Sau khi Ngâm Hoan nói chuyện, Phương thị tra ra rất nhanh, Ngâm Hoan lại chờ tiếp mười ngày nữa, liền chuẩn bị hạ màn.
Trời đêm tháng sáu mang chút hơi nóng, Đại Song Tiểu Song một khắc cũng
không dám nháy mắt mà nhìn chằm chằm bên ngoài hiệu thuốc, thời điểm bà
tử kia ngủ gà ngủ gật, canh giờ không sai biệt lắm, Cúc Hương liền xuất hiện.
Đang lúc nàng nửa đường tráo đổi dược, đột nhiên trong phòng bếp sáng bừng lên, một đám người vọt tới cửa phòng thuốc, cứ như
vậy nhìn chằm chằm nàng, Cúc Hương doạ sợ phát ngốc, không hiểu Đông Tây gì liền đứng dậy, ngơ ngác ở đó, nhìn bọn người Nhĩ Đông tiến lên đoạt
gói thuốc trong tay nàng, "Mang đi."
Bên kia, trong Nghênh
Xuân viện một đám người xông vào, một nhóm đi về phía phòng của Hạ má má cùng Cúc Hương, một nhóm đi về phía viện tử của Tiền di nương.
Cố Vũ Thừa này mới vừa vặn mới ôn tồn cùng Tiền di nương xong đang nằm
nghỉ ngơi, hai người chưa nói một câu tình tự nào thì ma ma bên cạnh
Phương thị mang theo hai bà tử trực tiếp xông vào, nói một câu đắc tội
với Cố Vũ Thừa, không nói hai lời liền kéo Tiền di nương đi ra ngoài.
Thanh Nha khi chạm mặt ma ma kia hai người liền gật đầu với nhau, hai người
chia làm hai phe rất nhanh tiến vào, Tiền di nương quần áo không chỉnh
tề bị kéo ra, gào khóc, náo loạn, nhưng hai bà tử rất là nghiêm túc,
không đổi sắc mặt dẫn nàng ta đến phòng chính.
Cố lão phu
nhân nhìn mọi người đã đến đông đủ, Quan ma ma, Hạ ma ma, Cúc Hương, còn có Tiền di nương, ngoài ra một số tay chân thân cận với nàng ta đều
được trói lại bên kia, phần lớn mọi người vẫn đang trong giấc mộng, căn
bản không hiểu được tại Tam phòng đang phát sinh chuyện gì.
"Lão phu nhân, lão phu nhân lão nô biết sai rồi." Quan ma ma là người đầu
tiên lên tiếng, nàng bổ nhào vào trước mặt Cố lão phu nhân, hết cầu xin
Cố lão phu nhân lại quay sang cầu xin Mộc thị, không ngừng dập đầu nói
mình sai rồi.
"Quan ma ma, những năm này Cố phủ có bạc đãi
ngươi không?" Cố lão phu nhân thở dài một hơi, "Chúng ta đã đem chuyện ở phòng bếp giao cho ngươi, trong này ngươi kiếm được bao nhiêu bạc chúng ta cũng không quan tâm, tại sao ngươi lại như thế."
"Lão phu nhân lão nô biết sai rồi, là lão nô ta nhất thời bị tiền làm mờ mắt,
lão nô chỉ là muốn tốt cho Thất tiểu thư, điều dưỡng thân thể nàng cho
tết, nếu là tương lai sau khi gả qua đó liền sinh con trai thì Bát vương phi liền đối xử tốt hơn với ngài a." Quan ma ma ngược lại lại đến trước mặt Ngâm Hoan, "Thất tiểu thư, Quan ma ma tuyệt đối không có ý tứ gì
khác."
"Quan má má, lão phu nhân có từng phân phó cho ngươi
như thế không, ta cũng chưa từng phân phó chuyện như vậy, thuốc của
vương phủ ngươi lại dám không thông qua chúng ta trực tiếp đưa cho Thất
tiểu thư uống, ngươi là lão nhân ở Cố gia, tại sao mỗi một điểm nhỏ như
vậy ngươi không nhìn được chứ, ngươi không nổi trong Cố phủ chúng ta
sao, Bát vương phủ mới cho ngươi chút bạc ngươi liền dính họ như vậy, đã như vậy, ngươi liền dọn dẹp đi, chuyển sang Bát vương phủ đi." Mộc thị
mở miệng nói ra, liền có hai ma ma tiến tới bịt miệng Quan má má lại, bà một câu cầu xin cũng không thể lọt ra.
Không khí phòng chính liền chùng xuống, Cúc Hương quỳ bên dưới đã sớm sợ toát cả một thân mồ
hôi, Hạ ma ma đối với chuyện Quan ma ma rời đi như vậy có chút mơ hồ
không rõ. căn bản là chưa tỉnh ngủ.
"Cúc Hương, đêm hôm khuya khoắt ngươi đi vào hiệu thuốc làm gì, đem cái này bỏ vào gói thuốc Thất tiểu thư để làm cái gì." Phương thị chỉ vào gói thuốc trên bàn mở
miệng, trong phòng này đều là người của nàng tại Tam phòng, lão phu nhân cho nàng toàn quyền xử lí .
"Nô tỳ..nô tỳ giúp tiểu thư bồi
bổ thân thể." Cúc Hương hoảng loạn mở miệng, Phương thị ngoắc Thanh Nha
đi đến, trong tay bưng một chén thuốc, Phương thị sai người bưng đến
trước mặt Cúc Hương, "Ta đem thuốc mà ngươi bỏ vào nấu lên, nếu là để
dùng bồi bổ thân thể vậy chén thuốc này thưởng cho ngươi."
Dứt lời liền có hai bà tử đi đến chế ngự thân thể mập mạp của Cúc Hương,
một nha hoàn khác đi lên giữ chặt cằm của nàng để nàng không thể khép
chặt lại, cầm chén thuốc đổ xuống, Cúc Hương một mặt uống một mặt ói,
chờ bà tử buông tay ra, Cúc Hương liều mạng móc cổ họng, cố gắng ói ra
chén thuốc kia.
Trong nháy mắt khắp phòng liền toả đầy mùi
thuốc, Phương thị nhìn Cúc Hương đang cố gắng nôn ra thuốc mà mặt mày đỏ bừng, nghiêm nghị nói ra, "Ngươi thật to gan, là thuốc bổ tại sao ngươi còn phun ra, người đâu, thỉnh Trần đại phu tiến vào để xem những thứ
này rốt cuộc là cái gì."
Trần đại phu thuận thanh tiến đến,
lại lần nữa nói đáp án giống hệt những gì Ngâm Hoan đã nói trước đó, Cúc Hương giờ phút này ngồi sững trên đất, đang nghĩ ngợi không biết là
mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu thuốc.
"Hạ ma ma, thật không
may là trong phòng của ngươi tìm ra không ít dược như vậy." Một bao đồ
ném vào trước mặt Hạ ma ma, bịch đồ lỏng lẻo, những đoạn thuốc ngắn màu
vàng đậm rơi đầy ngoài đất, Hạ ma ma sắc mặt trắng nhợt, tay run run quỳ gối ở đó, "Phu nhân, lão nô không biết tại sao những thứ này có trong
phòng của lão nô."
"A, vậy ta lấy được một trăm lượng bạc
được cất dưới tủ đồ của ngươi ra, chắc là ngươi cũng không biết vì sao
nó có trong phòng ngươi đi”. Phương thị nhìn chằm chằm vào Hạ ma ma,
"Nói, làm ai sai khiến ngươi bảo Cúc Hương đi đến hiệu thuốc mua những
thứ thuốc này để hại Thất tiểu thư!"
Hạ ma ma cúi đầu thoáng
liếc về phía Tiền di nương, những đoạn dược ngắn rơi đầy đất kia đã
khiến bà không thể phản bạc, Cúc Hương lại bị bắt tại chỗ, mình là
người của Tiền di nương Cố phủ cao thấp ai cũng biết, phu nhân nhất
định là đã biết ai chỉ điểm mới có thể để mình đứng ra chỉ điểm và xác
nhận.
Trong lòng Hạ ma ma trải qua một phen đấu tranh kịch
liệt, rốt cục, bà ngẩng đầu lên chỉ vào Tiền di nương nói, "Phu nhân, là Tiền di nương sai sử lão nô, thuốc cũng là do nàng cho."
"Oan uổng a phu nhân, nô tỳ làm sao có thể sai sử Hạ ma ma đi làm một chuyện tang tận lương tâm như vậy." Tiền di nương nhu nhu nhược nhược quỳ gối ở đó, trên người chỉ có một chiếc áo đơn, đúng lúc Cố Vũ Thừa đi đến,
chứng kiến cả phòng đầy người, trên tay cầm thêm áo choàng cho Tiền di
nương, khoé mắt lại mang theo trách cứ liếc nhanh Phương thị.
"Đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì." Loại hành vi che chở thiếp thất của Cố
Vũ Thừa làm Cố lão phu nhân thập phần chói mắt, "Vũ Thừa, nếu đã đến đây liền đến ngồi bên cạnh vợ của ngươi đi."
"Lão phu nhân, tột
cùng là đã xảy ra chuyện gì." Cố Vũ Thừa còn muốn đặt câu hỏi, Cố lão
phu nhân đã chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Phương thị, "Ngươi ngồi xuống."
Hắn mới vừa vặn ngồi xuống, Tam lão phu nhân Dương thị cũng bị mời đi theo, bà đang nằm ngủ lại bị đánh thức, dưới quầng mắt còn vết thâm đây,
Dương thị nhìn cả phòng đều là người của Tam phòng, con trai con dâu đều ở đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a.
"Tam đệ muội, tới đây
ngồi." Cố lão phu nhân chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Dương thị đi tới,
vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là ngồi xuống nhìn.
"Lan Tâm a, con tiếp tục." Cố lão phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Phương thị
tiếp tục, Phương thị lúc này mới nhìn về phía Tiền di nương, "Ngươi đã
nói không phải ngươi sai xử Hạ ma ma, như vậy Hạ ma ma cùng Cúc Hương
hai người có ý đồ mưu hại Thất tiểu thư Cố gia, chúng ta liền trực tiếp
đưa người đến cho quan phủ điều tra."
Hạ má má toàn thân run
lên, giao cho quan phủ, đây chính là muốn nàng bị nhốt tù sao, mưu hại
con dâu tương lai của Bát vương phi, chẳng lẽ Bát vương phủ sẽ bỏ qua
chuyện này sao.
"Phu nhân minh giám, xác thực là Tiền di
nương sai sử lão nô giao cho Cúc Hương đi làm, lão nô cùng Thất tiểu thư không thù không oán, vì sao lão nô phải sai Cúc Hương đi hại Thất tiểu
thư chứ, lão nô có chứng cứ, lão nô có chứng cứ!" Hạ má má cấp vội mở
miệng nói, "Tiền di nương còn cho lão nô vài món đồ trang sức làm thù
lao, lão nô vẫn còn giữ."
"Ở đâu?"
"Lão nô giấu
dưới giường." Hạ má má hận không thể đem những chứng cứ bà còn nhớ trong đầu nói ra hết, "Còn có còn có, Tiền di nương còn nói cấp cho lão nô
một cái bông sen đúc bằng vàng ròng, nói là lão gia đã hứa cho nàng, nếu lão nô làm xong chuyện này nàng liền đem cái này tặng cho lão nô để tạ
ơn."