Ngâm Hoan cười cười, cũng không nói tiếp, ngược lại Cố Dật Triết mím mím
môi, "Cắt xong còn có thể lớn lại, tỷ nếu không cắt hết thì không phải
cũng là chết héo hết sao."
Lời Cố Dật Triết nói như sấm bên
tai nện vào tâm Ngâm Hoan, ráng kiềm chế bàn tay không ngừng run rẩy,
Ngâm Hoan đem đặt cái ly trở về đến trên bàn, cười lớn nói với hắn, "Mặt trời gần lặn rồi, tỷ còn bài tập chưa làm, tỷ về trước đây."
Ra khỏi Phong Thanh viện, Ngâm Hoan cơ hồ là trốn trở về Trúc Thanh viện,
An Hạ đằng sau không đuổi kịp nàng, Ngâm Hoan đem chính mình ném ở trên
giường, ngửa người nhìn nóc giường, nhìn tua cờ lắc lư, thỉnh thoảng hồi tưởng lời Lục đệ nói ở bên tai.
Nhĩ Đông nghe An Hạ nói vội
vàng vào phòng, còn chưa đi đến bên trong, liền nghe được tiếng cười của Ngâm Hoan, không bao lâu tiếng cười kia tạm ngừng, Nhĩ Đông xông đi vào liền nhìn thấy Ngâm Hoan yên lặng nằm ở kia với hai hang nước mắt lăn
dài trên má.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy, ngài đừng doạ Nhĩ
Đông mà." Nhĩ Đông xông tới ôm nàng đứng lên, Ngâm Hoan như búp bê đứt
dây, tứ chi không lực tùy ý nàng ôm lấy mà không có chút phản ứng.
Thì ra là không phải là ngươi nhân từ không tranh thì người khác sẽ cảm
thấy ngươi là có long tốt, tựa như bụi hoa kia, ngươi không cắt nó thì
về sau nó sẽ không phát triển được, mà nàng Cố Ngâm Hoan là hèn mọn cũng không ngoại lệ, , cho dù nàng không tranh không đoạt nhưng chỉ cần nàng là Thất tiểu thư của Cố gia Tam phòng thì nàng nhất định phải là bị
loại trừ.
Bởi vì nàng sinh ra so với các nàng ti tiện hơn sao.
Ngâm Hoan hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Nhĩ Đông, trên đời này người có trăm ngàn loại, hoa cũng có trăm ngàn loại, bởi vì nàng là đóa hoa không đủ xinh
đẹp, nên bị tiêu trừ sao?
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy tiểu
thư?" Nhĩ Đông thấy chút ít tiêu cự trong mắt nàng, đưa tay sờ sờ mặt
của nàng, Ngâm Hoan rốt cục khóc thành tiếng, trọng sinh hơn hai tháng,
lần đầu tiên tâm tình bị dồn nén của nàng được thoát hết ra ngoài ...
Đến giữa tháng chín, khí trời dần dần có chút mát mẻ hơn, Ngâm Hoan đã nhận được quần áo mùa thu năm nay nhiều hơn so với tỷ muội cùng một bộ, ý tứ nhũ nương là theo phân phó của mẫu thân, dùng để đền bù một bộ bị dơ
lúc nàng rơi xuống nước.
Sau khi thỉnh an xong các nàng liền
đi nữ đường, Ngâm Hoan thuận đường đi qua phòng Cố Ngâm Phương, cửa liên tục được coi chừng bởi một bà tử, bởi vì phụ thân đã trở về Huệ An,
cũng đã tới ngày Tiền di nương được bỏ lệnh cấm mà nàng cũng không cầu
tình trong chuyện này.
"Thất tiểu thư." Bà tử giữ cửa vừa
nhìn thấy Ngâm Hoan liền hô một tiếng, trong phòng Cố Ngâm Phương vừa
nghe liền chạy tới bên cửa sổ hô to, "Cố Ngâm Hoan, ngươi là đến thăm để chê cười ta sao."
"Lục tỷ, ta biết là tỷ ở trong đó nhiều
ngày nên buồn bực, rất nhanh có thể bỏ lệnh cấm rồi." Ngâm Hoan đi đến
bên cửa sổ nhìn nàng, vẻ mặt vui vẻ, "Lục tỷ nếu như thực sự buồn bực,
muội muội nguyện ý đứng ở nơi này cùng ngươi nói chuyện giải buồn."
Cố Ngâm Phương nhìn nàng một thân quần áo mới, giận dễ sợ, lúc này là
không có oan uổng sai nàng rồi, đúng ra là chính mình đẩy nàng xuống
nước nhưng nếu không phải nàng nói năng lỗ mãng, làm sao mình sẽ lỡ tay
như vậy.
"Ai cần ngươi làm bộ có ý tốt." Nhớ rõ lời tỷ tỷ, Cố Ngâm Phương không có nói cái gì nữa, 'Pằng' một tiếng đem cửa sổ khép
lại, bà tử kia ở một bên cũng chỉ là xem kịch cho vui, vở diễn tỷ muội
tình thâm phải diễn cho hết a, Ngâm Hoan trên mặt thoáng hiện lên một
nét bị thương, cúi đầu rời khỏi.
Hơn nửa ngày sau giấc ngủ
trưa, Nhĩ Đông liền đem lời đồn đãi của bọn hạ nhân nói cho Ngâm Hoan
nghe, 'Răng rắc' một tiếng một cành hoa bị cắt, Ngâm Hoan cầm lấy cây
kéo đang cắm được một nữa bình hoa, "Ngươi nghe ai nói ?"
"Lúc nô tỳ đi phòng bếp thoáng nghe nhóm bà tử nhóm lửa nói ạ." Nhĩ Đông
nhìn hoa mà tiểu thư nhà mình cắm vào, nhìn trước nhìn sau nàng đều thấy đẹp hơn so với Nhị tiểu thư cắm. Cho tới bây nàng chưa từng thấy tiểu
thư nhà mình đặt bình hoa cắm hơn một ngày, sau khi cắm xong Ngâm Hoan
thường đem rút bỏ hết.
Phòng bếp là nơi mà thông tin hỗn loạn nhất, nha hoàn bà tử giữ cửa nhàm chán luôn thích nói chuyện tào lao
tại nhà bếp với những phiên bản khác nhau, đến cuối cùng là phiên bản
tiểu thư Cố Ngâm Phương cấm túc nhưng nhuệ khí không giảm, muội muội có
lòng tốt đến thăm, vẫn còn bị tỷ tỷ trách mắng, một người là người lớn
mà lại chấp nhất với người nhỏ hơn, lấy ơn báo oán, thật là một người
không thay đổi.
Mà thứ danh tiếng này, rất nhanh sẽ bị truyền đi.
"Trước nhà có một cái bồn hoa, ta thấy cũng để không, lần trước Lục thiếu gia
đưa hạt giống tới, ngươi đem phân loại rồi đem trồng đi."
Ngâm Hoan để cây kéo xuống, lấy một nhánh hoa cắm thêm vào bình, sai An Hạ
ôm đặt trên kệ, đứng dậy ra khỏi phòng, lúc này ngoài trời đã là hoàng
hôn mang theo một mây đỏ, giữ lại một chút ánh mặt trời mà chờ đợi ban
đêm tiến đến.
Đêm lặng lẽ đến, trong Cố phủ yên lặng một
mảnh, đột nhiên từ phòng lớn Tử Kinh viện đốt một đèn dầu, một người có
thân hình cao lớn đi ra, trên người khoác một món áo khoác, vội vã hướng viện tử Cố lão phu nhân đi đến, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đi ra
đón lấy người đó rồi gọi vài nha hoàn đi vào phòng.
Phía đông chân trời vừa mới lộ chút ánh sáng, các bà tử sân giữ cửa đều ngủ gật,
cửa lớn Cố phủ mở ra, một người lập tức xuất hiện rất nhanh biến mất sau đó.
Cách hai ngày sau Ngâm Hoan mới biết được, chiến sự lại
nổi lên, Cố quốc công đi suốt đêm đến Tây đột, Hoàng Thượng lại phái mấy vạn nhân mã tiến đến trợ giúp, tình hình chiến đấu khẩn cấp.
Mà Ngâm Hoan chưa kịp gặp Mộc thị thì không quá nửa tháng, tin Cố quốc
công chết trận đã truyền trở lại, tin này giống như một hòn đá lớn quăng vào giữa hồ đang yên ả tạo nên những ngọn sóng lớn.
Sau khi
Cố lão phu nhân nghe được tin dữ này đã ngất đi, trong lòng người Cố phủ bàng hoàng lên, Cố quốc công vừa chết, không biết Cố gia này đã suy tàn chưa.
Vốn đã trải qua chuyện này nên Ngâm Hoan đã không hề
lo lắng, ngoại trừ hai người đau lòng nhất là Cố lão phu nhân cùng Mộc
thị, hai phòng còn lại lo lắng nhất chính là không rõ tước vị quốc công
hoàng thượng có thu lại hay không, một khi thu hồi đi, bọn họ cũng không có lý do gì ở nữa tại Cố phủ, ở riêng là chuyện nhỏ nhưng sống như thế
nào sau khi ở riêng mới là chuyện lớn, đặc biệt là đối với Tam phòng mà
nói, chức quan này của Cố Vũ Thừa , ở riêng ở tuyệt đối không có thoải
mái như ở Cố phủ.
Những thước lụa đỏ dùng trong đại thọ năm
mươi Cố lão phu nhân chưa tháo xuống hoàn toàn bây giờ lại gắn lụa trắng lên, nhìn mà thật đau long. Ngâm Hoan luôn thấy nha hoàn bà từ đi lại
trên đường với gương mặt buồn bã ỉu xìu mà đột nhiên cảm giác buồn cười, tiền đồ Cố phủ, từ phu nhân lão gia cho tới một cái bà tử quét dọn đều
lo lắng vô cùng.
Trời vừa sáng, Ngâm Hoan khi đang đi dạo vườn hoa trong phật đường thì bất ngờ gặp được Mộc thị.
Từ sau khi sống lại, ngay khi vết thương tốt lên rồi nàng thường đi phật
đường nhỏ này vào các ngày lễ, phật đường nhỏ này được xây dựng từ lâu
rồi, từ lúc Cố gia bắt đầu sinh sống tại nơi này nhưng về sau khi Cố gia nhân khẩu thịnh vượng lại xây them một phật đường lớn hơn, nơi này cũng liền bị bỏ phế, chỉ có một bà tử lớn tuổi thường xuyên đến quét dọn
thôi.
Ngâm Hoan quỳ ở trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực nhắm
mắt cầu nguyện, ngoại trừ Trúc Thanh viện cũng chỉ có cái chỗ này mới
chân chính là thanh tĩnh đất, nhàn nhạt mùi thơm của gỗ quý lâu năm ,
cũng chỉ có tại đây, mỗi khi nàng vừa mở ra mắt vẫn thấy bản thân trong
hình hài của tiểu cô nương, nàng vẫn còn sợ những gì đang xảy ra chỉ là
một giấc si mộng của nàng mà thôi.
Mộc thị đứng ở cửa, không
nói không rằng, nhìn cái tiểu bóng dáng kia quỳ ở trên bồ đoàn thẳng
lưng mà thành tâm cầu nguyện, sau lưng bà tử quét dọn phật đường lại
càng không dám lên tiếng.
"Phu nhân." Nha hoàn đứng bên cạnh
Mộc thị cúi đầu nhẹ hô một tiếng, Mộc thị đưa tay ngăn cản nàng nói
tiếp, nhàn nhạt liếc nhanh Ngâm Hoan, xoay người xuống bậc thang.
Tư Kỳ đỡ phu nhân nhà mình rời đi, cũng không lâu lắm lại quay trở lại, Lý bà tử vừa nhìn thấy nàng liền rất cung kính, "Tư Kỳ cô nương, ngài còn
có cái gì phân phó?"
"Lý bà bà nói như vậy giảm thọ Tư Kỳ làm sao, tiểu phật đường mấy năm nay không có ai đến vậy tiểu thư trong đó
là ai vậy." Tư Kỳ cười híp mắt nhìn qua Lý bà tử lại nhìn thoáng qua bên trong tiểu phật đường.
"Từ lúc lão nô tới nơi này thấy có
rất ít người tới ngoại trừ đại phu nhân đến này vài lần, nhưng bắt đầu
từ tháng tám, Thất tiểu thư này cách mỗi năm ngày sẽ đi qua, đều là trời vừa sáng đã tới rồi, thường quỳ rất lâu, có một lần lão nô còn nhìn
thấy Thất tiểu thư lúc đi ra hốc mắt hồng hồng, nhìn giống như mới vừa
khóc."
"Bà Bà nói Thất tiểu thư nào, có phải tiểu thư bị đẩy
xuống nước lúc đại thọ của Lão phu nhân không?" Thấy Lý bà tử gật gật
đầu, Tư Kỳ cười hướng trong tay nàng đút vài vụn bạc, "Hôm nay đại phu
nhân chỉ là tình cờ ghé qua, Lý bà bà cũng không cần phải nói với Thất
tiểu thư, tiền này liền cho bà bà về mua chút đường cho tôn tử ăn a."
Nói xong Tư kỳ liền trở về.
Chưa tới giờ thìn, Tập Thu đến
nhắc nhở Ngâm Hoan, do quỳ lâu nên lúc đứng dậy phải mất một lúc lâu mới đi ra phật đường được, gặp Lý bà tử tâm tình không tệ hỏi, "Lúc nãy
hình như có người đến, có phải do Ngâm Hoan ở bên trong phật đường khiến người đó đi về?"
"Làm sao Thất tiểu thư nghĩ vậy, là bà tử
quen biết tới nói chuyện với lão nô một chút thôi." Lý bà tử được chỗ
tốt tự nhiên sẽ không nói đại phu nhân đã tới, Ngâm Hoan ra hiệu Tập Thu cho Lý bà tử một chút tiền, "Những ngày này đã quấy rầy nhiều, ngươi
hãy nhận đi."
Lý bà tử cười híp mắt đưa Ngâm Hoan đi ra
ngoài, đem bạc vụn hướng trong miệng khẽ cắn, đau răng còn cảm thấy cao
hứng, không trách được sáng nay có chim hót trên cửa sổ, thực là chuyện
tốt a...
Bốn ngày sau, di thể của Cố quốc công được đưa trở
về thành Lâm An, lúc đưa vào linh đường, Cố lão phu nhân vốn được hai
nha hoàn nâng đỡ bổ nhào tới quan tài của Cố quốc công, nàng bắt mở quan tài để nàng nhìn con trai nàng lần cuối, lúc quan tài vừa mở ra, nàng
dường như ngất xỉu tại chỗ.
Mộc thị đứng ở cửa nghe tiếng
khóc không ngừng truyền đến từ phía sau, thu lại đau đớn dưới đáy mắt,
có người vội đậy nắp quan tài Cố quốc công lại, nói, "Phu nhân, lúc
chúng ta đến thì quốc công đã đi rồi, vài vị huynh đệ mang quốc công trở về thì thấy trong tay quốc công luôn nắm chặt vật này."
Mộc
thị tay run run tiếp nhận hà bao đã bị nhuộm đầy máu kèm một ít tro bụi
từ biên giới, hà bao rách tả tơi khó có thể nhìn rõ hình dáng ban đầu,
bên góc bị rách lộ một góc ngọc bội trắng noãn.
Vừa nhìn
thấy nó, thân hình nàng lung lay một cái, Tư Kỳ sau lưng vội vàng đỡ
nàng, Mộc thị siết chặt hà bao một ít, hít sâu một hơi, đem nước mắt
nhịn trở về, "Phiền toái các ngươi, các ngươi đã chịu khổ nhiều ngày
rồi, trước về nghỉ ngơi đi."
Ngày mai sẽ là bắt đầu phát
tang, Mộc thị sai người tiễn những bộ hạ kia, cho tất cả nha hoàn lui ra một thân một mình lưu ở trong phật đường, quan tài kia mới đóng lại một nửa, Mộc thị giữ chặt nắp quan tài, mới đứng vững không cho mình ngã
xuống.
Hôm đại thọ Lão phu nhân chàng còn sống hảo hảo, hôm
ấy chàng rời đi thân mình còn ấm áp, hôm nay lại chỉ còn lại khối thân
thể lạnh như băng trên cổ còn lờ mờ vết khâu, tay Mộc thị run run vuốt
Cố Vũ Lang mặt, rốt cục cũng khóc thành tiếng.
Canh giữ tại
bên ngoài, Tư Kỳ nghe phu nhân nhà mình tiếng khóc, len lén lau nước
mắt, quốc công gia đi lần này, phu nhân phải làm sao bây giờ...
Ban đêm tại Cố phủ, bên Trúc Thanh viện này Ngâm Hoan nàng còn nghe được
tiếng khóc, tiếng chiêng, tiếng trống từ bên phật đường. Nằm ở trên
giường nghe tiếng khóc không ngừng vang lên.
Cố quốc công
ngay cả một đứa con khóc tang cũng không có, vợ chồng Cố quốc công thành thân mười ba năm, lúc ban đầu là cũng có hài tử, Mộc thị được nghi ngờ
mang song thai, kết quả liều mạng sinh hạ được long phượng thai nhưng
một đứa đã chết trong bụng mà ngay cả nữ nhi cũng không sống nổi qua bảy ngày.
Sau đó bọn họ vẫn không có hài tử, qua nhiều năm như
vậy, Cố quốc công vẫn không có nạp thiếp, ngay cả nha hoàn thông phòng
cũng không có, tình cảm vợ chồng tốt đến ghen chết người ngoài, Cố lão
phu nhân vẫn muốn Cố quốc công nhận một đứa con trai của em trai mình
làm con thừa tự để tương lai thừa kế Cố phủ, Cố quốc công cũng không đáp ứng.
Mộc thị lúc này chắc chắn rất đau lòng, hai người vốn
phu thê tình thâm, một khi một người rời đi trước, còn là phương thức
như thế, một người khác phải sống sót như thế nào đây.
Ngâm Hoan nghĩ tới.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác như thế, cũng chưa bao giờ trải qua đoạn tình
cảm sống chết như vậy nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút, là cảm nhận
được nỗi đau đớn xé lòng trong đó, huống chi là người trong cuộc.
Mùng sáu tháng mười ngày hôm đó, Cố phủ cửa lớn đón dòng người nối liền
không dứt, có khác với chúc thọ ngày đó chính là không có thanh âm chúc
mừng, không có xe xe quà tặng, càng không có khách nhân ăn mặc đẹp đẽ,
trên cửa lớn là mấy lồng đèn trắng khiến không khí tràn ngập bi thương.
Ngâm Hoan một thân y phục màu trắng đi đến trước linh đường, âm thanh than
khóc càng thêm rõ rang, trên đầu cài một bong hoa màu trắng hoa nhỏ,
Ngâm Hoan đang muốn đi tới, phía trước đột nhiên cũng có một người đi
tới dem nàng đụng ngã mạnh trên đất, vòng tay trên tay gãy lìa...