Như một đoạn phim quay chậm, nanh vuốt của sói băng từ từ lướt lại gần, ánh mắt Nhiếp Ngôn phát ra quang mang, thân thể triệt thoái ra sau. Nhìn
nanh vuốt của sói tăng từ từ đuổi theo, khoảng cách với cổ họng càng
ngày càng ngắn. Lập tức sẽ tiếp cận tử vong. Âm ảnh vũ bộ, động tác
Nhiếp Ngôn đột nhiên mau lẹ như gió, lướt qua một bên sói băng mà thoát
đi.
Thân thể Nhiếp Ngôn như một đạo ảo ảnh, bỗng nhiên biến mất
không còn dấu vết, sói băng một kích thất bại rơi lên mặt đất, vội vàng
không ngừng quay qua quay lại, tìm kiếm tung tích Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhanh chóng lùi ra sau một khoảng, hiện cũng không có cách dùng
cận chiến đối phó sói băng. Hắn nâng kỵ xạ nổ trong tay lên, hướng phía
Hoàng Kim Địa Long bắn mấy phát.
5 đạo mũi tên phá không mà đi, phập phập phập, toàn bộ đều cắm lên người Hoàng Kim Địa Long.
Sói băng lại lần nữa xông tới công kích Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lập tức chạy như điên, né tránh công kích.
Vì công kích của Nhiếp Ngôn gây ra thương tổn tương đối cao, Hoàng Kim Địa Long cừu hận lại một lần nữa bị Nhiếp Ngôn thu lấy, phát ra một tiếng
long ngâm phẫn nộ liền há mồm phun một ngụm cường đại long tức xuống
dưới.
Nhìn thấy đạo long tức Hoàng Kim Địa Long vừa phun ra, thân thể thoáng động một chút.
Sói băng nhảy lên cao, đánh về phía Nhiếp Ngôn, chỉ nghe thấy một tiếng nổ
vang nặng nề, giống như sấm sét trong thiên không, long tức phun ra vừa
vặn trúng ngay lên người sói băng. Đạo long tức cường đại vô cùng lập
tức đem sói băng tang thành mảnh vụn. Từng mảng băng hoa tuyệt đẹp trong không trung lả tả rơi xuống. Ánh mặt trời chiếu vào, chiết xạ, tán ra
đạo đạo sắc thái mỹ lệ.
Tựa như một thịnh hội hỏa diễm hoa lệ.
Sói băng bị phân thây toái cốt dưới ngụm long tức!
Chứng kiến sói băng bị long tức đánh trúng, Nhiếp Ngôn lộ ra một nụ cười hài lòng. Làm tốt lắm!
Chứ nếu cứ để cho Nhiếp Ngôn cùng đầu sói băng này vật lộn mà nói, Nhiếp
Ngôn muốn xử lý nó còn phải tốn một thời gian, huống chi bên cạnh còn có Dạ Phá Thần Côn nhìn chằm chằm, nếu có thật là táng nhau đi nữa cũng
chưa biết ai thua ai thắng.
Nhiếp Ngôn lợi dụng long tức của Hoàng Kim Địa Long, thoải mái mà đập cho sói băng rơi đài.
Như vậy hắn có thể rảnh tay mà đối phó với Dạ Phá Thần Côn.
Dạ Phá Thần Côn thấy sói băng bị giết chết, cũng là vô cùng kinh ngạc, hết thảy giống như đều bị Nhiếp Ngôn khống chế. Đối với thời cơ, phương vị, Nhiếp Ngôn dường như luôn nắm chắc. Có thể nói là tinh diệu đến cực
điểm. Hắn thậm chí còn không kịp chỉ huy sói băng tránh đi.
Nhìn
sói băng trên không bị đánh tan thành từng đám mưa tuyết mỹ lệ, đám hội
trưởng công hội chỉ biết há to miệng. Như này cũng được? vừa rồi bọn hắn vừa chứng kiến Nhiếp Ngôn bị sói băng tấn công, cho rằng Nhiếp Ngôn
chết chắc rồi, không nghĩ tới sự tình đột nhiên nghịch chuyển.
Ngoại trừ kỹ thuật tốt, ý nghĩ linh hoạt và độ nhạy cảm đều là yếu tố mấu
chốt để có thể trở thành một cao thủ. Có thể giống như Nhiếp Ngôn, ngoại trừ nhân tố thực lực bản thân, còn phải nắm bắt được thời cơ, sử dụng
địa hình, đem tất cả những thứ xung quanh có thể dùng được lợi dụng.
Mượn long tức của Hoàng Kim Địa Long đối phó sói băng, thật là tinh tế.
Đám công hội hội trưởng thoáng thấy bóng Nhiếp Ngôn lướt qua. Hắn đang
hướng phía Dạ Phá Thần Côn lao tới, ánh mắt tất cả mọi người đều tập
trung lại.
Bọn hắn thật ra cũng muốn nhìn xem, Nhiếp Ngôn đến tột cùng sẽ làm thế nào để viết tiếp thần thoại, đập chết Dạ Phá Thần Côn.
Tràng!
Lúc nãy, bọn hắn cho rằng Nhiếp Ngôn không thể nào xử lý được Dạ Phá Thần
Côn, nhưng bây giờ, không ai còn nghĩ như vậy. Nói không chừng Nhiếp
Ngôn có thể thực sự đưa Dạ Phá Thần Côn trở về mộ địa.
Đám ngoạn
gia của Quang Minh Thánh Diễm cũng bị áp lực cường đại áp bách, đám
chiến sĩ và thánh kỵ sĩ hộ vệ đứng bên Dạ Phá Thần Côn đều vây quanh
hắn, chặt như nêm cối.
Nhiếp Ngôn, kể cả để mặc cho lách vào cũng không lách được. Bọn hắn muốn nhìn xem, Nhiếp Ngôn rốt cuộc sẽ làm như
thế nào để giết vào.
Thần Chi Nhãn!
Thần Chi Nhãn!
Đám thánh kỵ sĩ từng tên phóng xuất đạo đạo thần quang, ý đồ tìm ra vị trí của Nhiếp Ngôn.
Bất quá quang chiếu của đám mục sư còn chưa kịp bay hết lên không trung,
Nhiếp Ngôn đã biến mất. Tốc độ của hắn quá nhanh, đám mục sư chưa kịp
đánh dấu đã mất đi tung tích.
Nhiếp Ngôn đã sớm biết đặc điểm của thuật quang chiếu. Nên mượn ngay một đám chướng ngại vật xung quanh ẩn
nấp. Tránh được quang chiếu thuật chiếu xạ, chỉ cần không xuất hiện quá
3s trong quang chiếu, vậy cũng không bị các mục sư đánh dấu mà phát
hiện.
Mà trong 3s có thể đánh dấu mục tiêu, đều có thể coi như là mục sư mạnh mẽ rồi.
Đái Đầu Đại Ca Thất Tử quang chiếu thuật đánh dấu cần 1,5s, thập lý họa sa
2s, những người còn lại như Hắc Sắc Thiên Đường và Nguyệt Nhi hơi yếu
hơn chút, mất 2,5s. Mỗi người đều có sở trường riêng của mình. Đại Ca
Thất Tử và Thập Lý Họa Sa ở phương diện này tốt hơn một chút.
Mục sư thông thường, đều phải mất 5,6s mới có thể đánh dấu mục tiêu. Đám
mục sư của Quang Minh Thánh Diễm so với đám Đại Ca Thất Tử, Thập Lý Họa
Sa hiển nhiên không cùng một đẳng cấp, cho nên Nhiếp Ngôn có thể thong
dong mà né tránh đánh dấu của đám mục sư này.
Lại nhìn phía
trước, đám người chen chúc dầy đặc, phòng ngự như tường đồng vách sắt,
Nhiếp Ngôn không khỏi cười lạnh, cho rằng làm như vậy là thoát sao?
Một đạo quang chiếu thuật từ trên không bay qua, bạch quang lan tỏa xung
quanh, Nhiếp Ngôn trong lúc bạch quang lướt qua, đứng trong bạch quang
có lẽ chỉ khoảng 2s, bỗng nhiên trên mặt đất một đạo băng thứ gim lên,
nhanh như thiểm điện.
Nhiếp Ngôn dựa vào phản xạ bản năng nhạy bén, quay người một cái né ra ngoài.
Ngay sau đó, lại một đạo băng thứ đâm tới, vô cùng vô tận, tần suất cực cao. Hiển nhiên Dạ Phá Thần công muốn dùng phương thức này trực tiếp xử lý
Nhiếp Ngôn.
Lúc này, Nhiếp Ngôn cũng cảm thấy uy hiếp tử vong,
hắn không ngừng nhảy lên, quay cuồng né tránh. Trên mặt đất, phàm là nơi hắn chạy qua đều mọc lên chi chít những băng thứ. Đột nhiên, trước mặt
Nhiếp Ngôn xuất hiện một đạo băng thứ đâm đến, mắt thấy sắp bị băng thú
đâm trúng. Nếu như vậy, với 1s bị stun, hắn sẽ được vô cùng vô tận băng
thứ đang không ngừng sinh sôi kia đâm chết.
Đây là điểm thâm độc trong cách sử dụng kỹ năng của Dạ Phá Thần Côn.
Tần suất di động của bàn chân Nhiếp Ngôn chợt tăng nhanh. Hắn xoay người
một cái, băng thứ đâm tới lướt sát qua eo, thậm chí hắn còn có thể cảm
giác được cực hàn băng thứ từ sau lưng lướt qua, tỏa ra hàn khí lạnh
thấu xương.
Trong lúc đang không ngừng tránh né công kích của Dạ
Phá Thần Công, trong đầu Nhiếp Ngôn đột nhiên có chút cảm ngộ. Một mực
chú ý đến việc né tránh là vô ích. Như vậy sẽ rơi vào dự đoán của Dạ Phá Thần Côn. Dạ Phá Thần Côn có thể sớm biết trước phương hướng hắn chạy
trốn, sau đó dùng cực hàn băng thứ công kích. Ngay lập tức cước bộ bàn
chân hắn bắt đầu thay đổi, không ngừng dùng các phương thức quái gở với
mục tiêu là tới gần Dạ Phá Thần Côn.
Khoảng cách giữa hai người
vào khoảng 20 thước. Trong đó phạm vi 10 thước quanh Dạ Phá Thần Côn đều bị nêm chặt bởi người của Quang Minh Thánh Diễm.
Đang dùng cực
hàn băng thứ công kích Nhiếp Ngôn, Dạ Phá Thần Côn chợt nhận ra hắn vừa
liên tiếp mắc mấy cái sai lầm. Trong lòng hơi kinh hãi, hắn càng lúc
càng không thể phán đoán được vị trí của Nhiếp Ngôn. Căn bản không biết
nên công kích bên này hay bên kia.
Nhiếp Ngôn thầm tính toán
khoảng cách tấn công của Hoàng Kim Địa Long. Vừa hay đúng lúc ấy một đạo long tức lóe lên công kích hắn.
Nhiếp Ngôn nhanh chóng di chuyển tới phía bức tường người gần Dạ Phá Thần Côn, được tạo thành bởi đám chiến sĩ và thánh kỵ sĩ
“Hắn đâu rồi!”
“Chỗ kia!” Đám thánh kỵ sĩ hô lên thông báo vị trsi của Nhiếp Ngôn.
Bất quá Nhiếp Ngôn không để ý, chỉ vượt qua vùn vụt, tốc độ cực nhanh.
Từng đạo quang chiếu thuật tung lên, hiện ra vị trí của Nhiếp Ngôn. Đám mục
sư và thánh kỵ sỹ vừa giơ pháp trượng lên, định đánh dấu Nhiếp Ngôn,
bỗng một chuyện tình làm bọn hắn kinh hãi phát sinh: Hoàng Kim Địa Long
há mồm, phun ra một đạo long tức nóng rực bay về phía bọn hắn “Chạy
mau!”
“Đờ cái cm nhà nó, là long tức!”
Đám người Quang Minh Thánh Diễm phát ra từng tiếng kinh hô, khủng hoảng chạy toán loạn khắp nơi.
Dạ Phá Thần Côn cau mày, nhanh chóng rời đi một khoảng cách xa. Có Phong hành chi gia tốc, hắn lui lại rất nhanh.
Oang một tiếng, đạo long tức nổ tung giữa đám người Quang Minh Thánh Diễm,
đá vụn, liệt diễm bắn tung lên một mảng lớn. Hơn 20 tên xấu số lập tức
ra đi.
Trận doanh đám ngoạn gia của Quang Minh Thánh Diễm bị xuyên phá, lộ ra một lỗ hổng.
Tràng diện hỗn loạn!
Hoàng Kim Địa Long lao tới đây, Quang Minh Thánh Diễm lập tức gặp tai họa
ngập đầu. Thật vất vả mới tụ tập mọi người, lại bị Hoàng Kim Địa Long xé tung ra, căn bản không tổ chức lại được.
Dạ Phá Thần Côn để tránh né Hoàng Kim Địa Long, không thể không lui ra ngoài, dần dần tiến về một bãi đất trống không có người.
Trạng thái thiên thần ma lực và ma lực thiêu đốt rất nhanh đã hết hiệu lực. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ phiền toái mãnh liệt.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Ngôn đang đứng trên bãi đất trống, lạnh lùng cười. Sau đó tiến vào trạng thái tiềm hành biến mất.
Dạ Phá Thần Côn mất đi bức tường người bảo vệ, lúc này chỉ còn lại hai người. Một chọi một.
Chứng kiến Nhiếp Ngôn biến mất, trong lòng Dạ Phá Thần Côn run lên, hắn rút
cục đã cảm thấy lực áp bách cường đại từ Nhiếp Ngôn đem tới.
Nhớ lại nụ cười tàn khốc của Nhiếp Ngôn lúc đứng trên nhành cây, sát ý lạnh thấu xương làm người ta sợ tới kinh hồn bạt vía.
Tử thần đang lặng yên đi đến.
Chỉ trong chốc lát, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Gia hỏa này tốc độ thật nhanh!
Dạ Phá Thần Côn vung pháp trượng lên, xuất ra skill khu trục.
Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng nào có thấy thân ảnh Nhiếp Ngôn.
Bị Nhiếp Ngôn lừa mất một cái khu trục rồi.
Nhiếp Ngôn đứng phía xa trong bóng tối mỉm cười. Thế công của hắn đối với Dạ
Phá Thần Côn đã sinh ra hiệu quả tâm lý. Hắn chính là muốn dùng loại khí thế kiên quyết này làm cho địch nhân sợ hãi từ tận đáy lòng. Sợ hãi
thường sẽ làm cho bọn hắn phán đoán sai lầm, từ đó dẫn tới hành động
cũng sai lầm theo.
Cho dù ngươi trở lại trạng thái cường thịnh cũng sẽ lộ ra nhược điểm.
Nhược điểm của Dạ Phá Thần Côn, đó là hắn quá mức quan tâm đến thắng thua.
Một khi hắn thất bại, sẽ là đả kích trầm trọng cho Quang Minh Thánh
Diễm. Cho nên vào lúc nguy cơ thế này, không cách nào lấy lại sự bình
tĩnh như ngày thường.
Mà Nhiếp Ngôn đã sống hai kiếp, đối với mấy chuyện này đã sớm coi nhẹ. Coi như nhất thời thành bại thì đã thế nào.
Một người đáng sợ, phải là người đánh không gãy, bẻ không cong. Nếu
ngươi có khí thế loại này, cho dù bị dẫm nát dưới chân cũng có thể đứng
lên, thoi lại địch nhân một quyền. Nhiếp Ngôn kiếp trước ẩn nhẫn lâu như vậy, nhẫn nhịn Tào Húc, đến cuối cùng mới cho hắn 1 đao chí mạng. Nếu
ngay cả chút thất bại cũng không chịu được. Như vậy quả là đã sống uổng
hai kiếp rồi.
Kể cả lúc bản thân ở vào tình trạng nguy hiểm nhất, Nhiếp Ngôn cũng có thể bảo trì trấn định tuyệt đối. Đây là một trong
những nguyên nhân trọng yếu giúp kỹ thuật của Nhiếp Ngôn ở kiếp này liên tục đột phá.
Nhiếp Ngôn không ngừng kích động Dạ Phá Thần Côn,
thỉnh thoảng lại đánh ra vài đòn nghi binh. Dạ Phá Thần Côn càng ngày
càng cảm thấy căng thẳng tới cực điểm, hơi có chút gió thổi, cỏ lay liền xuất ngay ra một skill.
Trong lúc hai người đang giao thủ, Hoàng Kim Địa Long bên cạnh phát ra một tiếng rống trầm thấp. Dưới công kích
dày đặc của đám ma pháp sư, huyết lượng Hoàng Kim Địa Long rốt cuộc tụt
xuống đáy, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Sau đó thân hình nặng nề, trầm trọng mà đạp xuống. Oanh một tiếng, bụi đất bay mù mịt.
Hoàng Kim Địa Long ngỏm củ tỏi rồi.
Mau mau đoạt lấy đồ rơi ra.