Sau khi Trình Bích Nhi trở về nói với bên ngoài là Ngâm Hoan thân thể khó chịu, trừ những người đã đưa thiệp mời tới từ sớm, những nhà khác cũng không dám quấy rầy nữa, Bát Vương Phi xem qua rồi cũng không nói gì nữa, nhưng ngày tháng này của Ngâm Hoan lại càng thanh nhàn hơn.
Cứ hai ba ngày sẽ có người đưa tặng lễ vật đến viện Cẩm Tông, đồ ăn đồ dùng đều có đủ. Ngâm Hoan sai Thanh Nha đi tới cửa hàng một chuyến để chọn thêm một bộ đồ cưới cho Cố Ngâm Phỉ sắp lập gia đình, tiểu thư nhỏ nhất Cố gia cũng sắp xuất giá. Nhĩ Đông đi vào, trong tay đang cầm một hộp gấm, nói là của Nhị phu nhân Lục gia đưa tới.
Mở ra xem, đó là một bộ trang sức bằng vàng dành cho đứa bé, hình dáng thật tinh xảo khéo léo làm người ta yêu thích, Ngâm Hoan vẫy tay để cho Nhĩ Đông cất lại: “Chọn nhiều thêm một bộ làm quà đáp lễ đưa qua đó, phải tốt hơn một chút.” Người Nhị tỷ xa cách này hiện giờ ở Lục phủ rất xuôi chèo mát máy, kiếp trước nàng ta ở trong Lục phủ củng không có thuận lợi như vậy, Lục Đại phu nhân thì bận rộn để chăm sóc con trai yếu ớt của mình, còn bệnh tình của Lục Phu Nhân thì lúc tốt lúc xấu. Sau khi Lục tướng quân trở về thì có khá hơn một chút, nhưng nếu quản lý chuyện nhà thì còn có chút khó khăn, hai năm qua, tất cả mọi chuyện trên dưới của Lục gia đều là do Cố Ngâm Sương xử lý.
Hiện giờ, ở bên này Ngâm Hoan đã muốn ngủ, thì ở trong Lục phủ bên kia, sắc mặt của Cố Ngâm Sương lại ngưng trọng nhìn đại phu đang bắt mạch ở trước mặt: “Không phải đã xác định là con trai sao? Tại sao bây giờ lại nói không phải?”
“Phu nhân, chuyện trai hay gái này thật khó mà phân biệt rõ ràng, thứ cho lão phu không có năng lực đó, chỉ có thể nói với phu nhân là đứa bé có tốt hay không, còn chuyện trai hay gái thì không thể nói được.” Đại phu viết đơn thuốc xuống rõ ràng chỉnh tề, sau đó thu dọn hòm thuốc, còn có lòng tốt nói thêm một câu: “Phu nhân, thai nhi gắng liền cùng cơ thể của người mẹ, người nên tránh những chuyện lo lắng thấp thỏm không yên, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bào thai trong bụng người.”
Theo bản năng Cố Ngâm Sương sờ bụng mình, để có được cái thai này đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ, trong đó chỉ có chính bản thân nàng ta biết rõ, còn chuyện sau khi sinh mà tráo đổi con thì lại càng khó làm hơn nữa, cho dù Lục Trọng Nham thương nàng ta, nhưng chắc chắn hắn ta sẽ không cho phép nàng ta sinh ra đứa nhỏ không phải là con của hắn ta, nhưng nếu là con gái, thì nàng ta cũng không thể nào nắm vững quyền quản gia trong tay được.
“Tiểu thư, Đông Di Nương dẫn theo đại tiểu thư tới thỉnh an.” Đông Linh chạy vào nói, Cố Ngâm Sương gật đầu, Đông Di Nương dẫn theo Lục Xuyến Tích đã bốn tuổi đi vào, Lục Xuyến Tích rất ngoan ngoãn, diện mạo lại giống Đông Di Nương hơn một chút, nhìn qua rất ôn nhu mềm mại, sau khi thỉnh an Cố Ngâm Sương thì nàng ta đứng qua một bên.
Cố Ngâm Sương thu lại tia chán ghét vào trong đáy mắt: “Tốt lắm, các ngươi có thể trở về rồi.”
“Phu nhân, Bách Hợp có chuyện muốn xin phu nhân.” Đông Di Nương quỳ xuống: “Đại tiểu thư cũng đã bốn tuổi rồi, kính xin phu nhân có thể tìm người dạy nàng ấy học những thủ công thêu thùa.”
“Không phải ngươi vẫn được ca ngợi là có thủ công thêu thùa rất tốt hay sao? Tự mình dạy là được rồi.” Cố Ngâm Sương miễn cưỡng nhìn nàng ta, dù sao thì Cố Ngâm Sương cũng không có làm khó người trưởng nữ thứ xuất này, càng không có tính toán đến những vấn đề dạy dỗ nàng ta như thế nào, nhưng mà lúc trước Tiền Di Nương đã có dạy nàng ta rằng bất kỳ người nào xuất sắc đều có thể trở thành kẻ địch ngấm ngầm của nàng ta hay là con của nàng ta, vì vậy, vẫn nên dứt khoát cắt đứt tai họa lúc nó còn chưa xảy ra.
“Phu nhân, nói ra thật xấu hổ, Bách Hợp không có sở trường về việc thêu thùa, dù sao thì Đại tiểu thư cũng là con gái của lão gia.”
“Đủ rồi, ý của ngươi là ta bạc đãi mẹ con các ngươi sao?” Cố Ngâm Sương không nhịn được cắt đứt lời của nàng ta..., lúc này Lục Trọng Nham đi vào, thấy Đông Di Nương đang quỳ dưới đất, ngẩng đầu đưa ánh mắt dò hỏi Cố Ngâm Sương, Cố Ngâm Sương chỉ khẽ hừ một tiếng cũng không nói chuyện nữa.
“Lão gia, Đại tiểu thư tuổi cũng không nhỏ, có thể tìm cho nàng ấy một tú nương chỉ dạy nàng việc thêu thùa không?” Ngược lại Đông Di Nương cầu xin Lục Trong Nham, Lục Trọng Nham nhìn Lục Xuyến Tích đang đứng khéo léo ở một bên, thời gian chỉ giống như một cái chớp mắt, đứa nhỏ này đã lớn đến như vậy rồi.
“Đứa nhỏ này mấy tuổi rồi?”
“Lão gia, Đại tiểu thư được bốn tuổi rồi.” Cơ hồ trong mắt của Đông Di Nương chỉ toàn là tuyệt vọng, nàng ta nghe được lão gia và phu nhân nói về chuyện tú nương, sau đó phu nhân mới miễn cưỡng đồng ý, nàng ta cũng vội vàng dẫn Đại tiểu thư rời khỏi đó.
Trong một gian phòng không lớn, Đông Di Nương đang ngồi ở bên giường, một tay đang vuốt ve cái hộp màu đen không ngừng, Lúc Xuyến Tích đứng ở một bên nhìn nàng ta tỏ vẻ không hiểu.
Trong này cất giữ tiền bạc mà Đông Di Nương đã mạo hiểm kiếm về, mấy năm nay đưa một ít tin tức của Lục phủ ra ngoài, nàng ta cũng biết cô nương mặc áo choàng Sa Hoàng màu đen không phải thật sự là người mua tin, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chỉ cần những người đó cần tin tức, có thể đưa một chút tiền này cho nàng ta là đủ rồi.
“Đại tiểu thư, người phải nhớ kỹ, sau này không được tùy tiện nhẹ dạ mà tin vào đàn ông, phải nhớ quan tâm chăm sóc mình hơn một chút, phải biết nắm lấy cơ hội để gom góp tài vật bên người.” Con cái của Lục gia sẽ không gả kém, mặc dù đứa bé này chỉ là thứ nữ, nhưng nếu muốn nhiều đồ cưới từ Nhị phu nhân là chuyện không thể nào, cho nên nàng ta phải vì con mình mà cố gắng tích góp nhiều một chút.
“Di Nương, hình như mẫu thân không ưa thích ta.” Lục Xuyến Tích còn nhỏ tuổi, tính tình đơn thuần chỉ cảm thấy mình không được ưa thích ở trong Lục phủ này, nhất là ở trong viện này, nàng ta cũng không gặp phụ thân mình được bao nhiêu lần.
“Ngoan, đứa bé ngoan, bây giờ Tướng Quân đã trở về, cuộc sống của con cũng sẽ không khổ cực nữa đâu, con phải ráng học nữ công thêu thùa thật tốt, nếu học tốt có thể thêu đồ gì đó cho Tướng Quân và Lão phu nhân, như vậy thì tổ phụ con mới thích con được, có hiểu không?” Đông Di Nương vuốt đầu nàng ta, cười nói. Đông Di Nương không dám tự mình đi tìm Lục Tướng Quân để nói về chuyện tú nương là vì sợ sẽ chọc cho Phu Nhân càng giận dữ hơn nữa, nhưng đứa bé này lại không giống với người khác, nàng ta là Đại tiểu thư của Lục gia, nếu nàng ta ưu tú, thì nhất định Tướng Quân sẽ thích nàng.
“Dạ.” Lục Xuyến Tích gật đầu một cái, trên mặt của Đông Di Nương cũng hiện lên một tia an ủi, cuộc sống như vậy, nàng sẽ không chịu đựng một cách vô ích đâu…
Bên này Cố Ngâm Sương đã nhận được quà đáp lễ của Ngâm Hoan đưa tới, mở ra xem, không chỉ một mà còn nhiều thêm một bộ trang sức, là hai bộ trang sức vàng mà so với bộ của nàng ta còn quý giá hơn nhiều, một dành cho con trai, một dành cho con gái.
Đông Linh ở bên cạnh biết phu nhân có nhiều kiêng kỵ với chuyện có con gái, chỉ thấy Cố Ngâm Sương trực tiếp đem bộ trang sức dành cho con gái hất trên mặt đất, những vòng tay, vòng cổ ở bên trong đều rơi ra ngoài, hai nha hoàn bên cạnh vội vàng ngồi xuống để lượm lên.
Tại sao nàng luôn đứng trước nàng ta, ngay cả chuyện có đứa nhỏ cũng là có trước nàng ta. Quà đáp lễ của nàng quý giá hơn là có ý gì? Khoe khoang, là muốn khoe khoang thân phận Bình Vương Phi của mình sao?
“Vương Phi, Vương Phi!” Cơ hồ là Cố Ngâm Sương cắn răng kêu từng tiếng, thân phận này có nghĩa là lần tới khi bọn họ gặp nhau thì nàng ta phải bái kiến hành lễ, không chỉ vậy tất cả người của Lục gia cũng đều phải hành lễ với nàng, nàng dựa vào cái gì chứ.
Lần này Ngâm Hoan trở về lại mang thai đối với Cố Ngâm Sương là một sự kích thích thật lớn, hôn lễ của nàng thật tốt, địa vị bây giờ cũng tốt, mỗi một thứ đều kích thích Cố Ngâm Sương.
Bất chợt một cơn đau kéo đến trong bụng, sắc mặt của Cố Ngâm Sương tái nhợt, Đông Linh nhìn thấy không ổn liền chạy ra ngoài mời đại phu.
Thêm vào Lục phu nhân cũng đi qua xem thế nào, nhưng đại phu lại làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái, trong người quá nóng, bình thường mỗi ngày ăn uống gì cũng rất chú ý, làm sao trong người lại bị nóng.
Đại phu cũng chỉ là kiếm miếng cơm để sinh sống, không thể nói tại vì không biết vị phu nhân này đang nghĩ gì, làm cho mình không thoải mái, cũng ảnh hưởng đến đứa bé, phụ nữ có thai phải tránh những cảm xúc quá mạnh, chỉ có thể cố gắng lựa những lời dễ nghe nhất để nói: “Chắc là do phu nhân lo lắng cho đứa nhỏ quá mức, không có việc gì, phu nhân cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
Cố Ngâm Sương nằm ở trên giường không thể nói được gì, Lục phu nhân sức khoẻ đã đỡ hơn một chút đang ở một bên hơi bất mãn, nếu sức khỏe đã không tốt vậy thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút: “Nếu đại phu nói như vậy, Ngâm Sương, bây giờ thân thể con cũng nặng hơn, chuyện trong nhà cứ giao lại cho đại tẩu con xử lý đi.”
“Mẹ, đại tẩu còn phải chăm sóc cho Đình Nhi, làm sao nàng ta có thời gian rảnh được.” Lục Trọng Nham đang đứng ở một bên nói, Lục phu nhân liếc hắn ta một cái: “Thế nào? Đây là con muốn tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ này không tốt hay sao? Hơn nữa, nếu đại tẩu con không giúp được thì không phải còn có ta hay sao?”
Một câu nói này của Lục phu nhân đã làm cho Cố Ngâm Sương không còn gì để phản đối nữa, cũng không thể cứ giữ lấy khư khư con dấu của nhà này không thả, lại không để ý đến đứa nhỏ trong bụng mình: “Mẫu thân yên tâm, một chút nữa con sẽ sai người đưa con dấu quản gia qua cho đại tẩu.”
“Ừ.” Lục phu nhân gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, Cố Ngâm Sương đưa mắt nhìn Lục Trọng Nham, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, đến lúc đó mẫu thân cũng sẽ biết ai thích hợp hơn….
Tháng năm vừa qua, đứa nhỏ của Ngâm Hoan đã chín tháng, thân thể càng ngày càng nặng, cũng sắp tới ngày sinh, ngược lại Tô Khiêm Mặc lại càng khẩn trương, những thứ cần dọn qua Bình Vương phủ cũng đã dọn một phần, Tô Khiêm Mặc cứ luôn lẩm bẩm như còn thiếu cái gì, bỏ sót cái gì, đã hỏi đi hỏi lại Ngâm Hoan mấy lần về việc chuẩn bị bà vú như thế nào, tìm được bà đỡ chưa.
Nhìn hắn như vậy, ngược lại Ngâm Hoan cảm thấy những ngày này trôi qua không dài chút nào, khi được bảy tám tháng, mắt thấy bụng bỗng nhiên lớn thật nhanh giống như cái trống, Hứa ma ma cũng không để cho nàng ăn ít đi, đến đầu tháng sáu thì cả viện Cẩm Tông đều nghiêm chỉnh chờ đợi nàng sinh.
Nhưng đến cái ngày mà thái y dự đoán nàng sẽ sinh thì bụng của Ngâm Hoan lại không có động tĩnh gì. Hai ngày trước còn đá đá động động gì đó, làm ầm ĩ cả lên, giờ lại yên tĩnh. Thái y được mời tới, thái y nói theo lý thuyết là sẽ sinh trong những ngày này, nhưng Ngâm Hoan lại không cảm thấy đau một chút xíu nào, biết được đứa nhỏ khỏe mạnh, nàng cũng ráng ăn ngủ thật tốt, cứ tiếp tục ngây ngô.
Mọi thứ trải qua như vậy chừng mười ngày, Bát Vương Phi cũng không thể ngồi yên, trước đây nói xê dịch khoảng bốn năm ngày thì còn được, Ngâm Hoan cũng không lo lắng, sớm muộn gì cũng phải sinh, nhưng so với bất kỳ ai đứa nhỏ này lại bình tĩnh hơn nhiều, mọi người đều nôn nóng muốn chết, còn nó thì không vội vàng gì.
Mỗi ngày sau khi ăn xong, (d..d..le.quy.don) Ngâm Hoan hay đi lại trong sân một vòng, có hai nha hoàn đi theo, phía sau còn có một ma ma, ngoại trừ ban đêm ngủ không ngon, Ngâm Hoan nghi ngờ đứa nhỏ này cứ muốn ở trong bụng mình hưởng thụ, không chịu ra ngoài.
Những ngày này, vào ban đêm, Tô Khiêm Mặc vẫn thường nói chuyện với nàng một chút trước khi ngủ, Tô Khiêm Mặc nhìn chằm chằm vào cái bụng căng tròn nói: “Nhóc con, con còn ở lì trong đó làm gì, không mau ra ngoài đi.”
“Nào có ai lại nói như vậy chứ.” Ngâm Hoan vỗ vào tay hắn một cái, nhẹ nhàng sờ bụng, giọng nói cũng dịu dàng: “Đừng nghe cha con nói bừa, cha con đó, mong con ra đời hơn bất kỳ người nào, chỉ cần con khỏe mạnh, lúc nào con muốn ra thì ra, đừng sợ, mặc dù ở bên ngoài không được an toàn như trong bụng mẹ, nhưng cha con sẽ cẩn thận bảo vệ hai mẹ con chúng ta.”
Tô Khiêm Mặc giữ tay nàng lại, cùng nhau đặt lên bụng, ánh mắt rất dịu dàng, một lát sau, hết sức không hiểu phong tình, nói một câu: “Lão tử chỉ phụ trách bảo vệ mẹ của con thôi, nếu con là một thằng nhóc con thì phải cùng cha bảo vệ mẹ con, là nam tử hán đại trượng phu lại không biết xấu hổ để ta phải bảo vệ.”
“Chàng bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ghen tị với con.” Ngâm Hoan trừng mắt liếc hắn, mở miệng trách hắn, nghe được tiếng động bên ngoài, biết là Điền ma ma đã tới, để cho hắn về phòng nghỉ ngơi.
“Vậy nàng nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện thì gọi ta ngay, ta ở sát bên cạnh thôi.” Tô Khiêm Mặc đứng dậy, hôn một cái ở trên trán nàng, vừa xoay người tính rời khỏi thì Ngâm Hoan đã bắt được tay hắn, trên mặt lại hiện lên nét khổ sở, bụng dưới truyền đến từng cơn đau: “Thấy chưa, đứa nhỏ nghe được lời chàng rồi, rốt cuộc đã muốn ra ngoài.”