khách khí làm gì." Đường Nghiêu có chút không vui nói, hắn vốn không để số tiền đó trong lòng, Nhiếp Ngôn lại như vậy so đo, làm hắn mất hứng.
"Thân huynh đệ phải tính rõ, hôm nay buổi tối ngươi mời khách." Nhiếp Ngôn cười nói.
"Hôm nay ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, ta vừa mới huề vốn, ngươi còn không biết xấu hổ cọ của ta, ngươi mời khách, không thương lượng."
"Được rồi, ta chịu lỗ chút."
"Đêm nay ăn cái gì, thế nào cũng đi tiệm cơm ăn một chút."
"Năm đồng một tô mì hoành thánh, đủ cho ngươi ăn đến no." Nhiếp Ngôn nhét chi phiếu vào, nói.
"Ta nói ngươi cũng quá keo kiệt đi."
"Như nhau." Nhiếp Ngôn cười ha ha, hắn và Đường Nghiêu, cũng tính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đám người Ngụy Khải từ vách ngăn bên kia đến đây, Đường Nghiêu vẻ mặt biến thành nghiêm túc, đám người Ngụy Khải thua tiền, nên sẽ không thẹn quá thành giận chứ.
Nhiếp Ngôn vẫn đang cười khẽ, so với Đường Nghiêu bình tĩnh hơn nhiều.
"Tên da đen, ngươi thua tiền sẽ không định chơi xấu chứ." Đường Nghiêu theo bản năng chắn phía trước Nhiếp Ngôn, trong tiềm thức của hắn, còn cho rằng Nhiếp Ngôn là thiếu niên khúm núm, bị người khác tùy ý bắt nạt.
"Sao lại thế, thua tiền là thua tiền, thắng tiền là thắng tiền, chút phẩm chất đánh cuộc ấy Ngụy Khải vẫn phải có, chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, về sau Niếp thiếu và Đường thiếu có thời gian, đi quán rượu của ta ngồi chơi." Ngụy Khải mỉm cười nói.
Ngụy Khải ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, thật ra học được cách làm người, hiểu được dạng người nào không dễ chọc, không nhắc lại chút ân oán nào trước đây.
"Có thời gian sẽ đi." Nhiếp Ngôn gật đầu, tên Ngụy Khải này, cũng là người biết tiến biết lui.
"Vậy Ngụy Khải trước hết cáo từ, Niếp thiếu và Đường thiếu chơi vui vẻ." Ngụy Khải cười ha ha nói, mang theo một đám thủ hạ rời đi.
"Hắn lúc này làm sao thế, như thế nào lập tức trở nên khách khí như vậy, này quá bất thường rồi! Đây không phải thói quen của hắn a." Bên cạnh Đường Nghiêu không hiểu ra sao.
"Ai biết được." Nhiếp Ngôn cười nhẹ nói.
Ngụy Khải đám người ra PK bar.
"Lão đại, ngươi làm sao khách khí với tiểu tử kia như vậy, Niếp thiếu, hắn xứng sao?" Lý Dương đi lên buồn bực nói.
"Có một câu nói đừng khi dễ thiếu niên cùng đường, biết không? Về sau nhìn người chẳng những phải nhìn hiện tại, còn phải nhìn xa hơn." Ngụy Khải nói, hắn nhìn ra được, Nhiếp Ngôn là con rồng, sớm hay muộn sẽ một bước lên trời, vẫn đừng trở mặt là tốt.
Lý Dương mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng tóm lại lão đại so với bọn hắn có kiến thức, nghe lời lão đại là được.
Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu lên xe, hướng về phía tiệm cơm chạy đi.
"Tên ngươi trong du hí gọi là gì?" Đường Nghiêu hỏi, Nhiếp Ngôn là Nhân loại Đạo Tặc, như vậy khẳng định giống hắn, là Cách Lâm Lan đế quốc.
"Niết Viêm, Niết trong niết bàn, Viêm trong viêm hỏa." Nhiếp Ngôn nói.
"Trở về ta liền tìm ngươi." Đường Nghiêu nói, nghĩ đến có thể cùng luyện cấp với Nhiếp Ngôn, hắn không khỏi hưng phấn.
"Ta đang làm nhiệm vụ, hiện tại không thể quay về." Nhiếp Ngôn nói, hắn còn phải đi làm nhiệm vụ đại pháp sư giao cho, hơn nữa chuyện sau này cũng đã có an bài, không thể cùng nhau luyện cấp với Đường Nghiêu.
"À, vậy quên đi, ngươi hiện tại dạy ta chơi Áo Pháp như thế nào đi, ta trở về tập luyện nhiều hơn." Đường Nghiêu cảm thấy hơi mất mát, nhưng rất nhanh lại hưng phấn.
"Áo Pháp trên cơ bản chia làm ba loại, một loại phổ biến nhất, là hỏa lực Áo Pháp, mang một thân trang bị thêm pháp thuật thương tổn, tất cả kỹ năng đều học Áo thuật viêm bạo các loại kỹ năng sát thương cao, loại Áo Pháp này được đoàn đội hoan nghênh nhất. Một loại khác là nhanh nhẹn Áo Pháp, một thân trang bị thêm tốc độ thêm nhanh nhẹn, tốc độ di động mau, hơn nữa thời gian Áo Pháp ngâm xướng ma pháp bình thường có vẻ ngắn, am hiểu PK. Còn lại một loại kia hai hạng thuộc tính cân bằng một chút. Ngươi là chuẩn bị loại lộ tuyến nào?" Nhiếp Ngôn hỏi.
Đường Nghiêu suy nghĩ nửa ngày, xấu hổ cười cười nói: "Thế một loại nào đối với thao tác yêu cầu thấp một chút?"
"Khẳng định là loại hỏa lực Áo Pháp, chỉ cần trang bị tốt, pháp thương cao, đoàn đội đều cần, lúc tham gia đoàn đội chiến, chỉ cần phụ trách xuất chiêu là được, nhưng mà như vậy liền vô duyên với PK." Nhiếp Ngôn vừa thấy liền biết Đường Nghiêu muốn nhàn hạ, người này đầu óc không ngốc, chỉ là lười động.
"Không có biện pháp PK a? Vậy không thú vị." PK chuyện kích thích như vậy, nếu mà thiếu, lạc thú đời người ít nhất thiếu đi hơn phân nửa, Đường Nghiêu lại thấy không vui.
"Hay là tuyển loại cân bằng đi, về sau mỗi lần lúc thêm điểm đều phải hỏi trước ta." Nhiếp Ngôn nói, Tín Ngưỡng thiết lập, chưa đến 30 cấp mỗi lần thăng 5 cấp có thể đạt được năm điểm thuộc tính, một điểm sở trường, một điểm kỹ năng, cho nên trước 30 cấp mỗi 5 cấp chính là một cái ranh giới nhỏ.
"Tốt, hiểu rồi." Đường Nghiêu cao hứng nói, về sau thêm điểm thuộc tính có Nhiếp Ngôn hỗ trợ, hắn có thể bớt rất nhiều việc, hắn ghét nhất thứ phải suy nghĩ phức tạp như vậy.
"Cơm nước xong trở về ta còn có việc, buổi tối chúng ta liên hệ trong du hí đi." Nhiếp Ngôn nói.
"Được rồi."
Hai người ăn cơm xong, Đường Nghiêu lái xe đưa Nhiếp Ngôn trở về nhà, cũng đi về nhà.
Chơi lâu như vậy, lãng phí rất nhiều thời gian, Nhiếp Ngôn về nhà lập tức tập trung học tập rèn luyện.