Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 13: Chương 13




E&B: Jade

Đầu tháng hai Thiên Thụ năm thứ mười một, người trong thiên hạ vừa qua kết thúc một tân niên náo nhiệt, cả triều văn võ mới vừa thu thập xong tâm tình chuẩn bị vùi đầu vào bận rộn trong chính vụ, trong hậu cung liền truyền đến tin Thái hậu bệnh tình nguy kịch.

Thái hậu đã sắp triền miên giường bệnh năm sáu năm, thân thể của nàng nguyên bản đã suy nhược, sau đại sự của Tiên hoàng đã bắt đầu thường xuyên sinh bệnh. Mỗi cách mấy tháng chung quy sẽ có chút tin tức nhỏ từ trong cung, nói Thái hậu lần này không tốt, nhất là mùa đông hằng năm, chỉ cần hơi chút không chú ý qua gió, Thái hậu thân thể sẽ nghiêm trọng không tốt, dần dần, mọi người cũng liền giống như bình thường vốn đã quen, không quá mức đem chuyện báo lại.

Chỉ là lần này Thái hậu bệnh tựa hồ đặc biệt nghiêm trọng, đầu tháng phát bệnh, không tới giữa tháng đã bệnh đến bất tỉnh nhân sự, vô luận Thái y viện như thế nào dùng ra thế võ cả người để trị liệu, chịu đựng đến ngày mười ba tháng hai Thái hậu rốt cuộc chống đỡ không được, rốt cục buông tay nhân gian.

Vị thánh mẫu Hoàng thái hậu này trước kia người không được sủng, cũng không có công tích từ đức gì, nhưng sinh một nhi tử tốt. Văn Chân tuy rằng cùng nàng cũng không phải rất thân, hiếu đạo lại chưa bao giờ mất, dù sao cũng là nữ nhân này vào thời điểm mình tuổi nhỏ vẫn luôn che chở mình, chung quy vẫn là có vài phần nhụ mộ chi tình (quấn quýt mẹ con), bởi vậy đối với tang sự của Thái hậu vô cùng coi trọng.

Thái hậu băng hà là quốc tang, không nói đến cả triều văn võ, mà ngay cả người trong thiên hạ đều phải tang phục. Quân dân bách tính trong kinh ở trong hai mươi bảy ngày chọn quan anh (tua quan), y phục lụa trắng, cấm cầu nguyện cùng báo thờ cúng, trong một tháng ngừng gả cưới, trong bốn mươi chín ngày không có phép giết mổ, trong trăm ngày không cho phép mua vui.

Ninh Kính Hiền quan lớn như thế tại dạng thời điểm này căn bản không được thanh nhàn, đã sớm ngừng chuyện công vụ trong tay, mỗi ngày luân phiên đi trong cung khóc tang. Cùng hắn cùng nhau đồng hành còn có đương gia thái thái đương nhiệm của Ninh gia An Bình Bội Hoa.

Năm ngoái Ninh Kính Hiền đã xin cho Bội Hoa lệnh phong (xin vua phong tước), làm mệnh phụ nàng cũng phải vào trong cung. Thời gian gần một tháng, hai người đi sớm về trễ, đi theo phần đông đội ngũ hành động, mắt đều sưng lên, đỏ rực như quả đào chín nhừ giống nhau.

Hai người thời gian xuất môn cùng thời gian lâm triều không sai biệt lắm, buổi tối trở về ngày đều tối sầm, nhưng mà Ninh Vân Tấn mỗi ngày thỉnh an lại vẫn kiên trì. Hắn tuổi còn nhỏ chuyện cần quản trong nhà không nhiều, mỗi ngày trừ bỏ lúc thỉnh an thì cùng phụ thân nói vài câu chuyện phiếm, còn tri kỷ để cho phòng bếp chuẩn bị một chút điểm tâm giữ bụng, dược hoàn nhuận hầu để cho Phúc An mang theo cho Ninh Kính Hiền.

Nhi tử hiếu tâm làm cho Ninh Kính Hiền cả người dễ chịu, phải biết rằng khóc tang cũng là công việc thể lực, mặc áo bông thật dày ở trong thời tiết tồi tệ băng hàn đến xương vừa quỳ vừa gào khóc khỏi phải nói có bao nhiêu giằng co, trong cung bận rộn rối loạn lại chỉ bày ra hai bữa, vừa mệt vừa lạnh vừa đói, đem một đám đại lão gia quen sống an nhàn sung sướng tra tấn quá chừng.

Thời điểm ngày đầu tiên mọi người kinh nghiệm cũng không đủ, chuẩn bị cũng không đầy đủ. Chỉ có Ninh Kính Hiền thời điểm nghỉ ngơi, có thể uống được trà nóng nhi tử một mảnh hiếu tâm chuẩn bị tốt, ăn điểm tâm tỉ mỉ chuẩn bị giữ dạ dày, cổ họng khóc than còn có thể ngậm vào một viên dược hoàn nhuận hầu thư giải một chút, làm cho một đám đồng nghiệp ánh mắt đều đói xanh ghen tị quá chừng.

Cho dù ngày hôm sau phu nhân trong nhà đám đồng nghiệp đó cũng tri kỷ chuẩn bị đồ vật giống nhau, nhưng cảm giác kia dù sao không giống nhau, làm cho Ninh Kính Hiền trong lòng đặc biệt đắc ý, rất là tăng lên một hồi sắc mặt.

Càng làm cho Ninh Kính Hiền đắc ý hơn chính là buổi tối trở về nhà, tiểu nhi tử luôn luôn thích ngủ cư nhiên vẫn canh cửa chờ hắn.

Xe ngựa vừa mới tiền vào cửa đã nhìn thấy nhi tử tiến lên thỉnh an, còn để cho bọn nha đầu chuẩn bị khăn mặt nóng hầm hập lau mặt, thái độ ân cần kia thật sự làm cho người ta cảm thấy tâm tích đọng, ấm đến đáy lòng.

Rốt cuộc luyến tiếc nhi tử đi theo mình chịu khổ, khí trời rất lạnh, hắn cũng sợ hài tử sinh bệnh, ngày hôm sau Ninh Kính Hiền đã phân phó hắn không cần chờ mình, muốn hắn sớm nghỉ ngơi một chút. Nhưng Ninh Vân Tấn khó tìm được cơ hội biểu hiện, làm sao nghe hắn, vẫn là như thế cùng kiên trì kết thúc quốc tang.

Thấy nhi tử cằm gầy nhọn – không có thịt thà người nào đó kén ăn, cơ thể nhỏ gầy yếu – cao ốm giống như nhánh cây dài ra, làm Ninh Kính Hiền lại yêu thương đến tâm đau.

Hai mươi bảy ngày qua đi, Hoàng đế quyết định không tuân theo lệ cũ lấy ngày đại nguyệt, kiên trì nên vì thánh mẫu Hoàng thái hậu giữ đạo hiếu ba năm, trong lúc nhất thời Hoàng đế thanh danh thuần hiếu cảm động thiên hạ. Nhân tiện, còn có một người ở trong sóng triều dòng hiếu cảm thiên hạ dính chút ánh sáng – Ninh Vân Tấn thanh danh cực hiếu thuận ở trong cả triều văn võ cũng truyền lưu ra.

Đảo mắt đã tới ngày ba đầu tháng bảy, Ninh Kính Hiền nguyên bản đang xử lý công vụ, đột nhiên có một tiểu thái giám đến truyền lời, để cho hắn đến Càn Thanh cung gặp giá. Hắn đem sự tình gần đây qua một lần trong lòng lòng, tựa hồ không có gì cần kinh động chỗ Hoàng thượng, không khỏi có chút không yên, vì thế lấy ra một tiểu hà bao nhét trong lòng bàn tay tiểu thái giám, hỏi thăm nói, “Vị công công này, không biết Hoàng thượng có chuyện gì cho truyền gọi”

Tiểu thái giám Hoàng Cẩm nặn nặn hà bao kia, bên trong mỏng manh tựa hồ chỉ có một tờ giấy, hắn vừa lòng thu ở trong tay áo. Tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng có thể trà trộn vào người hầu Càn Thanh cung tự nhiên vẫn là có vài phần bản lĩnh. Hoàng Cẩm biết Ninh Kính Hiền trước mặt là tâm phúc của Hoàng thượng, ra tay lại hào phóng, tự nhiên không ngại cho hắn chút gợi ý, “Ninh đại nhân cứ phóng tâm đi, là chuyện tốt đó!”

Ninh Kính Hiền trong lòng có cơ sở, thì cũng liền không ép buộc hắn nói ra chuyện tốt gì như thế nào. Hai người có ‘Giao tế’ thì thân cận một chút, tuy rằng không nói chuyện với nhau, nhưng cũng không câu nệ như trước.

Sau khi tới gần Càn Thanh cung, Hoàng Cẩm vào điện tìm hiểu một chút, rất nhanh lại đi ra. Hắn thất bại bỉu môi nói, “Lễ bộ Thiếu Chính đại nhân cùng Lý đại nhân mới vào yết kiến, làm phiền Ninh đại nhân chờ một chút.”

“Hẳn vậy!” Ninh Kính Hiền lên tiếng, liền mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng ở một bên chờ đợi.

Càn Thanh cung dù sao cũng là nơi ở của Hoàng đế, chung quanh là vô cùng im lặng, ở chỗ này cũng không ai dám lớn tiếng xôn xao, bởi vậy liền có vẻ từ trong chính điện truyền ra tiếng gầm gừ phá lệ rõ ràng, cho dù Ninh Kính Hiền không cố ý vận công đi nghe, Hoàng đế tức giận cũng vẫn luôn hướng trong lỗ tai rót vào.

“…Các ngươi hai người một người đặt ngoạn ý kia trên vai lẽ nào không có một chút tác dụng, trẫm đem Lễ bộ giao cho các ngươi, là tín nhiệm các ngươi, khẳng định năng lực của các ngươi. Kết quả đâu Một lần là như thế, hai lần là như thế, năm ngoái cho các ngươi thời gian dài như thế đi tính quẻ, trẫm cũng không cầu bát tự có nhiều tương hợp, có nhiều nghi nam chi tượng (tướng sinh con trai), chỉ yêu cầu đơn giản như vậy các ngươi cư nhiên đều không thành…”

“Lúc trước hai người lấy đầu trên cổ cam đoan Hoàng hậu là trường thọ chi tượng, kết quả đâu!! Trẫm cũng không muốn đầu các ngươi, người đâu, bỏ mũ miện của bọn hắn cho ta…”

Trong điện truyền đến một trận tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng dập đầu vang dội, trán đụng trên gạch nung vàng gõ giòn vang làm Ninh Kính Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn hận không thể đem tai mình lấp kín thì tốt rồi, xem giống như năm ngoái như miệng quạ đen của tiểu nhi, Hoàng hậu tiếp theo lại sắp băng hà!

Từ khi tang sự Thái hậu xong xuôi, trong cung đã truyền ra đồn đãi Hoàng hậu thân thể không linh hoạt, nói là ở trên tang lễ Hoàng hậu mang theo cung phi, nhóm mệnh phụ khóc tang đến vô cùng thê lương bi ai, lại còn phải làm lụng cung vụ vất vả, bởi vì bi thương quá độ hơn nữa từ sau khi cảm nhiễm phong hàn, thì thân thể tổn thương, sau mấy tháng vẫn luôn lúc tốt lúc xấu.

Trận quốc tang kia gây sức ép đám đại thần mệnh phụ vào cung số người sinh bệnh không ít, mà ngay cả chính Ninh Kính Hiền cũng bị tiểu nhi tử quấn lấy uống một chút thuốc bổ, bởi vậy ai cũng không quá để ý việc này.

Phải biết rằng Hoàng hậu trước mắt này đã là người mệnh dài nhất, năm ngoái sinh hạ Tam hoàng tử sau đó thân thể vẫn luôn vô cùng khỏe mạnh, nhìn thế nào cũng không như đoản mệnh, làm cho tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Dù sao ba năm trước sau đã muốn chết hai Hoàng hậu, cả triều văn võ nhất là chính Hoàng đế cũng ngóng trông có thể có một người có thể đánh vỡ vận rủi này.

Ai biết tiệc vui chóng tàn, hai ngày trước Ninh Kính Hiền đã có được tin nói Hoàng hậu đã sắp bệnh không dậy nổi, nghe nói chính là treo mệnh mà thôi, hiện giờ thấy Hoàng thượng làm lưu loát dứt khoát như thế lấy được hai cái mũ của Lễ bộ Thượng thư, xem ra tin tức này là sự thật, Hoàng hậu băng hà chỉ là vấn đề thời gian.

Bất quá nghĩ đến sắp phải gặp tang lễ, Ninh Kính Hiền đối với hai người này cũng thật sự đồng tình không nổi. Dân chúng bình thường cưới xin cũng phải hợp bát tự, Hoàng đế thú thê tự nhiên càng là đại sự hàng đầu của Lễ bộ, kết quả hai Hoàng hậu kế tục hai người ở đây đảm đương băng hà, đầu không rơi thật sự là Hoàng thượng nhân từ, uổng phí Thiếu Chính gia trong Kỳ danh hiệu khá tốt là rất giỏi bói quẻ mà!

Trong điện rất nhanh đã an tĩnh lại, tiếp theo nguyên Lễ bộ Thượng thư Thiếu Chính Kỳ cùng Lý Liên Chu cước bộ tập tễnh đi ra. Ninh Kính Hiền ngắm hai người bọn hắn một cái, mặt của bọn họ tái nhợt, hồng anh1 (tua đỏ) trên mũ cùng triều châu2 (chuỗi ngọc) trên đều bị lấy xuống, một bộ bộ dáng như cha mẹ chết.

Như bọn họ đây bởi vì làm việc sơ suất bị giáng chức, trên cơ bản chỉ cần Hoàng thượng tại vị sẽ không có khả năng lại đề bạt, Hoàng thượng hiện tại còn đang là thời điểm hào hoa phong nhã, hai người này phỏng chừng cũng chịu đựng không đến tân hoàng kế nhiệm. Lý Liên Châu quan Hán khoa cử tấn chức như thế thì cũng được, Thiếu Chính Kỳ chính là gia chủ bổ nhiệm tiếp theo của Thiếu Chính gia, hắn mất chức quan này, chỉ sợ Thiếu Chính gia phải có chút phong ba.

Nhưng so với Thiếu Chính gia, Hoàng thượng chỉ sợ sẽ càng đau đầu, hiện tại trong cung có Thái tử nguyên Hậu sinh, có hai Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử sau đó sinh, có Tứ hoàng tử Tuệ tần sinh, Hoàng thượng phải giữ đạo hiếu ba năm nói cách khác trong khoảng thời gian này trong cung cũng sẽ không có việc vui, đợi cho các Hoàng tử sau khi trưởng thành…Vậy đã có thể náo nhiệt!

Ninh Kính Hiền nghĩ chuyện tương lai nhịn không được nhăn đầu lông mày, bất quá hắn cũng không làm cho mình suy nghĩ phát tán ra, mà là thu liễm tâm thần chuẩn bị yết kiến.

Chờ hắn sau khi thỉnh an xong, Văn Chân ban thưởng ngồi cho Ninh Kính Hiền.

Ninh Kính Hiền nửa ngồi ở trên đệm vải, trộm đánh giá thần sắc Hoàng thượng một chút, phát hiện hắn đã khôi phục thành bộ dáng mặt không chút thay đổi, nhìn như vô cùng bình thản, hỉ nộ không hình cùng sắc. Hắn không khỏi cảm thán Hoàng thượng thật sự là càng ngày càng thiên uy khó dò, cùng bốn năm trước còn non nớt lược bớt hiềm nghi vội vàng xao động so sánh, hiện tại Hoàng thượng đã sắp không phải thần tử có thể dễ dàng phỏng đoán.

“Hôm nay gọi ngươi đến, là vì nhị tử nhà ngươi.” Văn Chân chờ hắn ngồi vào chỗ của mình, đã đi thẳng vào vấn đề nói, “Là kêu Văn Tấn đi, vẫn là ta cho thủ danh mà! Nghe nói là một hài tử hiếu thuận. Thái tử trước đó vài ngày nói muốn sớm đọc sách một năm, trẫm nhớ nhị tử nhà ngươi cùng Thái tử cùng năm, đã chuẩn bị để cho hắn cùng Hồng Minh làm bạn.”

Thái tử đại danh Tông Chính Hồng Minh, Hoàng thượng ý là muốn cho Vân Tấn làm thư đồng của Thái tử, Ninh Kính Hiền trong lòng lộp bộp, thân thế gì đó cũng thôi đi, nghĩ đến tính cách của tiểu nhi tử, hắn trong lòng liền nhức đầu, vội vàng quỳ rạp xuống đất khó xử nói, “Hoàng thượng long ân, thần vô cùng cảm kích. Nhưng tiểu nhi tuy rằng hiếu thuận, cũng là bướng bỉnh. Để cho hắn ngồi đọc chút sách đã mắc buồn ngủ, thần chỉ lo lắng hắn bỏ lỡ một phen hảo tâm của Hoàng thượng.”

Ninh Kính Hiền nói vô cùng hàm súc, Văn Chân lại đột nhiên nhớ tới mật chiết Ninh phủ. Đặt người ở Ninh phủ giám thị tự nhiên lực chú ý đều là ở trên người Ninh Kính Hiền, bất quá Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Tấn hỗ động nhiều nhất, vài năm gần đây số lần nhắc tới hắn cũng không ít.

Cùng nhị tử Ninh gia hiếu thuận hiểu chuyện đồng dạng thường nhắc tới nhất chính là yêu ngủ lại lười, tham tài, không làm việc đàng hoàng…Văn Chân trí nhớ tốt, lúc trước thời điểm tuyển thư đồng cho Thái tử đầu tiên nghĩ đến chính là gia thế cùng tuổi tác, lần này hồi tưởng lại cũng nghĩ tới điều động nội bộ chọn người phẩm hạnh, ngay cả thân cha đối phương cũng mờ mịt như thế lo lắng nhi tử đem phá hư Thái tử, hắn cũng không tránh có chút do dự.

Văn Chân do dự hỏi han, “Nhi tử nhà ngươi còn thích hướng phòng bếp chạy đến, đùa nghịch củ cải rau xanh”

Ninh Kính Hiền trên mặt hiện lên một mạt xấu hổ, xấu hổ vô cùng nói, “Hồi Hoàng thượng, đều là thần quản giáo không nghiêm, tiểu nhi thật sự nhiều lần khuyên không thôi, thần nghĩ hắn tuổi còn nhỏ liền tùy hắn đi.”

“Hồ nháo. Tử không giáo phụ chi qua*, lẽ nào ngươi còn muốn nuông chiều đường đường là Đích tôn của Quận chúa đi làm việc bẩn thỉu.” Văn Chân bắt đầu rối rắm, xem ra chọn người thư đồng phải một lần nữa suy nghĩ.

*Con không dạy là do phụ sơ suất

Ninh Vân Tấn cũng không biết mình thường xuyên chạy đến phòng bếp hành động dùng dưa leo khoai tây luyện tập xắt sợi, dùng củ cải luyện tập khắc hoa, bị người trở thành lập chí làm đầu bếp, đem cha ruột cùng cha nuôi buồn bực rồi – đương nhiên hắn đã biết cũng khẳng định sẽ không kiểm điểm, chỉ sợ còn có thể vì Văn Chân buồn bực cười dài ba tiếng.

Văn Chân sau khi giáo huấn xong, thấy Ninh Kính Hiền sợ hãi bất đắc dĩ biểu tình có chút khó khăn.

Bình tĩnh mà xem xét hắn là rất thích thần tử Ninh Kính Hiền này, trung tâm, thông minh, năng lực làm việc mạnh, gia thế lại càng không tệ, mặc dù bởi vì lần trước mắt Phu Mông Trác Minh bị thương thân thể không thể lại hướng võ quan phát triển, nhưng cũng có thể ném đến bộ binh, với thủ đoạn của hắn có thể vững vàng thao túng cho mình.

Thần tử dùng tốt như vậy hắn tự nhiên cũng nguyện ý ban ân, để cho thế hệ con cùng Thái tử bọn hắn giao hảo đó là đối với tương lai Ninh gia bảo đảm, ai ngờ Ninh gia gia phong trước sau như một nghiêm cẩn xuất hiện một ngoài ý muốn như thế…Văn Chân do dự một chút, chưa từ bỏ ý định nói, “Tiểu hài tử tâm tính chưa ổn, có lẽ hảo hảo quản giáo một chút thì có thể uốn nắn lại. Ngày mai ngươi đem hắn mang đến cho trẫm nhìn xem.”

Ninh Kính Hiền nắn nắn nắm tay, hận không thể đem hỗn tiểu tử kia bắt đến hung hăng quất mông, nếu không cũng sẽ không làm cho mình xấu hổ như vậy, mất mặt ném đến trước mặt Hoàng thượng.

Bất qua thời điểm này hắn lại rối rắm cũng vô dụng, thời gian nửa ngày hắn không thể đem nhi tử tóm trở về, chỉ phải xin lỗi nói, “Hoàng thượng, tiểu nhi trước đó vài ngày đến thôn trang tránh nóng, chỉ sợ gần nhất ngày mai trở về chạy không đến trong kinh.”

“Tránh nóng” Văn Chân hồ nghi, chỉ là tránh nóng Ninh Kính Hiền làm sao lại một bộ biểu tình ảo não. Hắn tò mò hỏi, “Tiểu nhị nhà ngươi ở trong thôn trang lại phạm vào cái gì”

Ninh Kính Hiền cắn răng nói, “Hắn ở phía sau thôn trang đào động…”

“Đào động”

Ninh Kính Hiền rõ ràng Hoàng thượng muốn biết khẳng định giấu không được, đành phải cam chịu nói, “Hắn nói trong kinh quá nóng, phải xây động ngầm tránh nóng. Trong tháng năm tiểu nhi đã sai quản gia tìm công tượng giỏi sửa lăng mộ, mang theo người đứng đầu trang đem sau núi tốc hành đào động…”

Văn Chân bị nghẹn nói không ra lời được, thần sắc cổ quái mà nhìn hắn, lời nói thấm thía nói, “Dịch Thành à, nhi tử không thể quá chiều…”

_________

1,2: Mũ quan, Triêu châu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.