Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 97: Chương 97




Chương 98 – 99 – 100

E&B: Jade

Chương 98

Phát hiện Văn Chân so với trong tưởng tượng hiểu rõ mình hơn, khiến Ninh Vân Tán có loại cảm giác sợ hãi khó hiểu. Người này giỏi nhất về phỏng đoán nhân tâm, hắn hình như không có tính công kích, nhưng mà lại chung quy có thể tại thời khắc mấu chốt cho người ta một kích trí mệnh.

Ninh Vân Tấn căn bản đoán không được hắn là thời điểm nào động tâm tư với mình, hắn có loại cảm giác mình giống như bị một tấm lưới vô hình bao phủ, tựa hồ không còn đường có thể trốn.

Nhất thời hồi lâu hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp đối phó Văn Chân, đành phải thẹn quá hóa giận mà đem toàn bộ tranh trên tường lấy xuống. Thu thập xong cuộn tranh cuối cùng, hắn trở lại phòng ngủ, tiểu thái giám vừa lúc đến thông báo, người Ninh phủ đến.

Ninh Vân Tấn ngông nghênh mà đem tranh cầm ở trong tay, tiểu thái giám nhìn hắn muốn nói lại thôi, tầm mắt qua lại giữa hắn với cuộn tranh lui tới tầm tra, rốt cuộc vẫn là chịu đựng không mở miệng, dẫn hắn trái quẹo phải lách, cư nhiên đến môn khẩu phủ Âu Hầu.

Hắn sau khi đến môn khẩu tòa nhà, Tần Minh dẫn theo xa phu đang lo lắng mà đợi.

Tần Minh vừa nhìn thấy băng vải trên tay Ninh Vân Tấn, đôi mắt đã đỏ, “Công tử, đều là ta không tốt, ta không nên rời khỏi.”

“Đem nước tiểu mèo ngươi thu hồi cho lão tử đi.” Ninh Vân Tấn giờ phút này trong lòng đang lửa lớn, cũng không kiên nhẫn khuyên hắn ta. Hắn đem cuộn tranh trong tay nhét vào trong tay Tần Minh, “Mắc mớ gì tới ngươi, nếu không phải ta muốn các ngươi đi làm chuyện, chỉ sợ cũng phải đồng thời chết ở nơi đó.”

“Công tử ngươi có thể nói sai rồi, nếu mà chúng ta có, bất cứ giá nào mệnh này dù sao cũng có tài cán vì ngài chắn hai tên.” Hắn nhìn tay bị thương của Ninh Vân Tấn, đau lòng mà nói, “Có lúc nào ngài bị thương như vậy chứ! Lão gia lão thái thái chỉ sợ đều phải đau lòng rồi.”

Ninh Vân Tấn đảo cái xem thường, “Tiểu tử ngươi há mồm càng ngày càng biết nói.”

“Đều là học từ công tử.” Tần Minh thấy đem hắn chọc cho tâm tình tốt hơn chút, lúc này mới chỉ vào cuộn tranh trong tay, hỏi, “Công tử, đây là”

“Hảo hảo giữ cho ta, đừng có mà cho người thứ hai thấy được.” Ninh Vân Tấn cũng không muốn lại để người nhìn thấy bộ dáng mình trong tranh, “Những chuyện ta để ngươi làm xong chưa Chuyện ta bị thương người trong nhà cũng biết”

“Hồi bẩm công tử, chuyện ngài bị thương hiện tại chỉ có lão gia và lão thái gia biết được, không ai dám nói cho lão thái thái.”

Tần Minh có trật tự mà đem tình báo mình hỏi thăm báo từng cái cho hắn, “Chụp thọ lễ kia là bị một võ quan giật dây, tiểu nhân mang bái thiếp công tử tìm phòng giữ trực ban, liền đem thọ lễ lấy ra. Người trực phòng giữ kia là một diệu nhân, hắn cưỡng bức đe dọa, võ quan kia sợ tới mức cái gì cũng đều nói ra.”

Ninh Vân Tấn lập tức quay lại ý tứ, “Vậy võ quan kia chính là người thu bạc”

“Đúng vậy. Có người cho hắn mười hai vàng để hắn đem chụp lễ thọ kia giữ cả đem, hắn nghĩ cũng không phải đại sự gì, nên đáp ứng.” Tần Minh xem thường mà nói, “Hắn căn bản không biết chụp kia là vật Ninh phủ, thật sự là bị vàng che mắt tinh.”

Hắn vừa nói như thế, Ninh Vân Tấn cũng đã đoán được chuyện đêm nay là tuyệt đối có dự mưu nhằm vào mình.

Chuyện cho phụ thân thọ lễ cũng không có gắn nhãn Ninh phủ, mà là cử một ngoại quản gia Văn Hương cư đặc biệt mà đến Đông Bắc đi mua nhân sâm.

Đầu năm nay sâm già trăm năm trong cửa hàng còn có thể mua được, nhưng mà già hơn chút nữa thì khó tìm, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện ở trên thị trường, cũng rất nhanh đã bị người quyền quý thổ hào cường thủ đoạt hào mất, chỉ có thể phái người đến thâm sơn nhân sâm đi tìm những người hơi có tuổi đào sâm tìm mua.

Công lực mấy năm nay của Ninh Kính Hiền luôn luôn đang chậm rãi suy nhược, thân thể cũng đang biến kém, Ninh Vân Tấn với chuyện này có chút lo lắng, sợ phụ thân cùng thế thứ nhất giống nhau, bởi vì nguyên nhân thân thể nên sớm bệnh tật.

Ninh Vân Tấn đã từng hỏi ý kiến qua Trần thái y đã từng vì Ninh Kính Hiền bắt bình an mạch, Trần thái y cảm thán hắn có hiếu tâm có tốt đẹp, đã cho hắn một phương thuốc điều dưỡng, những thứ thuốc khác đều dễ kiếm, chẳng qua trong thuốc dẫn lại yêu cầu sâm già trên năm trăm năm hoặc là càng lâu năm càng tốt.

Ban đầu hắn đã tốn số tiền lớn đào được một gốc nhân sâm vừa vặn năm trăm năm, ngoại quản gia kia nhưng lại truyền đến tin nói có hộ nhân gia đào sâm còn giữ lại một phần nhánh sâm già ngàn năm nghĩ muốn bán.

Sâm già ngàn năm cho dù chỉ là một nhánh sâm cũng là ngộ mà không thể cầu, Ninh Vân Tấn biết tin này sau đó lập tức sai người mang theo bạc đi mua, đến một hồi thì chậm trễ thời gian.

Hành động lần này của hắn cũng chưa từng che che giấu giấu qua, người có tâm nghĩ muốn tìm nghe đều hỏi thăm qua. Đối phương sai khiến một tên quan nhỏ giữ thọ lễ mình cần gấp, chỉ sợ chính là tính chuyển đi giữ chân người bên cạnh mình.

Dù sao ai cũng sẽ không nghĩ rằng đường đường một mệnh quan triều đình cư nhiên là làm gián điệp bán mạng cho ngoại tộc, thời điểm cùng đồng nghiệp uống rượu mua vui tâm phòng bị thường thường không cao.

Nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, Ninh Vân Tấn ngược lại càng thêm tò mò, người có thể làm cho Lý Vĩnh và Thanh Thanh kia xưng là chủ tử chính là ai!

Bất quá việc này đã có Văn Chân cử người đi tìm hiểu, mình cũng không cần hao tâm tổn trí nhiều hơn.

Vừa nghĩ tới Văn Chân, tâm tình Ninh Vân Tấn lập tức lại biến kém, hắn thẹn quá thành giận mà nghĩ, còn không biết người nọ tìm được người sau màn có phải hay không phải cảm kích đối phương rồi!

Xe ngựa còn chưa tới môn khẩu Ninh phủ, đã có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt của Ninh gia. Bất đồng với khi thọ yến của Ninh Vân Tán, làm trụ cột Ninh gia, Ninh Kính Hiền lần này rõ ràng bầu không khí náo nhiệt hơn nhiều, trời còn chưa có sáng, cũng đã có người tới.

Ninh Vân Tấn trên người còn mặc y phục của Văn Chân, tay áo và ống quần đều dài hơn một đoạn, cũng không tiện gặp người, nên để xa phu quay đi cửa hông. Lặng lẽ mà chuồn vào trong phủ, vào viện mình hắn đã để Tịch Nhan đi chủ bị y phục cho mình.

Tịch Nhan và Tử Uyển hai đại nha hoàn mới vừa bận rộn cởi áo khoác cho hắn, Ninh Vân Tấn nhất thời nhớ tới những ấn ký trên người mình.

Tuy rằng cùng Văn Chân cũng không làm đến cùng, nhưng mà trên người mình lại bị người nọ bá đạo tạo không ít dấu vết, cho dù với da mặt dày của hắn cũng thẹn thùng để những nha hoàn chưa lập gia đình này nhìn thấy, mặt già của hắn đỏ lên, vờ khụ một tiếng, “Các ngươi đều lui xuống trước đi, để Tần Minh tiến vào.”

Tử Uyển nhìn ra hắn xấu hổ, cười ha ha mà nói, “Ui, Nhị công tử hôm nay ngược lại rụt rè.”

“Miệng lưỡi.” Tịch Nhan trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, “Nếu để cho Hồng Đậu tỷ tỷ nghe thấy, ngươi lại phải chịu trượng.”

Tử Uyển lè lưỡi, cùng Tịch Nhan đồng thời hành lễ với Ninh Vân Tấn, ngoan ngoãn mà lui xuống.

Thấy hai nha hoàn khép cửa lại đi ra ngoài, Ninh Vân Tấn tự mình cởi bỏ trung y, để y phục tuột đến bên hông, lộ ra nửa người trên. Trong phòng hắn có tấm kính tây dương Văn Chân thưởng, cùng gương hiện đại không sai biệt lắm, có thể đem người chiếu đến hết sức rõ ràng.

Dựa vào ánh sáng sớm mai, Ninh Vân Tấn cau mày nhìn một thân loang lổ đốm đốm của mình, có xanh có đỏ có tím, người nọ đúng là thật sự nửa điểm không hạ thủ lưu tình.

Nghe thấy cửa bị mở ra, Ninh Vân Tấn chỉ cho là Tần Minh, đang chuẩn bị nói hắn vài câu, làm sao có thể quên quy củ không gõ cửa đã tiến vào, lại nghe thấy Ninh Kính Hiền nổi giận mà nói, “Ai làm!”

Ninh Vân Tấn cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Ninh Kính Hiền đứng ở môn khẩu, thần tình đỏ lên, tay đỡ khung cửa đang hơi hơi run run.

Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng phụ thân là cảm thấy lạnh, rõ ràng là bị tức.

Một thân này của mình hiển nhiên là vừa nhận qua mưa móc – nữ tử nào có thể làm ra nhiều dấu vết như thế! Cho dù là niên đại Đại Hạ mở ra nam phong này, cũng không có một phụ thân nào có thể chịu được nhi tử bị người đè.

“Cha.” Ninh Vân Tấn hai vai run lên, vội vàng cầm y phục choàng ổn, hắn đem cánh tay bị thương đặt ở chỗ thấy rõ.

Ninh Kính Hiền quả nhiên bị thương của hắn hấp dẫn lực chú ý, hắn đi vào phòng, đem cửa phòng khóa kỹ, quan tâm mà nói, “Đêm qua người truyền lời không phải nói con chỉ là gặp chuyện sao”

Ninh Vân Tấn chớp chớp mắt nhìn hắn, thần tình ủy khuất, oán niệm mà nói, “Bọn họ còn hạ Mỹ nhân kiều.”

“Mỹ nhân kiều!” Ninh Kính Hiền hít vào một hơi khí lạnh, “Chẳng lẽ…Chẳng lẽ con là bị người ám sát…”

“Không có, không có!” Ninh Vân Tấn thấy hắn hiểu sau, một bộ biểu tình kích động đến muốn ngất, vội vàng nói, “Cha, con trước khi độc phát đã đào thoát, ngài đừng lo lắng.”

Ninh Kính Hiền tâm tinh vi như tóc, nếu không phải khả năng xấu nhất mình nghĩ đến, tâm tình của hắn thì ổn định một chút, đã cũng trong chớp mắt phát hiện vấn đề.

Nhi tử mặc dù đang cực lực khuyên giải an ủi mình, lại cố chẹn lời hắn, lặng im không đề cập đến người nào vì hắn giải độc. Đêm qua người truyền lời đến một thân bố y, căn bản nhìn đoán không ra là người thuộc phương nào, chỉ nói Ninh Vân Tấn gặp ám sát, vì an toàn trước mắt, sáng sớm ngày mai hay đến phủ đại tông sư đón người.

Hắn nhấc lên áo khoác đặt ở một bên, kiểu dáng y phục trên người chợt vừa nhìn vô cùng giản dị, nhưng mà Ninh Kính Hiền cũng không bị mê hoặc. Hắn đầu tiên là nhìn xem đường thêu, lại dùng bụng ngón tay sờ sờ chất vải, tâm của hắn giống như rơi vào trong hàn băng.

Cách thêu như vậy, chất vải như vậy, vô luận là phương nào, đặt ở trong nhân gia nhà giàu cũng có thể làm chính trang này, nhưng mà lại xuất hiện ở trên một bộ y phục bình thường, bản thân nó đã có vấn đề.

Lại làm cho nhi tử ăn mệt cũng muốn lén gạt đi, không tự nói với mình người nào…Ninh Kính Hiền tâm trầm đến đáy cốc, nhưng mà hắn vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi, “Hoàng thượng hôm qua chẳng lẽ là không có ở trong cung…”

Ninh Vân Tấn thấy hắn thế yếu truy hỏi, đành phải vẻ mặt đau khổ gật đầu.

Cái gật đầu này của hắn, khiến Ninh Kính Hiền giống như gặp đòn nghiêm trọng cực lớn. Hắn đột nhiên vươn tay nắm ngực, liên tục lui hai bước ngã ngồi ở trên ghế, ọc một tiếng cư nhiên hộc ra một búng máu.

“Cha, cha…” Ninh Vân Tấn bị phản ứng của hắn dọa đến. hắn biết với phụ thân cả đời theo khuôn phép, là trung quân nhất mà nói, chuyện phát sinh giữa mình và Văn Chân vi phạm cương thường, chỉ sợ giống như là thiên lôi đánh xuống.

Với tính cách của phụ thân làm không tốt đều đem sai lầm quơ trên người mình, Ninh Vân Tấn lại không thể nói thẳng bản thân biết chân tướng, cũng không có để ý như tưởng tượng của phụ thân, đành phải nắm tay Ninh Kính Hiền, liên thanh nói, “Cha, ngài đừng dọa con. Hoàng thượng chỉ là giúp con giải độc chữa thương mà thôi, ngài đừng nghĩ quá nhiều…”

Ninh Kính Hiền nhìn hắn nói không ra lời. Hắn hiểu rõ tính cách Văn Chân, cũng quá rõ lực hấp dẫn của nhi tử với người khác, mấy năm qua nếu không phải mình vì hắn chắn không ít người tâm hoài bất quỹ, không biết còn phải ồn ào ra chuyện như thế nào.

Với tính cách của Hoàng thượng, nếu đã lây tiêm nhiễm Vân Tấn thì không thể dễ dàng buông tay, nếu chỉ là một lần có thể nói là giải độc, nhưng mà nếu ngày sau hai người thật sự dây dưa không rõ…Hắn vừa nghĩ tới hậu quả như vậy, run yết hầu hỏi, “Hoàng thượng, Hoàng thượng với chuyện tối qua nói như thế nào”

Ninh Vân Tấn cho rằng hắn nói là chuyện ám sát, nhân tiện nói, “Hoàng thượng nói hắn sẽ cử người điều tra.” Nói xong, hắn lại đem chuyện mình trúng độc huyết mạch nói ra.

Ninh Kính Hiền yên lặng nhìn hắn, thấp giọng hỏi, “Không phải, vi phụ hỏi chính là chuyện hai người các ngươi!”

Nghĩ đến tối hậu thư của Văn Chân, Ninh Vân Tấn đã tâm tình phiền muộn, hắn vò đầu nói, “Hoàng thượng…Hoàng thượng hắn…Ai nha, hắn nói mười ngày sau để con cho trả lời thuyết phục.”

“Hoàng thượng là một thánh quân, vô luận con đưa ra quyết định gì, hắn cũng sẽ không giận chó đánh mèo lung tung.” Ninh Kính Hiền sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn xòe bàn tay xoa nhẹ đường nét dung mạo Ninh Vân Tấn, gằn từng tiếng mà nói, “Tiểu nhị con nhớ kỹ, vi phụ cũng không cầu con hiển đạt đời sau, công danh hiển hách, chỉ hy vọng con có thể đường đường chính chính làm người. Phụ thân đem con nuôi lớn, không phải để con đi làm luyến đồng cho người ta!”

Nghiêm túc và thân thết nồng đậm trong mắt của hắn, khiến Ninh Vân Tấn hai mắt nhịn không được nóng lên, hắn liên tục gật đầu, loạn xạ dùng tay lau nước mắt, trịnh trọng mà nói, “Cha, ngài yên tâm.”

Chương 99

Ninh Vân Tấn phát hiện cho dù mình cam đoan qua với phụ thân, nhưng mà lo lắng đáy mắt của hắn lại không có giảm bớt chút nào.

Hắn không biết, Ninh Kính Hiền nhìn hai dấu tay ở cằm hắn, nhìn thế nào cũng giống như nhi tử bị người cường bách qua, còn có một thân dấu đỏ làm cho người ta sợ hãi kia, thật sự là không có nắm chắc Hoàng thượng sẽ cứ thế buông tay!

Nhưng mà nhi tử đầu tiên là cực lực che giấu người phát sinh quan hệ với hắn là Hoàng thượng, sau khi bị mình truy hỏi ra lại giả vờ một bộ dáng không có việc gì, nếu không phải vì sợ Hoàng thượng giận chó đánh mèo Ninh gia, hài tử này cũng không cần ủy khuất cầu toàn như thế, hài tử hiểu chuyện như vậy nhìn thật đúng là làm cho lòng người chua xót.

Cho dù bản thân hắn không biết nam phong, nhưng biết nam tử khi lần đầu tiên thừa nhận xu thế ắt phải khó chịu đến cực điểm, nhưng mà nhi tử không đề cập tới, Ninh Kính Hiền tất nhiên cũng liền không có biện pháp chủ động đề cập.

Hài tử này từ nhỏ đến lớn tuy rằng to to nhỏ nhỏ ầm ĩ ra không ít chuyện, nhưng mà chân chính làm mình khó xử lại không nhiều lắm, là để cho người bớt lo, lại tri kỷ nhất, thời điểm như hôm nay, cho dù mình muốn hắn sớm đi nghỉ, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nghe.

Ninh Kính Hiền thở dài nói, “Đem tay mở ra.”

“Dạ” Ninh Vân Tấn nghi hoặc mà nhìn hắn, thần tình không hiểu.

Ninh Kính Hiền bình thản mà nói, “Một thân này của con để Tần Minh nhìn thấy cũng không tốt.”

Ở trước mặt người mình quan tâm, da mặt Ninh Vân Tấn so với trong tưởng tượng của hắn còn mỏng hơn, cư nhiên không tự giác mà mặt đỏ ửng, ngượng ngùng mà giơ cánh tay lên.

Ninh Kính Hiền vươn hai tay ra đem trung y hắn lung tung phủ thêm cởi xuống, thấy tầm mắt phụ thân vẫn luôn dừng ở dấu vết trên thân mình, biến thành Ninh Vân Tấn thật sự có chút luống cuống.

Chờ khi Ninh Kính Hiền muốn giúp hắn bỏ đáy khố, hắn vội vàng ngại ngùng mà nói, “Phụ thân, thứ này không cần thay. Nếu không…Cứ để cho Tần Minh đến đây đi!”

“Toàn thân cao thấp của con chỗ nào chưa thấy qua.” Ninh Kính Hiền lạnh nhạt mà nói, “Sao lại thời gian này ngược lại thẹn thùng!”

“Đó làm sao giống nhau…” Ninh Vân Tấn quanh co nói.

Ninh Kính Hiền không để ý đến hắn, thấy hắn không chịu thì từ bỏ. Hắn cầm lấy y phục đặt ở một bên vì Ninh Vân Tấn thay, áo khoác không để ý vuốt, liền có vẻ nhiều nếp nhăn.

Hắn tiến lên một bước đi đến trước người Ninh Vân Tấn, khom lưng xuống săn sóc mà cầm chỗ nếp nhăn trên y phục từng đường vuốt phẳng, thấy vạt áo còn có góc hơi hơi nhếch lên, Ninh Kính Hiền đơn giản nửa ngồi xổm xuống.

Ninh Vân Tấn nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia cảm động, người này mới là phụ thân kiếp này của mình, phụ thân duy nhất!

“Phụ thân, xin lỗi.”

Ninh Kính Hiền ngẩng đầu lại phát hiện hắn hốc mắt hồng hồng, nhịn không được như Ninh Vân Tấn khi còn bé mỗi lần làm nũng như thế, sờ sờ đầu của hắn. “Con lại làm sai chỗ nào”

Ninh Vân Tấn hít hít mũi, đem nước mắt sinh trong mắt bức trở về. Hắn lấy cớ nói, “Hôm nay là sinh nhật ngài, vốn nên là nhi tử đến hầu hạ ngài mới đúng, lại làm cho ngài lo lắng!”

“Đừng nên nghĩ quá nhiều.”

Thấy Ninh Vân Tấn đã mặc y phục mới, Ninh Kính Hiền dắt tay hắn, hướng ngoài cửa đi đến, “Đi thôi, những khách nhân kia đã đến.”

Thời điểm hai người rời phòng, Tử Uyển đang đứng ở môn khẩu, hơi hơi cúi thấp đầu, hai tay quy củ mà kề nhau. Nếu mà bình thường Ninh Kính Hiền chung quy tán thưởng một câu, nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới chủ tử sau lưng nàng, thì nhịn không được cau đầu mày.

Hai người muốn đến tiền viện, tất nhiên không tiện mang nha hoàn. Chờ đến ra Lưu Danh viện, Ninh Kính Hiền nói, “Nếu nha hoàn Tử Uyển này đã không đáng tin cậy, chi bằng thả ra lại bù cho con một đại nha hoàn.”

Trong ngày thường phụ thân với người Văn Chân từ trước đến nay là không nhìn, vừa không xử lý chèn ép, cũng không tận lực đề bạt, Ninh Vân Tấn không biết hắn tại sao đột nhiên nghĩ vậy, không hiểu mà nói, “Đề phòng được lần đầu, phòng không được ngày sau, chuyện trèo cao ai cũng thích. Đều là một dạng dùng người, còn không bằng dùng quen sai bảo.”

“Vậy thì tùy con đi!” Ninh Kính Hiền thấy hắn không nguyện ý chuyển đầu thương, nhân tiện nói, “Nhưng mà con cũng phải chừa chút tâm.”

Ninh Vân Tấn tất nhiên là liên tục gật đầu.

Hai người đến tiền viện, đã đến không ít tân khách. Bọn họ với việc Ninh Vân Tấn mang thương vô cùng tò mò, bất quá tối hôm qua trong thành động tĩnh lớn như thế, thân phận cao quý tin tức linh thông tất nhiên đã biết tin tức, tin tức bế tắc hơn phân nửa địa vị lại không đủ cao, không dám trực tiếp hỏi, kể từ đó Ninh Vân Tấn là tránh thoát không ít phiền toái.

Ninh phủ khai chính là ngọ yến, bởi vì Ninh gia còn có lão thái gia ở, Ninh Kính Hiền lại chưa quá bốn mươi tuổi, không thể được xưng là chúc thọ, chỉ là thân thích bằng hữu thêm vào vẫn là ước chừng lên vài chục bàn, lại mời gánh hát đến hát hí khúc, quả thật náo nhiệt!

Hấp dẫn ánh mắt người nhất trong thọ yến tất nhiên là tử nữ mừng thọ, lễ Ninh Xảo Hân do Nhược Kỳ thay dâng lên, một pho tượng phật vàng Quan Âm bốn tay, tháp Văn Xương chín tầng ngọc nam dương tự nhiên, lại có một bộ y phục do Ninh Xảo Hân tự thêu.

Lễ Ninh Vân Đình là hai vợ chồng son thương lượng tặng, bổng lộc hắn không nhiều lắm, đưa chỉ là bốn tấm bình phong thanh sơn lục thủy, ống nắp nhân vật màu trắng, và áo lông hắn tự tay săn một con hổ chế thành, tuy rằng trên không bằng tỷ tỷ tỷ phu, dưới không bằng đệ đệ, bất quá tâm ý của hắn cũng đã tận sức.

Ninh Vân Tấn luôn luôn là người được chú ý nhất, thấy hắn đưa lên chính là một bộ đai điền bạch ngọc tốt nhất, một đôi bình ngọc hồ xuân tiền triều màu trắng văn hoa chim, và một miếng cốt điêu thủ công, các tân khách đều có chút kinh ngạc, chỉ có người ngồi gần nhất mới phát hiện Ninh Kính Hiền sau khi cầm được miếng cốt điêu, trên mặt lộ ra một tia khác thường.

Một bữa cơm ước chừng gây sức ép đến qua buổi trưa, Ninh Vân Tấn tuy rằng lấy cớ có thương tích, tránh thoát khổ sai bồi rượu này, bất quá như cũ gây sức ép hơi quá, chờ đến đem các tân khách đều tiễn bước, hắn đã trực tiếp trở về viện chuẩn bị đi ngủ.

Giấc ngủ này đã ngủ thẳng đến bầu trời tối đen, Ninh Vân Tấn sờ sờ bụng, cảm thấy trống rỗng đói bụng đến phát hoảng.

“Tịch Nhan Tử Uyển”

Hắn cao giọng đổi một câu, thường ngày gian phòng của mình nếu mà có động tĩnh, hai nha hoàn đã sớm dẫn người tiến vào, hôm nay tại sao một người cũng không thấy được.

Thời điểm Ninh Vân Tấn đang cảm thấy kỳ quái, Đinh Hương bên ngoài gõ cửa. Nàng sau khi đẩy cửa đi vào, nói, “Thuận tiện nói cho Thiếu gia biết, các tỷ tỷ cũng không phải là lười biếng đâu! Là lão thái thái đem các nàng kêu đi.”

Lão thái thái gọi hai người các nàng làm chi

Ninh Vân Tấn còn chưa đoán được nguyên nhân, chợt nghe Đinh Hương lại nói, “Lão thái gia còn nói, Thiếu gia ngài nếu là nghỉ ngơi đủ, thì đến chỗ hắn một chuyến!”

“Hầu hạ thay y phục.” Ninh Vân Tấn vội vàng xoay người nhảy xuống giường.

Đinh Hương cầm theo đèn, chủ tới hai người đi đến trước viện Ninh Đào Húc.

Ninh Vân Tấn mơ hồ phát hiện xung quanh có không ít tiếng hít thở trầm không thể nghe thấy, xem ra hôm nay chỗ gia gia tăng mạnh phòng giữ. Thời điểm hắn vào phòng, trên mặt đất quỳ không ít người, phân biệt rõ ràng thành hai dàn.

Quỳ gối chính giữa một chút đều là trong viện Ninh Vân Tấn, Hồng Đậu và Tịch Nhan, Tử Uyển và mấy nha hoàn; bên trái các nàng quỳ chính là đầu bếp và vài bà tử của tiểu trù phòng chuyên dụng của lão thái thái.

Chỉ nghe Hồng Đậu quỳ đến thẳng tắp, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói, “Công tử mấy ngày nay ăn gì nô tỳ đã đều từng cái tra rõ qua, toàn bộ đều không khác thường. Mấy ngày nay công tử không ra ngoài xã giao, ngoại trừ tiểu trù phòng chúng ta đưa đi hộp cơm, cũng chỉ có lão thái thái đưa qua hai lần bữa cơm, cầu lão thái thái vì công tử làm chủ.”

Đầu bếp quỳ gối đằng trước là một người tính khí táo bạo rồi lại không dẻo miệng, hắn trừng Hồng Đậu trên mặt tức giận đến đỏ bừng, đối diện lão thái thái liên tục dập đầu nói, “Lão thái thái cầu ngài làm chủ cho chúng tiểu nhân a, nha hoàn kia là ngậm máu phun người đó! Cho Nhị công tử thức ăn, chúng ta cho tới bây giờ đều là cực kỳ cẩn thận, chỉ cần ngài đã phân phó, đều là ưu tiên làm ra, không dám có nửa phần qua loa.”

Lão thái thái nửa giương mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên mà nói, “Chỉ cần các ngươi không làm qua, tất nhiên khôn có người oan uổng các ngươi.”

Ninh Vân Tấn vừa thấy tư thái này, chỉ biết đây đúng là tra chuyện mình bị trúng độc mà, hơn nữa thoạt nhìn hai bên đã tranh chấp không ít thời gian.

Hắn vừa vặn đứng ở phương hướng đối diện với hai lão, mắt phát hiện sau khi đầu bếp nói xong, nha hoan sau lưng lão thái thái lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Ninh Đào Húc sắc mặt xanh mét, cả người đều lộ ra một cỗ lệ khí. Với một người từ trong chiến trường lăn lộn đạt được địa vị cao mà nói, khiến gia tộc mình vì mình thịnh vượng chính là kiêu ngạo lớn lao của hắn.

Từ phương diện tiểu gia mà nói, nếu như nói Ninh Vân Đình là Đích tôn tử được hắn chú ý, vậy Ninh Vân Tấn với hắn mà nói chính là hy vọng Ninh gia hiển hách thịnh vượng!

Từ phương diện tộc đàn quốc gia mà nói, Ninh Vân Tấn thân phận tế thiên giả càng là trọng yếu, nếu là bị tộc nhân biết một tế thiên giả, bởi vì trị gia không nghiêm bị hủy, với Ninh gia căn cơ không ổn mà nói quả thật là đả kích trí mạng.

Hắn chỉ có thời điểm đang nhìn hướng Ninh Vân Tấn sắc mặt mới lộ ra dịu đi một chút, “Tiểu nhị đến, vừa lúc đang thẩm tra chuyện ngươi bị trúng độc, cứ cùng nhau nghe một chút đi!”

Ninh Vân Tấn cho trưởng bối từng người thỉnh an, sau đó tại bên cạnh ghế Ninh Kính Hiền đứng, đợi.

Hai bên quỳ trên mặt đất còn đang tranh chấp, Ninh Đào Húc đã có chút kiềm chế không được, âm ngoan ngoan mà nói, “Nếu không ai dám thừa nhận, vậy thì đừng trách lão phu ta thử xem thủ đoạn khác.”

Ninh Vân Tấn nghĩ nghĩ nói, “Gia gia, tôn nhi vừa rồi trong lúc vô ý nhìn thấy có một người muốn nói lại thôi, không bằng trước để cho nàng nói ra.” Nói xong, hắn đem tầm mắt chuyển hướng về phía nha hoàn kia.

Vốn là không khí bên trong phòng đã vô cùng khẩn trương, lại đột nhiên bị các chủ tử nhìn chằm chằm, nha hoàn kia sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất nói, “Hồi bẩm các vị chủ tử, nô tỳ không có giấu diếm gì…Nô tỳ chỉ là đột nhiên nghĩ đến có một lần nhìn thấy Tam thiếu gia từ tiểu trù phòng đi ra, Tam thiếu gia trong ngày thường là chưa bao giờ đến gần chỗ kia, nói là khói dầu xông đến ngộp.”

An Bình Bội Hoa lạnh lùng mà nói, “Ngươi chính là nhìn rõ, đừng tùy tiện cắn loạn người.”

Nha hoàn kia có thể nói là được lão thái thái dẫn theo bên người, tất nhiên là được sủng ái, tuy rằng sợ tới mức nước mắt ứa ra, nhưng mà lại như cũ trật tự tinh tường nói, “Nô tỳ nhớ rõ ngày ấy đại trù phòng thiếu nhân thủ, nên mời các sư phụ trong viện hỗ trợ…”

Lời của nàng tuy rằng ý do vị tẫn, nhưng mà người có mặt cũng đã trong lòng rõ ràng, Ninh Đào Húc quay đầu nhìn phía phu nhân nhà mình.

Lão thái thái cau mày lại, lại đối với một bà tử phía sau nói, “Đi đến phòng Vân Tường lục soát, lại gọi người đem nhũ mẫu hắn dẫn đến.”

Bà tử kia khom người, đã nhanh nhẹn rời khỏi. Rất nhanh trong tay nàng cầm một bao giấy trở về, “Hồi bẩm chủ tử, ở trong gối đầu Tam thiếu gia lục ra một bao thuốc bột, không biết mà vật gì!”

Ninh Đào Húc nói, “Đem lại đây.”

Bà tử kia vội vàng đem bọc giấy trình lên, Ninh Đào Húc không giống với những người khác trong phòng, cùng loại vật này tiếp xúc nhiều nhất, hắn chỉ là cầm ở trong tay cẩn thận đem những vật như là đường bột kia hảo hảo nghiên cứu một khắc, đã tức giận mà đập bàn một nhịp.

“Nghiệt tử! Người đâu, dẫn Ninh Vân Tường đến cho ta!”

An Bình Bội Hoa nhìn thấy bọc giấy kia như gặp sét đánh.

Chương 100

Bà tử kia vừa mới đi ra ngoài, lão thái thái đột nhiên mở to mắt, mặt mang tàn khốc đối với mọi người quỳ trên đất nói, “Các ngươi đều đi xuống trước đi! Chuyện hôm nay không cho phép ở trong phủ qua lại miệng lưỡi, nếu ai dám đồn bậy, thì cho các ngươi kiến thức một chút quy củ Ninh phủ.”

Lão thái thái mặc dù nhiều năm không quản gia, nhưng ở trong trạch nói một không hai cũng là chuyện mọi người đều biết, mọi người vội vàng dập đầu chỉ nói không dám, liên tiếp lui xuống.

Chờ đến khi mọi người toàn bộ đều bị đuổi lui, lão thái thái mới quay đầu nói với Ninh Đào Húc, “Tướng công, thiếp thân vừa mới vượt mức. Bất quá việc này nếu liên lụy tới Vân Tường, vẫn là cẩn thận một ít cho thỏa đáng.”

“Vẫn là phu nhân suy xét được chu đáo.” Ninh Đào Húc đối với bà lộ ra nụ cười nhu hòa, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Ninh Vân Tấn thầm nghĩ trong lòng bội phục, lão thái thái lấy thân phận Quận chúa gả cho lão gia tử, hai người đời này lại cơ hồ không đỏ mặt qua, trừ bỏ gia gia mình làm việc tiến thối có bằng chứng, cũng cùng lão thái thái có thể mềm có thể cứng phân không ra.

Lão thái thái ở trước mặt người dưới tuy rằng diện dáng vẻ tôn thất, nhưng mà khi đối diện gia gia cũng chỉ xử sự với thân phận thê tử, cho dù ngẫu nhiên có cử chỉ vượt mức, cũng sẽ lập tức giữ gìn thể diện gia gia, đây mới là nữ nhân chân chính có trí tuệ.

Phàm là An Bình Bội Hoa có thể học được chút tí tẹo, cuộc sống hôn nhân của phụ thân cũng sẽ mỹ mãn nhiều lắm, nói cho cùng vẫn là người nọ làm một tay mai mối thối, thật sự là hại người rất nặng!

Thời điểm hắn đang nói thầm, Ninh Vân Tường và nhũ mẫu của hắn đồng thời bị dẫn lại đây. Ninh Vân Tường sau khi vào cửa hai tay đang xoa mắt, thần tình không tình nguyện, hắn hôm nay điên cả nửa ngày, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trời chưa tối trở về phòng ngã đầu đã ngủ.

Thời điểm trời cực lạnh đang ngủ say, đầu tiên là bị người lật gối đầu, lại bị từ trên giường gọi dậy, cũng chẳng lạ khi hắn tâm tình không tốt.

Bất quá hắn tuổi mặc dù nhỏ, công lực nhìn sắc mặt người lại không kém, thấy trưởng bối cả phòng ngoại trừ mẹ ruột mình đều đang dùng ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn mình, buồn ngủ của hắn lập tức bay đi, đầu tiên là quy củ cho các vị trưởng bối thỉnh an, cuối cùng mới lòng đầy không tình nguyện mà cho Ninh Vân Tấn hành lễ, thời điểm đứng dậy, hắn còn tự cho là không người phát hiện hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vân Tấn một cái.

Ninh Vân Tấn căn bản mặc kệ hắn, nhìn thẳng cũng không nhìn hắn một chút, tiểu béo này mặc dù lại cổ linh tinh quái, rốt cuộc cũng bất quá là một hài tử thôi!

Ninh Đào Húc đem bọc giấy trong tay lấy ra, mặt trầm như nước mà nói, “Ninh Vân Tường, ngươi đến nói cho ta nghe một chút, thứ này là ngươi bỏ vào trong thức ăn của Vân Tấn sao”

Ninh Vân Tường nhìn thấy bọc giấy kia sửng sốt một chút, mọi người cho rằng hắn tốt xấu muốn nói xạo vài câu, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp thừa nhận, “Đúng vậy!”

Ninh Đào Húc lại hỏi, “Vậy ngươi cũng biết đây là thứ gì”

Ninh Vân Tường điều này không dám đáp ứng, hắn ánh mắt nhanh như chớp mà nhìn lướt qua mọi người, thấy sắc mặt bọn họ đều không tốt, đặc biệt đại ca giống như tùy thời muốn xoắn tay áo đánh mình, nhất thời trong lòng không vững. Lại thấy mẫu thân đang liều mạng lắc đầu, nháy mắt với mình, hắn đã ‘Ấp úng’ nửa ngày, lại thủy chung không thừa nhận.

Nhưng mọi người trong phòng này ai cũng không phải đèn cạn dầu, mà ngay cả Ninh Vân Đình cũng nhìn ra tiểu tử này là đang chột dạ, chớ nói chi là những người khác!

“Ngươi đồ súc sinh!” Ninh Kính Hiền tức giận đến mãnh liệt ở trên bàn vỗ một cái, cả giận nói, “Đó là Nhị ca ngươi, ngươi làm sao dám! Cư nhiên hạ thứ ác độc như vậy ở trong thức ăn của hắn.”

Thấy phụ thân sinh khí, Ninh Vân Tường trong lòng quýnh lên, vội vã giải thích, “Nhưng mà thứ kia không phải vô dụng sao Kỳ thật chỉ là đường phấn rồi!” Hắn dù sao mới sáu tuổi, trong bối rối cũng đã quên mất ám chỉ của mẫu thân, nói không lựa lời mà nói, “Nhị ca không phải vẫn luôn không có chuyện gì sao Thuốc này không phải là chỉ có thể để Nhị ca không có năng lực huyết mạch sao, chúng ta không có chẳng phải giống nhau sống qua ngày….”

Ninh Kính Hiền bị hắn nói tức giận đến hô hấp dồn dập, nửa ngày nói không ra lời, ánh mắt hung hăng trừng đứa con bất tài này.

Ngược lại là Ninh Đào Húc tuy rằng tức giận, nhưng mà suy nghĩ lại càng có trật tự, “Độc này không phải dược vật tầm thường, người bình thường nghe cũng chưa nghe nói qua, ngươi từ đâu lấy được”

Ninh Vân Tường vừa nghe đã rụt cổ, hắn đã ý thức được mình hình như đã làm một chuyện động trời.

Sau khi được phấn dược này, hắn đã luôn luôn nghĩ biện pháp có thể trộn lẫn vào trong thức ăn của Nhị ca. Hắn biết nãi nãi thương Nhị ca, thỉnh thoảng sẽ đưa chút thức ăn đến chỗ người hầu Nhị ca, nên vẫn luôn chú ý tiểu trù phòng. Ngày đó vừa lúc tìm được cơ hội ở trong điểm tâm kia rắc một lớp, những dư thừa Ninh Vân Tường đã tiện tay giấu ở dưới gối.

Nhưng mà Nhị ca giống như một chút chuyện cũng không có, hắn tính chơi đùa cũng lớn, lại không đem chuyện này để trong lòng đảo mắt đã quên mất.

Tốt xấu hắn vẫn là có vài phần thông minh mọn, biết mình tuyệt đối không thể nói ra là từ chỗ mẫu thân trộm được dược, nếu không người đầy trong phòng một người đỡ lời cho mình cũng không có, mình mới thật sự thảm! Bởi vậy chính là chôn đầu, cắn răng không nói lời nào.

“Lão thái gia, lão thái thái, lão gia, Vân Tường còn nhỏ như vậy, hắn cái gì cũng không biết a!”

Trầm mặc trong phòng bị An Bình Bội Hoa đánh gãy, nàng vọt tới bên người Ninh Vân Tường, một cầm chiếc khăn, một tay ôm hắn, khóc ròng nói, “Thiên địa chứng giám, Vân Tường nhất định là bị người lợi dụng.”

“Lão thân ngược lại là muốn biết là ai có thể lợi dụng được hắn!” Lão thái thái lạnh lùng mà nói, nàng nếu không khóc nháo vừa ra còn không gây chú ý, nhưng đây rõ ràng là có chút lo lắng không được mà giả khóc ngược lại đem bản thân Bội Hoa lộ ra ngoài, “Vân Tường một hài tử chưa ra khỏi nhà, chỗ nào lấy được dược vật như thế.”

Lão thái thái trong lòng vô cùng buồn bực, tuy rằng độc này không phải người trong viện mình tự tay hạ, nhưng mà ở dưới mí mắt mình phát sinh chuyện như vậy còn lợi dụng một mảnh tâm từ ái của mình, cũng thấy vô cùng không còn mặt mũi, bởi vậy ngữ khí phá lệ âm trầm.

Nàng ở trong trạch xây dựng ảnh hưởng còn hơn hai vị nam nhân đương gia có thăm qua mà không đủ, Bội Hoa nhất thời bị nàng sợ tới mức nín bặt.

Ninh Vân Tấn nhìn thấy Bội Hoa như là một dạng đột nhiên bị áp xuống tạm dừng, tay còn dùng chiếc khăn chấm mắt nói không ra lời, nếu không phải không khí không đúng, hắn thiếu chút nữa bật cười, vội vàng chôn đầu che giấu.

Ninh Kính Hiền lại vừa vặn thời điểm đó dùng ánh mắt lo lắng hướng hắn nhìn qua, chỉ thấy hắn chôn đầu, cả người hơi hơi phát run, nhìn qua đang cực lực kiềm nén phẫn nộ bị người ám hại và đau đớn bị huynh đệ phản bội, nhất thời cảm thấy trong lòng đau xót, một cỗ sầu đau nghẹn ở trong lòng.

Lão thái thái thấy Bội Hoa không làm ra vẻ, lúc này mới hỏi, “Xem ra ngươi cũng biết đây là độc gì, chẳng lẽ ngươi đưa cho Vân Tường”

Hai vị trưởng bối và phu quân dùng ánh mắt khiến Bội Hoa như nứt vỡ, nhi tử cũng không biết tộc nhân đối với năng lực huyết mạch coi trọng, nàng lại biết đó là năng lực tộc nhân ỷ lại để cứu đời, trong đám đồng lứa này người năng lực xuất chúng như Ninh Vân Tấn càng ngày càng ít, trưởng lão trong tộc với người này quan tâm không thôi.

Nhi tử phạm phải sai lầm lớn này, hiển nhiên là gánh vác không nổi, sớm hay muộn cũng bị tộc nhân biết. Độc hại huyết mạch giả, ở trong tộc tội ác có thể so với tội ác tày trời, cho dù là chưa thành cũng nhận không được tốt.

Chuyện trong nhà này chỉ cần công công bà bà muốn tra ra, quả quyết không phải dạng không đến nơi đến chốn, nghĩ đến chuyện mình và nội thị Tam hoàng tử gặp mặt như thế nào đều không có khả năng che giấu, từ sau khi nhìn thấy bọc giấy kia Bội Hoa vẫn luôn hoảng loạn rốt cuộc tâm trầm xuống.

Ánh mắt nàng trở nên dị thường kiên định, quỳ rạp xuống đất, nói với hai vị lão nhân, “Lão thái thái ngài nói đúng, việc này cùng Vân Tường không liên quan, là tức phụ ta nhất thời hồ đồ mới phạm vào bậc sai lầm lớn này.”

Bội Hoa vò khăn, run rẩy đem chuyện ngày sinh nhật Vân Tấn nói ra, nghẹn ngào nói, “Người nọ nói chỉ cần Tiểu nhị ở trong phủ, Vân Tường vĩnh viễn không được coi trọng. Vân Tường là mệnh của tức phụ, nên bị châm ngòi…Cầu ngài xem phân thượng hắn tuổi con nhỏ không hiểu chuyện, tha hắn đi! Đều là thiếp thân một mình sai!”

Ninh Vân Tường thấy nàng khóc đến lê hoa đái vũ, bất an mà kéo tay áo nàng, “Nương, nương…Ngươi tại sao nói ngươi sai bảo, rõ ràng…”

An Bình Bội Hoa làm sao có thể để Ninh Vân Tường nói ra chân tướng, nàng gắt gao mà ôm lấy hắn, không cho hăn mở miệng. Tuy rằng không biết nhi tử làm sao trộm được bao độc dược kia, nhưng xét đến cùng vẫn là mình sai, nếu không phải mình tâm lớn, cũng sẽ không lưu lại mầm tai họa như thế…

Mẫu tử hai người bọn họ bộ dáng sinh ly tử biệt, khiến không khí trong phòng có vẻ phá lệ nặng nề. Tuy rằng nói ra không công bằng, nhưng đối với những người khác trong phòng mà nói, nếu như Bội Hoa sai bảo, trên tình cảm bọn họ tiếp thu sẽ càng dễ hơn một chút.

Ninh Vân Tường dù sao cũng là họ Ninh, tuy rằng độc là hắn tự tay hạ, nhưng mà thứ nhất lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thứ hai không ai muốn đi hoài nghi một hài tử có tâm địa ác độc như thế.

“Ngươi trước mang theo Ninh Vân Tường trở về phòng đi!” Ninh Đào Húc không thèm liếc nàng một cái, như có điều suy nghĩ mà nói. Chờ khi Bội Hoa và Ninh Vân Tường rời đi, hắn lại để hai người Ninh Vân Tấn và Ninh Vân Đình cũng đi theo rời đi, ngược lại giữ lại nhũ mẫu của Ninh Vân Tường.

Ninh Vân Tấn trực giác nói cho hắn biết trong này khẳng định có chút kỳ quái, nằm ở trên giường hắn đem một màn vừa rồi ở trong phòng lặp lại nhiều lần, rốt cuộc cân nhắc lại phản ứng của Bội Hoa và Ninh Vân Tường kỳ thật đều có chút kỳ quái.

Lẽ ra khi tiểu hài tử làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là tìm người cầu cứu có thể giải vây cho mình, nhưng mà Ninh Vân Tường lúc ấy lại cũng không dám nhìn Bội Hoa liếc một cái.

Mà Bội Hoa nhận tội nhận đến rõ ràng như thế, càng là cảm giác một bộ nghĩ muốn đem sai lầm đều ôm đồm ở trên người mình, tuy rằng có thể giải thích vì nàng là một mảnh tâm từ mẫu, nhưng đó cũng quá mức rồi.

Ninh Vân Tấn biết trong đó tất nhiên có chút ẩn tình, nhưng mà hiển nhiên vài vị trưởng bối không nguyện ý làm cho mình và đại ca liên lụy vào. Hắn ngày nay trôi qua đến trầm bổng lên xuống, việc phí sức mệt tinh thần thể lực kém này với trình độ thể lực của hắn cũng không chịu nổi, đảo mắt đã vô tri vô giác mà ngủ.

Một đêm này Ninh Vân Tấn ngủ đến cũng không an ổn, thời điểm giờ sinh học khiến hắn đúng giờ rời giường, sắc mặt cực kém. Hắn cả đêm làm vô số mộng kỳ lạ, nói là mộng kỳ lạ không bằng nói là mộng xuân.

Hắn mơ thấy mình bị Văn Chân đặt ở trên giường, lăn qua lộn lại gây sức ép. Không chỉ có chính là đem chuyện đã xảy ra cả đêm trước diễn lại một lần, còn lại tự động bổ sung không ít tình tiết.

Khúc cực nóng đến phỏng tay kia của Văn Chân gắng gượng thay thế ngón tay của hắn ta, thật sâu vùi vào trong cơ thể mình, mình chẳng những không một chưởng chụp bay hắn ta, ngược lại không biết mất thể diện mà giống như trúng xuân dược, hét to “Còn muốn…Sâu hơn một chút…”

Bàn tay Văn Chân lướt qua mỗi một chỗ trên người mình, thậm chí thân mật mà nói với mình, “Kêu lên đi, gọi lớn tiếng một chút, nhớ kỹ ngươi là thuộc về ai!”

Cuối cùng Ninh Vân Tấn là đang cùng Văn Chân đồng thời đạt tới cực khoái, mình cư nhiên ở dưới khiêu khích của hắn ta thốt ra một tiếng “Phụ hoàng”, lúc này mới giống như làm ác mộng giật mình tỉnh lại.

Ninh Vân Tấn vỗ ngực chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng đến lợi hại, tim đập nhanh mãnh liệt vẫn luôn không ngừng lại, tay chân cư nhiên nhũn ra quả thật không thể động.

Mộng này đem hắn ngày hôm qua áp lực một ngày, không nhìn sự thật trần trụi hiện ra, mình cùng Văn Chân làm!

Mình cùng phụ thân thân sinh có phát sinh quan hệ không nên…

Ninh Vân Tấn thống khổ mà nhắm mắt lại, run rẩy bò thân lên cạnh bàn, nhấc ấm nước ngay cả cái cốc cũng lười dùng, trực tiếp đổ vào miệng một bụng nước lạnh.

Khó chịu lạnh thấu tâm khiến hắn rốt cuộc hồi thần lại, lúc này Tịch Nhan lại bên ngoài lo lắng mà gõ cửa, miệng còn hô, “Công tử ngài đã dậy chưa Không tốt, lão gia ngã bệnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.