Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 5: Chương 5




“Dương Trừng trong lòng nổi giận ghê lắm ấy, nữ chủ nhân còn thi cốt chưa lạnh đâu, quy củ trong phủ đã phá hủy, giữ một nhũ mẫu tham tài trong tay, vạn nhất về sau đem mình bán cũng không biết!”

E&B: Jade

Dương Trừng thật sự thanh tỉnh nhìn thấy ca ca tỷ tỷ trên danh nghĩa đời này của mình vẫn là ở ngày đưa tang, việc này đối với hắn mà nói cũng là trải nghiệm mới lạ, lúc trước sống hai đời hắn cũng không có cơ hội dùng xưng hô ca ca cùng tỷ tỷ như thế.

Đưa tang phải nhanh chóng, bởi vậy trời còn chưa sáng hắn đã cảm giác được nhũ mẫu từng lớp từng lớp quần áo cho mình, nữ nhân đã muốn trở thành chim sợ cành cong đem y phục nhỏ hắn dùng bọc đến chặt chặt chẽ chẽ sau đó lại cho hắn một bộ quần áo dùng vải bố cứng rất thô chế thành, bởi vì áo tang phục thô kia căn bản là không khâu mép, có nhiều chỗ còn lộ ra một ít sợi râu nhỏ, nhìn giống như là hai miếng vải bố tùy ý ghép lại gắn liền.

Tiếp theo nhũ mẫu lại đem tã lót hắn dùng quấn kỹ, thật cẩn thận mà ôm ra phòng.

Toàn bộ trong quá trình nhũ mẫu cùng nhóm tiểu nha đầu đầu thấp giọng nói nhỏ nhẹ, nhất cử nhất động đặc biệt có quy tắc, động tác vô cùng nhanh nhẹn, Dương Trừng lúc còn ở trong choáng vù vù thì đã bị các nàng mang theo đi qua trùng trùng hành lang rồi đến sân trước.

Còn chưa đi vào chỗ đặt linh cữu thì đã nghe được tiếng khóc sướt mướt cùng âm thanh niệm kinh của đạo sĩ, tiếp theo chóp mũi đã ngửi được loại hương vị nồng đậm đặc thù của nhang cùng tiền giấy sau khi đốt, Dương Trừng chống đỡ lơ mơ một hồi, đột nhiên cảm giác được nhũ mẫu mang theo hắn đi qua một ngưỡng cửa, một làn mùi kỳ lạ nhảy vào trong mũi làm cho hắn mãnh liệt đánh vài cái hắt xì, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ánh nến, lò sưởi cháy, lò đốt lửa than, còn có cả phòng mùi người hỗn hợp tiếng khóc, tiếng niệm kinh, tiếng nói chuyện trộn lẫn sau đó không chỉ làm cho bầu không khí cũng trở nên rất nặng, còn vẩn đục đến làm cho người ta gần như hít thở không thông như nhau, làm cho người ta cảm thấy nơi đây cùng bên ngoài quả thật là hai thế giới.

Dương Trừng cái mũi mềm mại cùng đôi mắt hoàn toàn chịu không nổi kích thích như vậy, chẳng những càng không ngừng đánh hắt hơi, nước mắt cũng không tự giác mà ào ào chảy ra ngoài, thuần túy là bị xông.

Phùng Tùng Bách bận rộn đến đầu óc choáng váng vừa thấy các nàng đã chỉ huy, “Mau ôm Nhị thiếu gia cùng Đại thiếu gia bọn hắn đứng cùng nhau.” Thấy nhũ mẫu kia còn đứng không nhúc nhích, hắn dậm chân thúc giục nói, “Còn không nhanh chút, giờ sắp đến.”

Nhũ mẫu vâng dạ mà đi lên trước đi từng bước, lại lui trở lại trước mặt Phùng Tùng Bách khó xử nói, “Đại quản gia, Nhị thiếu gia thân mình dễ hỏng, linh đường này thật sự không thích hợp thiếu gia ở lâu…”

“Biết, biết, làm xong lễ thì đem Nhị thiếu gia ôm trở về hậu viện.” Phùng Tùng Bách trong lòng biết nhũ mẫu này là bị dọa sợ, trước một chủ tử thân thể yếu đến bất tri bất giác đã đi, chủ tử mới này lại là một thân thể kém, nàng là sợ tiểu chủ tử lại xảy ra chuyện làm mình nhận gánh trách nhiệm, cũng không ngẫm lại nếu lão gia không nắm chắc làm sao sẽ để nàng ôm thiếu gia đi ra.

Thật là một người không đầu óc! Trong lòng mắng một câu, hắn không kiên nhẫn nói, “Hôm nay đưa tang chung quy phải để Nhị gia đưa thái thái một đoạn đường, lão gia thái thái thông gia đều đến đây, cũng không thể làm cho người ta để ý bới móc chúng ta, lão gia đặc biệt phân phó để cho Nhị gia đi ra lộ mặt.”

Nhũ mẫu lúc này mới yên ổn quyết tâm đi, ôm Dương Trừng hướng chỗ hiếu tử hiếu nữ khóc nức nở.

“Để cho người đi xuống dưới kiểm tra, chậu sành chuẩn bị tốt chưa…”

Nghe phía sau Phùng Tùng Bách lớn tiếng đối với tiểu tư thét to, tựa hồ không có gì khác thường, nhưng khi hắn xoay người nhìn phía nhũ mẫu hung ác Dương Trừng lại không để vuột.

Dương Trừng cong xuống khóe miệng, biết mình chỉ sợ phải đổi nhũ mẫu. Có chút đáng tiếc a, nhũ mẫu này mặc dù có chút đầu gỗ, bất quá tốt xấu chiếu cố người xem như tinh tế, bộ dạng cũng không tệ lắm, ít nhất thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, không biết người mới đổi như thế nào

Hắn cũng không được thất thần bao lâu, đã bị tiếng khóc gào bừng tỉnh.

Người trong nước vốn là trọng mai táng, tộc Phụng Thiên là có phong tục hậu táng, trên tang lễ hiếu tử hiếu nữ phải lớn tiếng khóc thảm thiết nhằm bày tỏ đau thương, âm lượng gào khóc càng lớn biểu tình càng đau khổ lúc này mới càng biểu hiện hiếu thuận của bọn họ.

Vì thế Dương Trừng đã thấy ca ca tỷ tỷ của mình đang quỳ gối trên một cái đệm màu trắng, mặc quần áo dùng mình giống nhau vải bố cứng từng trận từng trận khóc lớn, ngay cả câu nguyên lành nói cũng nói không rõ.

Kiếp trước lúc điều tra lúc điều tra phảng phất nhớ rõ đại nhi tử của Ninh Kính Hiền tên Ninh Vân Đình, khuê danh nữ nhi hắn thì không biết. Từ trong miệng mấy tiểu nha đầu Dương Trừng đã lấy được một ít tin tức, hình như trong hai đứa nữ nhi lớn hơn, cùng Đại thiếu gia chỉ kém một tuổi

Hai bé tỷ đệ này đều lớn lên môi hồng răng trắng, đứng chung một chỗ như kim đồng ngọc nữ giống nhau, tướng mạo có thể nói trên tốt, đều là giống mẹ của bọn họ hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa đã ốm đến nhọn nhọn, hai mắt bọn chúng cũng sưng đỏ như cùng quả đào giống nhau, tinh thần uể oải trong mắt vô thần, nhìn rất là đáng thương.

Dương Trừng mơ hồ nhớ rõ mình mấy ngày nay ốm đến hung hiểm hai đứa cũng đi thăm qua mình, nhưng khi đó mình sốt mơ hồ, cũng không có ấn tượng gì, sau đó tiền viện bận rộn tang sự liền không thấy bọn họ xuất hiện qua nữa, thật không biết hai người bọn chúng đối với mình đệ đệ này đã có cảm tưởng gì!

Trong linh đường không khí đau thương đối với Dương Trừng không có ảnh hưởng gì, nhưng không khí vẩn đục cùng âm thanh tranh cãi ầm ĩ lại biến hắn rất không thoải mái, vì dời đi lực chú ý, hắn chỉ có thể ở trong tã lót chuyển động mắt to đen bóng mà đánh giá người lui tới.

Qua đời chính là dâu trưởng Ninh gia, lại là đương gia thái thái, còn là nữ nhi của đại thần phụ chính Tả Sư Hoành, linh đường phô trương lớn, khách nhân đến đây cũng rất nhiều.

Vì hôm nay chuẩn bị tốt không xảy ra sự cố, Ninh gia ngũ phục* chí thân sớm đã tụ tập bên nhau chiêu đãi tân khách đến, nhóm nữ quyến đi hành lễ rồi được mời đến hậu viện thỉnh đãi, nam khách cũng có người tiếp đón, có trật tự mà không để cho nữ khách bị va chạm, cũng tận lực không để cho nam khách cảm thấy bị bỏ qua, trước trước sau sau nhân thủ xuất động thật sự là đáng xem.

*Áo tang lễ chia làm 5 loại, mỗi loại phù hợp với danh phận của người mặc.

Toàn bộ linh đường ở giữa thắp đầy nến, chiếu đến đèn đuốc sáng trưng, ở vị trí chân sau quan tài cũng đốt đèn, được người tỉ mỉ trông chừng sợ tắt, lại vừa có đàn tràng thủy bộ long trọng, thanh thế lớn.

Phương diện khách đến mặc dù so không được đời trước nhìn thấy tang sự vương phủ tôn thất lúc mà cái loại khí phái đến nâng mười kiệu lớn, bốn năm mươi kiệu nhỏ, hơn trăm chiếc xe ngựa trải rộng, nhưng hôm nay tới ba Thế tử Thân vương, còn có một Quốc trượng, bậc trận thế này cũng làm cho Ninh gia nghênh đón không ít quan kinh đô đã sớm chờ ngày hôm nay, có thể nói dòng người không thôi.

Nếu là đích thân của Tả Sư Hoành, chỉ sợ hôm nay sẽ càng náo nhiệt. Dương Trừng không tim không phổi mà nghĩ, tâm tình cũng không tự giác mà xuống, cảnh tượng náo nhiệt này, làm hắn nhịn không được phỏng đoán mình đã chết hai lần nhưng không biết tang lễ chính là như thế nào!

Ở thế thứ nhất thời trẻ mình không rảnh cưới vợ, đợi cho về sau biết thân phận của mình rồi lại chung quy cảm thấy con gái mấy nhà cửa nhỏ nhà nghèo kia không xứng với mình,chỉ là nhà thế gia vọng tộc cho dù là thứ nữ cũng chướng mắt mình, thường xuyên qua lại hôn sự liền đã trì hoãn, vì chuyện này còn đắc tội không ít người.

Cuối cùng vẫn là sau khi nhận thân lại có công cứu giá mới được tứ hôn, bất quá lập gia đình không tới hai năm nàng kia đã chết bệnh, mình cũng không phải nặng dục, toàn tâm toàn ý chạy ở trong sự nghiệp mưu phản soán vị vĩ đại, đợi cho mình gặp chuyện không may sau đó trong phủ cũng chỉ còn lại bốn nha đầu thông phòng do người khác đưa, ngay cả nhất nhi bán nữ cũng không lưu lại.

Phạm vào tội lớn phải chém cửu tộc, nhưng lại không có thân tộc có thể cho Hoàng đế giết, không biết Văn Chân kia nổi giận không chỗ phát tác có bị tức chết không.

Có thể khẳng định tên kia lòng dạ hẹp hòi hoàng lăng chính là khẳng định sẽ không để cho mình tiến vào, không biết cuối cùng có phải hay không quấn một vòng chiếu cỏ rồi tùy tiện chôn vào phần mộ liền tống đi.

Mà mình đời làm Dương Trừng, có cha mẹ của mình yêu thương cùng ông bà như thế, tang lễ hẳn là được làm rất long trọng đi! Nhưng người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì lại quá mức bi ai, chỉ hy vọng bọn họ có thể chịu đựng được qua đi, không nên bị thương thân thể. Thế giới kia khoa học kỹ thuật đã phát triển như thế, cha mẹ cũng xem như trẻ tuổi, có lẽ còn kịp lại sinh một đứa con hầu hạ dưới gối.

Cho dù như thế nào tự mình an ủi tâm tình Dương Trừng cũng không tránh được hạ xuống, không còn tâm tư xem Ninh gia náo nhiệt, trong đầu một hồi là thế thứ nhất thê lương, một hồi là thế thứ hai thân nhân bi thương, tâm tư phức tạp này rối rắm cùng một chỗ, hắn nhìn hai đứa trẻ trước mắt khóc đến thương tâm, cư nhiên có một loại ý nghĩ trách trời thương dân.

Hắn ngầm cân nhắc, nếu ca ca tỷ tỷ bở này nhân phẩm không tệ, về sau có thể đối với hai đứa trẻ không mẹ đáng thương này tốt một chút, ít nhất phải xem chừng Ninh Vân Đình người này đừng để cho hắn cuốn vào gần trong đấu tranh tranh đoạt, đem toàn bộ Ninh gia bồi vào.

Dương Trừng mò mẫm cân nhắc, Ninh Kính Hiền trước đó bị kêu đi chiêu đãi bốn vị khách quý không biết từ chỗ nào đi tới, nhìn hắn cả người bộ dáng tiều tụy lại chịu đựng vài ngày chỉ sợ cũng chống đỡ không nổi nữa, cũng may hôm nay có thể đưa tang.

Chỉ thấy Ninh Kính Hiền đi đến bên cạnh hai đứa trẻ, thở dài, “Hai người các con đứng dậy đi, chỉnh đốn bản thân một chút, một hồi theo ta đi đưa tiễn nương các con…”

Lời của hắn chưa nói xong hai đứa trẻ đã nhịn không được lại thất thanh khóc lên, trẻ em cổ đại trưởng thành sớm, bọn chúng đã sớm hiểu được mẫu thân mình nằm ở cái hòm lớn kia rốt cuộc không cử động nữa, khi đưa nàng ra cửa này thì thật sự rốt cuộc không về được.

Mấy ngày này tới nay trong nhà người đến người đi, đặc biệt trưởng bối tự cho là hòa ái luôn thích sờ sờ đầu bọn hắn, miệng còn lẩm bẩm “Hài tử đáng thương nhỏ như vậy mà không có nương thương”, mỗi một lần gặp tân khách chính là một lần nhắc nhở bọn hắn bầu trời bên người đã sụp rồi, mẫu thân của mình đã không còn.

Lúc này nghe được phụ thân từ nhỏ sùng đã bái quấn quýt cũng mở miệng nói phải đưa tiễn mẫu thân, hai đứa trẻ choai choai rốt cuộc tan vỡ.

Ninh Vân Đình tuổi nhỏ hơn kéo vạt áo dài của Ninh Kính Hiền, nước mắt chảy ào ào ra ngoài, khóc hô, “Phụ thân…phụ thân hài nhi luyến tiếc mẫu thân…”

Hắn vừa nói, chọc đến tiểu cô nương bên cạnh cũng ôm hắn cùng nhau nhỏ tiếng nức nở lên, hai đứa trẻ nắm tay trên mặt tràn đầy thống khổ mất đi thân nhân, cùng với đối với cuộc sống tương lai mê mang, trên mặt tái nhợt nước mắt từng đường từng đường, khóc đến một đoàn chật vật, nhìn rất đáng thương.

Dương Trừng một người cùng bọn chúng còn không có quan hệ gì cùng những người đứng xem cũng có chút lòng trắc ẩn, chớ nói cho là thân cha của bọn chúng.

Ninh Kính Hiền một tay ôm một đứa, nhịn khôn được đỏ hốc mắt, rơi mấy giọt lệ nam nhi, tiếp theo lại vỗ đầu hai đứa an ủi, khẽ tiếng nói nhỏ rốt cuộc đem hai người con dỗ đến sau đó không còn gào khóc, nắm tay hai đứa đi hướng linh tiền.

Tộc Phụng Thiên so với dân tộc Hán càng chú ý lễ nghi một chút, lúc đưa tang quan tài nâng dậy, ra cửa mỗi một canh giờ đều là đặc biệt xem quẻ ra, không cho phép xuất hiện nửa điểm sai lầm.

Bên này đóng cửa, nhạc lễ vân vân chuyện tình đều an bài tốt rồi, ba cha con hát vai chính lại vẫn không lại đây, đại quản gia Phùng Túng Bách đã sớm nôn nóng, đang bê chậu sành mãi cắn răng, nếu không phải chú ý quy củ đã muốn tiến lên thúc giục.

Dựa theo tập tục đưa ma lúc nâng quan tài phải đi qua chậu vỡ, chính là do Trưởng tử người chết ở linh tiền ném vỡ một cái chậu sành, việc này tự nhiên phải do Ninh Vân Đình làm, Phùng Tùng Bách ôm chính là chậu sành phải ném.

Vừa nhìn thấy ba người lại đây hắn đã nghênh đón, sau khi tiến hành xong lễ thì cong thắt lưng đối với Ninh Vân Đình nói, “Đại thiếu gia, còn nhớ rõ ngày đó dạy ngươi như thế nào ném chậu không, đây chính là đại sự, muốn hay không lại nói với ngài một lần”

“Mới không cần đâu! Ta nhớ rõ, sẽ không nhỡ mẫu thân.” Ninh Vân Đình tựa như tiểu đại nhân khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Phùng Tùng Bách lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cầm trong tay chậu sành đường kính trên dưới bốn tấc, ở giữa lõm rộng đưa cho hắn ôm, lại lo lắng mà dặn dò, “Vậy Đại thiếu gia nhớ lấy, khi nghe được kêu ngài ném thì đem chậu ném vỡ đi.”

Ninh Kính Hiền dẫn đầu mang theo hai người con đi đến trước quan tài dập đầu, mà Dương Trừng ngay cả cái bánh nhân đậu cũng không bằng, nhiều nhất là nhân cuốn trong nem chả, động cũng không động, tự nhiên là do nhũ mẫu ôm theo phía sau hành lễ.

Đợi cho lạy xong đứng giữa linh đường thì bất tri bất giác an tĩnh lại, Dương Trừng cũng không thấy là ai gào to một tiếng “Ném chậu, nâng quan”, Ninh Vân Đình khóc đến tay mềm chân nhuyễn liền căng mặt nhỏ lấy ra khí lực ăn sữa đem chậu sành kia ném ở trên đất nát vụn.

Tiếng trống nhạc rung trời vang lên, hai đứa trẻ bị người thúc giục, trên khuôn mặt nhỏ mang theo kinh hoàng run run mà dẫn đầu đi ra linh đường. Ở phía sau bọn chúng, quan tài gỗ lim thượng đẳng khắc hoa của nữ chủ nhân Ninh phủ yên ngủ được bốn tên trai tráng mặc quần áo mới tinh mang nâng lên, bước vững bước chân để cho nàng từ từ mà rời xa tòa nhà nơi nàng sống đã nhiều năm.

Chương 6

“Tỷ tỷ, vì sao chúng ta mỗi lần đến xem Tiểu nhị hắn đều đang ngủ vậy” Ninh Vân Đình vươn tay chọt chọt khuôn mặt thịt múp míp của tiểu oa nhi trong nôi, bất mãn mà oán trách nói. “Vài này nữa ta có thể lại phải đến trường học đọc sách, đến lúc đó cũng không có biện pháp mỗi ngày lại đây nhìn đệ đệ.”

“Phụ thân xin cho ngươi hơn một tuần nghỉ để ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ngươi còn không biết đủ ư!” Ninh Xảo hân kéo tay của hắn ở trên mặt Dương Trừng làm loạn, nhìn thấy trên mặt trắng mềm của tiểu đệ đỏ lên một mảnh nhỏ, tức giận mà liếc hắn một cái, “Xem, thiếu chút nữa rách da rồi đó! Cũng bao nhiêu tuổi rồi còn không hiểu chuyện, ngươi dùng khí lực lớn như thế, nếu làm tiểu đệ khóc, coi chừng phụ thân biết rồi đánh ngươi!”

“Ta mới không dùng lực đâu!” Ninh Vân Đình tức giận nói, “Là tiểu đệ cả ngày cùng con heo con giống nhau, đùa hắn làm đến như thế cũng không tỉnh, không phải là bệnh còn chưa hết chứ!”

Ninh Xảo Hân vừa nghe đã mất hứng, “Ngươi mới trước đây cũng là như thế, nhũ mẫu các nàng đều nói tiểu hài tử chính là phải ngủ mỗi ngày!”

“Ta mới sẽ không giống tiểu đệ lười biếng như thế! Ta cũng chưa thấy hắn mở mắt qua vài lần.”

“Ngươi cũng như thế!”

Dương Trừng hơi hơi híp mắt nhìn lén bọn chúng một cái, nhìn thấy hai bé cách chiếc nôi đã muốn cãi đến thần tình đỏ bừng, ở trong lòng bất đắc dĩ mà đảo cái xem thường, làm bộ đánh ngáp một cái lật người, đem mình cả người cuộn tròn, trong lòng lẩm nhẩm mắt không thấy thì được yên tĩnh.

Hai bé ngây thơ tranh luận cũng không thể duy trì bao lâu, bởi vì Ninh Kính Hiền đến. Hắn mỗi ngày trước bữa tối đều đến phòng Dương Trừng dạo qua, việc này đã sắp thành một thói quen của hắn, bởi vậy đem hành vi không hữu ái của hai bé bắt tại trận.

Bị phụ thân dùng ánh mắt tràn ngập uy nghiêm phủ lên, hai bé đều thành thật, mím môi cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đứng thẳng tắp, chờ tiếp nhận chỉ dạy.

“Hai người các con ở trong phòng Tiểu nhị ầm ĩ gì đó”

Ninh Xảo Hân chỉ vài Ninh Vân Đình nói, “Đình nhi nói tiểu đệ là heo con, con nói hắn còn không nhận sai, còn cùng con cãi.”

“Ngươi…Ác nhân cáo trạng trước!” Ninh Vân Đình tức giận đến dậm chân, trừng mắt nhìn nàng một cái, chống lại ánh mắt phụ thân lại nhịn không được chột dạ, nhỏ tiếng nói, “Con chỉ là cảm thấy tiểu đệ ngủ mỗi này không tốt.”

“Tiểu nhị vân là ấu nhi mà, vốn đã ngủ rất nhiều. Chờ hắn trưởng thành có thể cùng con chơi!” Tĩnh Tuệ đi rồi hai bé thật vất vả có chút tươi cười, Ninh Kính Hiền cũng không nhẫn tâm trách móc bọn chúng nặng nề, chỉ là dặn dò, “Lần sau đừng ở đây náo loạn, cẩn thận đem đệ đệ các con đánh thức.” Nói xong, hắn hướng trong nôi nhìn một cái, kết quả nhìn thấy tiểu nhi tử nhà mình đã ở trong nôi mở mắt, đang há môi đối với mình cười.

Ninh Kính Hiền xoay người đem bé con bế lên, bé con trong lòng ngực mềm nhũn một đoàn, như là dùng chút lực sẽ nắm hư. Bé con được mình ôm cũng không khóc không nháo, chỉ là bắt một cọng tóc của mình hướng về ngón tay chơi đùa, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.

“A, đệ đệ tỉnh! Ta là ca ca nà!” Ninh Vân Đình hưng phấn là nhảy dựng lên, vươn tay ở trước mắt Dương Trừng vẫy vẫy, đáng tiếc Dương Trừng để ý cũng lười để ý hắn, thậm chí không dư ra tặng hắn hai ánh mắt. Hắn đành phải ngửa đầu nhìn Ninh Kính Hiền hỏi nói, “Phụ thân, con có thể ôm tiểu đệ không”

“Không thể. Con cũng không biết ôm hài tử.” Ninh Kính Hiền không chút do dự cự tuyệt, trên thực tế chính hắn cũng không dám ôm nhiều, sinh vật mềm nhũn như thế ôm vào trong ngực tay hắn cũng không biết đặt như thế nào, cả người không được tự nhiên, vì thế lại xoay người đem bé con đặt ở trong nôi.

Thấy Ninh Kính Hiền đem hai bé mang ra ngoài dùng bữa, Dương Trừng đánh ngáp một cái, bắt đầu vận chuyển tâm pháp yên lặng bắt đầu luyện công.

Ở trong mắt mọi người, điều này đại biểu cho tiểu thiếu gia lại muốn ngủ, vì thế hết sức tự giác mà đắp chăn nhỏ lên cho hắn, trong phòng thì lại khôi phục im lặng.

Trên thực tế đó cũng là cử chỉ bất đắc dĩ của Dương Trừng, làm một đứa bé sơ sinh không hề có năng lực hành động, trừ ăn uống ngủ ra, hắn cũng chỉ có thể dùng luyện công để giết thời gian. Bất quá nếu về sau đều phải ở Ninh gia sinh hoạt, chung quy phải học được lấy lòng cha mẹ áo cơm, bởi vậy thời gian Ninh Kính Hiền tới thăm mình hắn đều biểu hiện vô cùng nhu thuận, hơn nữa biểu hiện ra bộ dáng thật dính của hắn.

Hắn biết chỉ cần là người bình thường, được người thân cận như thế, được người dựa vào thì chung quy sẽ mềm lòng một chút, cảm thấy được gần gũi một chút, như vậy đợi cho mình trưởng thành mới có thể khoái hoạt làm Nhị thiếu gia Ninh phủ được yêu thương.

Sách lược này của Dương Trừng tiến hành thành công, Ninh Kính Hiền không chút hoài nghi, dù sao không ai lại hoài nghi một em bé đang quét tâm cơ, chút bất tri bất giác trên dưới quý phủ đều biết Nhị thiếu gia dính lão gia, chỉ cần thấy lão gia đến là muốn ôm, làm cho lão gia đem tập tục ôm tôn không ôm tử đều đánh vỡ.

Dương Trừng trước khi làm tiệc trăm ngày nhũ mẫu hắn rốt cục đổi, về phần sống chết của nàng hắn cũng chưa làm rõ, chỉ là đột nhiên phát hiện ngày hôm sau đổi người khác chiếu cố mình.

Nhũ mẫu mới tới hơn ba mươi tuổi đã có năm đứa con, kinh nghiệm chăm trẻ con phong phú, bộ dang vô cùng đoan trang, trước kia là đại nha hoàn trong phòng lão thái gia, là Phùng Tùng Bách thật vất vả ở trong người hầu lựa chọn ra, hiện tại bên trong không có nữ chủ đương gia, hắn sợ bọn hạ nhân đối với Nhị thiếu gia chiếu cố không chu toàn.

Đáng tiếc hắn tuy rằng nghĩ được chu toàn, Dương Trừng cũng không vui, người nọ lúc từng là đại nha đầu đầu giỏi nhất là nhìn người làm việc, lúc gặp chủ tử thì phụ họa làm theo, quay lưng mặt đối với tiểu nha đầu trong phòng thì trừng mắt lạnh đối đãi, từ khi được chọn làm nhũ mẫu của mình về sau người này đã bắt đầu tùy tiện, đối với nhóm tiểu nha đầu chọn tam nhặt tứ, vừa thấy đã không phải người thành thật.

Đầu năm nay ở nhà thế gia vọng tộc làm nhũ mẫu chính là cuộc sống vô cùng thể diện, nếu như nói không có ngoài ý muốn các nàng phải theo thiếu gia tiểu thư thẳng đến lớn, làm mãi đến không động được mới có thể đi hưởng vinh. Đại bộ phận gia đình quan hệ giữa nhũ mẫu cùng tiểu chủ tử so với cha mẹ ruột còn thân mật hơn vài phần, dù sao cũng là uống sữa nàng lớn lên, ân sinh, ân dưỡng, cổ nhân đều rất xem trọng, cho dù là gia đình chủ mẫu còn ở cũng sẽ cho mấy nhũ mẫu này một chút thể diện, giống như Ninh phủ này không có nữ chủ nhân trong phủ, nhũ mẫu cũng gần có thể đánh đồng với dưỡng mẫu, tự nhiên địa vị rất cao.

Nguyên bản Dương Trừng còn muốn nhịn nhịn bỏ qua, đợi cho tiệc trăm ngày của mình sau khi kết thúc, hắn đã nổi giận, quyết tâm nhất định phải đem người này đổi bỏ!

Lại làm hắn kiên định như thế nguyên do ở chỗ bạc!

Cho dù sống hai đời Dương Trừng bản tính thích gom tài lại như trước kiên định không lay được, Ninh phủ tiền bạc lui tới của mỗi phòng chủ tử là tách biệt, cho dù là như hắn một đứa bé như vậy cũng có tiểu kim khố.

Mặc dù hắn sinh ra bất qua là trăm ngày, nhưng đã muốn trải qua lễ ra đời, lễ ba ngày cùng lễ đầy tháng, trong đó trừ lễ đầy tháng trong nhà có tang lễ không có trắng trợn lo liệu, hai lễ khác bọn nha đầu nói lúc ấy trong phủ chính là vô cùng náo nhiệt, cũng thu không ít lễ vật quý giá.

Những tiền biếu thu được, lễ vật trước khi chưa phân chia quà tặng đều đến ghi sổ của chung, cũng chính là hắn chỉ thu không cần lo đáp lễ, đúng là thời điểm gom tài! Vài thứ kia đều được thu vào trong một cái rương nhỏ khóa kỹ, chìa khóa do nhũ mẫu của hắn quản lý, trở thành tiểu kim khố của mình, có thể để cho ngày sau chi tiêu.

Nếu Dương Trừng có năng lực hành động hắn đã sớm ôm rương đếm bạc, nhưng hắn còn chưa kịp thay đổi hành động, nhũ mẫu mới trước đã động thủ trước. Nếu nàng chỉ kiểm kê một lần, Dương Trừng cũng xem như nàng là tính sổ cho mình, cố tình nàng luôn luôn chọn buổi tối đem nhóm tiểu nha đầu phái đi ra noài, đem Dương Trừng để ở một bên, đem thứ tốt trong rương lấy ra xem không ngừng, nhìn như kiểu nếu đồ vật bên trong đều là không ghi sổ, chỉ sợ hận đến không thể lấy đi một ít!

Tuy rằng Ninh gia không tính đại phú đại quý, nhưng người lui tới đặc biệt là những dòng dõi thông gia đều cao a, chỗ phủ Thân vương, phủ Tả Sư đưa tới đều là thứ tốt.

Đại Hạ triều ngọc tốt, lại có tập quán nam tử đeo ngọc, lần này trăm ngày hai phủ tặng trọng lễ, phủ Thân vương đưa tới một ngọc bội hình hổ dán hoa văn, phủ Tả Sư tặng một miếng ngọc đeo thắt lưng hoa văn li hổ (rồng hổ), chẳng những là ngọc bích thượng đẳng chạm trổ ra, còn đều là ngọc Hán triều lưu truyền xuống đến nay, tuy rằng đao pháp đơn giản, nhưng tạo hình mới mẻ, lại được người bảo dưỡng đến bóng bẩy ánh nước, cả vật thể mềm nhẵn trắng nõn, làm cho người ta vừa thấy đã yêu thích không buông tay.

Dương Trừng lúc ấy liếc mắt một cái đã coi trọng hai khối ngọc bội này, ôm không chịu buông tay, đáng tiếc đầu của chúng nó quá lớn, Ninh Kính Hiền không có khả năng cho phép hắn mang theo, dặn dò hạ nhân để hắn thu vào.

Chính hắn cũng thưởng thức đồ vật không được, cố tình nhũ mẫu kia còn một bộ bộ dáng tham tiền thường thường lấy ra ở dưới đèn đánh giá, càng đáng giận hơn là trừ bỏ những đồ bằng ngọc kia, nàng còn muốn lấy kim nguyên bảo ra xem nữa, làm cho Dương Trừng thấy răng luôn ngứa.

Dương Trừng trong lòng nổi giận ghê lắm ấy, nữ chủ nhân còn thi cốt chưa lạnh đâu, quy củ trong phủ đã phá hủy, giữ một nhũ mẫu tham tài trong tay, vạn nhất về sau đem mình bán cũng không biết!

Phải đổi, nhất định đổi!

Tuy rằng hắn hiện tại ngay cả tiếng người nhỏ nhẹ cũng làm không được – vẫn không thể nói chuyện – nhưng phải sửa trị một nhũ mẫu vẫn là có thể, từ khi quyết định chủ ý Dương Trừng đã kiên quyết không uống sữa nàng. Ngày đầu còn chưa có hạ nhân dám lên tiếng hướng lên trên báo cáo, đợi cho ngày hôm sau hắn cố ý ở trước mặt Ninh Kính Hiền sau đó kêu khóc, việc này rốt cuộc bị lộ.

Nghe được hắn không chịu bú sữa, còn đã đói bụng hai ngày, Ninh Kính Hiền đầu tiên là đem hạ nhân trong phòng hắn đều mắng một lần, tiếp theo nhìn thấy tiểu nhi tử bị đè đầu cũng không chịu uống sữa, hắn cũng liền đau đầu.

Dương Trừng lần này hạ quyết tâm phải chọn một nhũ mẫu mình vừa lòng, xấu không cần, già không cần, phẩm hạnh không tốt không cần, xấu đẹp này chọn cũng được, phẩm hạnh chính là cần thời gian nhìn, cũng may hắn hiện tại người quá bé không ai biết phòng bị, người được chọn nhậm chức nhũ mẫu của hắn sau đó xui xẻo như những người khác, ở trước mặt hắn chung quy sẽ lộ chút manh mối, vì thế một khi có vấn đề, thì lại xuất hiện tình huống Dương Trừng đánh chết không uống sữa.

Muốn ở nhà thế gia vọng tộc làm nhũ mẫu tối thiểu một chút chính là phải hiểu biết tận gốc, vừa không thể giáo dưỡng quá kém, vừa phải đang ở thời kỳ đút sữa, vốn đã khó chọn người, bị Dương Trừng chọn chọn lựa lựa như vậy, sau khi thay đổi sáu nhũ mẫu, rốt cuộc làm cho hắn tìm được một người hợp ý.

Nhũ mẫu này là con dâu trưởng của ngoại quản gia Lý Nguyên phụ trách quản thôn trang, mới vừa sinh qua đứa con thứ hai không lâu, bộ dáng hơn hai mươi. Nhà mẹ đẻ nàng nguyên là làm buôn bán nhỏ, đọc qua học vỡ lòng, không chỉ biết xem sổ sách mà còn biết gảy bàn tính, mặt mày bộ dáng có chút giống mẫu thân thế thứ hai của Dương Trừng, sau khi khảo sát vài ngày phẩm hạnh cũng không thành vấn đề, vì thế Dương Trừng rốt cuộc yên tĩnh.

Thấy hắn rốt cuộc thành thật, Ninh Kính Hiền lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, gần hai tháng gây sức ép xuống, biến thành hắn cũng mệt theo. Một khi thấy Dương Trừng chống cự sau đó không uống sữa, cũng chỉ có thời điểm hắn đút mới ăn một chút, nếu không tình nguyện bị đói cũng không ăn, may mắn hắn hiện tại chuyện tình trong tay không nhiều lắm, có thể ôm tiểu tử này mang theo trên người mỗi lần cách hai giờ đút một lần, nếu không chỉ sợ sẽ đói ra bệnh rồi!

Mặc dù như thế, Ninh Kính Hiền dù sao không thể mỗi ngày chờ ở trong phủ, Dương Trừng vẫn là đói bụng vài lần, nguyên bản thật vất vả nuôi ra một chút thịt, rất nhanh đã gầy xuống, nhìn làm cho người ta xác thật có chút đau lòng.

Cuối cùng quyết định được nhũ mẫu chính là con dâu của ngoại quản gia làm cho Ninh Kính Hiền cũng có chút kinh ngạc, nếu có thể lựa chọn người được chọn thật sự không nhiều lắm, cũng có thể dùng nàng, chỉ hy vọng phụ nhân này là một người hiểu chuyện, nếu không vậy thì đừng trách mình vô tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.