Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 545: Chương 545: Trận chiến trên không (tiếp theo)




Khoảng cách giữa Nhiếp Ngôn và Bạch Đầu Sư Thứu ngày càng gần, mắt thấy Bạch Đầu Sư Thứu sắp hồi phục lại khả năng bay bình thường thì Nhiếp Ngôn liền bật kỹ năng trên Ba Hành Giả giới chỉ lên, năm ngón tay biến thành giác hút tựa như một con thạch sùng bám dính vào trên lưng nó.

Vài người khác tận mắt nhìn thấy một màn như thần này thậm chí quên cả quay video lại.

Cuồng tặc Niết Viêm sao làm được điều này!

Từ lưng Ám Dực Long nhảy sang lưng Bạch Đầu Sư Thứu, tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.

“Quỷ Cốc Lão Đại, cẩn thận!”

“Quỷ Cốc lão đại!” Mọi người rối rít hô lên nhưng đợi bọn họ hô lên thì đã chậm rồi.

Nhiếp Ngôn làm sao có thể để Quỷ Cốc Tuyệt Tình có cơ hội phản ứng chứ!

Quỷ Cốc Tuyệt Tình căn bản không nghĩ đến Nhiếp Ngôn đột nhiên xuất hiện sau lưng mình!

Đây không thể nghi ngờ gì chính là đầm rồng hang hổ!

Nhưng tất cả lại là sự thật đang xảy ra!

Quỷ Cốc Tuyệt Tình còn đang buồn bực, hắn rõ ràng đã chạy trốn thành công tại sao đám người kia cứ gọi hắn cẩn thận!

Nhiếp Ngôn đột nhiên lao lên dữ dội, đánh vào lưng Quỷ Cốc Tuyệt Tình, Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm lạnh lùng đâm xuống.

Quỷ Cốc Tuyệt Tình đột nhiên cảm thấy sau lưng có gì đó sai sai, vừa quay lại nhìn thì ánh lửa của Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm đã phả vào mặt. Hai tay hắn đang bám trên lưng Bạch Đầu Sư Thứu, căn bản không làm được gì, cũng không thể sử dụng kỹ năng gì, cuối cùng là cũng không thể làm bất kỳ động tác tránh né nào.

Bạch Đầu Sư Thứu đang lao đi, một khi hắn buông tay thì hắn chắc chắn sẽ ngã từ trên trời xuống, đến xương cốt cũng chả còn!

"Xong rồi!" Hai mắt Quỷ Cốc Tuyệt Tình trừng lên, vô cùng sợ hãi. Một khi hắn chết thì Bạch Đầu Sư Thứu cũng không có cách nào giữ lại!

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm đã đâm xuống lưng hắn, máu tươi bắn ra. Quỷ Cốc Tuyệt Tình ăn một kiếm liền mất mạng, thi thể lăn khỏi thân phi hành thú cưỡi, rơi xuống.

Bạch Đầu Sư Thứu phát ra một tiếng hú bi thương, lao xuống theo thi thể của Quỷ Cốc Tuyệt Tình.

Nếu người chơi chết thì phi hành thú cưỡi trong hai mươi giây sẽ quay trở lại không gian sủng vật, Nhiếp Ngôn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quý báu này!

Hắn đột nhiên điên cuồng lên, tay cầm Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm chém vào Bạch Đầu Sư Thứu.

Bạch Đầu Sư Thứu rít lên thê thảm, quay cuồng giãy dụa trên trời. Lúc này, Ám Dực Long cũng đã bay đến phía trên Bạch Đầu Sưu Thứu, hai chân cường tráng bắt lấy nó, sau đó "xoạch" một tiếng, xé làm đôi.

Ám Dực Long moi từ đầu Bạch Đầu Sư Thứu ra một quả Sinh Mệnh Hạch Tâm sau đó nuốt luôn, rồi lại lộn một vòng đón Nhiếp Ngôn ngồi trên lưng.

Xác Bạch Đầu Sư Thứu từ trên trời rơi xuống, mỗi mảnh một nơi.

Cả quá trình chỉ diễn ra có hơn mười giây mà thôi, hai tên cưỡi Kịch Độc Long Dăng và Phong Xà gần đó còn chưa kịp cứu viện.

Nhiếp Ngôn liếc sang nhìn hai tên này.

Bọn chúng thấy ánh mắt lạnh băng của Nhiếp Ngôn, thân thể như đông cứng lại, giống như đang bị một con quỷ nhìn chằm chằm vậy.

Bạch Đầu Sư Thứu bị xé xác khiến bầu trời vẫn còn tanh nồng mùi máu tươi.

Những việc vừa mới phát sinh như một cây kim trong đầu bọn họ, làm sao cũng không lấy ra được, khiến bọn họ sợ hãi muốn nhanh chóng bỏ chạy.

Đám người chơi phía dưới đang say sưa chém nhau đột nhiên "thình thịch", trên trời rơi xuống một xác người chết. Tiếp ngay sau đó là "ầm" thêm một thi thể của Bạch Đầu Sư Thứu nặng nề rơi xuống đất, khói bụi mịt mù, rồi cuối cùng là một trận mưa máu tanh nồng.

Mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi, mưa máu đổ xuống tạo thành từng bông hoa máu to lớn nở rộ.

Sau khi cơn mưa máu chấm dứt, xung quanh vẫn còn một màn sương máu bao phủ.

Cuồng Pháp mờ mịt nhìn lên trời, Bạch Đầu Sư Thứu chết! Chỉ còn năm con phi hành thú cưỡi, chẳng lẽ bọn họ phải thảm bại?

“Anh em, Niết Viêm lão đại giải quyết xong một con phi hành thú cưỡi rồi, chúng ta cũng không thể thua kém! Giết!”

Người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc gầm lên rung trời, đội ngũ Pháp Sư Liên Minh giống như bị tiếng gầm này nuốt chửng.

Ám Dực Long chở Nhiếp Ngôn đuổi theo hướng Thương Lan Dực Điểu bỏ chạy, hắn muốn nhanh chóng cứu viện Bản Chất Ác Ma! Thương Lan Dực Điểu đã bị thương nặng, không còn sức tái chiến nữa.

Phía xa xa, chỉ thấy bóng lửa bừng bừng của Hỏa Liệt Điểu đang đuổi theo sau Thương Lan Dực Điểu, còn ở một phía khác, Điệp Yêu cùng Phong Xà cũng đang chuẩn bị vây công.

“Quỷ Cốc lão đại chết rồi!”

“Sao thế được!”

Áo pháp trên lưng Hỏa Liệt Điểu sợ đến cứng người, theo lý thuyết thì chỉ cần không phạm sai lầm, Quỷ Cốc Tuyệt Tình tuyệt đối không thể chết dễ dàng như thế. Lúc này, thế cục đã dần phát triển theo hướng mà bọn họ không khống chế nổi.

Cách đó không xa, Ám Dực Long cũng đang dùng tốc độ siêu nhanh lao về phía bọn họ.

“Cuồng tặc Niết Viêm tới rồi!”

“Đừng sợ, cứ giết Thương Lan Dực Điểu trước đã!” Áo pháp hô to, nhưng thời khắc này ngay cả tim hắn cũng muốn teo lại chứ nói gì hai người kia!

Bản Chất Ác Ma thấy Ám Dực Long đến, trong lòng như nở hoa. Ngay lúc bọn người kia không biết nên đánh hay lùi, khóe miệng hắn nở một nụ cười gian ác. Mẹ nó, bị đuổi đánh nãy giờ, lúc này rốt cuộc cũng có cơ hội trả thù!

Thuế Biến!

Lông chim trên người Thương Lan Dực Điểu chợt sáng lên tựa như trăm hoa đua nở, vết thương khắp người khép lại trong nháy mắt.

Lực chiến đấu của Thương Lan Dực Điểu rất yếu, chỉ mạnh hơn phi hành thú cưỡi cấp 2 một chút mà thôi, nhưng nó lại có một kỹ năng không tệ, đó chính là trong thời điểm chiến đấu có thể sử dụng Thuế Biến để chữa vết thương nặng thành vết thương nhẹ, nhờ đó lực chiến đấu có thể kéo dài.

Thương Lan Dực Điểu đột nhiên có hành động khiến đám Pháp Sư Liên Minh ngẩn người.

Ngay lúc này, Bản Chất Ác Ma nhắm kỹ tên ngồi trên Điệp Yêu, quăng ra một cái Tinh Thần Chấn Động.

Tên kia đang định cưỡi Điệp Yêu sang tấn công Bản Chất Ác Ma thì chợt bị một cỗ tinh thần xung kích không chút dấu hiệu đánh trúng làm thân thể hắn mất khống chế. Nhưng Điệp Yêu của hắn vẫn theo chỉ lệnh lúc trước nhào lại tấn công Thương Lan Dực Điểu.

Thương Lan Dực Điểu đột nhiên xoay người lao về phía Điệp Yêu, hai bên quấn vào nhau, sau đó rơi thẳng xuống.

Tên ngồi trên lưng Phong Xà lo lắng nói: “Ta không phân biệt được ai là ai nên không dám công kích!"

Áo pháp ngồi trên Hỏa Liệt Điểu không nghĩ lại gặp biến cố như thế. Cứ như vậy thì bọn họ sẽ không giết nổi Thương Lan Dực Điểu, chỉ còn biết hy vọng vào Điệp Yêu mà thôi! Hẳn là không sao, Điệp Yêu có thể chế tạo ảo ảnh mà!

Trong chốc lát, Nhiếp Ngôn đã cưỡi Ám Dực Long đánh tới, chỉ thấy nó gầm lên một trận, giơ móng nhọn chụp về phía Phong Xà.

“Cẩn thận!”

"Muốn bắt ta à, không dễ đâu!" Tên cưỡi Phong Xà thấy Ám Dực Long lao tới liền cười lạnh, hai đôi cánh trong suốt đột nhiên chấn động, tần số đập cánh vốn đã nhanh giờ lại tăng gấp đôi, thoát đi cực nhanh.

"Hống!" Ám Dực Long phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp, một cỗ long uy cường đại được phóng thích ra. Long uy đối với sinh vật cấp càng thấp càng hiệu quả!

Thân hình Phong Xà hơi khựng lại, trong phút giây đó Ám Dực Long đã phun ra một ngụm long tức về phía nó.

"Thình thịch", Long tức trúng vào lưng Phong Xà, đánh nó bay ra ngoài, xoay cuồng trên không.

Ám Dực Long cực nhanh đập xuống, bắt được đầu Phong Xà, móc Sinh Mệnh Hạch Tâm của nó ra rồi nuốt luôn.

Tốc độ của Nhiếp Ngôn nhanh như sấm, trong thời gian cực ngắn đã giết chết Phong Xà, thực lực của Ám Dực Long đã hơi vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Lúc này tên Áo pháp cưỡi Hỏa Liệt Điểu đã hơi luống cuống, xoay người muốn trốn. Nhiếp Ngôn thấy vậy liền điều khiển Ám Dực Long nhào tới, khoảng cách hai bên ngày càng ngắn lại.

Tên Áo pháp thấy Ám Dực Long đuổi ngày càng gần, thân thể chợt trầm xuống, chuẩn bị thực hiện một vài động tác lộn vòng độ khó cao để tránh đòn tấn công của Ám Dực Long.

Ám Dực Long như một con diều hâu đuổi bắt thỏ con, bổ nhào xuống.

Mắt thấy Hỏa Liệt Điểu sắp bị Ám Dực Long bắt được thì nó chợt xoay một vòng, bay về phía khác.

"Muốn chạy à, không dễ đâu cưng!" Nhiếp Ngôn khóa chặt Hỏa Liệt Điểu, thân thể như lò cong lại, sau đó dùng kỹ năng trên Khiêu Dược Giả giới chỉ bay lên trời, rồi lao xuống Hỏa Liệt Điểu.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió rít, thân thể thon gầy của Nhiếp Ngôn nhìn như tùy thời có thể bị cuốn đi.

Áo pháp thấy Nhiếp Ngôn lăng không bay lên, lao về phía này liền sợ hết hồn, Cuồng tặc Niết Viêm đúng là to gan lớn mật, chuyện nguy hiểm như thế mà cũng dám làm, chẳng lẽ hắn không sợ ngã tan xương nát thịt?

Dưới tình huống khẩn trương này, Áo pháp vốn không nghĩ tới Nhiếp Ngôn lại có Vũ Lạc Bảo Thạch, mặc dù rớt xuống cũng có thể bình yên vô sự. Hắn trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là làm sao để khiến Cuồng tặc Niết Viêm rơi xuống, lúc ấy chết chắc!

Trong lúc Niết Viêm sắp đậu xuống Hỏa Liệt Điểu thì Áo pháp đột nhiên phun ra một tràng chú ngữ, Khu Trục Thuật!

Một cổ lực lượng cường đại đẩy Nhiếp Ngôn ra ngoài.

Nhiếp Ngôn bay ngược ra, khoảng cách với Hỏa Liệt Điểu ngày càng xa, nhanh chóng rơi xuống.

Áo pháp đắc ý cười to: “Cuồng tặc Niết Viêm, hẹn gặp lại!”

Nhưng động tác kế tiếp của Nhiếp Ngôn lại làm hắn đực mặt ra, trong lúc thân thể Nhiếp Ngôn văng ra xa, Nhiếp Ngôn lại dùng kỹ năng trên Chức Ti Giả giới chỉ, một cái tơ nhện bắn dính lên lông vũ của Hỏa Liệt Điểu, kéo Nhiếp Ngôn bay về.

“Đi chết đi!” Áo pháp nhanh chóng dùng một cái Hỏa Cầu Thuật thiêu đốt chu ti đi.

Nhưng hắn đã chậm rồi, kỹ năng Ba Hành Giả giới chỉ của Nhiếp Ngôn vẫn còn tồn tại, hai tay hắn hút chặt lấy người Hỏa Liệt Điểu, sau đó tung người nhảy lên lưng nó.

Tinh Thần Chấn Đãng!

Áo pháp huy động pháp trượng, trong miệng phát ra một tiếng kêu bén nhọn, tựa như tiếng dao găm cắt vào pha lê, một cỗ tinh thần trùng kích cường đại phả vào mặt Nhiếp Ngôn.

Lúc Nhiếp Ngôn sắp trúng đòn thì hắn liền nhanh tay dùng một cái Tinh Thần Khoát Miễn, tránh khỏi Tinh Thần Chấn Đãng.

Ai chết còn chưa chắc nha!

"Miss", Tinh Thần Chấn Đãng không có hiệu quả! Áo pháp ngẩn người, vừa nhìn lại liền thấy Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm trong tay Nhiếp Ngôn đã dùng một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém xuống mặt hắn khiến trái tim hắn không khỏi co thắt.

“Mịa nó!” Áo pháp chửi ầm lên, lưng của Hỏa Liệt Điểu nhỏ vậy, biết trốn đâu giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.