Nếu nói đến vị trí
địa lý thì Hành Quan so với Dương Quan là dễ thủ khó công, cho nên nhiều năm như vậy Bắc Đồ đã nhiều lần đánh vào Dương Quan. Lần này Lục Vương
Gia trở về kinh, Bắc Đồ cũng thừa cơ hội này, đồng thời tấn công cùng
lúc ở hai nơi, binh lực ở hai bên không cách nào điều động kịp thời, cho nên không thể ứng phó được.
Chờ đến lúc tin tức này được truyền
tới Lâm An, thì Hành Quan cũng đã bị mất đi hai thành trì, Bắc Đồ lấy
chiêu bài là giành lại đất đã bị mất, làm cho thành Dương Quan không
cách nào chia quân ra để trợ giúp.
Trải qua hơn cả chục trận
chiến, người đi lại trên đường phố ở Dương Quan ít đi rất nhiều, Ngâm
Hoan đứng ở bên trong tường viện, cũng không còn nghe được tiếng nói ồn
ào náo nhiệt của người họp chợ hay tiếng xe ngựa trên đường phố như ngày xưa nữa. Suốt năm ngày nay, Tô Khiêm Mặc cũng chưa có về nhà.
Dương Quan cũng đã nhiều lần tiến công đánh chiếm nhiều thành của Bắc Đồ, như vậy cũng đồng nghĩa lựa chọn lớn nhất của Bắc Đồ khi mai phục đánh bất
ngờ cũng là thành Dương Quan, binh lực của Dương Quan có hạn, phòng thủ
đã hết sức cực khổ rồi. Ngâm Hoan quay trở vào phòng, trên bàn là bức
thư từ Bát Vương Phủ đưa tới, chưa kịp đốt đi.
Ngâm Hoan mở thư
ra xem, bức thư của Tô Khiêm Tốn viết cho tướng
công kể về chuyện ở Lục Vương Phủ, cháu đích tôn của Lục Vương Phủ bị
bệnh chết, Lục Thế Tử Phi vì quá mức đau lòng, cũng đi theo sau đó không lâu. Bây giờ việc tang sự ở Lục Vương Phủ cũng qua đi, trong lòng Mẫu
Phi có chút xúc động, muốn biết khi nào thì bọn họ có thể trở về.
Kỳ Tố Như đã chết rồi.
Ngâm Hoan nhẹ nhàng đặt bức thư xuống, Kỳ Tố Như là một người yêu bản thân
mình như vậy, làm sao có thể đau lòng đến mức mà chết theo con trai,
thật sự là người nào không muốn cho nàng ta tiếp tục sống nữa, cứ để
nàng ta chết đi như vậy.
Trong lòng Ngâm Hoan bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, vừa rồi nàng mới vừa nghĩ đến quyền lực chí cao vô thượng,
giống như những chuyện xảy ra ở trong cửa hàng của nàng lúc trước, cuối
cùng mới có thể biết được mọi chuyện từ trong miệng của Tưởng Như Nhân,
mà ngày hôm nay, có thể làm cho Kỳ Tố Như chết như thế, có phải người
đứng đằng sau cũng là bọn họ hay không?
Lúc bọn họ thích người
nào thì mọi chuyện đều xuôi chèo mát máy, nhưng đến khi bọn họ không
thích, thì kết quả cũng không khác Kỳ Tố Như bao nhiêu.
Ngâm Hoan dùng sức nắm chặt bức thư trong tay, sau một lúc lâu mới buông lỏng tay ra, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi: “Tiểu thư, người có sao không?” Nhĩ
Đông rót một chén nước đặt ở trên bàn, một lúc sau Ngâm Hoan mới cầm lên uống một ngụm, cảm xúc đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Kiếp trước,
khi nàng còn ở Lục Phủ, Lục Trọng Nham nắm sự sống chết của nàng trong
tay, thật ra thì cho tới hôm nay cũng không khác gì mấy, chỉ là địa vị
của nàng ngày hôm nay đã cao hơn, nhưng ở bên trên vẫn có người nắm sự
sống chết của nàng trong tay, nàng đã sống lại một lần, cho nên chuyện
này cũng không có gì đáng sợ.
“Mang giấy bút lại đây.” Ngâm Hoan hít một hơi thật sâu, đem bức thư kia đặt ở bên cạnh……
Ở trong quân doanh, Tô Khiêm Mặc cau mày nhìn Lục Tướng Quân rút đi một
lá cờ nhỏ trên bản đồ, đập tay xuống bàn thật mạnh, trầm giọng nói: “Mộc đại nhân, Lục tướng quân, ở đây giao lại cho các người, ta dẫn quân đi
Hành Quan, Vương Gia sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Không được, cho
dù dẫn quân đi cũng phải là ta đi.” Lục Tướng Quân ngăn cản hắn: “Ngươi
cũng chưa ở tại Hành Quan được bao lâu, địa thế ở chỗ đó cũng không biết nhiều.”
Tô Khiêm Mặc chỉ vào bản đồ mấy thành trì đang được bảo
vệ hết sức gian khổ của Dương Quan: “Trước khi Vương Gia quay lại, trước hết Lục tướng quân và Mộc đại nhân phải ở đây, vậy thì để ta đi Hành
Quan, không cần nói thêm gì nữa.” Tô Khiêm Mặc phất tay đi ra khỏi doanh trướng, Mộc Triều Lộ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục bàn bạc
những chuyện kế tiếp với Lục Tướng Quân.
Sau khi Tô Khiêm Mặc thay quần áo, cởi ngựa đi thẳng về nhà họ Tô, lúc này trời đã tối đen.
Ngâm Hoan đang ở trong phòng, chọn một ít vải thông thoáng để làm cho Tô
Khiêm Mặc vài đôi vớ, ở phòng ngoài, Tập Noãn bước vào thông báo cô gia
đã trở về.
Vừa dứt lời thì Tô Khiêm Mặc đã vào đến cửa, lúc rời
khỏi nhà thì mặt mũi đã được cạo râu sạch sẽ, bây giờ quay
lại thì râu ria đã mọc dài tua tủa, nhìn qua có vẻ mệt mỏi.
“Tập
Noãn, đi lấy nước lại đây, cô gia muốn tắm rửa.” Ngâm Hoan phân phó cho
Tập Noãn đi làm việc, Tô Khiêm Mặc bước tới bên cạnh nàng, không nói
tiếng nào, ôm nàng vào lòng, yên lặng cảm nhận mùi vị quen thuộc trên
người nàng.
Một lúc sau, Ngâm Hoan nhẹ nhàng đẩy hắn, hối thúc
hắn đi tắm rửa, Tô Khiêm Mặc cọ xát liên tục trên gò má nàng, quay người đi tới phòng bên cạnh.
Thoang thoảng trong không khí là mùi máu
nhàn nhạt, đã đi năm sáu ngày nay mới quay lại, Ngâm Hoan cũng đoán được hắn đã trải qua những chuyện gì, so với những mùi vị làm người ta không thoải mái kia, thì nàng lại lo lắng hơn sự an toàn của hắn hơn.
“Nhĩ Đông, ngươi tới phòng bếp xem thế nào, nói Lý thẩm làm mấy món mà cô gia thích ăn, mau bưng lên đây.”
Sau khi Tô Khiêm Mặc tắm xong, cạo sạch râu trên mặt rồi mới quay lại,
trong phòng đã phảng phất mùi thơm của thức ăn, Ngâm Hoan bảo hắn nhanh
ngồi xuống, múc cho hắn chén canh: “Ăn nhanh đi.”
“Ta phải đi Hành Quan.” Tô Khiêm Mặc bưng chén canh, yên lặng một hồi, rồi mới mở miệng nói.
“Phải đi gấp lắm sao?” Ngâm Hoan cũng ngẩn người, Tô Khiêm Mặc gật đầu xác
nhận: “Đã có Mộc đại nhân và Lục tướng quân ở đây, ở Hành Quan không đủ
người, phải tới đó trợ giúp.”
Ngâm Hoan cũng không nói thêm gì
nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh tủ, lấy ra một cái hộp, bên
trong là lá bùa bình an mà Mộc Thị đã đi cầu cho nàng lúc nàng xuất giá, có tới hai lá. Ngâm Hoan cầm lên một lá bùa bình an, đặt ở trong một
chiếc túi vải mới may, sau đó đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, đem túi
vải đặt trên bàn: “Đem theo cái này bên người đi, cái này là do mẫu thân đã xin cho chúng ta.”
“Ta sẽ trở về rất nhanh.” Tô Khiêm Mặc nắm tay nàng, Ngâm Hoan cũng gật đầu nhìn hắn: “Ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tô Khiêm Mặc nhìn thấy ánh mắt cảm thông của nàng, hắn ôm nàng vào lòng:
“Thật xin lỗi vì luôn làm cho nàng phải lo lắng, chờ chuyện này qua rồi, chúng ta có thể trở về Lâm An ở tạm vài ngày, nếu nàng muốn thì chúng
ta sẽ dọn ra khỏi Bát Vương Phủ.”
Ngâm Hoan gật đầu thật nhẹ, dịu dàng dặn dò: “Chàng đi bình an, thì cũng phải trở về bình an.”
Tô Khiêm Mặc ăn xong bữa cơm với nàng, nghỉ ngơi một chút rồi sau đó rời
khỏi nhà, mang quân đi cả đêm để đến Hành Quan, năm ngày sau đưa tin về
là đã tới quân doanh ở Hành Quan.
Chuyện Tô Khiêm Mặc đến Hành
Quan đã làm cho nhiệt huyết của quan quân tướng sĩ tăng lên không ít,
sau khi nắm bắt được phương hướng sơ lược, Tô Khiêm Mặc cảm giác phương
thức tấn công lần này của Bắc Đồ hết sức quái lạ, bất ngờ chia quân làm
hai để tấn công, hơn nữa dường như rất quen thuộc với sự phân bố quân
lực ở Hành Quan và Dương Quan, biết rất rõ những khuyết điểm trong đó.
Phản ứng đầu tiên của Tô Khiêm Mặc chính là nghi ngờ trong quân doanh có
gian tế của Bắc Đồ cài vào, nhưng những binh lính được chiêu mộ lúc
trước cũng không có người nào khả nghi. Đã cùng chiến đấu với quân của
Bắc Đồ vài lần, Tô Khiêm Mặc đối với cách thức đánh giặc của bọn họ cũng biết rõ, cứ trực tiếp xông lên mà đánh, bây giờ lại đổi thành cách đánh vòng vèo, cho dù Tô Khiêm Mặc không phát hiện được người nào khả nghi,
cũng không thể nào lơi lỏng cảnh giác được.
Mà đang lúc chiến sự
khẩn cấp như vậy, ở chỗ này, Ngâm Hoan lại nhận được thư của Trình Bích
Nhi gửi tới, khi nàng nhận được bức thư này cũng đã là tháng tư rồi. Đầu tháng hai, Tương Như Nhân sinh được một đôi long phượng thai bình an.
Hai đứa trẻ đều rất khỏe mạnh. Hoàng Thượng rất vui mừng, thưởng cho hai đứa bé rất hậu hĩnh, cũng chẳng khác nào thưởng cho Tưởng Như Nhân, coi như vị trí trắc phi của nàng ta đã có thể tăng thêm một bậc.
Hoàng thượng nhanh chóng sắc phong cho đứa cháu danh hiệu
Bình Ninh Công Chúa, ngược lại so với đệ đệ chỉ sinh sau cô bé một lúc
lại càng làm cho Hoàng Thượng thương yêu…
Trong phủ Thái Tử, Tô
Khiêm Dương ngồi ở cạnh giường, nắm tay Tưởng Như Nhân, trong đáy mắt
tràn ngập ôn nhu khó có được: “Để nàng phải vất vả rồi.”
“Điện
Hạ, con đâu, thiếp còn chưa nhìn thấy con.” Tương Như Nhân sinh hai đứa
bé này cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh, sau khi hai đứa bé ra đời
thì nàng ấy cũng mệt lả, liền ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại thì hai đứa bé cũng không còn ở bên cạnh mình nữa, Tưởng Nhân Như cũng biết có một
số việc không phải do nàng ấy quyết định, nhưng hôm nay cũng đã làm lễ
tắm ba ngày rồi, mà nàng ấy còn chưa được nhìn thấy con của mình.
“Phụ Hoàng và Mẫu Hậu cũng tới rồi. Phụ Hoàng ôm Bình Ninh không chịu buông
tay, còn nói đứa nhỏ nhìn thật xinh đẹp vui vẻ, đợi đến lúc khách khứa
về hết, thì ma ma sẽ bồng con tới cho nàng ôm.” Tô Khiêm Dương vén tóc
nàng qua một chút, không che giấu được sự vui sướng, vốn dĩ hắn chỉ có
một đứa con trai trưởng, còn lại trong phủ Thái Tử cũng có một trai một gái do thiếp thất sinh ra, nhưng nhìn vào thân phận thì hắn ta không vừa lòng chút nào.
Nhưng đứa bé do Tưởng Như Nhân
sinh ra, có nhà ngoại là Tưởng Gia, đây là một sự giúp đỡ lớn đối với
hắn, dĩ nhiên trong chuyện này cũng không thể xem nhẹ thái độ đối đãi
của hắn với Tưởng Như Nhân.
Tưởng Như Nhân cầm ngược lại tay hắn, trong giọng nói mơ hồ có chút khẩn cầu: “Điện Hạ, có thể nào để hai đứa bé được ở chổ này để nô tì chăm sóc hay không?”
“Nô tì biết hai
đứa nhỏ này ra đời, trước hết phải hỏi qua Thái Tử Phi có muốn nuôi
dưỡng dưới danh nghĩa của mình hay không, nhưng thật sự nô tì không thể
rời xa bọn họ.” Nước mắt Tưởng Như Nhân rơi lã chã, cầu xin hắn, nói gì
thì nói thì nàng ta nhất định phải nuôi hai đứa bé này dưới danh nghĩa
của mình, kiên quyết không thể để Thái Tử Phi dẫn đi.
“Đừng khóc, vẫn còn trong tháng ở cữ, sao có thể khóc được. Chuyện này ta sẽ bàn
bạc lại với Thái Tử Phi.” Tô Khiêm Dương chưa từng thấy nàng ấy cầu xin
mình bất cứ chuyện gì, cho dù có suy nghĩ qua nàng ấy có mục đích gì
khác hay không, nhưng hắn vẫn đau lòng vì bộ dáng đáng thương kia của
nàng ấy.
“Nương nương, Tưởng nhị phu nhân đến thăm người.” Tiếng
bẩm báo truyền từ ngoài cửa đến, Tô Khiêm Dương vỗ vỗ tay của nàng ấy
rồi đi ra ngoài, lão phu nhân Tưởng gia dẫn theo Trình Bích Nhi đi vào,
bên ngoài hành lễ với Thái Tử, sau đó để cung nữ dẫn đường đi vào.
Tưởng Như Nhân thu hồi nước mắt, cười nhìn Trình Bích Nhi, ánh mắt cũng dừng
lại trên bụng nàng ta một chút, lại trò chuyện với Tưởng lão phu nhân
một lúc, gọi Trình Bích Nhi ở lại trong phòng nói chuyện với mình.
“Sau khi Lục Thế Tử Phi qua đời, cảm xúc của đại ca vẫn không được tốt lắm.” Trước tiên Trình Bích Nhi nói về chuyện của Tưởng gia, Tương Như Nhân
cũng gật đầu: “Vậy đại tẩu thì sao?”
“Đại tẩu không nói gì, chỉ
nghe nha hoàn báo lại, biết chuyện sau khi Lục Thế Tử Phi qua đời, đại
ca mới ở cùng phòng với đại tẩu.” Trình Bích Nhi nói nhỏ tiếng, Tưởng
Như Nhân hừ lạnh: “Sao vậy? Còn định thủ thân như ngọc vì nàng ta phải
không? Thật sự hắn cho rằng đó là do thương tâm qua độ sao? Không thể
tin được Lục Thế Tử Phi lại là người như vậy, cho dù như thế nào thì
cũng không phải vì đau lòng đứa bé mà trở nên như thế đâu.” Coi như Thái Hậu gạt được Hoàng Thượng, gạt được Thái Tử, nhưng nguyên nhân
cái chết của Kỳ Tố Như, Tưởng Như Nhân không tin một chút nào.
“Tưởng gia cũng không thể tuyệt đường con trưởng cháu trưởng vì hắn, đợi đứa
nhỏ được sinh ra, hắn muốn xuất gia hay muốn làm gì thì tùy hắn.” Tưởng
Như Nhân nhàn nhạt nói, nhìn Trình Bích Nhi: “Ngươi cũng phải thật cẩn
thận chăm sóc đứa nhỏ trong bụng, cho dù gia gia có lòng tin cho Nhị ca
cơ hội, nhưng ngươi cũng nên để ý cẩn thận, đừng để cho người có lòng dạ khác nắm được cơ hội.”
“Làm sao ngươi biết?!” Trình Bích Nhi nhanh chóng che miệng, ngay cả tướng công của mình nàng ta cũng chưa có nói chuyện này.
Tưởng Như Nhân cười, véo nàng một cái: “Ngươi nghĩ gạt được ta sao, xem tướng đi của ngươi là ta đã biết rồi, bình thường cũng không chịu để ý, nói
ngươi bao nhiêu lần, chỉ cần ngươi chịu nghe lời một lần là ta đã cảm ơn trời đất rồi. Ngày hôm nay, từ lúc vào cửa đến bây giờ lại ngại ngùng
như vậy.”
Cuối cùng Trình Bích Nhi nói thầm một tiếng,
sau đó Tưởng Như Nhân lại nói: “Nhờ ngươi viết cho Ngâm Hoan một bức thư, nói cho nàng ấy biết đứa nhỏ đã được sinh ra
bình an, giúp ta cảm ơn nàng ấy, với tình hình hiện tại, ta cũng không
tiện liên lạc với nàng ấy, tránh cho người khác nắm được nhược điểm.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Lương Tử thấy trên Microblog thấy một câu
nói rất sâu sắc, ly hôn, trong lúc cô ấy đang ở cữ, chồng cô ấy có tiểu
tam, Lương Tử cứ thương tiếc cho cô ấy. Trong chuyện tình cảm, đã không
có trách nhiệm như vậy thì nói gì đến việc theo đuổi tình yêu đích thực, cảm thấy thật hoang đường ~.