Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 109: Chương 109




Jade: Chuẩn bị chiến tranh lạnh. Và còn lạnh dài dài…

E&B: Jade

Chương 141

Kỳ quái chính là buổi tối Văn Chân cũng không đến chỗ mình, Ninh Vân Tấn phỏng chừng lần này phạm vi ảnh hưởng khẳng định rất rộng, nói không chừng so với trong trí nhớ của mình lần đó người ngã vào càng nhiều, cho nên người nào đó buồn bực đến độ ngồi ở trong tẩm cung phát sầu rồi.

Tuy rằng trong đó có mình động tay động chân, nhưng hắn lại không có thấy phần danh sách kia. Trong lòng Ninh Vân Tấn hiếu kỳ mười phần, nhưng mà lại không muốn ban đêm xông vào Càn Thanh cung bị người xem thành thích khách mà bắt, đành phải rửa ráy rồi ngủ.

Ngày hôm sau là đại tảo triều, khi Văn Chân nói xong, “Có việc thượng tấu, vô sự bãi triều.”, Hồng Tích đứng ở hàng hoàng tử tôn thất liền ngẩng đầu cao cao, khí phách phấn chấn vuốt tay áo, rập người xuống đất, “Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu.”

Văn Chân hơi hơi vuốt cằm, “Duyệt.”

“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần nhận sâu hoàng ân, làm khâm sai phụng chỉ đến trước vùng Hồ Nam Hồ Bắc ngầm hỏi, cư nhiên ngoài ý muốn phát hiện một cọc kinh sợ tham ô rối kỉ cương phải điều tra.”

Hồng Tích giọng nói đanh thép mà nói, trên khuôn mặt nhỏ là nghiêm túc nói không nên lời, “Trải qua kiểm chứng của nhi thần, Hồ Quảng trên từ Tổng đốc, dưới đến tri huyện gắn liền một thể, nói dối báo nặng tình hình thiên tai lũ lụt, lừa gạt ngân lương triều đình giúp nạn thiên tai, tham ô tu sửa thủy lợi. Càng có người địa phương riêng biệt, đem ân chỉ mở quyên nạp của Hoàng thượng, từ thu lương sửa thành trực tiếp thu bạc, kiếm lấy giá chênh lệch trong đó. Hành vi này, tru tâm này, quả thật là tội ác tày trời!”

Văn Chân sắc mặt xanh mét, hắn tất nhiên sớm biết nội dung chiết tử, nhưng vừa nghe đến việc này khó trách khỏi giận run cả người. Hắn lạnh lùng mà nói, “Ngươi đã tra ra người phạm tội, vậy hãy đem tên đọc ra, để tất cả mọi người nghe một chút những người to gan lớn mật là ai.”

Hồng Tích vẻ mặt khó xử liếc mắt nhìn Hồng Minh đứng bên trái Hồng mình, hàm nghĩa này quả thật là không cần nói cũng biết.

Văn Chân hừ một tiếng nói, “Hay là còn có tên ai là nhắc không được”

Hồng Minh không chút hoang mang mà tiến lên một bước, cao giọng nói, “Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu.”

“Chuẩn.” Văn Chân ngược lại hiếu kỳ hắn muốn ứng đối như thế nào.

Hồng Minh từ trong tay áo lấy ra một quyển chiết tử nâng cao qua đỉnh đầu, cất cao giọng nói, “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Hoàng đệ cảm thấy khó xử, là lo lắng trong đó có đề cập đến Tổng đốc Hồ Quảng Hoắc Toàn Quý đối với nhi thần hiếu kính, cho nên mới không dám nói. Bất quá việc này cũng là hiểu lầm, thỉnh phụ hoàng minh giám.”

Văn Chân liếc Lý Đức Minh một cái, Lý Đức Minh lập tức thông minh mà đi xuống bậc thang, đem chiết tử kia nhận lấy, đưa tới trong tay Văn Chân. Hắn mở chiết tử kia ra, nhìn lướt qua danh sách mặt trên, nhịn không được cau mày.

“Danh sách trên chiết tử này là sao”

Hồng Minh thần tình thành kính mà nói, “Hồi bẩm phụ hoàng, đây là một tình trạng lấy Hoắc Toàn Quý cầm đầu đưa tới đầu danh. Hồ Quảng nói dối tình hình thiên tai sự tình là có từ trước, nghĩ muốn ở bên kia vững vàng làm quan, ngoại trừ thông đồng làm bậy không còn phương pháp, nhưng mà bọn họ tự biết làm việc như vậy phạm vào quốc pháp, hiện giờ chỉ muốn lập công chuộc tội, bởi vậy liền cầu xin đến chỗ thần. Ngoại trừ tội trạng tự trần của bọn họ trên chiết tử này, bọn họ còn chuyển ngân lượng mấy năm nay tham ô sung vào quốc khố.”

“Tiền bạc ở đâu” Văn Chân làm sao không biết miêu nị trong đó, đành phải thán một tiếng người Tả Sư gia thật sự nhiều mưu, lật tay khiến Hồng Minh kiếm được một thanh danh tốt.

Hồng Minh cất cao giọng nói, “Dù sao có ngàn dặm xa xôi, hiện giờ chuyển đến trong kinh chỉ có bốn xe vàng bạc châu báu, nhi thần đã để binh sĩ nâng đến ngoài điện.”

“Truyền vào, trẫm ngược lại muốn xem bọn hắn mấy năm nay rốt cuộc tham bao nhiêu bạc.” văn Chân gật đầu, lại nói, “Lý Đức Minh, đem tên người trên chiết tử đọc ra.”

Lý Đức Minh tiếp nhận chiết tử kia, hắng cổ họng lớn tiếng đọc lên, “Hoàng thượng thánh an. Nhi thần Hồng Minh nay có một quyển khải tấu…Trên dưới Hồ Quảng dù có hạng người bất tài, cũng không dám vứt bỏ hoàng ân phụ thiên hạ…”

Sau khi đọc xong những lời thừa thãi dài ngoằng phía trước, Lý Đức Minh hắng giọng một cái, tiếp tục đọc, “Nay có Hoắc Toàn Quý, Phùng Sĩ Thanh…Hà Thiếu Minh tổng cộng ba mươi lăm người nguyện đem tiền tài tham ô nộp lên triều đình…”

Khi hắn đọc, một đội thị vệ cũng nâng hơn mười cái rương lớn đi vào trong đại điện. Sau khi mở rương ra, chỉ là hoàng kim bạc trắng đúc thành hình gạo đã có sáu rương, còn lại có vật lớn đồ cổ ngọc khí bài trí, phản quang chói lọi kia đâm vào người quả thật ánh mắt tỏa sáng.

Người trong đại điện đều bị những rương đó hấp dẫn ánh mắt, lực chú ý của Ninh Vân Tấn lại đặt ở trên người Hồng Minh. Hắn khi mặc quan phục chỉ là chính ngũ phẩm mà thôi, bất quá vị trí vừa vặn có thể nhìn thấy được chỗ hàng Hoàng tử đứng.

Ninh Vân Tấn phát hiện Hồng Tích vẫn luôn cúi đầu, sau khi ngẫu nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ như nhìn vàng bạc châu báu, đều phải phẫn hận mà trừng Hồng Minh một cái. Tiếp hắn liền nhìn thấy Hồng Tích đột nhiên đem bản chiết tử trong tay thu về trong tay áo, tay tựa hồ ở bên trong cử động, tiếp đó lại đem chiết tử ra.

Nhưng với nhãn lực của Ninh Vân Tấn tất nhiên có thể nhìn ra được chiết tử hiện tại trong tay hắn so với bản ban đầu dày hơn nhiều lắm. Động tác của hắn khiến Ninh Vân Tấn nhếch khóe miệng lên, biết Hồng Tích cuối cùng vẫn là mắc câu! Hai bên đều phối hợp với mình như vậy, hơn nữa cư nhiên còn là ở trước mắt bao người vào rọ, hắn cũng có chút ngại ngùng —— ban đầu hắn cho rằng chỉ biết lặng lẽ trình chiết tử cho Văn Chân chứ!

Chờ xem hết những vàng bạc châu báu đó, Văn Chân lúc này mới đối với Hồng Minh gật đầu, “Chuyện ngươi nói trẫm cũng biết. Còn có chuyện muốn tấu”

“Nhi thần đã tấu xong.” Hồng Minh nói xong lui về trong đội ngũ.

Văn Chân lại nhìn phía Hồng Tích, mặc dù là hắn lúc này cũng muốn đối với hài tử đáp lại đồng tình. Hắn biết trên danh sách của Hồng Tích kể hơn mười mấy tên mà thôi, bị Hồng Minh thay đổi như chong chóng như thế, nhất thời liền mất tiên thủ (ra tay trước).

Hắn ngược lại khong muốn làm cho Hồng Tích ở trước mặt văn võ bá quan quá mức bẽ mặt, vì thế cho một bậc thang, “Hồng Tích ngươi nếu không có phương tiện ở tại lâm triều nói tên ra, thì sau đó lại đến cung Càn Thanh tấu.”

“Không, phụ hoàng, nhi thần không có gì không tiện.” Hồng Tích cao giọng nói, tuy rằng bị Hồng Minh bố trí một lần, bất quá may mắn mình còn giữ lại chuẩn bị ở sau, hắn muốn đường đường chính chính lại hòa nhau một ván này. Hắn nói, “Nhưng mà danh sách trên chiết tử này có chút dài, nhi thần sợ chậm trễ thời gian mà thôi.”

Văn Chân cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết Hồng Tích hẳn là không có biện pháp ứng đối, làm sao còn sẽ tự tin như vậy. Hắn liếc Lý Đức Minh một cái, khi hắn nhận được chiết tử Lý Đức Minh đưa, sắc mặt nhất thời đen.

Lúc này hắn thật không biết nên nói Nhị nhi tử ngốc hay là gì đó, nhưng hôm nay đã đâm lao đành phải theo lao, đành phải đem chiết tử kia ném cho Lý Đức Minh, lạnh lùng nói, “Đọc.”

Danh sách trên chiết tử này kinh người mười phần, Lý Đức Minh ước chừng đọc chừng hai mươi phút, chỉ là tên đã có hơn trăm người, cơ hồ đem quan viên Hồ Quảng một lưới bắt hết.

Ninh Vân Tấn trong lòng cười thầm, đem tức giận cùng lo lắng của An Bình Bách Xuyên nhìn vào trong mắt, có thể nghĩ tối hôm nay phải có thật nhiều người ngủ không được.

Sau khi tan lâm triều, mỗi người đều có vẻ lo lắng. Quan trường cũng chính là mạng lưới quan hệ, cùng năm, đồng hương, cùng tộc, học sinh lão sư, bóc ra đều không ít đều có quan hệ họ hàng có liên quan, lập tức bị Hồng Minh chọc cho nhiều người như vậy, bên trong luôn có thân thích bằng hữu của mấy quan kinh thành, có thể nói tất nhiên liền muốn bảo về vài người.

Ninh Vân Tấn phát hiện Các lão cùng với Thượng thư sáu bộ đều bị gọi đến nam thư phòng nghị sự, hơn nữa nghị này chính là cả buổi chiều, thẳng đến rời nha môn cũng không thấy Thượng thư Công bộ trở về.

Ban đêm, Ninh Vân Tấn cởi áo khoác chuẩn bị lên giường ngủ, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng cốc cốc đập cửa. Bởi vì Văn Chân thường xuyên ở lại đây, gần phòng ngủ của hắn cho tới bây giờ đều không giữ người hầu hạ, đành phải tự mình đứng dậy mở cửa.

Người gõ cửa quả nhiên là Văn Chân, Ninh Vân Tấn phát hiện sắc mặt của hắn hết sức khó coi, trong mắt mang theo một tia tức giận ẩn nhẫn.

“Hôm nay tại sao còn đóng cửa”

Ninh Vân Tấn dẫn hắn vào phòng, thần tình vô tội mà nói, “Thấy ngươi trễ như thế không tới, còn tưởng rằng ngươi đi tin một bề cung phi nào đó rồi.”

“Ngươi biết rõ từ khi cùng ngươi một chỗ, ta sẽ không nhìn qua bài tử.” Văn Chân nhìn hắn, hai tay nắm chặt chén trà lạnh Ninh Vân Tấn vừa mới rót cho hắn.

Không biết có phải ảo giác của mình, Ninh Vân Tấn chung quy cảm thấy Văn Chân là lấy cái chén kia làm cổ của mình mà bóp. Hắn phỏng chừng Văn Chân hơn phân nửa đoán ra mình ở trong việc này ra tay, nhưng mà không hiểu được đây là đến khởi binh vấn tội, hay là đòi công đạo cho con mình.

Văn Chân không nói lời nào, hắn cũng liền ngồi đàng hoàng tử tế, ngồi trong chốc lát Ninh Vân Tấn cảm thấy nhàm chán, dứt khoát đốt nhiều mấy ngọn nến, tùy tay cầm lên một quyển sách, lật xem.

Văn Chân nhìn bộ dáng nhàn nhã tự đắc của hắn, quả thật buồn bực đến hộc máu, trạng thái của người ta căn bản là không biết đã làm sai chuyện. Hắn thật là với người này không có biện pháp, đánh cũng luyến tiếc đánh, mắng càng luyến tiếc mắng, nhưng chuyện này chung quy phải cho mình một công đạo chứ!

Rốt cuộc hắn nhịn không được đánh vỡ trầm mặc, trầm giọng hỏi, “Ngươi cứ không cho trẫm một giải thích sao”

Ninh Vân Tấn trợn tròn mắt nhìn hắn, thần tình thiên chân vô tà.

Vừa thấy tư thế này Văn Chân nào còn không biết mình không nói lời thẳng, người này liền vẫn luôn giả ngu, “Phần danh sách khác của Hồng Tích là ngươi để cho Ninh Vân Bằng cho hắn”

“A, ngươi nói cái kia, không sai.” Ninh Vân Tấn nhu thuận mà gật đầu.

Cho dù với định lực của Văn Chân cũng bị hắn tức giận đến hít sâu một hơi, “Ngươi có biết hay không thoáng cái để quan viên Hồ Quảng mất đi sáu bảy phần, nha môn như vậy cũng sẽ sụp mất! Ngươi có biết hay không lập tức phải xử trí nhiều người như vậy, sẽ nháo đến trên dưới triều đình đều nhân tâm hoảng sợ theo!”

“Vậy thì thế nào Trong triều đình những tham quan ô lại chẳng lẽ biết đùa giỡn không xoay vòng sao, trong Hàn Lâm Viện còn nuôi nhiều người chờ bù vào đó! Hay là nói ngươi lần này chỉ cho xử trí những người được Hồng Tích báo lên”

Ninh Vân Tấn nhướn mày nói, “Đem phần danh sách toàn bộ quan viên liên quan đến chuyện đó giao cho hắn, ta cùng với Vân Bằng ca cũng chẳng qua là làm hết nghĩa vụ của mỗi quốc dân Đại Hạ thôi!”

Nói xong, hắn còn cố ý dừng một chút, “À, khả năng cũng không có thiếu cá lọt lưới, dù sao đây chính là Ninh Vân Bằng đợi ở Hồ Quảng mấy năm nay nắm giữ được thôi mà.”

Văn Chân bị hắn nôn đến không đỡ nổi, tay hơi chút dùng lực, cái chén kia liền lên tiếng trả lời vỡ ra, nước trà bắn hắn một chút. Hắn ẩn nhẫn giận dữ nói, “Nhưng mà ngươi có biết hay không, chuyện này sẽ làm Hồng Tích phạm vào cấm kỵ của quan trường, ngươi về sau còn muốn hắn làm sao sống yên trên quan trường!”

Đem chén trà vỡ nát kia ném lên bàn, Văn Chân có chút tức giận mà nhìn hắn, “Không, chuyện như vậy ngươi tất nhiên biết. Nhưng Hồng Tích cứ cho cùng ngươi có chút không hợp nhau, dùng đến như thế đối phó hắn sao”

“Nói cho cùng ngươi chính là vội tới bất bình cho nhi tử của mình rồi” Ninh Vân Tấn cũng nổi giận, “Ta cứ không tin ngươi không biết hắn làm qua những điều gì. Lại nói ta cũng chỉ là để Vân Bằng ca đem danh sách giao cho hắn mà thôi, dùng hay không dùng còn không phải là hắn lựa chọn cho mình, cùng ta có quan hệ gì đâu.”

“Trẫm không tin.” Văn Chân chớp cũng không chớp mắt mà nhìn mắt hắn, “Nếu những người khác trẫm ngược lại tin đây là quyết định Hồng Tích tự mình làm ra, nhưng nếu là ngươi, trẫm tin ngươi có năng lực hướng dẫn Hồng Tích.”

Ninh Vân Tấn hừ lạnh nói, “Cho dù ta hướng dẫn thì thế nào! Xét đến cùng còn không phải Nhị hoàng tử tự mình muốn công lớn này, bản thân hắn chỉ vì cái trước mắt, trách được ai.”

Thái độ của hắn khiến Văn Chân cũng có chút giận, “Trẫm nói qua vô luận là ai thả ra lời đồn kia, cũng sẽ không để cho hắn tốt qua. Ngươi vì sao chính là không tin trẫm! Việc này điều tra còn chưa ra kết quả, ngươi dựa vào cái gì nhận định chính là Hồng Tích làm.”

Ninh Vân Tấn cảm thấy hắn nay miệng đầy ‘Trẫm’ nghe rất phiền lòng, như là đang không thời không khắc nhắc nhở mình thấp hơn hắn một bậc. Mình tuy rằng ở trong này nhét một tay, đối với con đường làm quan của Hồng Tích cùng với trong lòng đủ loại quan lại sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng mà đất nước với dân đều là chuyện tốt.

Nếu không dựa theo lệ thường của quan trường, đại án quần thể như vậy, cuối cùng khẳng định chỉ biết đẩy dời đi một hệ người cho làm sơn dương thế tội, người còn lại thì tiếp tục an tâm làm quan của bọn hắn.

Hiện giờ Hồng Tích đem tất cả mọi người lôi ra, ngay cả người khác sẽ cảm thấy hắn ta không dựa theo quy của làm việc, giống như loạn cắn người, nhưng kỳ thật cũng chỉ là cùng Hồng Minh sau thu lễ hưng trí không làm chuyện không sai biệt lắm, dù sao những Hoàng tử cũng không cần thăng quan, ngoại trừ phải mất đi một phần danh dự, làm sao có ảnh hưởng chân chính gì.

Hắn cũng không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, trừng Văn Chân lạnh mặt nói, “Hoàng thượng, trời không còn sớm, vi thần ngày mai còn phải lên nha môn rồi! Ngài xem có phải hay không nên về cung Càn Thanh tạm nghỉ đi”

Ninh Vân Tấn giọng điệu lạ lẫm lạnh lùng cứng rắn khách sáo đâm vào Văn Chân cả người khó chịu, bất quá lúc này trong lòng hắn cũng có vài phần tức giận, vì thế đơn giản phẩy tay áo một cái, đứng dậy rời phòng của hắn.

Chương 142

Văn Chân còn chưa nhận thấy được, Ninh Vân Tấn thật nổi giận hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn đang sứt đầu mẻ trán đối phó chuyện lần này, trước không đề cập tới một đám người địa phương phải xử lý kia, chỉ là chuyện kiểm toán hai bộ đã phải tổn thấy một số lớn người, thời gian ngắn như vậy phải một lần thay đổi điều chỉnh, không thể nghi ngờ là một hòi động đất của quan trường.

Đối với những tham quan ô lại hắn tất nhiên là bất mãn, nhưng mà tục ngữ nói rất hay, mông quyết định duy. Cho dù Văn Chân tư tưởng xem như Đế vương tương đối cởi mở, nhưng hắn dù sao vẫn là một Hoàng đế, ở trong lòng hắn hận nhất không phải quan tâm, mà là mưu nghịch, tranh đảng. Bởi vì hắn vốn là nghĩ trước xét xử một đám, còn lại chờ đến người mới tiếp chỗ về sau lại chậm rãi xử lý.

Nhưng mà Ninh Vân Tấn ở trong đó chen tay, chẳng những khiến cho hai nhi tử tranh đấu lẫn nhau thăng cấp trình tự, càng khiến chuyện hoàn toàn đưa ra ngoài ánh sáng, khiến hắn không xử lý cũng không được.

Vừa vặn tại lâm triều sáng hôm sau kết quả kiểm toán Hộ bộ cũng ra, trong mấy ngày kế tiếp Văn Chân, nội các cùng với sau bộ đều phải vội vàng chỉnh lý danh sách nhân viên, nghiên cứu xử trí với người phạm tội.

Cái gọi là dắt một phát động toàn thân, thay đổi nhân viên quy mô lớn như vậy đối với mọi người đều là lượng công trình thật lớn. Địa phương bên kia còn đỡ, nhưng mà bên quan kinh chính là một cái hố của một cây củ cải, Công bộ còn đỡ một chút, như Hộ bộ nha môn nước phù sa, thường thường sau lưng một vị trí là vài dòng thế lực đang phân cao thấp, trong lúc nhất thời trong kinh tư trạch điều kiện tốt hơn quả thật là xe ngựa như nước, không đề cập tới mấy ngày hôm trước không dễ đặt được sương phòng.

Văn Chân nghĩ đến chuyện phiền toái gần đây, nhịn không được liếc đầu sỏ gây tội. Chỉ thấy Ninh Vân Tấn đang quay đầu cùng chưởng ấn Cấp sự trung Hộ bộ bên cạnh hắn nói gì đó. Khóe miệng của hắn chứa một tia cười nhạt tao nhã, nửa híp mắt tựa hồ đang dừng ở trên người đối phương, nhìn qua đang chuyên tâm nghe đối phương nói chuyện.

Chỉ có Văn Chân mới biết được, mỗi khi tiểu tử này lộ ra vẻ mặt đó, hơn phân nửa đang một tâm hai lòng, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Ngày nào đó tranh chấp qua đi, Ninh Vân Tấn lại thấy không hảo hảo cùng mình nói chuyện nhiều, nghĩ đến chuyện Văn Chân liền đau đầu.

Mắt thấy sắc trời đã tối, hắn gõ gõ bàn, để những người khác trong thư phòng chú ý, cất cao giọng nói, “Các vị ái khanh gần đây vất vả, hôm nay hãy trước sớm một chút về nghỉ ngơi. Nội các, lục bộ, lục ban trở về đều hảo hảo suy nghĩ một chút có người hiền tài muốn tiến cử hay không, chuyện triều đình chung quy là phải làm.”

“Tạ long ân Hoàng thượng!”

Mọi người sau khi dập đầu tạ ơn, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người.

Văn Chân nhìn phía Ninh Vân Tấn hô, “Thanh Dương ngươi trước lưu lại một chút, trẫm tìm ngươi còn có việc trò chuyện với nhau.”

“Vâng.” Ninh Vân Tấn khóe miệng chứa mỉm cười lên tiếng, thành thành thật thật mà đứng ở tại chỗ, làm bộ lật xem tư liệu trong tay.

Ninh Kính Hiền hồ nghi liếc hai người một cái, hắn biết hai người này đều am hiểu che giấu cảm xúc, bởi vậy chỉ cảm thấy nhi tử gần đây ở trước mặt Hoàng thượng trầm mặc một chút, trước đó vẫn luôn không nghĩ nhiều. Nhưng mà hôm nay Hoàng thượng đột nhiên đuổi người chỉ để lại một mình nhi tử, điều này có chút kỳ quái.

Dù sao thứ nhất sáu bộ chỗ Ninh Vân Tấn chỉ phụ trách xử trí, cho tới hôm nay sau khi đem kết quả báo lên, trên thực tế chuyện trong tay hắn đã làm xong không sai biệt lắm, cũng không có đại sự gì cần cùng Hoàng thượng thương lượng; thứ hai nhi tử cùng Hoàng đế có quan hệ cá nhân tốt ai cũng biết, nhưng nhìn hành động của Hoàng thượng hôm nay rõ ràng chính là đang lợi dụng nhi tử ở trước trăm quan không thể làm trái điểm này chế tạo cơ hội khiến hai người ở chung.

Ninh Kính Hiền có chút lo lắng đi qua bên người Ninh Vân Tấn, vỗ nhẹ một chút bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói, “Nhớ rõ thường về phủ nhìn xem, có chuyện gì đứng một mình gồng.”

Ninh Vân Tấn nhu thuận mà gật đầu, nhỏ giọng nói, “Nhi tử chịu được. Phụ thân yên tâm đi!”

Hai người bọn họ đối thoại tuy rằng nói rất nhỏ giọng, nhưng Văn Chân nào sẽ không nghe được, chỉ cảm thấy chói mắt cực kỳ. Chờ khi Ninh Kính Hiền đi ra cửa phòng, Văn Chân hừ một tiếng, “Hảo một cái phụ tử tình thâm.”

“Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.” Ninh Vân Tấn giả cười tạ ơn.

“Một khi đã như vậy ngươi tại sao cứ không thể lĩnh hội một chút tâm tình của trẫm.” Văn Chân thở dài, đi đến trước người Ninh Vân Tấn nói.

“Nhờ phúc ngài, vi thần còn không biết có cơ hội lĩnh hội làm phụ thân là cảm giác gì hay không.” Ninh Vân dùng mũi hừ một tiếng, đột nhiên miệng cười khùng khục mà nói, “Lại nói ngài chính là Hoàng thượng, nào cần một thần tử lý giải.”

“Ngươi…” Văn Chân vẫn là lần đầu đối với người khác cúi đầu, lại không nghĩ rằng Ninh Vân Tấn căn bản không nhận tình, còn muốn đâm mình. Nhìn Ninh Vân Tấn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn đau đầu mà nói, “Ngươi cứ không thể hảo hảo cùng trẫm nói chuyện sao”

“Hoàng thượng đây chính là oan uổng vi thần.” Ninh Vân Tấn kinh sợ mà quỳ một nửa đầu gối trên mặt đất, kêu oan nói, “Vi thần đối với Hoàng thượng kính ngưỡng cùng tôn kính quả thật là thiên địa chứng giám nhật nguyệt khả biểu.”

Nếu không phải nhiều năm rèn luyện ra định lực không tồi, Văn Chân cũng cảm thấy mình cũng bị hắn lần này giả bộ tức giận đến hộc máu. Hắn ảo não mà nói, “Ngươi còn như vậy ta liền đi tìm Dịch Thành nói chuyện, để hắn đến bàn phân xử, ngươi làm việc này chẳng lẽ là đúng!”

Nhắc tới Ninh Kính Hiền, Ninh Vân Tấn nhất thời nghiêm mặt, sau khi đứng thẳng trừng Văn Chân giọng mỉa mai nói, “Không hổ là Hoàng đế, ngươi ngoại trừ biết lấy cha ta trút, còn có thể làm gì nữa! Xử trí nhiều mấy tham quan thì làm sao, triều đình chơi không chuyện được sao”

“Ngươi không cần cố tình gây sự được không!” Văn Chân đau đầu mà nói, “Trẫm trọng điểm đã rõ ngươi tự tiện động thủ, căn bản không tin trẫm.” Hắn dừng một chút, trong lòng không tư vị mà nói, “Nói cho cùng ngươi vẫn là vì trẫm không để cho Dịch Thành nhập Các, ngươi đây là vì hắn bất bình đi!”

Có đôi khi con người tại hoàn cảnh đặc biệt không có biện pháp thay đổi xưng hô nói chuyện, giống như là khi một người ở trong hoàn cảnh mọi người nói tiếng phổ thông, thì bản thân một mình nói tiếng địa phương sẽ cảm thấy phá lệ không được tự nhiên. Cho dù bình thường Văn Chân rất chú ý xưng hô với Ninh Vân Tấn, nhưng ở chỗ nam thư phòng, hắn căn bản không có biện pháp sửa miệng.

Việc này đối với Ninh Vân Tấn dồng dạng nổi nóng mà nói, cũng là cực kỳ chói tai. Hắn hừ lạnh nói, “Hoàng thượng ngài cũng đừng lầm, ta cũng không phải là những tần phi của ngươi, phải dựa vào ngươi sống qua ngày. Ngươi cũng không phải cha ta, quản được nhiều vậy sao! Ta nghĩ làm chuyện thế nào, nên làm chuyện như thế đều là lựa chọn của mình.”

Văn Chân há miệng thở dốc, lời đến miệng rồi lại nuốt vào. Hắn liếc Ninh Vân Tấn một cái, tay áo vung, lập tức đi ra ngoài.

Lúc này hai người nói chuyện lại tan rã trong không vui, Ninh Vân Tấn trong đầu lại không ngừng mà xuất hiện cặp mắt phức tạp tới cực điểm của Văn Chân, chung quy cảm thấy dường như sẽ phát sinh chuyện gì, có loại thấp thỏm hết hồn.

Sau khi xong ầm ĩ, Ninh Vân Tấn cư nhiên thu được tin, Văn Chân liên tục ba ngày lật bài tử Tuệ phi, thậm chí quyết định hai tháng sau trước bắt đầu tổng tuyển cử.

Tuy rằng sau khi cùng Văn Chân một chỗ, hắn cũng đã làm tốt phải đối mặt sự thật Hoàng đế kia phi tần thành đàn, cho dù ở trong lòng nói mình cũng không phải nữ nhân, cũng không yêu Văn Chân như vậy mới sẽ không ghen tị, nhưng trước đây vì Văn Chân tận lực tránh đi, cho nên hắn biết người nọ đúng là không lật qua bài tử nữa, hiện giờ chân chính đối mặt hắn mới biết được trong lòng rốt cuộc vẫn là khó chịu.

Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy cực kỳ châm chọc, hai người ầm ĩ tranh cãi Văn Chân có thể trở về hậu cung hưởng thụ tề nhân chi phúc, nhi nữ vờn quanh dưới gối, phe phẩy cái đuôi xum xoe, nhưng mình đây

Lần này còn chính là lần đầu tiên khắc khẩu như vậy, Ninh Vân Tấn thật không biết về sau sẽ làm như thế nào. Hắn đột nhiên nhớ tới trước kia ở trên mạng xem qua một câu nữ hài tử nói khuyên giải —— trong tình yêu lấy đối phương làm trung tâm quên mình là cực không thể thực hiện, nhưng mà hiện tại ngẫm lại dùng ở trên người mình cũng không kém.

Từ sau khi trở về từ thảo nguyên, mình gần như chỉ là nha môn trong cung hai điểm một đường mà thôi, chẳng những ít cùng các bằng hữu liên hệ, ngay cả số lần về Ninh phủ cũng đếm được ra.

Mình chung quy là phải dọn ra hoàng cung, nói không chừng cuối cùng còn phải cùng Văn Chân cách xa, nhưng con người quan hệ giao tiếp cũng là không qua lại thì phai nhạt, chờ đến lúc đó sau mất bò mới lo làm chuồng đã chậm.

Nghĩ chuyện loạn thất bát tao này, Ninh Vân Tấn đơn giản đem Tần Minh đưa tới, “Ngươi lần trước nói Tôn Bản Thiện bọn họ đưa thiếp mời, thời gian cụ thể là ngày nào”

“Hồi Nhị công tử, là ngày mai đó!” Tần Minh có chút kinh ngạc mà nói, “Tôn công tử cùng Từ công tử nghĩ muốn thiết yến tạ ngài.”

Ninh Vân Tấn như có điều suy nghĩ mà nói, “Ta nhớ rõ hai ngày trước để cho ngươi từ chối”

“Dạ. Công tử ngài nói tâm tình không tốt không muốn đi, để ta nói cho bọn hắn đều là bằng hữu công nhấc tay không cần khách khí.” Tần Minh đáp, “Bất quá hai vị công tử vẫn là chưa từ bỏ ý định đâu, nói là các ngươi đã lâu không tụ qua, nghĩ muốn tiểu nhân sẽ giúp vội khuyên nhủ ngài.” Hắn do dự một chút, nói tiếp, “Công tử, nếu không ngài hãy đi giải sầu đi! Chung quy là nghẹn ở trong phòng người cũng nghẹn đến hỏng.”

Ninh Vân Tấn cười nói, “Đi chứ, biết ngươi lo lắng. Nhân tình này sẽ đưa cho ngươi, ngươi đi cùng bọn họ nói, ngày mai ta sẽ đúng giờ dự tiệc, nếu an bài không tốt ta cũng không thuận.”

Vài ngay kế tiếp Ninh Vân Tấn đơn giản đáp ứng không ít người, lúc này đây người hắn hỗ trợ dìu dắt trong ngày thường quan hệ không tồi, người khác cũng chờ mở tiệc chiêu đãi hắn, thấy hắn dự tiệc chỉ có tận tâm tận ý, có đôi khi chậm không theo kịp thời gian về cung, hắn đơn giản sẽ nghỉ ngoài cung. Ngoại trừ xã giao này, hắn còn bớt thời gian về Ninh phủ một chuyến.

Một ngày này Ninh Vân Tấn đồng ý chính là Mục Đan Thư, hai người bọn họ chẳng những là quen biết cũ, lần đó lại kề vai chiến đấu qua, đã sớm nói tốt phải tụ hội, nhưng Ninh Vân Tấn vẫn luôn không rút ra thời gian. Hắn cũng thấy Ninh Vân Tấn gần đây chung quy là đi ra xã giao mới thử mời lần thứ hai, Ninh Vân Tấn tất nhiên là đáp ứng.

Cùng Từ Bất Dụng Tôn Bản Thiện mấy phong lưu nhã sĩ này bố trí tư yến khác nhau, con cháu Bát Kỳ như hắn đùa đến loạn. Mục Đan Thư trực tiếp cử một chiếc xe ngựa tới đón Ninh Vân Tấn, sau khi đến dự tiệc hắn mới phát hiện chỗ tòa nhà này căn bản là kỹ viện nổi danh nhất kinh thành.

Thấy Ninh Vân Tấn dẫn theo hai trường tùy đi tới, Mục Đan Thư hào phóng cười ha ha nói, “Thanh Dương cuối cùng là tới, nghĩ muốn mời ngươi uống bữa rượu thật không dễ dàng.”

Ninh Vân Tấn vội vàng khách sáo nói, “Đều là tiểu đệ sai, ta lời đầu tiên phạt ba chén.”

“Sảng khoái!” Mục Đan Thư ở trên lưng hắn vỗ hai cái, hướng phái tịch gian ba người khác nói, “Các huynh đệ đây chính là Định Viễn Bá của chúng ta, muốn ta nói hắn nếu làm quan văn thật đúng là lãng phí!”

Ba người khác Ninh Vân Tấn kỳ thật cũng đều quen biết, là người lúc trước cùng đến thảo nguyên, sau khi trở về tất nhiên đều lập công thăng quan. Bọn họ phát ra một trận hư thanh, trong đó một người nói, “Thanh Dương chính là toàn tài, càng có tài trị thế, làm võ quan càng lãng phí!”

Mục Đan Thư ái muội mà cười cười, “Ta cũng biết Thanh Dương có một chút tuyệt đối là còn non. Đến đến đến, ca ca hôm nay để cho người khai trai.”

Hắn đem Ninh Vân Tấn kéo ngồi ở trên chủ vị, sau đó vỗ vỗ tay, theo hắn vỗ tay hoan nghênh từ ngoài cửa từ từ đi ra bốn người, nói, “Nhìn xem, đó đều là danh đầu bảng trong quán, ca ca cũng không biết ngươi thích loại nào, đều cho ngươi bao hết!”

Nói xong, hắn nhìn bốn người kia nói, “Hôm nay các ngươi hãy hảo hảo hầu hạ Định Viễn Bá của chúng ta cho lão tử, nếu không thể đem hắn lưu lại qua đêm, đây chính là đập bể chiêu bài của các ngươi.”

“Mục đại nhân, xem ngài nói này, lời này của ngài đều thả ra, chúng ta đám không tận tâm sao” Trong đó một nữ tử xinh đẹp nhất phất khăn, yểu điệu mà nói.

Ninh Vân Tấn vừa thấy trận trượng này liền vui vẻ, Mục Đan Thư thật đúng là một người tuyệt diệu, chọn bốn người này có xinh đẹp, có thanh thuần, có cao quý, thậm chí còn có một thiếu niên mang theo phong độ người tri thức, thật đúng là mai lan cúc trúc toàn bộ bất đồng.

Trên yến hội rượu này sắc tài vận mười phần khiến hắn có chút như là trở lại thời điểm kiếp trước, một đám đàn ông thô tục tụ cùng nhau ngoại trừ uống rượu chính là cởi thắt lưng, đời này bên người là những người lộ vẻ thanh nhã, ngược lại cho tới bây giờ chưa chơi đùa như vậy.

Thấy Ninh Vân Tấn vẫn đứng không động, bốn người tịch nhan nhịn không được tễ mi lộng nhãn không tiếng động giao lưu một trận, cuối cùng vẫn là Mục Đan Thư nhanh mồm nhanh miệng chế nhạo nói, “Thanh Dương chẳng lẽ là thẹn thùng”

“Ha ha, làm sao!” Ninh Vân Tấn cười ngạo nghễ, đối với bốn người kia giơ tay lên, “Nhưng mà mỹ nhân lần này rất nhiều, tiểu đệ nhất thời nhìn hoa mắt, cũng không biết chọn ai mới tốt!”

Lời này của hắn chọc đến mọi người cười ha hả, chờ ba nữ một nam cười hì hì đi đến bên người Ninh Vân Tấn, hắn liền vỗ tay ôm một người, “Đến hầu hạ gia uống rượu, gia chính là nói muốn tự phạt ba chén.”

Bên phải nhất là mỹ nữ thanh thuần thản nhiên mỉm cười, nâng ngọc thủ lên rót một chén rượu, mà ngồi ở bên cạnh hắn nữ tử xinh đẹp lúc trước nói chuyện thì nâng cái chén đưa đến bên môi Ninh Vân Tấn, để hắn uống một hơi cạn sạch.

Tiếp hai người bên phải dồng dạng phối hợp, từ lúc thiếu niên có phong độ của người trí thức bị hắn ôm hầu hạ hắn uống một ly nữa, mọi người liền sôi nổi lên, Mục Đan Thư càng là cười to nói, “Hào sảng, Thanh Dương quả nhiên hào sảng.”

Sau khi ăn uống linh đình bầu không khí liền lập tức náo nhiệt lên, uống hoa tửu như thế so với xã giao đơn thuần vui hơn nhiều, năm người vung tay uống rượu chớp mắt đã chơi đến nửa đêm, mọi người liền đơn giản ngụ lại.

Ninh Vân Tấn khi ở trên chiếc giường lớn tỉnh lại, bên tay còn trái phải ôm một nam một nữ, bất quá quần áo ba người chỉ là có chút lộn xộn mà thôi. Hắn mặc dù có chút say, nhưng cuối cùng vẫn là không say rượu sau loạn tính, chỉ là ôm chăn thuần đi ngủ mà thôi.

Mơ mơ màng nghe hết tiếng *** đãng một buổi tối cách vách, Ninh Vân Tấn cũng vẫn là có chút phản ứng, vì thế trước đó vận công đem chút xao động trong cơ thể áp xuống, bò lên bàn cạnh giường uống chén nước lạnh.

Đem Tần Minh và Diệp Hải gọi vào hầu hạ thay y phục sạch, Ninh Vân Tấn rời toàn nhà này chuẩn bị đến nha môn. Xe ngựa hắn còn chưa đỗ cạnh cửa, Diệp Hải đã nhanh nhẹn thúc dục, Ninh Vân Tấn đơn giản nửa híp mắt xoa huyệt Thái Dương.

Tần Minh thấy bộ dáng hắn có chút khó chịu, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, sau đó nháy mắt lại chôn giấu vào đáy mắt. Hắn do dự, vẫn là nhịn không được mở miệng nói, “Công tử, mượn rượu tiêu sầu càng sâu, ngài sao phải khổ vậy chứ”

“Ai sầu. Chẳng qua là xã giao mà thôi.” Ninh Vân Tấn nhướn lông mày nói.

Tần Minh còn muốn khuyên nữa, nhưng Diệp Hải đã dẫn xe ngựa lại, thấy Ninh vân Tấn đã chui vào thùng xe rõ ràng không muốn nhắc nữa, đành phải thở dài.

Vừa mới ra một ngõ nhỏ, đã có một chiếc xe ngựa lấy tốc độ cực nhanh gần như sát bọn họ chạy nhanh qua, bên ngoài xa phu tức giận mắng một câu, Ninh Vân Tấn liền xốc mành đằng trước lên hỏi, “Thấy rõ là xe ai không”

“Công tử, hình như là Dương gia.” Xa phu kia đáp.

Đã nói Dương gia vậy cũng chỉ có trong nhà Dương các lão, Ninh Vân Tấn con ngươi xoay động, nói với Tần Minh, “Đi thăm dò, trong xe ngựa kia là ai, lại từ chỗ này đi ra.”

Gánh say rượu Ninh Vân Tấn bận rộn nửa ngày, gần đến chiều hắn phát hiện có một chiết tử khẩn cấp phải đưa đến nam thư phòng, đành phải lại hướng trong cung tiến đến.

Ninh Vân Tấn vừa mới vào thiên điện nam thư phòng, đột nhiên trong lòng vừa động cảm giác phía sau hơn một người. Hắn còn chưa kịp áp dụng hành động, đột nhiên trên lưng liền giống như bị một cái tay như kiềm cứng kiềm chặt, sau đó một bàn tay đè miệng mình trực tiếp nửa kéo mình đi vào mặt sau một bình phong.

Nơi này bình thường dùng là chỗ để thay y phục, bình thường thả màng xuống thì thành một chỗ góc chết được canh phòng chặt chẽ trong nam thư phòng.

Khí thức quen thuộc khiến Ninh Vân Tấn biết người sau lưng là ai, chờ đến sau khi người nọ buông tay ra, hắn tức giận mà nói, “Hoàng thượng đây là đang làm gì, không ai biết còn tưởng rằng thích khách vào đó!”

Văn Chân một tay xoay hắn lại, đặt ở trên tường, sắc mặt xanh mét, “Ngươi cư nhiên dám đi uống hoa tửu!”

Ninh Vân Tấn đảo cái xem thường, “Nam nhân giao tiếp mà thôi. À, ngại ngùng, vi thần quên, ngài chính là Hoàng thượng nào cần xã giao như thế.”

Văn Chân bị hắn chọc giận đến trong đầu phảng phất như có một dây thần kinh căng đứt, hắn một tay đưa xuống, vuốt ve giữa hai chân Ninh Vân Tấn, cả giận nói, “Ngươi cứ khao khát vậy sao, chẳng lẽ là trẫm mấy ngày nay không tìm ngươi, ngươi định cầu bất mãn Muốn hay không trẫm hiện tại khiến cho ngươi được thỏa mãn.”

Vũ nhục như vậy Ninh Vân Tấn nào có thể chịu được, lạnh lùng mà nói, “Buông tay, bằng không ta có thể hô người. Đến lúc đó mấy ái khanh của ngươi có thể thấy Hoàng đế ngươi là làm sao đối đãi với đại thần!”

Vân Chân cúi đầu cắn vành tai hắn, ngửi trong tóc Ninh Vân Tấn mùi son phấn gay mũi, hắn tức giận tăng lên, ôm đầy ác ý nói, “Ngươi gọi đến đi, phụ thân ngươi cách một vách tường, vừa lúc để hắn khiến thế nhân biết quan hệ của chúng ta.”

Ninh Vân Tấn cắn răng nói, “Văn Chân, ngươi còn dám vô sỉ hơn nữa không! Còn quân vô hí ngôn, thật không biết ngươi câu nào làm được. Phi.”

Đối với hành động phỉ nhổ này của hắn, Văn Chân lấy trả thù là trực tiếp đưa tay vào trong quần Ninh Vân Tấn, cách khố sờ soạng hình dáng dần dần toàn tâm toàn ý, “Thân thể ngươi cũng không phải nói như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.