Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 137: Chương 137: Kỳ Tố Như mang thai






Edit: Mây

Gần tới cuối năm có rất nhiều việc vui truyền ra, sau khi Lục gia trưởng tôn được sinh ra thì Lục vương gia phủ cũng truyền ra tin vui, Lục thế tử phi có thai, lần trước Kỳ Tố Như ngoài ý muốn mất đứa nhỏ không có nói ra ngoài cho nên lần này Lục vương phi đã hoàn thành được tâm nguyện ôm cháu trai rồi.

Kỳ Tố Như cùng Tô Khiêm Doanh thành thân cũng được hơn ba năm rồi, nhưng đây mới là tin vui đầu tiên của họ, đương nhiên tặng lễ không thể qua loa được, Lục vương gia với Cố phủ xem như cũng quen biết tự nhiên cũng phải đưa lễ qua. Để biểu hiện sự xem trọng, lần này Cố đại phu nhân mang Mạnh thị đến Lục vương gia phủ tặng lễ.

Cái thai này của Kỳ Tố Như khiến mọi người thập phần vui sướng, Hứa Tình U cũng vui vẻ, chỉ cần Kỳ Tốn Như có con trai của nàng ta thì nàng cũng có thể vì Thế tử sinh con a.

Kỳ phu nhân cũng đến vương phủ thăm con gái, gương mặt đã đầy đặn trở lại, trượng phu của bà được phục chức, nữ nhi cũng có bầu, chỉ cần lần này sinh hạ được đứa con trai thì cái ghế Thế tử phi nàng càng vững chắc mà bà cũng yên tâm.

"Con đó, đừng quan tâm chuyện gì hết, sinh đứa nhỏ mới là chuyện quan trọng nhất." Kỳ phu nhân lôi kéo tay của nữ nhi, xem nàng khí sắc không tệ, không khỏi xúc động. Đại nữ nhi của bà ngày càng sống tốt chỉ tội nghiệp cho đứa con gái thứ, hiện tại còn đang ở trong am thất lạnh lẽo không người chăm sóc đây.

"Như nhi, nhân hôm nay vương phi đang cao hứng, con có thể nào xin bà để bà xin Hoàng hậu thả em gái con ra sớm không." Kỳ Tố Như có chút tức giận bỏ rơi tay Kỳ phu nhân, "Mẫu thân, ngài còn ngại nàng hại gia đình mình chưa đủ sao, cha vừa mói phục chức, ngài muốn cha phải về quê dưỡng lão sao?"

"Nó chính là em gái con mà, Như nhi." Kỳ phu nhân càng nói càng khó chịu, trong ba đứa con gái thì đứa con gái thứ hai là đứa hiểu lòng bà nhất mà cũng là đứa bà thương nhất, nàng đi đến đó cũng thật lâu rồi, tội lỗi gì thì cũng đã trả xong, lúc này không về thì định cả đời ở đó sao.

"Nhưng nó có nhớ con là tỷ tỷ nó không, có nhớ nó là người của Kỳ gia không, muốn làm cái gì là làm, dù sao từ nhỏ đến lớn nó luôn được mẫu thân che dấu tội lỗi, chuyện này HoàngThượng cũng biết, ngài còn muốn để nàng trở về sao. Được rồi chuyện này dừng ở đây đi, mẫu thân đừng nói trước mặt tổ mẫu nếu không chuyện hưu thê cũng không phải không có đâu." Kỳ Tố Như trầm mặt nói ra, Kỳ phu nhân sắc mặt đột biến, "Con nói bậy bạ gì đó!"

"Mẫu thân, con đang khuyên bảo ngài a, tổ mẫu khoan dung với ngài, cũng không vì ngài không có đích trưởng tôn mà nói nặng ngài. Thứ đệ cũng không được dạy dỗ tốt, hôm nay dưới gối phụ thân không có đứa nhỏ nào có thể nối nghiệp cha. Những chuyện này tổ mẫu đều biết nhưng bà không một câu trách móc ngài, Nhị muội hôm nay gây hoạ cũng không phải lỗi cho ngài dung túng nàng từ nhỏ đến lớn sao. Nếu bây giờ ngài dám cầu xin cho Nhị muội, chọc giận tổ mẫu thì ngay cả con cũng không cứu được ngài đâu." Những lời của Kỳ Tố Như làm cho sắc mặt của Kỳ phu nhân tái nhợt, con gái ruột ở trước mặt mình dặn mình phải ăn nói cẩn thận nếu không cha ruột nàng sẽ hưu mình, người làm mẹ như bà có thể thoải mái được ư.

"Nếu là mẫu thân còn muốn giữ chặt phụ thân tâm, thì trở về chọn một đứa nhỏ con vợ kế tuổi còn nhỏ nuôi dạy thật tốt đi, nếu hắn được nuôi dạy tốt hắn cũng sẽ biết ngài là người tốt, như vậy Kỳ gia chúng ta mới có chỗ dựa vào a mẫu thân." Nếu là không có chuyện Nhị muội thì việc mẫu thân không có con trai thật không quan trọng lắm nhưng chuyện của Nhị muội đã làm cho tổ mẫu đối với mẫu thân rất thất vọng, cộng thêm Nhị thẩm thỉnh thoảng ở bên trong đâm chọc vài câu thì nàng khó đảm bảo tổ mẫu không hờn giận gì mẫu thân, lúc này việc nên làm là nuôi dưỡng một đứa con trai để chống lưng a.

Kỳ phu nhân lúc đến tinh thần sáng láng lúc về mặt ủ mày chau, thật khiến người khác tò mò nha, Kỳ Tố Như nằm ở trên giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm bụng, nàng đã không còn đường lui, đứa nhỏ này chính là niềm trụ cột của nàng, hy vọng đừng có việc gì xảy ra.

"Tiểu thư, tới gì ngài uống thuốc rồi." Thước Nhi bưng thuốc đi đến, tay đều có chút phát run, Kỳ Tố Như liếc nàng một cái, "Đặt lên bàn đi."

“Vâng." Thước Nhi đến phía sau bóp nhẹ vai cho nàng, Kỳ Tố Như nghe mùi thuốc kia liền không thoải mái, "Thế tử đâu rồi."

"Thế tử tiến cung với vương phi rồi, nghe nói là đầu năm vương gia phải về Dương quan." Kỳ Tố Như gật gật đầu tiếp tục híp mắt.

Đến buổi tối Tô Khiêm Doanh trở lại, đi vào phòng nàng nhìn nàng một cái, Kỳ Tố Như yêu cầu hắn ở lại với mình, Tô Khiêm Doanh sững sờ một chút, lúc trước nàng chưa từng yêu cầu hắn ở lại với nàng, cho dù lúc hắn đi đến sân bên Tình U nàng cũng không hề thay đổi nét mặt.

"Ta không đi." Tô Khiêm Doanh ngồi xuống cùng nàng, Kỳ Tố Như níu lấy y phục của hắn, trên mặt có nhàn nhạt ưu sầu, "Tướng công, thiếp sợ."

"Đừng sợ, lần này nhất định là an toàn, đừng lo lắng, ta sẽ một mực bên cạnh nàng." Dường như dụ dỗ của nam nhân với nữ nhân đã là bản năng của rồi, người nói cũng hưởng thụ mà người nghe càng hưởng thụ hơn, Kỳ Tố Như tựa ở trong ngực hắn, lầm bầm nói lên sự áy náy của nàng với đứa nhỏ đầu tiên của hai người, thể hiện rõ ràng sự yếu đuối của nàng.

Mà ở phía sân khác, Hứa Tình U có chút thất vọng trở về phòng, một bên một ma ma đến từ Mộc phủ nhẹ giọng khuyên nhủ, "Tiểu thư, thế tử phi có thai, thế tử ở trong phòng nàng là điều tất nhiên, ngài không thể cùng thế tử phát tính tình nha."

"Ta không lấp, ta chẳng qua là cảm thấy..." Hứa Tình U không nói rõ được cảm giác của nàng lúc này, nàng chỉ là thiếp, quý thiếp cũng là thiếp, không có tư cách cùng vương phi thỉnh an, cũng không còn tư cách sinh đứa nhỏ trước Thế tử phi, nàng chỉ vẻn vẹn có duy nhất là sự yêu thương của thế tử, còn lại nàng không có gì cả.

Một bên mẹ nhìn thấy cũng không có lời gì khuyên giải nàng, từ lúc rời đi Mộc phủ, Đại lão gia cũng đã nói, Mộc gia không phải là nhà mẹ đẻ di nương, cho nên tương lai bị ủy khuất đều phải tự chịu một mình, đây là cái giá phải trả của hành động của bản thân. Mộc gia không hề có tiểu thư nào muốn làm thiếp người khác"Tiểu thư, ngài phải nghĩ thoáng lên, thế tử phi có thai, chỉ cần nàng sinh được tiểu thế tử thì rất nhanh sau ngài cũng có thể có đứa nhỏ để dựa vào lúc già a."

"Thế tử phu nhân mang bầu, vì sao thế tử còn ngủ lại phòng đó chứ." Hứa Tình U chính là để ý một điểm này, một bên ma ma khẽ thở dài, bây giờ là thế tử phi mới vừa có bầu, cho dù là lúc sinh thế tử cũng phải có mặt tại đó a, mặc dù không phải đứng tại giường, chỉ ở bên ngoài tiếp khách thôi, đây chính là sự khác biệt giữa phu nhân chính thất và thiếp thị a…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.