“Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư.” Xuân Hương vừa dập đầu vừa nói lời cảm tạ, hiện tại nói thật là lựa chọn duy nhất, làm cho nàng không thể cự tuyệt.
Cự tuyệt lập tức không còn đường sống, không cự tuyệt, còn có chút hi vọng được sống.
Mà bắt đầu từ ngày đó Xuân Hương liền ở ngoài gian phòng khách, phụ trách nhìn xem có người nào đến hay không, mà Thẩm Tích Họa cùng Đông Mạt ở trong phòng ngủ không phải thêu thì chính là ngủ, Thẩm Tích Họa dạy Đông Mạt cách thêu chữ thập, đơn giản lại đẹp mắt, làm cho Đông Mạt yêu thích không buông tay cứ ngồi ở trong phòng mà thêu.
Thẩm Tích Họa cũng nói, hiện nay tuy là có chút cực khổ, nhưng là chờ nàng gả đến phủ Tam vương gia, Xuân Hương đi theo nàng liền trực tiếp trở thành đại nha hoàn, địa vị tất nhiên không thể nói hết, cũng không cần lại sợ đại phu nhân, Xuân Hương nghe xong rất là vui vẻ, cho nên liền phi thường vui vẻ giúp đỡ trông cửa, nàng cũng sẽ không ngây ngốc đi nói với đại phu nhân là Thẩm Tích Họa cùng Đông Mạt đi ra ngoài, như vậy thì người bị đại phu nhân trách mắng chính là nàng.
Rất nhanh ngày hội hoa đào cũng đã đến. Mà Thẩm Tích Họa cùng Đông Mạt cũng đều đã chuẩn bị tốt mọi vật cần thiết.
Kỳ thực từ ngày thứ hai Xuân Hương đến, mỗi buổi chiều hai người các nàng đều sẽ đi ra ngoài một lát, mà Xuân Hương cũng biết, nhưng là không dám nói ra. Cũng may Họa cư cũng không có người nào qua lại, cho nên cũng sẽ không có người biết được. Tổng thể mà nói đại phu nhân đối với Xuân Hương vẫn là tương đối tin tưởng, biết nàng ta nhát gan, sẽ không dám dối gạt bà. Ở chỗ bà ta căn bản cũng ăn không ít thiệt thòi.
Cho nên bà rất là yên tâm. Hội hoa đào ngày ấy bà mang theo nữ nhi trang điểm xinh xắn đẹp đẽ ngồi xe ngựa đi hồ Tây Nguyệt.
“Thư nhi của nương rất là xinh đẹp, lại ăn mặc đẹp như vậy, nương đều luyến tiếc dời mắt, huống chi là những vương tôn công tử ngoài kia.” Đại phu nhân nhìn bộ dáng xinh đẹp của nữ nhi. Ôn nhu hiền thục, lại là đệ nhất mỹ nữ cộng thêm đệ nhất tài nữ thành Diên châu này, cả hai danh hiệu đệ nhất này đều bị nữ nhi của bà chiếm đi, thực làm cho đại phu nhân như bà thật cao hứng. (đẹp mà ko có đầu óc thì cũng như … thật xin lỗi chịu hết nổi rồi hừ hừ)
Mà Thẩm lão gia là vì cửa hàng xảy ra chút vấn đề cho nên không cùng đi với mẹ con bà.
Đến hồ Tây Nguyệt chỉ thấy cả một biển trời đầy hoa đào, cánh hoa hồng nhạt tung bay theo gió, ánh mặt trời cùng cả biển hoa hồng nhạt làm cho toàn bộ hồ Tây Nguyệt trở nên xinh đẹp dị thường. Rất nhiều người lần đầu tiên đến thành Diên châu đều chỉ muốn xem cảnh sắc nơi này mà thôi.
Cũng có rất nhiều người ngồi thuyền mà đến, trên mặt hồ từng cánh hoa đào bay lả tả, trong không khí còn tỏa ra mùi hoa đào nhàn nhạt, làm cho lòng người không khỏi vui mừng.
Thẩm Tích Họa mặc áo màu trắng đơn giản cùng quần lụa mỏng, trên mặt dùng khăn lụa mỏng che lại, làm cho người ta không thấy rõ diện mạo của nàng, trên tóc chỉ cài vật trang sức đơn sơ, dùng một cây trăm bằng gỗ đính ngọc đơn giản cuốn lại, cả người toát ra khí chất làm cho người ta cảm giác đang ở cảnh tiên. Nàng đứng nơi đó, được từng cánh hoa đào trong gió tô điểm càng làm cho nàng trở nên hư ảo.
Mà Đông Mạt bên cạnh cũng dùng khăn lụa mỏng che mặt, bóng dáng khéo léo kia cũng là động lòng người, làm cho chúng nam tử phải nhìn chăm chú.
Chính vì hai vị mỹ nữ mặt đều bịt kín, làm cho rất nhiều người phải phán đoán diện mạo thật của các nàng.
Thẩm Tích Họa nhìn thấy một biển hoa đào xinh đẹp như thế, đẹp đến kinh tâm động phách, thật muốn sống vĩnh viễn trong biển hoa đào này, cái loại cuộc sống thanh thản này, đều là khát vọng của cả nhà nàng.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng vẫn chưa từng được đến nơi nào có thể làm cho bản thân thả lỏng như thế.
Không khỏi nhắm lại đôi mắt, nhẹ nhàng giang hai cánh tay, ngửi trong gió có mùi hoa đào nhàn nhạt. Sợ mùi thơm nàng ngửi được không phải mùi hoa đào nơi này, hương thơm hoa đào nơi này cùng mùi hương hoa đào nàng mang theo trên người giống nhau, làm cho nàng hoàn toàn dung nhập trong biển hoa đào.
Đông Mạt đứng ở một bên nhìn tiểu thư nhà mình có loại cảm xúc kìm lòng không đậu nhắm lại đôi mắt, bộ dáng giang tay rất thu hút, vẻ mặt lúc này của tiểu thư không thấy được mà đã đẹp thành như vậy, nếu nhìn thấy chẳng phải là càng làm cho người ta thêm mê muội, mọi người đều nói tam tiểu thư Thẩm Tích Thư là đệ nhất mỹ nhân thành Diên châu, nàng lại cảm thấy tiểu thư nhà nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mới đúng.
Đang mãi đắm chìm trong cảnh đẹp các nàng không nhìn thấy một áo bào màu tím, nam tử mang mặt nạ đang nhìn các nàng. Hắn bị khí chất sạch sẽ như tiên nữ trên người nàng tỏa ra hấp dẫn.