Sau bữa cơm chiều, Tô Khiêm Mặc vẫn còn giữ dáng vẻ buồn bã, Ngâm Hoan cũng không thể cười mà nói với hắn rằng hắn đang ghen, chỉ đành đốt đèn ngồi một bên tiếp tục thêu hết đôi giày cho Hạo Ca Nhi, đến khi mấy người Nhĩ Đông đẩy cửa ra ngoài thì sắc trời cũng đã tối. Ngâm Hoan buông giày xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, không biết từ lúc nào, hắn vì giận dỗi với nàng cho nên đã dựa vào bên kia ngủ thiếp đi.
Ngâm Hoan rón rén đi tới, đứng ở trước mặt hắn, đưa tay muốn sờ lên mặt hắn thì Tô Khiêm Mặc mở mắt ra, nhanh chóng bắt được tay của Ngâm Hoan đang muốn rút về, Ngâm Hoan cười khẽ: “Không tức giận nữa sao?”
Tô Khiêm Mặc không nói, nhưng vẫn cầm lấy tay nàng không chịu buông ra, Ngâm Hoan dứt khoát ngồi ở trước mặt hắn: “Nếu không lên tiếng thì là không tức giận nữa.”
“Ai nói là ta tức giận chứ!” Tô Khiêm Mặc thấy vẻ mặt cười nhạo của nàng, rốt cuộc không nhịn được nữa đành mở miệng, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Đối với hắn ta không thể quá mềm lòng được.”
“Dạ, dạ, dạ, phu quân, chàng nói đều đúng hết.” Ngâm Hoan gật đầu: “Vậy có muốn đi ngủ hay không hả?”
“Thay quần áo cho vi phu đi.” Hiếm khi thấy được dáng vẻ lấy lòng mình như vậy của Ngâm Hoan, Tô Khiêm Mặc dứt khoát đứng lên, đưa hai tay ra như muốn nàng giúp mình cởi quần áo, Ngâm Hoan đứng dậy cởi quần áo cho hắn, sau đó đổi áo lót, còn không đợi nàng thay xong cho hắn, Tô Khiêm Mặc đã ôm lấy nàng, nói với giọng rất hả hê: “Kế tiếp nên phục vụ ở chỗ này rồi.” Nói xong cũng đặt nàng lên giường….
Hai ngày sau, tuy vết thương của A Duy chưa lành, nhưng Tô Khiêm Mặc vẫn dẫn hắn trở về Dương Quan, còn có thể tạm thời tránh được sự tra xét tìm kiếm ở thành Lâm An, Bát Vương Phi biết con trai mình phải đi, liền sai người gọi mấy người Ngâm Hoan trở về ở trong phủ vài ngày. Chính là hơn một tháng rồi không nhìn thấy bọn họ, trong lòng Bát Vương Phi cũng nhớ, nhớ nhất là Hạo Ca Nhi, thậm chí còn muốn giữ đứa nhỏ này ở bên cạnh mình để nuôi dưỡng.
“Chờ Mặc Nhi trở lại, hai người các con phải nắm chặt cơ hội để mang thai một lần nữa đi, Hạo Ca Nhi ở lại chỗ này của ta mấy ngày cũng tốt.” Bát Vương Phi ôm Hạo Ca Nhi, hắn ta mới vừa học được ngẩng đầu, ở trong ngực Bát Vương Phi không ngừng quay đầu tìm kiếm Ngâm Hoan, thấy Ngâm Hoan ngồi ở phía dưới mới quay đầu lại trong ngực Bát Vương Phi, ngoan ngoãn yên tĩnh không thể tưởng tượng được.
“Coi nàng gấp gáp chưa kìa, Hạo Ca Nhi còn nhỏ vậy, sao có thể không ở bên cạnh cha mẹ để được chăm sóc chứ, ở đâu ra cái đạo lý nuôi dưỡng con cái như vậy.” Bát Vương Gia ngồi một bên lên tiếng cười nói, ở trong Bát Vương Phủ này, có thể nói thẳng như vậy cũng chỉ có hai cha con bọn họ, Bát Vương Phi nghẹn lời, Bát Vương Gia lại nói tiếp: “Nếu như nàng thật sự thích, nàng có thể chăm sóc bất cứ đứa nhỏ nào trong phủ này.”
Bát Vương Gia cố gắng giữ sự công bằng cho tất cả những người con trai của mình, còn đối với Bát Vương Phi mà nói thì không có cách nào làm được. Nói thêm gì nữa thì cũng ngại ngùng, Bát Vương Phi giao Hạo Ca Nhi cho đưa cho bà vú, nói mình mệt mỏi, Ngâm Hoan dẫn theo đứa bé trở về viện Cẩm Tông.
“Mai mốt ở trước mặt vợ của Khiêm Mặc, nàng cũng đừng đề cập đến chuyện mang đứa nhỏ về đây chăm sóc nữa, nàng làm vậy thì hai vợ chồng son bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Phủ Bình Vương nhiều người như vậy, không lẽ chăm sóc không nổi một đứa nhỏ hay sao?” Bát Vương Gia thấy mấy người Ngâm Hoan rời đi, sắc mặt hòa nhã khuyên nhủ Vương Phi, tuy tính tình con dâu tốt, nhưng làm sao có thể chịu được khi nghe nói như vậy, trước sau gì cũng sẽ làm con dâu có khoảng cách với mình.
“Ta chăm sóc không phải vì tốt cho hai đứa nó à? Làm sao phủ Bình Vương được đầy đủ như ở đây chứ? Chỉ nói tới nha hoàn, đã nhiều người mới như vậy, chẳng may có sai sót gì thì phải làm sao?”
“Cho dù vậy cũng là do các con chăm sóc, chúng ta đã lớn tuổi rồi, nhúng tay vào chuyện của đám trẻ làm gì, đợi con cháu ở lại đây mấy ngày rồi để cho chúng trở về đi. Vương phi của phủ Bình Vương suốt ngày ở đây thì còn ra thể thống gì nữa? Không lẽ không cần để ý đến chuyện của phủ Bình Vương nữa hay sao?” Khi nói lời này, sắc mặt của Bát Vương Gia cũng có chút ngưng trọng, vốn thận phận vương gia của đứa con trai này đã có người bàn tán ở trong triều, cứ hết lần này đến lần khác gọi về như vậy, chẳng phải là càng làm cho bọn họ thêm phiền toái hay sao?
Bát Vương Phi kinh ngạc đưa mắt nhìn ông ta rời đi, nói chuyện với Hạ Ma Ma ở sau lưng mình: “Vương Gia làm sao vậy? Ngày thường cũng đâu có nói chuyện như vậy.”
“Tiểu thư, cô gia nói không sai, hiện giờ thân phận của tiểu thiếu gia đã khác rồi, ngài để cho bọn ở lại đây thường xuyên như vậy, không phải là chọc cho người ta bàn luận hay sao? Thiếu gia tuổi còn trẻ mà đã được phong vị Vương Gia, người chú ý thiếu gia ở trong triều cũng không ít đâu.” Lời nói của Hạ Ma Ma làm cho trong lòng Bát Vương Phi dễ chịu hơn một chút, nhưng Bát Vương Gia có thái độ xa cách như vậy cũng không đúng chút nào: “Vậy ông ta không thể nói chuyện rõ ràng một chút sao? Nhất định phải có thái độ này à?”
Trên mặt Hạ Ma Ma thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, tính khí này của tiểu thư bà so với ai khác còn không phải là vì được nuông chiều mà sinh hư rồi sao, dù sao thì cô gia vẫn là Vương Gia, cách đối xử của tiểu thư đối với ba đứa con trai lại phân biệt rõ ràng như vậy, tự nhiên trong lòng của cô gia cũng không được thoải mái rồi, phải nói danh tiếng của tiểu thư không thể nào bì kịp với vị Bát Vương Phi trước kia đâu.
“Thân thể của Hoàng Thượng không được tốt lắm, trong lòng Vương Gia phải lo nghĩ nhiều việc, tất nhiên rất phiền lòng rồi.” Bát Vương Phi nghe Hạ Ma Ma nói như vậy, sắc mặt dễ chịu hơn rất nhiều, liền dặn dò: “Đi căn dặn phòng bếp đem đồ bổ mấy bữa trước mới mua về chưng cho Vương Gia đi, phải bồi bổ cơ thể, không thì chắc chắn sẽ bị mệt chết rồi.”
“Dạ.” Hạ Ma Ma thấy tiểu thư đã chịu buông xuống, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài sắp xếp mọi chuyện.
Mà ở trong viện Cẩm Tông, Ngâm Hoan đang nhìn Thu Lăng quỳ dưới đất, chỉ không thấy mặt có bao nhiêu ngày đâu, vậy mà người này đã ốm đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, đầu tóc được chải theo kiểu phụ nữ đã có chồng, trên đầu cũng chỉ cắm một cây trâm đơn giản.
“Vương Phi, Thu Lăng biết sai rồi, cầu xin Vương Phi cho phép Thu Lăng trở về đi, cho ta làm gì cũng được hết, chỉ cần có thể rời khỏi nhà của hắn ta là được rồi.” Thu Lăng không ngừng dập đầu, Ngâm Hoan liếc thấy những ngón tay giống như thon dài kia bây giờ đã sưng lên bầm tím.
Tiểu Trúc lấy thuốc bôi cho nàng ta, thấy trên cánh tay kia dày đặc những vết thương lớn nhỏ, Ngâm Hoan nhìn thấy thì lông mày cũng không khỏi nhíu lại: “Bọn họ đánh ngươi sao?”
“Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy nấu cơm, còn phải trông chừng hai đứa nhỏ của bọn họ, tỷ tỷ là một người độc ác, nói vốn dĩ chính Bát Vương Phủ thiếu bọn họ, hợp với mẹ của A Đông hành hạ ta.” Thu Lăng nói xong nước mắt cũng chảy xuống, sau khi nàng ta trở lại thành Lâm An đã phải dọn qua nhà của A Đông ngay lập tức, mặc dù A Đông vẫn còn là người hầu trong Bát Vương Phủ, nhưng tiền công của mỗi tháng đã không còn nhiều như trước nữa. Trước kia, với ngân lượng A Đông kiếm được đã chìu chuộng mấy người trong nhà đó đến sinh hư. Giờ đây, bọn họ giận lây sang nàng ta, số tiền mà nàng ta để dành được trong mấy năm nay bị bọn họ lấy hết còn chưa nói, ngay cả thân thể cũng bị bọn họ hành hạ.
Ngược lại, Ngâm Hoan đã gặp qua vợ của A Đông này một lần, dáng dấp to lớn, lưng hùng, vai gấu rất khỏe mạnh, thân thể của Thu Lăng này yếu ớt như vậy, chắc chắn cũng không chịu nổi được vài lần. Không sai, lúc đầu chủ ý đem Thu Lăng gả cho A Đông chính do nàng làm chủ, nhưng dầu gì Thu Lăng cũng là nha hoàn từ Vương phủ đi ra, làm sao lại có thể để người khác khi dễ như vậy được.
Những ngày tháng đau khổ này đã đem tính tình tiểu thư của Thu Lăng lúc trước mài mòn đi từ lâu rồi, không còn sót lại gì. Ngâm Hoan sai Tiểu Trúc dẫn nàng đi xuống, nói với Hứa ma ma: “Nếu để cho mẫu phi biết chuyện này, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài thôi, đưa nàng ta đến thôn trang đi.”
“Tiểu thư thật nhân từ, lòng dạ của nha hoàn này lại xấu xa như vậy.” Khi nhìn thấy những vết thương kia, Hứa ma ma cũng bị hù dọa một phen, chỉ có điều nếu là một nha hoàn đàng hoàng, làm sao lại có thể tệ hại đến mức này, đây không phải là gieo gió gặt bão hay sao?!
“Để cho nàng ta trở về thì không còn gì là mặt mũi của Vương phủ nữa.” Nha hoàn của Vương phủ đi ra, lại bị người ta khi dễ đến như vậy mà không thèm hỏi tới, nếu truyền ra ngoài thì cũng không phải tốt đẹp gì. Ngâm Hoan đứng dậy đi vào phòng trong, Hạo Ca Nhi đang ở trên giường, cố gắng học lật người, nằm trên nệm êm, ngước đầu nhìn về phía nàng, nhếch miệng cười vui vẻ.
Sau một lúc, nằm hoài cảm thấy mệt mỏi, Hạo Ca Nhi lại ừng ực gắng sức lật người một cái, nằm ngửa trên giường, nhìn nóc nhà, đôi tay đưa lên không biết đang muốn nắm bắt cái gì.
Tập Noãn đi vào, đưa cho Ngâm Hoan một tấm thiệp màu hồng, vừa mở ra nhìn chính là ngày sinh tháng đẻ của A Hỉ và Nhĩ Đông hợp nhau, xem chừng ra là mẹ của A Hỉ đã không chờ được nữa, chờ nàng sinh đứa nhỏ xong, lại dọn ra ở Bình Vương Phủ, tới bây giờ thì vội vã đưa ngày sinh tháng đẻ tới.
Ngâm Hoan nhìn bát tự được xếp ở trên, cũng nói với Tập Noãn đi báo tin cho mẹ của A Hỉ, nói cho bà ấy biết là có thể tới đề thân rồi….
Ở lại Bát Vương Phủ nửa tháng, Ngâm Hoan cũng dẫn Hạo Ca Nhi về nhà, ngược lại lần này Bát Vương Phi cũng không có giữ lại nữa.
Mới trở về Bình Vương Phủ mấy ngày, mẹ của A Hỉ đã đưa hôn thư tới, tuổi của A Hỉ và Nhĩ Đông cũng không còn nhỏ nữa, cũng không cần phải đợi đến sang năm, chọn một ngày cuối tháng mười, cũng vì thế A Hỉ đã lén đến xin với Ngâm Hoan đừng giao quá nhiều việc cho Nhĩ Đông trong những ngày này, để nàng ấy có thể yên tâm chuẩn bị hôn lễ.
Hai tháng sau, mùa đông cũng bắt đầu ở thành Lâm An, Tô Khiêm Mặc vẫn chưa trở lại, nhưng có gửi về cho Ngâm Hoan mấy phong thư, lần này bọn họ đi thẳng tới chỗ trà thành, ở đó còn xa hơn Dương Quan, Lục gia không thể nào không mua vào lá trà ở trà thành này, chỉ cần trên đường phát hiện được gì đó thì có thể tìm ra được cửa hàng điều chế lá trà.
Hiện giờ Dương Quan rất thái bình, những người còn ở lại đều sẽ được đổi nửa năm một lần, tướng sĩ cũng về nhà dễ dàng hơn, Tô Khiêm Mặc dẫn theo A Duy cải trang đi tới Bắc Đồ mấy lần, cửa quan chỉ có một ít binh lính canh gác, có thể bắt tay từ chỗ Vương Thành của Bắc Đồ, nhưng vì có trọng binh canh giữ cho nên vẫn không thể lẻn vào.
Tuyết đã rơi ở Dương Quan và Bắc Đồ, Tô Khiêm Mặc đã đến thành trì nơi mà Lục Trọng Nham bị giam giữ mấy tháng, hỏi thăm nhiều lần mới tìm được chỗ mà Lục Trọng Nham đã từng ẩn núp, là một căn nhà tránh rét đã bị dột nhiều chỗ, cho dù là người khỏe mạnh cường tráng, chỉ cần ở đây ít ngày thì thân thể cũng sẽ không chịu nổi.
Tô Khiêm Mặc nhìn một vòng, hắn cũng không tin chỗ này có thể để cho người ta ẩn núp được, chẳng lẽ quân đội tuần tra của Bắc Đồ đều mù hết rồi sao, một căn nhà cũ rách gần như sắp sụp đổ, Lục Trọng Nham có thể ở đây lâu như vậy mà không bị phát hiện sao?
“Tô đại ca, người xem đi.” Sau khi vết thương lành lại, A Duy cũng đã linh hoạt vui vẻ hơn rất nhiều, hắn ta cầm cây gậy chơi đùa trên mặt đất, đống rơm bao phủ trên mặt đất, bên dưới là một đống những mảnh ngói bị bể, bên kia là một cái bàn đã bị gãy chân, một góc bàn giống như bị cái gì đó đụng bị lõm vào trong.
Tô Khiêm Mặc nhìn qua cánh cửa đang khép hờ, dường như tay nắm cửa đã bị đụng thật mạnh mới bị hư, xem xét kỹ lưỡng trong ngoài một lần, trên đất còn có những mảnh ngói bể, còn có giường chiếu lộn xộn như vậy, Tô Khiêm Mặc to gan suy nghĩ đến một khả năng, thay vì nói Lục Trọng Nham ẩn núp nơi này trốn thoát được, thì càng nên nói nơi này là chỗ hắn ta bị bắt lại, nếu không khi hắn ta ẩn núp ở đây, dưới tình hình như thế này, chắc chắn hắn ta không thể sống được.
Chỉ có người ở trong quân doanh mới có thể hiểu rõ được chuyện ở trong quân doanh, như vậy thì Bắc Đồ mới biết được khi nào thì Hành Quan thiếu người, lúc nào thì vị tướng lĩnh nào không có ở đây, chắc chắn là có người báo lại. Lúc đầu bọn họ hoài nghi là do người Bắc Đồ trà trộn vào trong quân doanh, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đã có người quy thuận Bắc Đồ rồi.
“A Duy, chúng ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem thử sau khi Nhị ca ngươi năm quyền có ai trốn thoát được không?” Tô Khiêm Mặc đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới đường cái, lúc này tuyết ở dưới chân đã rất dày, tìm được một nhà trọ, Tô Khiêm Mặc giao lại hai con ngựa cho người ở bên ngoài, đi vào trong lầu một để ăn bữa cơm, sau một hồi ăn xong, nhìn một vòng quanh tiệm, chặn một người làm đang bưng thức ăn cho khách.
Tin tức trong nhà trọ và quán rượu lúc nào cũng nhanh nhạy nhất, Tô Khiêm Mặc muốn tìm hiểu từ bọn họ xem thử có quan viên nào lúc ban đầu phản đối đánh giặc mà vẫn còn sống hay không, xác nhận lại thân phận của những người đó với A Duy, cuối cùng quyết định đi thăm hỏi hai người trong đó.
“Nhớ kỹ, chúng ta thương nhân ở Dương Quan, tới Bắc Đồ để buôn bán da thú, những da thú này là muốn vận chuyển về thành Lâm An để mua bán với những quan lại quyền quý, cho nên chúng ta muốn loại tốt nhất, bởi vì có vài thứ cần phải được những viên quan này đồng ý, vì vậy chúng ta phải đi thăm hỏi bọn họ.” Tô Khiêm Mặc cần mấy người có lòng trung thành với vua Bắc Đồ lúc trước để cung cấp cho bọn họ tin tức của Vương Thành, mà thứ có thể dùng để sai khiến bọn họ chỉ có một thứ, chính là tin tức của A Duy.