Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 29: Chương 29: Thà làm quả phụ cũng không làm thiếp




Chỉ chốc lát sau có rất nhiều nha hoàn nâng từng khay đồ bước vào phòng khách của Thẩm Tích Họa, vật phẩm trang sức leng keng đều bày ra trước mắt, còn có rất nhiều vải vóc đầy màu săc và rất nhiều y phục.

“Nương, đây là?” Thẩm Tích Họa cũng không ngạc nhiên, nàng căn bản là không hiếm lạ mấy thứ này, bất quá là đại phu nhân cấp cho nàng, nàng nhận lấy bán đi cũng có tiền. Tất nhiên là đợi đến khi ra khỏi Thẩm phủ rồi nói.

Cố ý làm cho ánh mắt có chút tham lam, đại phu nhân nhìn thấy ánh mắt của nàng như thế, trong lòng cười lạnh, là nữ nhân ai lại không thích mấy thứ này. Thẩm Tích Họa chỉ cần ngoan ngoãn, bà cũng không tiếc mấy thứ này.

“Họa nhi, đây đều là cho Họa nhi, đến lúc đó gả đến phủ Vương gia cũng không bị người khinh thường.” Bà ôn nhu nói.

“Nương vì Họa nhi tốn kém như thế, con sao lại không biết xấu hổ?” Nàng cau mày nói.

“Họa nhi là cô nương Thẩm gia chúng ta, gả đi ra tự nhiên là vì mặt mũi Thẩm gia, làm sao có thể nói là tốn kém được? Chỉ cần Họa nhi trong lòng còn nhớ thương nương, nương liền vui trong lòng.” Đại phu nhân vẻ mặt tươi cười nói.

Nhưng trong lòng bà đâu phải nghĩ như thế, bà nghĩ những gì trong lòng Thẩm Tích Họa ta đều biết rõ.

“Họa nhi tất nhiên là nhớ thương mẫu thân. Quên ai cũng không thể quên mẫu thân.”

Tất nhiên nàng sẽ không quên đại phu nhân, nếu không phải bà ta bảo nàng gả, nàng làm sao có thể thoát được nơi này. Thà làm quả phụ cũng không làm thiếp.

“Đông Mạt, Xuân Hương, đem mọi thứ cất cho kỹ, cẩn thận đừng làm hỏng nhé.” Thẩm Tích Họa phân phó Đông Mạt cùng Xuân Hương, đại phu nhân cho nàng cái gì cũng không cần phải phí phạm.

“Họa nhi thực hiểu chuyện.”

“Đó là do nương dạy tốt, bằng không làm sao có Họa nhi như hôm nay.” Thẩm Tích Họa giống như làm nũng nói.

Đại phu nhân cùng Thẩm Tích Họa ngồi trò chuyện một lát, giả vờ hàn huyên một lát rồi mới cất bước rời khỏi. Thẩm Tích Họa vẫn như trước tiễn bà ra trước cửa Họa cư đợi cho bà đi khuất tầm mắt mới trở về.

“Người đâu, giúp ta chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, đem bộ quần áo này vứt đi.” Vẻ mặt ghét bỏ khi bị Thẩm Tích Họa chạm vào, chỉ cần quần áo nào bị Thẩm Tích Họa chạm qua, bà nhất quyết vứt bỏ. Ở trong mắt bà con gái của một di nương nho nhỏ sinh ra chính là bẩn thỉu.

“Vâng đại phu nhân.” Tử Diên lập tức liền đi ra ngoài chuẩn bị.

Thẩm Tích Họa đợi cho đại phu nhân đi rồi cũng đi vào phòng ngủ của nàng, nhìn những món đồ đại phu nhân đưa tới, “Đông Mạt cất giữ trước đi, chờ chúng ta rời khỏi Thẩm phủ sẽ đem bán.”

Nàng cũng đồng dạng khinh thường đại phu nhân, một bộ dáng cao ngạo, khinh miệt cùng ghét bỏ trong mắt bà nàng làm sao không phát hiện được, nếu đã tiếp xúc nhiều thế này mà cũng chưa phát hiện, Thẩm Tích Họa nàng sẽ không xứng sống trên đời này.

Mà Thẩm lão gia thân là đại lão gia Thẩm phủ nhưng lại từ đầu đến cuối không đến chỗ của nàng. Bất quá Thẩm Tích Họa cũng không để ý, nàng cũng không muốn gặp tên nam nhân giống như lợn giống kia.

“Phu nhân, nghe nói lần này Thư nhi không giành được danh hiệu?” Thẩm lão gia vừa bận hết việc ở cửa hàng trở về nhìn phu nhân của ông hỏi.

Trong thành Diên châu đang lan truyền khắp một cái tên Triệu gia tiểu thư Triệu Tiêu Tiêu lấy được danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ lần này, họ không tiếc lời khen ngợi, còn Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Tích Thư đoạt danh hiệu ba năm liên tiếp thì lần này lại ngoài ý muốn thua cuộc, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, làm cho Thẩm lão gia cũng có chút không tin tưởng.

“Lão gia, nói đến tôi lại tức, cái ả Triệu Tiêu Tiêu kia nghe nói là nữ nhi Triệu gia thành đông, tôi phái người đi tra, ở thành đông căn bản là không có nhà giàu họ Triệu nào cả, chỉ có một gia đình nông dân bình thường, hơn nữa nghe nói là vừa mới chuyển đến diên châu, đi hỏi thì căn bản là không có người nào tên như thế.” Đại phu nhân sau khi bị Vương phu nhân châm chọc, sau khi hồi phủ, lập tức liền phái người đi hỏi thăm cái tên Triệu Tiêu Tiêu kia là tiểu thư nhà nào.

Nhưng cũng không có kết quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.