E&B: Jade
Tin tức Ninh Vân Tấn trúng Hội Nguyên khiến Ninh Đào Húc lòng già an lòng, để người cho gánh hát trống nhạc ngoài cửa tiền thưởng, lại thưởng cho Tần Minh báo tin một tháng lương.
Tuy rằng người quen nhìn thấy Ninh Đào Húc và Ninh Kính Hiền đều sẽ tiến lên khen tặng vài câu, bất quá Ninh phủ cũng khong có gióng trống khua chiêng mà đặt yến, cũng chỉ có thân thích bình thường thân cận đến cửa lên tiếng chúc mừng, mọi người đều còn vẻ nghẹn nón, chờ mười ngày sau kết quả thi Đình, khi đó mới là thời khắc phong cảnh chân chính của nhóm Cử tử.
Bất quá theo lệ cũ, bài thi của tam đầu danh đều sẽ dán ra để cho kẻ sĩ thiên hạ nhìn xem.
Tuổi tác của Ninh Vân Tấn vốn đã chọc người chú ý, lại là Hội Nguyên lần này, bởi vậy phần bài thi kia của hắn tất nhiên chọc người chú ý nhất.
Tại phương diện mặt cuộn sạch sẽ gọn gàng, chỉ cần không phải người lôi thôi đều cơ hồ không có sơ suất, bất quá một tay lập luận sắc sảo kia của hắn, thể Quán các góc cạnh phân minh vẫn khiến cho người ta tán thưởng không thôi. Nhưng mà sau khi nội dung hắn đối đáp truyền ra, nhất thời cơ hồ mọi người đều có loại cảm giác danh rất là thực.
Từ Bất Dụng sau khi được bản sao bài thi của Ninh Vân Tấn, nhìn xem kinh diễm vô cùng, cơ hồ kiềm chế không được kích động trong lòng, cũng bất chấp còn có hai ngày thì phải thi Đình, mạo muội đến Ninh phủ nói chúc mừng.
Với Từ Bất Dụng người bằng hữu này Ninh Vân Tấn cũng là có hảo cảm, tự nhiên dẫn hắn đón vào cửa.
“Chúc Mừng Chí Thiện huynh trúng cao, sau khi tiểu đệ đọc văn của ngươi, cảm thán rất nhiều.” Từ Bất Dụng là đệ nhị danh lần này, mặc dù Ninh Vân Tấn đã để người đến cửa chúc mừng, bất quá gặp mặt tất nhiên phải nói một tiếng.
Từ Bất Dụng hổ thẹn mà nói, “So không bằng Vân Tấn ngươi, uổng công là huynh lớn hơn ngươi mấy tuổi, từng trải lại quá ít.”
Ninh Vân Tấn trong lòng âm thầm đắc ý, bản thân biết nhiều tin tức □ như vậy, lại còn có dự kiến đời sau, cho dù văn vẻ ngươi viết không tốt, nếu là cùng so với con người thời đại thiển cận này, vậy cũng đã có thể rất rất là dọa người! Bất quá cũng đã được đệ nhất, lại nói lời khiêm tốn thì cũng là dối trá, hắn đành phải rụt rè cười cười.
“Vi huynh nhìn thấy bài đáp kia của ngươi, lúc này mới nghĩ tới nguy nan của đế quốc, lúc trước khi đáp đề, thật sự không nghĩ tới phía sau Đại Thương kiến quốc còn có nhiều nguy hại như vậy.” Từ Bất Dụng cảm thán mà nói, “Vi huynh chỉ nghĩ đến sau khi Đại Thương trình quốc thư, biên cảnh có thể không còn nổi khói lửa, dân chúng có thể càng sinh hoạt tốt, lại quên tộc Phụng Vũ lòng muông dạ thú, luôn có một ngày vẫn là muốn xâm lấn Trung nguyên, thật sự là ánh mắt quá mức thiển cận.”
Ninh Vân Tấn đành phải an ủi, “Bài vấn đáp kia của Chí Thiện huynh cũng là cực kỳ xuất sắc, sau khi đem hai nước thiếp lập quan hệ ngoại giao ưu khuyết điểm đều phải từng cái tổng kết ra, lại nói tiếp, tiểu đệ thật sự không bằng ngươi.”
Ngay tại thời điểm hai người khiêm tốn lẫn nhau, Văn Chân nhịn không được lại đem bản sao phần bài thi kia của Ninh Vân Tấn lấy ra nhìn.
Trong nam thư phòng ba vị giám khảo đang cúi đầu chờ Hoàng thượng khâm điểm đề thi Đình, thấy một lúc lâu không động tĩnh, trộm ngẩng đầu nhìn lên một cái, phát hiện Hoàng thượng đang mặt không đổi sắc nhìn một phần chiết tử, bọn họ chỉ cho là Văn Chân đang suy tính những đề mục, đành phải tiếp tục chờ đợi.
Kỳ thật độ cong khóe miệng Văn Chân đã cong nhẹ, đáng tiếc bởi vì vấn đề gốc độ, không ai có thể nhìn ra được.
Văn Chân còn thật không nghĩ tới hài tử Ninh Vân Tấn này có bản lĩnh như thế, có thể thi trúng Hội Nguyên, chỉ là phần bài thi này thôi đã có thể chứng minh hắn danh Hội Nguyên này là hàng thật giá thật.
Lần thi đáp này hắn chính là nghĩ chọn một số nhân tài nhạy bén với tình hình chính trị đương thời, ít nhất có thể nhìn thấy uy hiếp của tộc Phụng Vũ. Đối với Ninh Vân Tấn có kiến thức tốt như vậy hắn cũng không ngoài ý muốn, tiểu tử kia chính là tài nguyên ngồi giữ tòa báo, lại biết nguyên nhân lão sư qua đời, cho nên so với phần lời sắc bén thi đáp kia, hắn thích xem nhất tất nhiên là bài thơ phú.
Cùng trong thi đáp đem chuyện nói ra nguy cơ của khách ngoài cửa ải hết sức khác nhau, trong thơ phú dốc hết khả năng tán thưởng đương kim thánh thượng.
Cái gì đế tâm cần mẫn, chính sự hưng thịnh, khổ cực đêm muộn, ưu ái ý dân, cuối cùng lại nếu ý chính khen ngợi có thể so với Tần hoàng Hán võ. Tuy rằng không có một chữ nhắc đến chuyện khách ngoài cửa ải trình quốc thư, nhưng mà rồi lại ngầm tán thưởng tâm nhất thống thiên hạ của đương kim thánh thượng.
Dù sao chỉ cần người quen đọc sách sử, người nào không biết chỉ có hai vị Đế vương vĩ đại nhất này nhất thống thiên hạ, đuổi đi dân tộc Hung nô chứ!
Một bài thơ thi Tỉnh ngắn ngủi sáu mươi chữ đem Văn Chân ca ngợi đến màu sắc rực rỡ, mặc dù biết trong đó thành phần phô trương chiếm đa số, nhưng mà hắn vẫn là nhịn không được nghĩ cùng nhận thức trong đáy lòng.
Dù sao mình mấy năm nay chính là thật sự mỗi ngày xem chiết tử đến nửa đem, cần mẫn với chính sự, lo lắng dân chúng thiên hạ, hơn nữa đang mưu cầu cải cách, trừ bỏ thu phục tộc Phụng Vũ điểm ấy còn chưa có thể làm được, nhưng hắn có tin tưởng tại sinh thời nhất định có thể đem tấm bản đồ kia thu nạp vào trong túi.
Hắn thích bài thơ này của Ninh Vân Tấn mặc dù có chút là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cũng bởi vì tại trong hơn một nghìn bài thơ phú ca điệu ca tụng Hoàng đế tôn sùng Nho trị, đồ vật hoa mỹ, ca múa mừng cảnh thái bình, chỉ có Ninh Vân Tấn là chân chính đem vất vả của mình xem ở trong mắt.
Một lần lại một lần đọc bài thơ phú hoa mỹ này, Văn Chân lại một lần nữa cảm nhận được loại vui vẻ tri kỷ Bá Nha gặp được Tử Kỳ. Hắn sa khi từ trong suy nghĩ say mê của mình tỉnh táo lại, nhịn không được nhấc bút lần nữa viết xuống một đề mục thi đáp, Văn Chân ngược lại muốn nhìn một cái, lúc này đây tiểu tử kia có thể cho mình kinh hỉ như thế nào!
Ninh Vân Tấn tự nhiên không biết ba vị quan chủ khảo sau khi biết được đề thi đáp kinh ngạc, hắn ở trong phủ bình tĩnh vượt qua hai ngày, chuẩn bị cuộc thi cuối cùng.
Trước khi tiến hành thi Đình chính thức còn phải tại Bảo Hòa điện thi vòng hai lần nữa, hắn tự nhiên là không hề nghi ngờ thông qua. Thời điểm chính thức tiến hành thi Đình quá trình tương đối phức tạp, trời còn chưa sáng hắn đã cùng phụ huynh đồng thời xuất môn, tại trước cửa cung chờ đợi.
Dựa theo thói quen khi vào triều, quan càng lớn đến càng muộn, chờ đến khi Ninh Kính Hiền dẫn theo hắn xuất hiện tại cửa cung, cửa cung đã đứng không ít người.
Chuyện Ninh gia ra một Hội Nguyên đã là ở kinh thành mọi người đều biết, không ít người cũng chờ xem nhị tử Ninh gia có thể hay không một lần liên trung tam Nguyên, nếu là thật sự khiến hắn thi Đình được chọn Trạng Nguyên, vậy chẳng những là người đầu tiên liên trung tam Nguyên của triều đại, còn là một người trẻ tuổi nhất trong lịch sử!
Quan trường có quy củ của quan trường, cho dù có tâm tiến lên nghĩ muốn khen tặng cũng không có khả năng ở trước công chúng tiến lên. Chỉ có vài đường quan lục bộ nói với Ninh Kính Hiền, khen Ninh Vân Tấn vài câu như dạng hậu sinh khả úy, hôm nay phải hảo hảo thi linh tinh, chờ đến khi nhóm Đại học sĩ nội các đến giờ đến, cửa cung vừa lúc mở.
Sau khi vào cung, Ninh Vân Tấn tất nhiên cùng phụ thân mỗi người đi một ngả, hắn trước tiến đến Bảo Hòa điện, sau khi đã trải qua điểm danh, trải cuộn, khen lạy, hành lễ chờ lễ, cuối cùng có thể cầm sách đề ban phát bắt đầu đáp lại.
Nhìn lướt qua đề thi Đình khiến Ninh Vân Tấn sửng sốt, chỉ thấy trên giấy viết ‘Luận khuyết điểm của đế quốc và tâm tư của Đế vương’, mặt sau lại dùng chữ nhỏ thêm chú đáp văn không giới hạn độ dài. Hắn thầm mắng Văn Chân một câu, tận lực ra thiêu thân. Phải biết thi đáp của thi Đình năm rồi phần lớn chỉ khảo giáo phương diện nào đó của tình hình chính trị đương thời, thế nhưng đề mục như lần này thì rất bình thường.
Nếu mà chỉ là nửa phần như trước đó còn đỡ, nhưng mà chọn ra các mục tệ đoan của Đại Hạ hiện thời cho dù có thể, chung quy có thể tìm được một ít vấn đề của xã hội hiện nay để đáp lại, cố tình sau đề mục lại bỏ thêm một cái tâm tư Đế vương, yêu cầu người đáp lấy khía cạnh của Đế vương, làm một số biện pháp tìm được từ tệ đoan chọn ra, kể từ đó khó khăn đã tăng vọt. Nếu lại theo năm trước chỉ viết chiều dài bảy tám trăm chữ như vậy, độ dài khẳng định sẽ quá ngắn, khó trách lại thêm một câu không hạn độ dài.
Ninh Vân Tấn nhìn lướt qua xung quanh, đại bộ phận sĩ tử đã bắt đầu ở trên bản nháp viết viết vẽ vẽ, xem ra là đang liệt kê từng điều, còn có một phần thì đang vò đầu, có vẻ có chút bối rối, rất rõ ràng những người này đều là mọt sách trong ngày thường, gặp phải kiểu đề mục linh hoạt này có chút luống cuống, trong sách tham khảo khoa cử cũng sẽ không có dạng nội dung này.
Ở trong một số Cử tử kia Ninh Vân Tấn nhìn thấy một số người quen, thậm chí còn thấy được Tôn Bản Thiện đã lâu không gặp, tướng mạo của hắn so trước đây gầy rất nhiều, nhưng mà tinh thần nhìn hoàn hảo. Khi tầm mắt của hắn đảo qua một người tuổi còn trẻ, Ninh Vân Tấn sửng sốt!
Cái này gọi là duyên phận gì!
Hắn phun một hơi của mình, lần đầu tiên có phần không phúc hậu cầu nguyên vị Cử tử này ngàn vặn không nên thi được tam đầu, nếu không chính mình cần phải xui xẻo!
Nguyên lai người trẻ tuổi kia không phải người khác, chính là vị được đồng dưỡng tức ngày ấy trong triều chạy nạn, dù sao Tiến sĩ khác tuy rằng được gặp Văn Chân, nhưng thời điểm diện thánh hình như không dám ngẩng đầu, cho dù rình coi thánh nhan vị này cũng không nhất định dám lắm miệng, nếu để cho hắn trúng một hạng tam đầu, ở lại trong Hàn Lâm viện…Ninh Vân Tấn nhất thời cảm thấy mây đen đỉnh đầu!
Khi Ninh Vân Tấn trong lòng đang rối rắm, một trong quan chủ khảo lần này Chu Trác đang cùng Lý Đức Minh nói chuyện.
Chu Trác là Hàn Lâm học sĩ, học phú năm xe, tại văn đàn rất có danh dự, càng hiếm có chính là một người lời cẩn thận, khéo đưa đẩy, người giỏi miệng, Văn Chân cũng khá nể trọng hắn, hai năm nay nhiều tấu chương từ hắn định ra, bởi vậy hai người cũng có chút quen thuộc.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Lý Đức Minh nhân tiện nói, “Chu đại nhân mời tự tiện, Hoàng thượng chính là để chúng ta đến xem tình huống thi Đình, không dám chậm trễ đại nhân giám thị.”
“Lý tổng quản quá lo lắng, Hoàng thượng lần này khâm điểm đề mục rất có sáng ý, lại nghiêng về độ khó khá cao, những Cử tử này cho dù muốn làm bừa cũng khó.” Chu Trác cười nói, “Lão phu ngược lại rất chờ mong bài thi của Trạng Nguyên năm nay, không biết sẽ có kinh hỉ như thế nào!”
Lý Đức Minh cùng hắn nói chuyện, ánh mắt lại như có như không mà hướng phía Ninh Vân Tấn lướt qua, thấy hắn đang nhìn xung quanh căn bản không có bộ dáng đáp lại, nhịn không được trong lòng lo lắng. Hài tử này thời điểm mấu chốt làm sao còn lỏng lẻo như thế, Hoàng thượng đang còn chờ bài thi của hắn đó!
Tìm được tin sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lý Đức Minh tự nhiên liền cáo từ, trực tiếp hướng Văn Chân đi hội báo.
“Tiểu tử kia còn chưa bắt đầu nghĩ bản nháp” Văn Chân vừa thấy canh giờ, cũng đã gần buổi trưa, mày nhịn không được chau lại, “Hoàng hôn đã phải nộp bài thi, hắn đuổi kịp à”
“Cũng không phải vậy!” Lý Đức Minh dứt khoát lắc đầu, “Những người khác đều đầy hai trang bản nháp, Ninh công tử làm sao cũng không có một xíu bộ dáng vội vàng!”
Văn Chân cũng không biết tiểu tử kia lại nháo dạng nào, đành phải dặn dò, “Qua buổi trưa lại đi tìm hiểu.”
Lý Đức Minh nhận lệnh, tất nhiên lại không dám chậm trễ, cuối trưa đến giờ lại đến Bảo Hòa điện một chuyến, lúc này đây Ninh Vân Tấn tuy rằng không có hết nhìn đông đến nhìn tây, lại đang vừa ngẩng người vừa mài mực, trên bản nháp vẫn là trống không.
Lần này đừng nói Lý Đức Minh, mà ngay cả Văn Chân cũng thay hắn nôn nóng! Ở dưới tình huống Ninh Vân Tấn không hề biết chuyện hắn hưởng thụ một lần đãi ngộ cao hơn ‘Hoàng đế chưa vội Thái giám đã vội’.