E&B: Jade
Chương 137
Hồng Tích cảm thấy gần đây thật sự là xuân phong đắc ý, đầu tiên là phụ hoàng rốt cuộc nghĩ tới mình, để cho mình cũng bắt đầu vào triều học làm việc.
Khi phụ hoàng nói mình có thể chọn hai người đi theo, thời điểm trước khi đến Hồ Quảng làm khâm sai, hắn cảm thấy quả thật là trên trời rớt xuống một cái bánh có nhân. Không đề cập tới có thể chuyện tốt như xuất cung làm công vụ, phụ hoàng thậm chí còn chỉ cho mình hướng điều tra, chuyện tên có đích để bắn này, chỉ cần mình đi bên đó cẩn thận một chút, căn bản không cần lo lắng làm không ra thành tích để phụ hoàng vừa lòng.
Cùng Hồng Minh lần đầu làm việc chính là đi đến hội đấu thầu dọa chút mà thôi, chuyện công vụ này của mình, không cần phải nói, nếu như mình làm tốt thì có khả năng ở Hộ bộ làm việc, đây chính là một trong túi tiền của phụ hoàng, có thể nói là nơi tốt nhất!
Càng làm cho Hồng Tích để bụng chính là, hắn đã từ chỗ ngoại công chiếm được tin, nói việc này khả năng có Thái tử ở sau lưng, nếu như có thể bắt được nhược điểm của Thái tử…Lúc này Hồng Tích lần đầu tiên may mắn, An Bình gia tuy rằng không có thế lớn như Tả Sư gia ở kinh thành, nhưng ở mặt làm quan nhân số lại vô cùng đông, chỉ là người trong tay có thể dùng, danh sách ước chừng có một trang giấy, mình sau khi đi Hồ Quảng đều có bọn họ an bài.
Duy nhất khiến Hồng Tích cảm thấy đáng tiếc chính là, tốc độ lời đồn truyền đi hơi chậm một chút, cũng đã sắp đến thời điểm mình rời kinh, cũng mới vừa bắt đầu lưu truyền ở hộ nhà giàu trong Kỳ mà thôi, vẫn chưa khuếch tán vào trong tai văn võ bá quan.
Bất quá hắn cũng không tiện thúc Trương Ân nữa, nghe nói lần này Trương Ân rất vất vả mới mua được một ngoại quản sự làm rất nhiều năm ở Tả Sư phủ, để tin này từ Tả Sư rò rỉ ra, nếu mình trợ giúp quá nhiều, ngược lại dễ bị người tra được.
Mang theo tiếc nuối nhìn không thấy náo nhiệt, lần đầu tiên làm khâm sai Hồng Tích đắc ý mãn chí rời kinh sư.
Ninh Vân Tấn gần đây rõ ràng cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình có chút kỳ quái, mang theo một loại thăm dò cùng muốn nói lại thôi. Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng là chuyện của mình với Văn Chân lộ ra, nhưng mà nhìn dạng bộ dáng này lại không giống.
Ngoại trừ vẫn chưa lấy ra máy hơi nước, hắn gần đây rõ ràng vẫn luôn đều thành thật, không gây sức ép chuyện gì, làm sao những người ngày mỗi đám lại cổ quái như vậy!
Hắn chú ý tới phản ứng có chút kỳ quặc đại bộ phận đều ở Kỳ, hơn nữa đều là nhân gia của mấy họ nhỏ trong thế gia vọng tộc có loại quan hệ thân thiết, nhưng mà cụ thể là vì cái gì, lại làm sao cũng suy đoán không ra.
Lúc này hắn có chút ảo não mình bình thường không tận lực đi thu nạp nhân tâm, biến thành hiện tại một chút tin tức cũng thám thính không được!
Bất quá ý nghĩ như vậy cũng chỉ là ở trong đầu qua một lần mà thôi, dù sao mình đời này thân phận bất đồng, vốn cũng đã gây chú ý mười phần, nếu còn lén thành lập hệ thống tình báo, thu nạp nhân tâm, thì hẳn là đang tìm đường chết!
Thời gian chớp mắt liền tới ngày hai mươi ba tháng năm, vừa vặn Tả Sư Hoành đã làm xong cúng thất. Hôm nay lâm triều rốt cuộc đem Đại học sĩ mới chọn người người xong, Thủ phụ không cần hoài nghi là Thiếu Chính Hành, ba vị khác đều hướng phía trước dịch chuyển.
Mà để cho người chú ý vị Các lão thứ năm chọn người dựa theo lệ thường phải là từ Thượng thư sáu bộ trúng tuyển chọn ra, danh cao nhất tất nhiên là Ninh Kính Hiền và Ngô Dung, nhưng ngoài dự đoán Văn Chân cuối cùng chọn người cư nhiên là Lễ bộ Thượng thư Triệu Chí Đạt.
Ninh Vân Tấn phát hiện phụ thân biểu tình rõ ràng cương một chút, mà Triệu Chí Đạt đã có chút như nằm mơ, giống như hoàn toàn không tin mình cư nhiên vào Nội các. Hắn lại nhìn thoáng qua bốn vị Các lão khác, mấy cáo già này trên mặt đều không động thanh sắc, nhưng Dương Nhượng Công lại vui sướng khi người gặp họa mà liếc liếc phụ thân một cái.
Hắng nghe nói qua vài ngày trước đó Văn Chân truyền gọi qua phụ thân mấy lần, nghĩ đến nói hẳn là chuyện nhập Các, nếu như không có ngoài ý muốn hẳn là phụ thân thăng chức, làm sao có thể đột nhiên đổi quẻ!
Ninh Vân Tấn thân thiết mà nhìn phía phụ thân, trong lòng tràn ngập ảo não, chỉ hận không thể lập tức vào đêm là tốt rồi, hắn ngược lại muốn tìm Văn Chân hảo hảo hỏi rõ!
Ngoại trừ Nội các mới cấu thành ra, trên triều nghị tuyên bố chuyện thứ hai lại là Hộ bộ, Công bộ hợp tác, thanh tra sổ sách của năm năm gần đây.
Nghị quyết này lập tức khiến cho chấn động không nhỏ, bất quá hiển nhiên Văn Chân đã cùng Nội các, sáu bộ thông qua tiếng, bởi vậy cho dù có không ít người sắc mặt không tốt, nhưng không có người nói lời phản đối.
Kế tiếp nghị triều lại lớn lớn nhỏ nhỏ báo không ít chuyện, nhưng Ninh Vân Tấn vẫn không có tâm tư chú ý nghe, tầm mắt thường thường mà đảo qua phụ thân giống như không có việc gì người dường như đang dụng tâm nghe tấu.
Hắn không biết biểu tình quan tâm của mình, dừng ở trong mắt Văn Chân, quả thật hận đến ngứa răng. Tuy rằng hắn biết, phàm chỉ cần là chuyện liên quan đến Ninh Kính Hiền, đều sẽ khiến tiểu tử này không quản chuyện khác, nhưng chân chính thấy vẻ mặt này của Ninh Vân Tấn, trong lòng hắn rồi lại có chút muốn ói —— mình cũng hận không thể thật tâm thật lòng đối đãi hắn, nhưng rồi đổi lại không được coi trọng như thế.
Lời đồn gần đây trong kinh Văn Châ n cũng sớm đã thời gian đầu nhận được tin, hắn thật sự là vừa sợ vừa giận, tuy rằng trước đây mình cũng không phải không có hoài nghi qua Ninh Vân Tấn có thể là nhi tử mình, nhưng hiện tại bọn họ đã quan hệ như vậy, nếu lời đồn này là thật, vậy mình lại thành hạng người gì!
Văn Chân tuy rằng biết mình hẳn là mau chóng đi bình ổn lời đồn này, nhưng hắn luôn luôn lựa chọn quyết đoán lại do dự, bởi vì hắn thật không dám đi đối mặt kết quả kia!
Trên lâm triều đột nhiên ra hai kiện đại sự, chọc đến tất cả mọi người có chút không yên lòng, sắc mặt Hoàng thượng lại cực kỳ khó coi, điều này làm cho toàn bộ đại điện tràn ngập một cỗ áp suất thấp, những người bình thường tấu chuyện dong dài cũng đều thu liễm, không dám nói nhảm quá nhiều, loại tác phong xúc tích này giống như một loại bệnh lây, cư nhiên thượng triều chấm dứt so với bình thường sớm rất nhiều.
Chờ đến sau khi Văn Chân tuyên bố bãi triều rời đi, Ninh Vân Tấn vội vàng đi ra đại điện, chuẩn bị chờ phụ thân đi ra sau đó nói chuyện. Nhưng hắn không đợi được Ninh Kính Hiền, Cao Khả lại không biết từ chỗ nào xông ra, nói là Thái tử cho mời.
Đi theo Cao Khả đến ngoài Càn Thanh cung, Ninh Vân Tấn liền thấy Hồng Minh đang chờ ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy hắn, Hồng Minh liền chủ động tiến lên đón, “Thanh Dương à, ngày hôm qua Phúc Kiến đưa tin, nói là chuyện cất kho có chút nghi vấn, vừa lúc chúng ta đồng thời thảo luận một chút.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe đây là lấy cớ, Hồng Minh tên này đã thật lâu không tìm mình nói qua chuyện cất kho, xem ra chính là tận lực nghĩ muốn làm nhạt ảnh hưởng của mình. Bất quá dù sao cũng là Thái tử, chung quy phải cho vài phần thể diện, cho dù vội vã đi tìm phụ thân, cũng chỉ có thể đi theo Hồng Minh đến Dục Khánh cung.
Vào Dục Khánh cung, hai người ngồi vào chỗ của mình, cung nhân sau khi dâng trà, Hồng Minh đem toàn bộ vẫy lui, cấp bách khó nhịn hỏi, “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, đều là hiểu nhau, Cô cũng liền không cùng ngươi khách sáo, phụ trước đó nói chuyện muốn kiểm toán, ngươi có biết vì điều gì mà nhắc đến không”
Ninh Vân Tấn ở trong ánh mắt tha thiết chờ mong của Hồng Minh thản nhiên nâng chén trà lên, uống một ngụm. Nhìn Hồng Minh đè nén cảm xúc ‘Nhẫn nhịn làm trọng’, lúc biểu tình có vẻ có chút nghẹn khuất, tâm tình phiền muộn của hắn chiếm được một chút giảm bớt.
Nghe nói đời sau đã từng có người nghiên cứu qua, hai người song sinh cho dù tách ra cũng sẽ có cảm ứng với nhau, thậm chí yêu thích, cử chỉ, thiên vị đều có chút chỗ tương tự, cố tình hắn cùng Hồng Minh hai đời đều hoàn toàn không có cùng một chỗ, ngược lại là nhìn thấy đối phương xui xẻo trong lòng người khác liền sảng khoái, bọn họ loại tình huống không dựa theo lẽ thường này cũng khó khác không ai hoài nghi qua hai người chính là song sinh.
Nhìn ra Hồng Minh đã có chút kiềm chế không được tính tình, hắn mới nói, “Nói thật Hoàng thượng tại sao đột nhiên nhớ ra điều này, vi thần còn thật không rõ lắm. Thái tử hẳn là cũng biết, gần đây Hoàng thượng chưa từng gọi thần đến cung Càn Thanh chứ. Bất quá vi thần cũng đưa ra một ít suy đoán, việc này chỉ sợ cùng Nhị hoàng tử đi Hồ Quảng có liên quan”
“Ngươi xác định Ngươi làm sao biết việc này lại có quan hệ với Hồng Tích” Hồng Minh truy hỏi nói.
Ninh Vân Tấn cười cười nói, “Thiên cơ bất khả lậu, vi thần cũng có chỗ phát tin ra! Nghe nói là cùng một số vấn đề của Hồ Quảng có liên quan, cho nên Hoàng thượng chẳng những phái Nhị hoàng tử đi làm khâm sai, càng yêu cầu Hộ bộ cùng Công bộ kiểm toán, chỉ sợ là muốn hai khoản song quản tề hạ (cùng tiến hành)!”
Tim Hồng Minh mãnh liệt đập một cái, hắn đem tay trong tay áo nắm chặt, lòng bàn tay cư nhiên không tự giác ra mồ hôi. Hắn co rút khóe miệng, tự giễu nói, “Đúng, cho dù phụ hoàng không nói cho nươi, ngươi cũng còn có Ninh đại nhân. Việc này cũng khôn phải cơ mật gì, với thân cận của phụ tử các ngươi không có gì giấu nhau, biết chuyện này cũng không tính là gì.”
Thấy hắn bộ dáng hứng thú rã rời, Ninh Vân Tấn nhịn không được nhướn mày, đột nhiên hiểu được đứa trẻ này tại sao lưu lạc đến mức muốn tìm mình hỏi thăm tin tức.
Hiện giờ Tả Sư Hoành qua đời, Tả Sư Bình Lâm phải có đại tang, có khă năng biết trước tin tức trung tâm lại là người hắn có thể tin nhất thoáng qua không được hai người, đây quả thật như là đi nghe ngóng, xác thật xấu hổ.
Thấy Ninh Vân Tấn đang nhìn mình, trong mắt cư nhiên phảng phất có một ít thương tiếc, Hồng Minh lại cảm thấy nén giận trong lòng. Cuối cùng tính tình hắn hiện tại so với còn bé thu liễm hơn nhiều, càng biết mình không thể cùng Ninh Vân Tấn nháo ầm ĩ, hắn đành phải nói sang chuyện khác nói, “Ngươi nói phụ hoàng gần đây không tìm ngươi, chẳng lẽ quan hệ của ngươi cùng phụ hoàng xảy ra vấn đề gì”
“Chuyện này không nhọc Thái tử điện hạ ngài hao tâm tổn trí!” Ninh Vân Tấn kéo ra một tia tươi cười, đem lời không khách khí mà ném lại, bất quá trong lòng cũng đang kinh ngạc, mấy ngày trước Thanh Minh sau khi về cung Văn Chân cho dù bận đi nữa cũng sẽ tới chỗ mình chuyển một vòng, nhưng sau đó số lần tới lại càng ngày càng ít, tính qua ngoại trừ công vụ thường ngày, hẳn là có năm sáu ngày không có vào tối đến gặp qua hắn!
Ninh Vân Tấn cũng không phải nữ tử, lại càng không phải những phi tử trong cung phải đợi Văn Chân đến sủng hạnh, càng không có suy nghĩ lãng mạn một ngày không thấy như cách tam thu gì đó. Văn Chân không lại đây hắn sinh hoạt cũng là như cũ, nếu không phải Thái tử nhắc tới, hắn còn thật không kịp phản ứng cỗ quái dị của Văn Chân!
Hồng Minh thấy biểu tình ngây ngô của hắn, có chút thương hại mà liếc hắn một cái, do dự một chút, quyết định vẫn là bán cho Ninh Vân Tấn. Ngón tay hắn ở trên mặt bàn gõ gõ, ý đồ khiến cho Ninh Vân Tấn chú ý.
“Có một tin tức, Cô cũng không biết có nên cùng ngươi nói hay không, chung quy cảm thấy do Cô nói ra tựa hồ không ổn, có lẽ cần phải chờ Ninh đại nhân hoặc là phụ hoàng tự mình nói cho ngươi biết!”
Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động, vội vàng hỏi, “Thái tử mời nói.”
“Hiện giờ trong kinh không biết từ chỗ nào đồn, nói ngươi có khả năng là Đại hoàng tử đã chết.” Hồng Minh khinh thường mà nói, “Đại hoàng tử cùng Cô chính là song tử, ngươi nói hai người chúng ta chỗ nào giống nhau Bất quá phụ hoàng chỉ sợ là vì tin này đau đầu!”
Mẹ nó! Nếu không phải định lực tốt, Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy lên. Không quản lời đồn truyền bá là xuất từ mục đích gì, vì có thể tiêu trừ ảnh hưởng, Văn Chân khẳng định sẽ phải làm một việc.
“Đa tạ Thái tử điện hạ báo cho vi thần tin này.” Hắn vội vàng đứng dậy, “Nếu không còn việc gì, vi thần liền cáo lui trước.”
Thấy hắn bộ dáng lo lắng, trong lòng Hồng Minh thoải mái hơn, phất phất tay, “Ngươi đã có việc gấp trước đi đi! Cô đề nghị ngươi tốt nhất là tìm Ninh đại nhân hảo hảo nói chuyện.”
Ra Dục Khánh cung, Ninh Vân Tấn do dự một chút, việc này cũng không biết truyền lưu đã bao lâu, hắn thật sự lo lắng có biến, liền chuẩn bị trực tiếp đến nha môn Bộ binh tìm phụ thân.
Hắn mới xuất cung liền nhìn thấy chỗ xe ngựa, Phúc Mãn đang sốt ruột đứng ở trước xe ngựa mình đi tới đi lui, trên ót cư nhiên ra một đầu mồ hôi.
Sau khi thấy Ninh Vân Tấn, hắn vội vàng tiến lên đột nhiên kéo giữ một phen, “Nhị thiếu gia, lão gia nói, để ngài vừa ra cung trở về phủ một chuyến, lão gia có việc gấp tìm ngươi! Lão gia vừa mới bị Hoàng thượng tuyên đi Càn Thanh cung, hắn nói cho ngươi chờ lâu một lát!”
Hành động này của hắn thật sự xem như vượt quá! Nhưng Ninh Vân Tấn lại nhận thấy sau khi Phúc Mãn buông tay, lòng bàn tay mình nhiều ra một thứ.
Ninh Vân Tấn không động thanh sắc mà gật đầu, vừa mới chuẩn bị lên xe, thì nhìn thấy một thị vệ hướng bên này chạy nhanh tới, miệng còn hô, “Ninh đại nhân, xin dừng bước!”
Nhìn tư thế này chính là hướng mình tới, Ninh Vân Tấn đành phải lại xuống xe.
Thị vệ kia thở hồng hộc mà nói, “Ninh đại nhân, Hoàng thượng tuyên ngài đi diện thánh.” Hắn thở mạnh nói, “May mắn ở đây lưu ngài lại, nếu không phải đồng nghiệp Dục Khánh cung chỉ điểm, còn phải gây sức ép một phen, Hoàng thượng chính là nói, phải nhanh một chút.”
“Vị đại nhân vất vả.” Ninh Vân Tấn đối với hắn cười cười, giải thích, “Ngài xem, ta vừa mới ở chỗ Thái tử điện hạ uống một bụng nước, nếu không chờ ta thay y phục một chút, rồi đi”
Ai cũng biết sau khi diện thánh ai có ba gấp gì đó thì không tiện giải quyết, thị vệ hiểu mà nói, “Được, vậy cần phải nhanh lên.”
Dựa vào nước tiểu trốn tránh, Ninh Vân Tấn đem đồ Phúc Mãn nhét ở trong lòng bàn tay mình lấy ra, bên trong là một mảnh giấy dầu bọc lấy một viên thuốc màu đỏ, mặt trên còn dùng móng tay viết chữ nhỏ —— trước khi diện thánh, ăn.
Ninh Vân Tấn đem viên thuốc kia đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cảm giác bên trong dường như có chút mùi máu tươi. Tuy rằng không biết đây là thứ gì, nhưng chữ viết này cũng là phụ thân, ôm tín nhiệm với Ninh Kính Hiền, hắn há mồm đem viên kia nuốt xuống, lại đem giấy vò thành bột, rắc vào trong thùng, hủy thi diệt tích đến không có khả năng phục hồi như cũ!
Một đường không nói gì đi theo thị vệ kia đến cung Càn Thanh, Ninh Vân Tấn phát hiện nơi này cư nhiên không có những thần tử bình thường, điều này chứng minh Văn Chân không chọn bài tử của bất luận kẻ nào, rõ ràng là thanh lọc trận thế.
Vào trong điện, bên trong đã có người ở. Ngoại trừ Văn Chân ngồi ở trên đầu, dưới hắn còn ngồi một tiểu lão đầu đang nhắm mắt dưỡng thần, mà phụ thân thì quỳ gối trong điện, nhìn đoán không ra thần sắc.
Tiểu lão đầu kia là Âu Hầu Hòa Ninh, xem như là họ hàng xa của lão sư Âu Hầu, Ninh Vân Tấn cùng hắn cũng có duyên vài lần, biết hắn hiện giờ là người coi miếu của tông miếu, quản lý toàn bộ huyết mạch giả. Thân là tông bá chức vị thanh quý nhất, hắn ở trong tộc cũng là một người có uy tín.
Ninh Vân Tấn đón tầm mắt sâu tối của Văn Chân, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong điện, rõ ràng lưu loát mà quỳ gối bên người Ninh Kính Hiền, cho Văn Chân hành lễ.
Văn Chân liếc nhìn hắn, nhưng cũng không hô bình thân, ngược lại đem tầm mắt đặt ở trên người Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành, vừa rồi ngươi chỉ trời phát thệ Thanh Dương là Nhị công tử Ninh gia, hiện giờ có đại tông bá làm chứng, Thanh Dương cũng ở nơi này, vậy lấy máu nhận thân đi!”
Lời của hắn vừa rơi ra, Lý Đức Minh dùng khay nâng một cái bát gốm xanh đi đến giữa điện, chất lỏng trong suốt bên trong dưới ánh mặt trời lóe lân quang.
Ninh Vân Tấn lơ ngơ, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn phía Văn Chân, không lầm chứ, cư nhiên lấy máu nhận thân, mình vẫn cái gì cũng chưa làm chuẩn bị đâu!
Chương 138
Ninh Vân Tấn nhìn Văn Chân, nói thẳng nói, “Ta chính là nhi tử của phụ thân, dựa vào cái gì phải lấy máu nhận thân!”
Văn Chân cũng không trả lời lời của hắn, mà là nhìn phía Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành, ngươi trước hãy bình thân! Việc này phải nói như thế nào ngươi tự mình quyết định!”
Ninh Kính Hiền đứng lên, xoa xoa đầu Ninh Vân Tấn nói, “Thanh Dương nghe lời.”
Ninh Vân Tấn cắn cắn môi dưới, không chút khách khí mà trước trừng mắt liếc Văn Chân một cái, sau đó mới nói với Ninh Kính Hiền, “Phụ thân…Hừ, các ngươi muốn nghiệm thì nghiệm đi! Ta tin mình là Nhị công tử Ninh gia.”
Hắn phen này cố làm ra vẻ ngược lại đem khó chịu và khiếp sợ đều biểu hiện ra, hơn nữa không hề sơ hở, cư nhiên đem bốn lão cáo già trong điện đều lừa gạt, có ít nhất hai người đối với hắn cảm thấy áy náy.
Lý Đức Minh khó xử đứng ở giữa, quả thật là tiến thối lưỡng nan, khiến hắn hộc máu là, hắn vẫn luôn lo lắng, vạn nhất thật sự kiểm tra Ninh Vân Tấn là Đại hoàng tử, mình cũng đừng bị Hoàng thượng giận mà diệt khẩu —— hai người kia cũng đã quan hệ như vậy, làm sao lại đột nhiên xuất hiện bước ngoặt như vậy.
Ninh Kính Hiền biết lúc này là nhiều lời nhiều sai, hắn vỗ vỗ vai Ninh Vân Tấn, sau đó bước đến trước người Lý Đức Minh, dùng một dao nhỏ trên khay đè lên ngón tay trái rạch một đường dấu vết.
Một giọt máu rơi vào trong chất lỏng trong suốt, dần dần tan ra.
Ninh Vân Tấn liếc mắt một cái, ý định tìm tra nói, “Phụ thân chính là người thường, hai người chúng ta máu vốn dã là không thể cùng dung, nghiệm gì hay nhỉ.”
“Ha ha.” Trong đại điện yên lặng đột nhiên xuất hiện một tiếng cười khẽ, có vẻ phá lệ rõ ràng. Trong không khí ngưng đọng còn dám phát ra tiếng cười, tất nhiên chỉ có Âu Hầu Hòa Ninh. Hắn mở mắt, cười tủm tỉm mà nhìn Ninh Vân Tấn, “Tiểu tử liền đừng biết rõ còn hỏi, lão hủ không tin ngươi lại không biết tông miếu đều có mánh khóe giám định.”
Ninh Vân Tấn khó chịu mà quyệt miệng, ngược lại khiến Văn Chân cùng Ninh Kính Hiền dở khóc dở cười. Nhưng là nghĩ lại suy nghĩ, Ninh Vân Tấn nguyên bản sinh sống ở Ninh gia đến thoải thoải mái mái, lại đột nhiên có người nói hắn không phải hài tử Ninh gia, còn muốn làm ra chuyện lấy máu nhận thân, đổi là ai cũng trong lòng không thoải mái.
Ninh Vân Tấn cũng biết việc này mình là vô lại không được, tuy rằng oán giận một phen, vẫn là đi lên trước, dùng phương pháp đồng dạng nhỏ một giọt máu trong bát.
Giọt máu hắn sau khi vào trong bát, ngưng mà không tan, nhưng cũng dần dần cùng máu Ninh Kính Hiền dung hợp vào nhau.
Ninh Vân Tấn tuy rằng không biết phụ thân rốt cuộc làm gì, nhưng kết quả như vậy lại làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra.
Cùng hắn có biểu tình đồng dạng lại là Văn Chân, hắn nhìn Ninh Kính Hiền vô cùng trấn định gật đầu, “Nếu kết quả đã ra, về chuyện lời đồn kia Dịch Thành hãy không cần lo lắng, trẫm sẽ giải quyết tốt hậu quả. Hừ, trẫm ngược lại muốn xem đến tột cùng là ai thao túng sau lưng!”
Ninh Kính Hiền vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói, “Hoàng thượng thánh minh.”
Ninh Vân Tấn trộm liếc Văn Chân một cái, hắn chung quy cảm thấy như vậy đã dễ tin kết quả này một chút cũng không giống như là tác phong của người này.
Bất quá lúc này Văn Chân lại nói, “Các ngươi lui xuống trước đi!”
Có những người khác Ninh Vân Tấn cũng không tiện vượt quá, đành phải ngoan ngoãn theo Ninh Kính Hiền cùng quỳ an.
Chờ hai người bọn họ rời khỏi đại điện, Văn Chân lúc này mới nhìn phía Âu Hầu Hòa Ninh nói, “ Đại tông bá, hiện giờ đã có kết quả, bên tông thất thì phải phiền toái ngươi ra lời để cho bọn họ không nên nói lời lung tung nữa.”
“Giúp Hoàng thượng làm chút việc nhỏ như vậy tất nhiên là chỉ là nhấc tay chi lao.” Âu Hầu Hòa Ninh cười cười nói, “Nhưng mà lão hủ không thể nghĩ được Hoàng thượng cư nhiên đơn giản như vậy để cho Ninh đại nhân qua cửa. Thứ đó tuy rằng người biết cực ít, nhưng cũng không phải không có phối phương chảy ra ngoài. Lão hủ nguyên bản còn nghĩ rằng ngài sẽ tự mình cùng tiểu Ninh đại nhân nghiệm máu một lần.”
“Ngụy Huyết đan sao” Văn Chân không động thanh sắc, tự nhiên mười phần mà nói, “Trẫm tất nhiên biết, nhưng người biết thứ này cũng không nhiều, cho dù có lộ phối phương ra ngoài cũng chỉ có thể trong tay năm thế gia vọng tộc, Ninh gia cũng không có truyền thừa lâu như vậy.”
Hắn dừng một chút, lại giống như tự nói nói, “Sau khi chuyện lời đồn này rỉ ra, Dịch Thành cũng không cùng Thanh Dương bí mật thương nghị qua gì, ngoại trừ nha môn chạm mặt mấy lần, không một mình nói qua gì đó, làm sao có vấn đề gì.”
“Hoàng thượng nếu chỉ nghĩ muốn kết quả này, vậy cứ tiếp tục lừa mình dối người đi!” Âu Hầu Hòa Ninh đứng lên, sắc mặt tự nhiên mà nói, “Lão hủ đây cáo từ.”
Âu Hầu Hòa Ninh sau khi rời khỏi, Lý Đức Minh bị không khí lặng ngắt như tờ trong đại điện biến thành khó chịu mười phần, hắn lui đến góc tường trộm liếc Văn Chân một cái, chậc, sắc mặt kia quả thật đen đến như đáy nồi, hắn nhất thời ngay cả hô hấp cũng chậm lại hai phần.
Bên này tâm tình cùng suy nghĩ của Văn Chân Ninh Vân Tấn tất nhiên không thể biết rõ, sau khi đi theo Ninh Kính Hiền rời cung Càn Thanh, hắn liền kéo kéo tay áo Ninh Kính Hiền, nhỏ giọng nói, “Phụ thân, chúng ta về phủ sao”
Ninh Kính Hiền nhìn bộ dáng nhu thuận của hắn, biết hài tử này trong lòng đang thấp thỏm. Nghĩ đến năm đó đem hài tử này một đống nho nhỏ kia ôm về phủ, thậm chí ngay cả môi cũng hiện đen, hoàng cung dốc lòng điều dưỡng cũng bị Thái y phán tử hình, nguyên bản còn tưởng rằng nuôi không sống có khả năng nuôi không sống được. Nhưng mà lại không nghĩ rằng hài tử này chẳng những chịu đựng được, còn càng ngày càng xuất sắc, đã phong hoa tuyệt đại đến không có bất luận kẻ nào có thể cản được phong thái của hắn.
Bình tĩnh mà xem xét, năm đó lại nhất thời xúc động đem hài tử này giấu đi, mặc dù có một tia đồng tình, nhưng nguyên nhân chính là vì muốn trấn an Tĩnh Tuệ sắp qua đời, không muốn để cho nàng mang theo tâm tình tiếc nuối rời đi. Mà lại làm như vậy lại là khẳng định hài tử này sẽ không sống đến lớn, vậy thì căn bản không cần lo lắng Hoàng thượng sẽ phát hiện.
Hiện giờ muốn hỏi trong lòng hắn có lo lắng hay không, đó là không thể nghi ngờ, một khi chuyện mình giấu riêng Hoàng tử bại lộ, vậy đối với toàn bộ Ninh gia đều là tai ương ngập đầu, nói hắn làm sao có thể không sợ hãi không lo lắng.
Nhưng mà kỳ lạ trong lòng Ninh Kính Hiền lại không có một tia hối hận, dù sao là hài tử nuôi nhiều năm như vậy, nhìn biểu tình bất an này của hắn khiến trong lòng Ninh Kính Hiền mềm nhũn. Hắn vỗ vỗ bả vai Ninh Vân Tấn nói, “Trước làm việc đi! Chờ rời nha môn sau khi về phủ cùng dùng bữa, người một nhà chúng ta đã lâu không cùng nhau tụ hội.”
Ninh Vân Tấn ánh mắt lóe lóe, gật đầu thật mạnh, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng Ninh Kính Hiền, mới thở dài lập tức xuất cung trước đến nha môn Công bộ.
Bữa tối Ninh phủ tất nhiên hòa thuận mười phần, vui mừng là lão thái thái, sau khi qua năm, trong nhà lập tức thiếu bốn người, thật là khiến lão nhân cảm thấy tịch mịch, đặc biệt sau khi Ninh Vân Tấn rời khỏi, bà cảm thấy buồn.
Tuy rằng hiện giờ có chắt trai vờn quanh dưới gối, nhưng Mục Đồng Nhi bình thường phải xen vào sự vụ trong phủ, có thể cùng bà nói chuyện thời gian không nhiều lắm. Tiểu bối có thể vẫn luôn không chê phiền cũng không sợ mình cũng chỉ có Ninh Vân Tấn, việc này nói lão nhân làm sao không nhớ nhung hắn.
Đều người một nhà, hơn nữa hiện Ninh phủ ít người, cũng sẽ không có đem nữ quyến phân bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, thật sự là vui vẻ vẻ.
Ninh Kính Hiền không hướng hắn giải thích chuyện viên thuốc kia, Ninh Vân Tấn cũng liền thức thời mười phần không hỏi.
Khi Ninh Vân Tấn phải rời Ninh phủ, Ninh Kính Hiền một đường đem hắn đưa đến trước xe ngựa, thẳng đến khi hắn muốn lên xe mới dùng giọng điệu khẳng định mười phần nói, “Tiểu nhị không nên suy nghĩ nhiều, lời đồn kia chẳng qua là lời đồn mà thôi. Con chính là con ta, không thể nghi ngờ.” Dừng một chút, hắn lại bỏ thêm một câu, “Nếu con có suy nghĩ khác…Ai…”
Ninh Vân Tấn kinh ngạc mà nhìn hắn, khẳng định mà nói, “Phụ thân yên tâm, con vĩnh viễn là Nhị công tử của Ninh phủ.”
Không phải Nhị công tử của Ninh phủ, mà là con của hắn! Kỳ thật phép ẩn dụ như vậy, đã là một loại nhắc nhở. Ninh Vân Tấn không tin phụ thân sẽ thấy mình nghe không hiểu, hẳn là chỉ là lo lắng Văn Chân mà thôi. Dù sao hôm nay tuy rằng lừa dối qua cửa, nhưng phụ thân cũng biết rõ con người Văn Chân, ám chỉ như vậy, nhưng là khiến bản thân làm trong lòng có căn nguyên.
Cáo biệt phụ thân, Ninh Vân Tấn khi rời phủ đã muộn, hoàn hảo trong cung quên khóa lối vào cung trước, vội vàng chạy về chỗ ở.
Hiện giờ gần tháng sáu, thời tiết đã có chút nóng, đầu năm nay bất luận nam nữ đều phải trùm nghiêm nghiêm kín kín. Đầu tiên là một thân quan phục trùm đến kín không kẽ hở, đổi thường phục tuy rằng nhẹ mỏng hơn chút, nhưng vẫn oi đến hoảng, Ninh Vân Tấn bên ngoài chạy một ngày, ra không ít mồ hôi, liền phân phó người chuẩn bị nước.
Vẫy lui cung nhân, hắn thư thư giãn giãn ngâm trong nước ấm, chỉ cảm thấy cả người được ngâm như nhũn ra, bị hơi nước khí trời hấp hơi có chút mệt mỏi muốn ngủ.
Khi hắn đã thoải mái đến thiếu chút nữa ngủ mất, Ninh Vân Tấn đột nhiên nghe thấy có người nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra, hắn lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, miệng quát, “Ai”
“Ngươi ngược lại là người khoán đạt.” Văn Chân nâng bước sải tiến vào, đầu tiên là xoay người đóng chặt cửa, lúc này mới đi đến bên cạnh thùng tắm.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ăn không nuốt xuống được, ngủ không thể yên.”
“Hóa ra là Hoàng thượng lão nhân gia ngài à! Thứ thần hiện giờ thân không tấc vải, thật là không có biện pháp cho ngươi thỉnh an.” Ninh Vân Tấn vừa thấy hắn, liền tựa đầu xoay về, hắn quay lưng tâm không để ý đùa nước nói.
“Ngươi đang muốn chọc giận ta sao” Văn Chân vươn tay cầm qua một cái gáo nước, vừa xối nước cho hắn, vừa cười khổ nói, “Chẳng lẽ là vì chuyện trước đó oán ta”
“Nào dám chứ!” Ninh Vân Tấn liếc mắt nhìn hắn, híp nửa mắt không nhìn hắn nữa, “Hoàng thượng không phải hoài nghi thần là nhi tử của ngươi, nghĩ muốn cùng thần giữ một khoảng cách sao, tại sao có thể chạy tới nhìn ta tắm rửa.”
“Còn nói không giận, xem lời này của ngươi.” Văn Chân cúi đầu trên gương mặt hắn hôn một cái, “Bất quá ta thật cao hứng, mấy ngày nay không tới tìm ngươi, còn tưởng rằng ngươi căn bản không nhớ, thậm chí cảm thấy thoải mái nếu ta không tới tìm ngươi. Hiện ta mới biết hóa ra trong lòng ngươi chung quy là nhớ ta.”
Việc này thật đúng là một hiểu lầm tốt đẹp!
Ninh Vân Tấn nào dám thẳng thắn nói nếu không phải hôm nay Thái tử nhắc nhở mình, mình quả thật hoàn toàn không để ý việc này, một mình trải qua tiêu dao.
Bất quá có một loại người chính là cho dù tai vạ đến nơi, cũng không thể nào để trong lòng, thậm chí còn muốn tìm đường chết trêu chọc vài cái, cố tình Ninh Vân Tấn chính là người như vậy.
Hắn tìm đường chết mười phần mà đã biết còn cố nhắc, “Lời đồn nói ta là Đại hoàng tử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra Nếu không phải hôm nay Thái tử nói cho ta biết, ta còn vẫn cứ bị giấu trong bình.”
Dừng một chút, không đợi Văn Chân kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục hỏi, “Còn có, mắc gì ta phải ăn nuốt không xuống, cho dù là miêu nị gì đó cũng là đại nhân ngươi làm ra chuyện tốt, theo ta có quan hệ gì. May mắn hôm nay kết quả không tồi, nếu ta thật sự là Đại hoàng tử gì đó, cũng đừng tưởng ta sẽ nhận ngươi, dựa vào cái gì các ngươi nói muốn nhận thân thì nhận.”
Văn Chân bị bực đến không nhẹ, bất quá hắn cũng biết khi Ninh Vân Tấn không cùng mình khách khí, mới là chân chính đem mình làm người thân thiết, mà không phải Hoàng thượng cao cao tại thượng. Hắn đành phải lời đẹp mà giải thích, “Lời đồn kia vốn là truyền lưu ra từ Tả Sư gia, nhưng cụ thể là ai vẫn chưa điều tra ra. Lời đồn như vậy đối với Tả Sư gia cùng Hồng Minh không có chút chỗ tốt nào, ta đoán sau lưng hẳn là còn có người, mấy ngày nay ta không tới chỗ ngươi, chính là bận tra chuyện này.”
Hắn nói xong, do dự một chút, thử thăm dò hỏi, “Ngươi chẳng lẽ không muốn làm Hoàng tử sao”
“Xí.” Ninh Vân Tấn không chút khách khí mà cười lạnh nói, “Đích trưởng tử địa vị xấu hổ kia có cái gì tốt, ngoại trừ bị người oán hận, không được nửa điểm chỗ tốt, chỗ nào so được ta hiện làm Nhị thiếu gia Ninh gia, hiện nếu thật nhảy ra một Đại hoàng tử, phải làm sao cùng thiên hạ công đạo. Hơn nữa chuyện của hai chúng ta, ngươi phải làm thế nào, hiện cũng không phải chỉ có một hai người biết gian tình của hai chúng ta.”
Hắn nằm bò trên thùng tắm tiếp tục dùng hai tay chống cằm, nhả lời trào phúng nói, “Ngươi nên may mắn ta thật sự là nhi tử của phụ thân, bằng không ngươi chính là phải gánh tiếng tăm ngủ với thân nhi tử. À, bất quá ngươi bịa đặt kia thật là tội đáng chết vạn lần, chờ ngươi tìm được người sau màn, nhất định phải để cho ta đá hai cước.”
“Ngươi có thể nói dễ nghe một chút hay không, đường đường một Ninh tam Nguyên, nói chuyện thô tục như vậy. Lại nói chúng ta cũng có không ít gian tình, rõ ràng là ngươi tự mình không nguyện ý công khai, ngươi cho là trẫm thích muốn lén lút như vậy mới có thể cùng ngươi gặp mặt sao”
Văn Chân bị hắn biết thành dở khóc dở cười, bất quá Ninh Vân Tấn lần này nói lại làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết mình đúng là lừa mình dối người, biết rất rõ hôm nay lấy máu nhận thân mười thì có tám chín có vấn đề, lại vẫn không dám chân chính đi xác định, vì hắn thật không dám đối mặt với hậu quả kia.
Nếu Ninh Vân Tấn thật sự là Đại hoàng tử, vậy đầu tiên mình liền phải đối mặt chính là phải làm sao giải quyết vấn đề thêm ra một Đích trưởng tử, tiếp theo nếu Ninh Vân Tấn thật sự là con mình, vậy với hắn chính mình lấy tình cảm gì để đối mắt, đừng nói khi đó mình chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
Hắn nói không rõ việc này đối với mình mà nói khó có thể tiếp thu, chỉ có thể chấp nhận kết quả này!
Ninh Vân Tấn liếc mắt một cái đã nhìn ra ngọn nguồn rối rắm của hắn, tiếp tục đã biết còn nhắc, tò mò hỏi, “Trước không đề cập tới chuyện lời đồn này, ngươi vẫn luôn nói thích ta, vậy nếu có một ngày muốn ngươi giữa thiên hạ với ta, hoặc là nói muốn ngươi giữa Thái tử và ta hai chọn một mà thôi ngươi muốn làm như thế nào”
Văn Chân bị hắn hỏi đến mờ mịt, miệng đóng mở mấy lần, rất muốn nói mình khẳng định sẽ lựa chọn hắn. Nhưng nhìn thấy con ngươi trong suốt đến giống như có thể thấy rõ hết thảy của hắn, lại một chữ cũng nói không nên lời.
Nhìn vẻ mặt biểu tình rối rắm của hắn, Ninh Vân Tấn cảm thấy mình thật sự là rất xấu xa! Biết rõ nam nhân sợ sẽ là bị người hỏi loại chuyện vợ và mẹ cùng rơi vào trong nước, đề hỏi muốn cứu ai trước, cố tình còn đã biết rõ còn hỏi.
Chờ nhìn đủ Văn Chân rối rắm, hắn cũng lười chờ đáp án nữa, thấy nước có chút lạnh, liền đứng dậy ra thùng tắm, cầm lấy khăn tắm chà lau.
Hắn bộ dáng lõa lồ thản nhiên phơi phới trước mắt mình khiến Văn Chân nhẹ thở ra, trong lòng hiểu được Ninh Vân Tấn đây là dùng hành động tỏ vẻ không hề nghi không hề tin lời đồn kia, cũng không đem mình trở thành phụ thân, mà là tình nhân. Nếu không Văn Chân thật không tin khi có người biết mình có khả năng là Đích trưởng tử của Hoàng đế, về sau có kế tục tranh ngôi báu thiên hạ lại không có chút tâm động!
Văn Chân trầm mặc không nói là tiến lên, cầm lấy khăn tắm giúp hắn lau phía sau lưng, Ninh Vân Tấn nhìn không thấy thần sắc tấm tức của hắn, hứng một giọt nước, bắn đến ấn đường của hắn.
“Được rồi, đừng nghĩ. Ta nói giỡn. Như ta kiểu người thông minh đệ nhất thiên hạ này cũng sẽ không làm cho mình suy sút đến mức độ để cho ngươi làm ra lựa chọn này. Rất ngu xuẩn có được không!”
Cái gọi là người không thể quá cứng nhắc chính là như vậy, Ninh Vân Tấn tất nhiên không biết hắn thật đã sắp lật thuyền trong mương.
Nhưng khuyên giải an ủi này của hắn lại làm cho Văn Chân nhẹ nhàng thở ra, đem người một phen ôm lên, “Ngươi hiện là càng ngày càng bướng bỉnh.”
“Có hay không yêu ta hơn.” Ninh Vân Tấn ôm cổ của hắn, bên tai hắn ái muội thổi hơi nói, “Ngươi nói nếu lần sau lại ở trên giường đột nhiên kiêu một tiếng phụ hoàng, ngươi có thể hay không bị dọa đến không đứng.”
Văn Chân vừa nghe lời này sắc mặt nhất thời đen, trên mông hắn vỗ một cái, “Ngươi hiện có thể thử xem.”
Hai người đã có một đoạn thời gian không có hảo hảo làm qua, một hồi khiêu khích lẫn nhau như thế, nhịn không được đều nổi lên động tình. Thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này nếu lại không làm chút gì đó, đó mới là không bình thường.
Văn Chân một đường ôm hắn tránh đi thủ vệ của đầu viện, trực tiếp vào phòng Ninh Vân Tấn. Cũng có lẽ là bởi vì do liên quan đến lời đồn, một đêm này hai người làm đến vô cùng kịch liệt, khi Văn Chân tiến vào thân thể mình ở chỗ sâu, Ninh Vân Tấn nhịn không được tâm nhãn xấu xa mà thật sự hô một tiếng “Phụ hoàng”.
Việc này vốn chính là một khối tâm bệnh của Văn Chân, lại vừa vặn là đến lúc cực lạc, hắn nào còn chịu được kích thích như vậy, nhất thời tiết ra như rót, hơn nữa cho dù bị Ninh Vân Tấn lần thứ hai khiêu khích cũng nhấc không nổi hứng thú.
Khi hắn đen mặt rời đi, Ninh Vân Tấn lạc quan nghĩ, vạn nhất người nào đó thật là phải có bóng ma tâm lý từ đó không đứng, nói không chừng mình có thể xoay người.
Sau khi lấy máu nhận thân, lời đồn vì có đại tông bá nói ra, dần dần bình ổn xuống. Mà thân là ba đương sự, lại nhất trí bảo trì trầm mặc.
Ninh Vân Tấn cảm thấy tình huống như vậy rất có ý tứ, nhất là phụ thân cùng Văn Chân ngẫu nhiên lộ ra biểu tình rối rắm, thật là chơi vui chết được. Đặc biệt hiện hai bên đều cảm thấy hình như thua thiệt mình, đối với mình tốt gấp bội, hắn chỉ có thể bình tĩnh xin vui lòng nhận lấy.
Duy nhất đáng tiếc là phụ thân vì lời đồn đánh mất cơ hội nhập Các, bất quá may hắn còn trẻ, chung quy có thể chịu đựng ngẩng đầu.
Ngày đó sau khi lâm triều, Ninh Vân Tấn đã đem chiết tử mình sớm chuẩn bị tốt dâng lên. Chiết tử của hắn luôn luôn làm cho người chú ý, thấy hắn cư nhiên có được gọi là máy hơi nước có thể vượt qua sức nước, hơn nữa có thể khiến cho toàn bộ xưởng may không cần lại dựa vào sức nước, đồng thời chịu đựng được kỳ nước lên ảnh hưởng sản xuất, đều cảm thấy vô cùng có hứng thú.
Ngày hôm sau nhóm Các lão để hắn đem mô hình máy hơi nước đưa đến nam thư phòng khiến cho bọn họ hiếm lạ nhìn, mặc dù là máy thu nhỏ, nhưng vừa nhìn thấy vật kia quay nhanh vận chuyển bánh xe, mọi người liền nhịn không được trước mắt sáng ngời.
Bọn họ những người này mặc dù không hiểu sản xuất, nhưng không phải người lộ ra mắt cạn, lập tức thấy được chỗ tốt thứ này mang đến. Nếu như nói thứ này quả thật có thể dùng cho khai thác mỏ và nghiệp dệt, một này này gia tăng sản lượng cho triều đình chỉ sợ khả quan mười phần, đó đều là bạc đó!
Văn Chân đã sớm ở chỗ Ninh Vân Tấn nhìn thấy máy hơi nước này, quả thật là yêu thích không buông tay, nếu không phải sợ bị Ninh Vân Tấn phun tào cùng con mình tranh giành, hắn còn thật muốn Ninh Vân Tấn trước làm cho mình một bộ.
Phải biết từ sau khi năm đó cải tiến phương pháp rèn sắt, Văn Chân liền vẫn luôn nghĩ muốn mở rộng quy mô đào quặng, nhưng mà vẻn vẹn chỉ trông vào nhân công, chỉ là lấy ra mạch nước ngầm đã phải hao tốn không ít công phu, có máy này, vậy đem tốc độ gia tăng không ít.
Quặng mỏ nhiều liền có ý nghĩa sắt nhiều, có thể tạo ra dụng cụ sắt cũng liền nhiều, nếu có thể lần sau trước khi cùng Đại Thương khai chiến, trữ hàng chế tạo một đám trang bị đại pháo, nói không chừng có thể trực tiếp tiêu diệt sạch cái tai họa ngầm này.
Trên chuyện này, sau khi Văn Chân trưng cầu ý kiến Ninh Vân Tấn, quyết định áp dụng do Công bộ ra mặt, cùng người phát minh máy hơi nước hợp tác hình thức xây dựng một xưởng máy móc, chuyên môn bán máy hơi nước áp dụng cho khai thác mỏ và xưởng vải.
Cái gọi là người phát minh máy hơi nước kỳ thật cũng xem như là Ninh Vân Tấn, Văn Chân tất nhiên rõ ràng mười phần điểm này, vô luận từ phương diện nào hắn cũng nguyện ý cho Ninh Vân tấn một ít lợi ích thực tế, cho nên cũng không tiếp thu nội các nhắc tới đem kỹ thuật thu lấy để triều đình thực hiện.
Một cái gõ nhịp này của hắn, nội các tất nhiên cũng không tiện nhiều lời, vì thế xí nghiệp quốc doanh thứ hai của Đại Hạ liền sinh ra!