Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 91: Chương 91: Bành Mậu Lâm thành thân






Tại Dương quan bên này Tô Khiêm Mặc đang suy nghĩ biện pháp thuyết phục thương nhân ở đây tiến vào địa phận Bắc đồ để buôn bán và thu thập tin tức, còn bên Lâm An thành trong thời gian này không khí có chút náo nhiệt, trong lòng hầu hết dân chúng, ngưng chiến chính là ngưng chiến, bọn họ cũng sẽ không bởi vì trận ngưng chiến này mà thay đổi, mà rất nhiều đang tiến hành chuyện cũng sẽ không bởi vì điều này mà thay đổi.

Giống như chuyện Bành Mậu Lâm sắp thành hôn.

Đối với Ngâm Hoan mà nói, thời gian nửa năm này nàng tham dự tiệc cưới còn nhiều hơn mấy chục năm trong quá khứ cộng lại, nói đơn giản chính là ngán, bất quá Bành gia cùng Cố gia vốn là quan hệ thông gia, không để ý do để không đi, dù là Cố lão phu nhân người bình thường hầu như không ra khỏi cửa lớn cũng phải đến Bành gia tham gia đám cưới.

Từ lúc lên xe ngựa Ngâm Hoan đã chú ý phản ứng của Tam tỷ, đời trước Bành Mậu Lâm đối với Tam tỷ ảnh hưởng tương đối mạnh, thậm chí Tam tỷ còn cảm thấy Bành Mậu Lâm cưới phải thê tử không xứng với hắn, nhưng hôm nay nàng thấy, Cố Ngâm Nguyệt thủy chung cũng chỉ là phản ứng nhàn nhạt, tâm trạng như tham gia hôn lễ của một người biểu ca mà thôi.

"Làm gì mà nhìn ta nãy giờ vậy." Cố Ngâm Nguyệt sờ soạng gương mặt phấn đô đô của Ngâm Hoan , Ngâm Hoan cười lắc đầu, "Lúc sáng muội phải dậy sớm nên có chút mệt mỏi."

Đến Bành phủ, hôn sự của Bành gia cũng náo nhiệt không kém hôn sự Lục vương phủ, Ngâm Hoan không đi đâu nữ, an phận ngồi ở đó, chỉ chờ kết thúc tiệc rượu buổi tối là có thể đi trở về.

Dù vậy vẫn có người đi đến chào hỏi, Trình Bích Nhi phát hiện hai tỷ muội nàng đều ngồi ở trong tiểu đình, rất nhanh đã đi tới, sau khi Tưởng Như Nhân xuất giá, Trình gia cũng bắt đầu vì hôn sự của nàng mà phiền não, Trình lão phu nhân cùng Trình phu nhân vì thế mà buồn bực.

Trình gia gia đình đơn giản, cũng không có thứ nữ con vợ kế, Trình lão gia Trình phu nhân tổng cộng thì phải một đứa con trai một đứa con gái, con trai đã lập gia đình, nên đương nhiên chuyện hôn sự của nữ nhi thành chuyện quan trọng nhất của Trình phủ, nhưng Trình Bích Nhi lại không xem trọng người nào cộng thêm tính tình của nàng, Trình phu nhân lo lắng nàng sẽ không được mẹ chồng thích, sẽ phải chịu khổ.

"Đây không phải là nhà bác chồng các ngươi sao, hai người các ngươi làm sao lại ngồi một chỗ không đi đâu hết vậy." Trình Bích Nhi ngồi xuống, ở nhà nàng liên tục bị Trình phu nhân lẩm bẩm, đi ra ngoài coi như là thông khí.

"Chính là nhà bác chồng nên mới không có nới nào có thể đi." Ngâm Hoan cười nói, "Ngươi nếu thích, có thể đi bách bộ trong vườn kia."

"Một người đi không có ý nghĩa." Trình Bích Nhi lầm bầm một tiếng, sau khi Tưởng Như Nhân xuất giá, cũng không có tiểu thư nào hợp ý với nàng, ngày thường Trình Bích Nhi quen đi ra ngoài lại có chút không thích ứng kịp.

Ngâm Hoan nhoẻn miệng cười, đem dĩa trái cây trên bàn dịch lại chỗ nàng, "Vậy ngươi liền cùng chúng ta ngồi đây đi."

Phảng phất là hiểu rõ các nàng không muốn đi, Trình Bích Nhi đến đây không bao lâu, bên kia liền có một nhóm ba cô nương đang đi đến, cầm đầu chính là Nhị tiểu thư Kỳ gia, Kỳ Tố Lam.

Lúc gặp các nàng, Kỳ Tố Lam trực tiếp thay đổi đường đi, không đi vườn, lại hướng về phía Ngâm Hoan các nàng đi tới, Trình Bích Nhi trên mặt lộ biểu cảm rõ ràng không thích, đối với Kỳ gia Đại tiểu thư còn hoàn hảo, về phần Nhị tiểu thư này, Trình Bích Nhi một chút cũng không muốn cùng nàng chạm mặt.

"Thì ra là các người đều ở đây, hèn chi ta không thấy ai các ngươi." Kỳ Tố Lam trước nhìn về phía Trình Bích Nhi, vừa nhìn về phía Ngâm Hoan cùng Ngâm Nguyệt, "Chớ không phải là Cố Tam tiểu thư đau lòng nên ngồi đây sao."

Sắc mặt của Cố Ngâm Nguyệt có chút trắng nhợt, nàng không ngờ một người chưa từng gặp mặt khêu khích trắng trợn như vậy, Kỳ Tố Lam lại tiếp thêm một câu, "Cũng khó trách, nếu là ta cũng cảm thấy thương tâm, Nhan gia tiểu thư này ta cũng đã thấy mặt rồi, không hề xứng với Bành công tử chút nào."

"Kỳ Nhị tiểu thư, ta nghe nói trước đó vài ngày ngươi bị mẹ ngươi giam trong phủ diện bích tư quá, Hoàng Hậu còn phái người đưa sách cho Kỳ phu nhân dạy dỗ lại đức hạnh ngươi cho tốt, tại sao hôm nay mới được thả ra ngoài liền không quản được miệng mình, còn nói tân nương không tốt chứ." Trình Bích Nhi lành lạnh nói, "Coi chừng dể người khác nghe được, mẫu thân ngươi lại giam ngươi thêm vài ngày à." (Mây: Nghe câu “thả ra ngoài” bạn Mây cứ hình dung về con đó không à khửa khửa)

"Ngươi nghe ai nói ta bị giam trong phủ úp mặt vô tường suy nghĩ hả, ngươi có gặp được người mà Hoàng Hậu nương nương sai đi tặng sách sao? Trình Bích Nhi, người nói loạn mới chính là ngươi đó." Kỳ Tố Lam ánh mắt chợt lóe, lập tức phản bác.

"Kỳ tiểu thư, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, chuyện của ngươi cũng không phải có thể bịt miệng của mọi người, ngươi không cần thẹn quá hoá giận đâu." Trình Bích Nhi khinh thường cười một tiếng, nàng làm sao không biết chữ? Nếu không phải vì tiểu chân này, Tưởng tỷ tỷ nào có phải hạ mình cầu xin Thái tử phi chứ.

Kỳ Tố Lam nghe khẩu khí này của nàng, có chút khẩn trương nhìn Ngâm Hoan, lập tức trừng mắt với nàng nói, "Ngươi thật sự là không nói lý lẽ mà."

Trình Bích Nhi không thể không cười giận, Kỳ Như Đình phía sau Kỳ Tố Lam đưa tay kéo nhẹ áo nàng, giống như là đang nhắc nhở, nhưng bị nàng tránh thoát.

Ngâm Hoan ngẩng đầu quan sát nàng, lần trước ở trong cung hẳn người quan sát mình là nàng đi, Trình Bích Nhi sẽ không nói lung tung, Hoàng Hậu phái người ban thưởng sách cho nàng sao chép còn nói Kỳ phu nhân quản giáo đức hạnh của nàng, nhất định là nàng đã làm chuyện sai lầm gì rất lớn ngay cả Hoàng Hậu cũng biết.

Kỳ Tố Lam bị Ngâm Hoan nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, sợ nàng thấy được điều gì, sắc mặt không khỏi vênh váo hung hăng lên, Cố gia mà thôi, chỉ là một thế gia mất trụ cột làm sao so sánh với Kỳ gia của nàng được, nghĩ tới điều đó đáy mắt thoáng hiện tia đắc ý.

"Các ngươi thích ngồi đây thì cứ ngồi đi, cũng chả có quan hệ gì chỉ là hôm nay Lục thế tử còn cùng tỷ tỷ cùng nhau tới đây, Cố thất tiểu thư chẳng lẽ không đi chào hỏi sao." Lấy cùng một lý do châm chọc Ngâm Hoan giống như lúc châm chọc Cố Ngâm Nguyệt, ở trong mắt nàng, hai tỷ muội này đại khái đều là oán tiểu thư bị người đoạt tướng công.

"Tại sao ta phải đi chào hỏi." Ngâm Hoan vê quả trám tử trong tay, cũng không vội lột ra ăn, "Kỳ tiểu thư đi thong thả, không tiễn."

Kỳ Tố Lam còn muốn nói điều gì, nhưng còn nhớ có một cái đuôi muội muội theo sao, trừng mắt với các nàng, mang theo hai người kia xoay người rời đi, Trình Bích Nhi trong mắt lo lắng so với rõ ràng, Cố gia Nhị tiểu thư cùng Bành thiếu gia đính hôn miệng thì nàng cũng có biết một chút, dù sao chuyện này đã khẳng định vài chục năm rồi, đột nhiên như vậy, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Cố Ngâm Nguyệt thấy ánh mắt này của nàng, cười cười đẩy vai nàng, "Ngươi lo lắng cho ai đó."

"Ta không lo lắng cho ai hết, ta chỉ lo lắng Kỳ tiểu thư chút nữa thấy bộ dáng anh tuấn của Bành thiếu gia thì té ngã mất." Trình Bích Nhi độc miệng, nói không chút lưu tình.

Đợi đến khi đón dâu đội ngũ đến, các nàng cũng không ở mãi một chỗ này, vẫn là phải ra ngoài tham dự náo nhiệt một chút, nhưng bên ngoài như đánh trận, các tiểu thư chen lấn nhau để thấy được tân lang, có thể thấy được Bành Mậu Lâm có bao nhiêu lực hấp dẫn rồi.

Trình Bích Nhi thấy các nàng này bất chấp hình tượng, mím mím môi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng tựa hồ thấy được người quen, đưa tay kéo Ngâm Hoan một chút cũng chen lấn vào trong đó, làm bộ lơ đãng vấp một cái, Kỳ Tố Lam đang cố gắng giữ chặt vào cửa, đột nhiên cứ như vậy bị nghiêng một cái, cô nương bên cạnh vội tránh ra, Kỳ Tố Lam liền tiếp xúc thân mật với mặt đất như vậy.

Trình Bích Nhi trốn thật là nhanh, chỉ chen vào một chút liền lôi kéo Ngâm Hoan trở lại đằng sau, đi theo mọi người rất kinh ngạc hô một tiếng, "Kỳ Lam, tại sao ngươi lại ngã vậy."

Kỳ Tố Lam té oan uổng, đột nhiên bên cạnh nàng có rất nhiều người, nàng này cũng không biết bị tiểu thư nhà ai gạt chân té, lúc đứng dậy, đôi tân nhân đã đến hỉ đường, chỉ có thể nhìn đến bóng lưng anh tuấn của Bành Mậu Lâm.

Trình Bích Nhi rất chán ghét Kỳ Tố Lam, Ngâm Hoan xem như đã nhìn ra, quá khứ Trình tiểu thư này cho dù là người thích náo nhiệt nhưng cũng không thích làm người khác xấu mặt như vậy, mà Kỳ Tố Lam giờ phút này bởi vì váy bị rách, chỉ có thể đi tìm Kỳ phu nhân, nghĩ biện pháp đổi một bộ quần áo khác.

Ở trong tân phòng, Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Nguyệt may mắn dùng thân phận biểu muội gặp được vị biểu tẩu này, có lẽ là do lời đồn của bên ngoài nên đối với nhan xét của Nhan Thanh Du, đoàn người cũng không có bị bất ngờ, lúc đi ra, Cố Ngâm Nguyệt thản nhiên nói, "Ta cảm thấy được là biểu ca không xứng với Nhan tiểu thư."

Ngâm Hoan liền giật mình, nhưng nàng hiểu Cố Ngâm Nguyệt nói khẳng định không phải là bề ngoài, "Tam tỷ cho là hạng người nào mới xứng với biểu ca?"

"Đại khái, là như Kỳ gia Nhị tiểu thư đi." Cố Ngâm Nguyệt nói thập phần ung dung, Ngâm Hoan ngưng một chút, cười ra tiếng, lâu rồi nàng chưa nghe giọng điệu này của nàng, nàng đã quên trước kia miệng Tam tỷ cũng là không phải dễ chọc.

"Biểu ca nhất định sẽ không biết quý trọng nàng." Cố Ngâm Nguyệt thở dài một hơi, Ngâm Hoan trên mặt quẹt một cái hiểu rõ, Bành Mậu Lâm cũng không phải là hạng người háo sắc, chỉ là hắn và Nhan Thanh Du khác nhau quá nhiều.

Mẫu thân Nhan Thanh Du sau khi sinh xong con trai trưởng cho nhà họ Nhan thì thân thể không còn khoẻ nữa, chỉ chống đỡ được vài năm liền qua đời, lúc ấy Nhan Thanh Du mới năm tuổi được tổ mẫu nhận nuôi, bị buộc phải nhanh chóng lớn lên, thời điểm mười tuổi Nhan lão phu nhân cũng qua đời, Nhan gia chỉ còn Nhan lão gia tử, Nhan lão gia, nàng cùng em trai, còn có một bầy di nương, con vợ kế, cùng thân thích.

Thời điểm nàng mới mười tuổi làm sao quản lí nội viện Nhan gia trong sáu năm, làm sao làm cho người họ Nhan dễ bảo, trong chuyện này nàng phải trả giá bao nhiêu, các nàng những người ngoài làm sao hiểu rõ được, một Nhan Thanh Du như vậy thì làm sao có thể cùng Bành Mậu Lâm tình chàng ý thiếp cùng thơ ca phong nguyệt được.

"Biểu ca sẽ quý trọng." Ngâm Hoan an ủi nàng nói, "Nhan cô nương có bản lĩnh như vậy, cần gì phải chúng ta lo lắng dùm nàng." Cố Ngâm Nguyệt nghe nàng nói như vậy đột nhiên nở nụ cười, "Cũng đúng, chúng ta có tư cách gì mà lo lắng dùm chứ."

"Các muội ở chỗ này sao, nãy giờ mẫu thân tìm hai người đấy." Cách đó không xa truyền đến âm thanh của Mạnh thị, Ngâm Hoan lúc này mới phát hiện trong lúc các nàng trò chuyện đã đi đường khác.

Đi theo xe ngựa của Mạnh thị, ra khỏi Bành phủ, Cố Ngâm Nguyệt theo bản năng trở về nhìn thoáng qua phía sau, rất nhanh chui vào trong xe ngựa...

Thời gian trôi qua vô cùng mau, cuối tháng mười một, bão tuyết đến chậm cuối cùng cũng đến, Ngâm Hoan nhìn quyển sách trên tay, lại nhìn bão tuyết bên ngoài cửa sổ, nhớ tới Tô Khiêm Mặc tại phía xa Dương quan, chiến sự mới vừa ổn, chỗ đó chắc phải lạnh hơn Lâm An bên đây đi.

Nàng ước chừng đọc hơn một tháng sách phụ thân để lại, phụ thân viết những chuyện chiến tranh những năm qua, Ngâm Hoan có chút thích liền đọc nhiều lần, ngẫu nhiên còn có thể cùng Mộc thị nói về những chuyện mà phụ thân viết, nàng giống như bị mất một chút trí nhớ, luôn cảm thấy có chuyện gì đó cần phát sinh, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, trong lòng thoáng hiện tia bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.