Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 33: Chương 33: Cứu binh




Chung Như Thủy bắt chéo hai chân, còn thích ý rung rung, tay trái cầm nho tay phải cầm chuối, ăn từng miếng từng miếng! Chung Như Thủy hướng bên phải cắn một cái, cắn vào khoảng không, bĩu môi, ném vỏ chuối ra cửa, vươn tay lấy quả đào. Dù sao, nơi này lớn thế nào hắn cũng không biết, phạm vi hoạt động của hắn chỉ có phòng ở và tiểu viện này mà thôi, so với Khổ Trúc uyển còn không bằng. Vểnh chân cho người khác rình rập, gia cũng không mất mát gì!

Thị vệ giữ của là hai tráng hán, khóe miệng kéo ra, giả vờ không để ý, tiếp tục nhìn phía trước – dù sao trước cửa đã có một đống vỏ chuối, hạt táo, hạt đào, cuống nho, thấy nhưng không thể trách……

Chung Như Thủy làm tù binh, đãi ngộ còn tốt hơn hoàng thượng, hắn nói trời nóng không muốn ăn cơm muốn ăn hoa quả, Khúc Dương Vũ liền mua cho hắn vài xe hoa quả tươi ngon, còn chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh để hắn giải nhiệt. Hắn nói buổi tối trời nóng ngủ không được, lại có muỗi, Khúc Dương Vũ liền tự mình đến hầm băng đục một đống băng lớn đặt trong phòng hắn, hái cây hương thảo đặt xung quanh phòng chống muỗi. Hắn nói nơi lạ ngủ không quen sợ gặp ác mộng, Khúc Dương Vũ liền trải chăn ngủ trên đất trông chừng hắn một đêm. Hắn nói sao trên trời sáng lấp lánh như vậy, thật muốn có, Khúc Dương Vũ liền dùng năm khỏa kim cương khảm trên giường lớn của hắn – điều này khiến Chung Như Thủy kinh hãi nửa ngày không ngậm miệng được, năm khỏa kim cương mỗi khỏa ít nhất năm cara a! Tuy hắn rất muốn chiếm dụng, nhưng cuối cùng không có can đảm.

Nói tóm lại, Chung Như Thủy muốn cái gì, dù là Định Hải Thần Châm của Đông Hải, Khúc Dương Vũ cũng kiếm cho hắn! Hôm nay Khúc Dương Vũ đi, nghe kẻ vẻ mặt hiền lành kì thực nội tâm xấu xa vô cùng – Phong Hàn Mộ nói, Khúc Dương Vũ đến Ngộ quốc tìm giải dược cho hắn.

Nói đến cổ độc, Chung Như Thủy buồn bực cả đêm mới nghĩ thông suốt – dù sao mạng của hắn là nhặt về, có thể sống nửa năm ở thế giới khác đã là may mắn. Thật sự phải chết, đó cũng là số mệnh của hắn. Ngồi oán trời trách đất, chi bằng ăn nhiều một chút, ngủ ngon một chút, chơi thoải mái một chút. Không chừng tâm tình thư sướng, cổ trùng chết tiệt kia sẽ không náo loạn, biết đâu hắn có thể sống lâu trăm tuổi!

Nhưng ở đây hắn không thu hoạch được gì, chỉ có ngày đó hắn tình cờ thấy Khúc Dương Vũ đánh rơi đồ trong tiểu viện. Một tấm da trâu vẽ địa đồ, quanh co khúc khuỷu chín ngoặt mười tám khom, hắn xem không hiểu, hình như là địa đồ khe sâu hay núi lớn gì đó. Lúc hắn cầm lên muốn cẩn thận nghiên cứu, Khúc Dương Vũ và Phong Hàn Mộ đột nhiên đi vào, thấy hắn cầm địa đồ trong tay, hai người rất kinh ngạc, xem ra bọn họ phát hiện địa đồ bị mất liền quay trở lại tìm. Phong Hàn Mộ vẻ mặt đầy sát khí nhìn hắn, Khúc Dương Vũ đi tới hỏi hắn vì sao nhặt được địa đồ. Chung Như Thủy thuận miệng nói ra: “Thấy ngươi đánh rơi muốn nhặt lên trả lại ngươi, còn chưa kịp xem.” Khúc Dương Vũ cao hứng, nói đây là lộ tuyến kinh thương của bọn hắn, không có gì quan trọng. Sau đó cất địa đồ vào người, cùng Phong Hàn Mộ vội vội vàng vàng rời đi. Chung Như Thủy nhún nhún vai, thần thần bí bí, nhưng chẳng sao, hắn xem không hiểu đâu có nghĩa Phong Hàn Bích xem không hiểu, hắn nhớ kỹ lộ tuyến trong địa đồ, chờ hắn ra khỏi đây, vẽ lại cho y nghiên cứu! Một trong những ưu điểm của Chung Như Thủy, trí nhớ vượt trội!

“Ngươi nhàn nhã nhỉ!” Thanh âm nhu hòa khiến người ta nhịn không được muốn thân cận, nhưng Chung Như Thủy chỉ nghe ra ý châm chọc!

“Nhờ hồng phúc của ngươi, gia hảo lắm.” Chung Như Thủy đáp lễ.

Phong Hàn Mộ khẽ cười một tiếng: “Thật không biết vì sao Khúc Dương Vũ và chủ tử không phải người thường của ngươi cọi trọng ngươi như vậy, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn dáng người không có dáng người, ngay cả khí chất xuất trần trong lời đồn cũng không có, ha ha, chỉ ngốc tử Khúc Dương Vũ mới tin ngươi là Thuần Vu Lưu. Ngươi biết võ công, Khúc Dương Vũ nghĩ ngươi luyện thành trong nửa năm này, ta không ngốc mà cho rằng như vậy.”

“Đúng đúng đúng, ngươi so với trân châu còn sáng hơn! Ngươi suất, ngươi đẹp hơn con cóc! Dáng người cao lớn, gậy trúc thấy ngươi cũng phải cam bái hạ phong! Ngươi khí chất xuất trần, mọc cánh thành tiên, Liễu Phàm thấy ngươi cũng phải quỳ xuống nói một câu: Không phải người a!” Chung Như Thủy không chút nghiêm túc đáp lễ, thành công nhìn thấy Phong Hàn Mộ mọc cánh thành tiên mất đi tầng ngụy trang hiền lành, ánh mắt âm lãnh nhìn hắn.

U, cái dạng này càng giống Phong Hàn Bích! Chung Như Thủy thầm nghĩ, Phong Hàn Bích đúng là không xứng chức Đại lão bản, ngay cả công nhân của mình mất tích năm ngày cũng không tới tìm, mạng của kẻ làm không công thực không đáng giá! Tuy Khúc Dương Vũ sẽ không giết hắn, nhưng Phong Hàn Mộ thì không chắc đâu! Lần này Khúc Dương Vũ rời đi, chẳng phải tạo cơ hội tốt cho Phong Hàn Mộ giết người diệt khẩu sao! Phong Hàn Mộ biết hắn là người bên cạnh Phong Hàn Bích, chắc chắn không để hắn còn sống trở về nói cho Phong Hàn Bích biết thân đệ đệ của y cùng người ngoài kết bè kết phái muốn tạo phản! Cho tới giờ hắn đều giả vờ không biết thân phận thật sự của Phong Hàn Mộ, một khi bọn họ vẫn dùng thân phận thương nhân, chờ Phong Hàn Bích tới, hắn sẽ an toàn. Tuy Chung Như Thủy luôn oán Phong Hàn Bích còn chưa cứu hắn, nhưng hắn biết rõ, Phong Hàn Bích sẽ đến, dù thế nào y cũng không bỏ mặc hắn, Chung Như Thủy cực kỳ tin tưởng.

“Hừ, ngươi biết không?” Phong Hàn Mộ cười lạnh hỏi Chung Như Thủy, “Nếu ta muốn giết ngươi, dù Khúc Dương Vũ ở đây hắn cũng chỉ có thể nhìn ta giết ngươi mà không dám ngăn cản. Cho nên ta quyết định, bây giờ sẽ giết ngươi, dù sao Khúc Dương Vũ không ở đây, ngươi chết, ta nói người bị thích khách giết là được.”

“Này! Sao ngươi có thể xấu xa như vậy! Giết ta thì thôi, còn oan uổng người khác, ngươi cẩn thận ra phố bị sét đánh a!” Chung Như Thủy lè lưỡi, ta nguyền rủa ngươi!

“Ngươi!” Phong Hàn Mộ chưa từng bị chọc giận như thế, Thuần Vu Lưu giả này chẳng những cử chỉ thô lỗ, mà ngay cả miệng lưỡi đều lợi hại, có thể ba câu tức chết một người!

Chung Như Thủy thấy Phong Hàn Mộ thật sự muốn giết người, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, đúng là tự nhảy vào tổ ong vò vẽ! Không cần cổ độc phát tác, Phong Hàn Mộ sẽ giết hắn!

Quả nhiên, Phong Hàn Mộ động thủ, lúc chưởng phong đến, Chung Như Thủy vô thức nhắm mắt lại.

“Gia! Có thích khách!” Thị vệ ngoài cửa chạy vào báo cáo, Phong Hàn Mộ thu tay về, Chung Như Thủy thở một hơi – được cứu!

“Thích khách là ai?” Phong Hàn Mộ tạm thời buông tha Chung Như Thủy, xoay người hỏi.

“Không biết, tổng cộng có ba người, đều che mặt! A đúng rồi! Có một người mang ngọc bội huyền nguyệt giống công tử.”

Cái gì! Phong Hàn Mộ cả kinh, Phong Hàn Bích tự mình đến! “Phái thị vệ ngăn cản bọn họ!” Phong Hàn Mộ hung ác nói, xoay người cười lạnh nhìn Chung Như Thủy, không thể ngờ ngươi có giá trị như vậy, khiến Thái tử ca ca của ta tự mình đến cứu. “Theo ta đi!” Phong Hàn Mộ nhanh như chớp nắm lấy cánh tay Chung Như Thủy, hắn không thể lộ diện, nếu bị Phong Hàn Bích phát hiện, củi ba năm thiêu một giờ! Trong lòng cũng thầm mắng Khúc Dương Vũ xử trí theo cảm tính, lúc quan trọng lại vì một nam sủng nho nhỏ mà làm lỡ đại sự!

“Ngốc tử mới theo ngươi!” Chung Như Thủy xoay cánh tay cứng ngắc thoát khỏi sự kiềm chế của Phong Hàn Mộ, lè lưỡi với hắn, nhanh chân chuồn mất!

“Hừ!” Phong Hàn Mộ thầm mắng mình chủ quan, đã quên Thuần Vu Lưu giả biết võ công! Nghĩ nghĩ, không đuổi theo hắn, tuy thiếu một con cờ, nhưng sau này còn có thể bắt về! Xoay người, đi vào mật đạo trong phòng.

Chung Như Thủy mới ra phòng được hai bước, lại thấy Khúc Dương Vũ vốn rời Đồng Châu thành đến Ngộ quốc tìm giải dược đã trở về. Khúc Dương Vũ thấy Chung Như Thủy, kinh hoảng biến mất, trở nên mừng rỡ vô cùng, chạy lên trước ôm chặt lấy hắn. “May mà kịp! May mà thuyền hỏng không đi được, nếu không ngươi lại bị người cướp. Lưu nhi, theo ta, chúng ta đến Lang Hiên, chúng ta theo mật đạo rời đi! Mật đạo ở trong phòng của ngươi.”

“Buông tay!” Chung Như Thủy đem hết khí lực nhưng không đẩy được Khúc Dương Vũ, “Đầu ta bị nước vào mới theo ngươi! Đừng gọi Lưu nghi, nghe buồn nôn muốn chết!”

“Ngươi nói cái gì!” Khúc Dương Vũ thả Chung Như Thủy trong ngực ra, nắm chặt cánh tay của hắn, biểu tình có chút điên cuồng, “Buồn nôn? Ngươi nói, ngươi chán ghét tình yêu của ta dành cho ngươi?”

“Ực, không phải, ý ta là Lưu nhi không dễ nghe……” Chung Như Thủy bị vẻ mặt của hắn làm hoảng sợ, vội vàng giải thích, vừa lén dùng lực muốn thoát khỏi tay Khúc Dương Vũ.

“Ngươi đừng gạt ta! Từ trước tới nay ngươi không liếc mắt nhìn ta! Những ngày này ngươi muốn gì ta đều đáp ứng, biết rất rõ ngươi lấy ta làm con khỉ đùa giỡn ta cũng vui vẻ chịu đựng. Bởi vì sao, bởi vì ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Vì sao ngươi không hiểu! Ngươi xem tình yêu của ta là gì!” Khúc Dương Vũ càng ngày càng kích động, lực nắm tay càng mạnh. Chung Như Thủy đau đớn nhíu mày, hắn dáng người nhỏ gầy, không chịu nổ ngược đãi như vậy đâu!

“Ngươi phát thần kinh gì chứ! Mau buông tay! Tay của ta sắp bị ngươi bẻ gãy!” Chung Như Thủy liều mạng thoát khỏi tay hắn, đáng tiếc không có tác dụng.

“Ta sẽ không buông tay, dù trói ngươi đến Lang Hiên, ngươi cũng phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta!” Ánh mắt Khúc Dương Vũ điên cuồng, ôm lấy thân thể thật nhỏ của Chung Như Thủy, hướng đến gian phòng có mật đạo. Hắn vốn có thể điểm huyệt Chung Như Thủy, nhưng dù lâm vào điên cuồng hắn vẫn có chút thanh tỉnh – Lưu nhi của hắn trúng độc, điểm huyệt sẽ đẩy nhanh tốc độ lan tràn độc, cho nên tuyệt đối không thể thương tổn hắn!

“Ta không muốn! Thả ta ra! Phong Hàn Bích! Cứu ta! Phong Hàn Bích!” Ngay cả công phu mèo ba chân Chung Như Thủy cũng không sử dụng được, hoảng sợ liền gọi tên Phong Hàn Bích, tay chân không ngừng đánh vào Khúc Dương Vũ cao lớn hơn hắn rất nhiều.

“Phong Hàn Bích? Ngươi gọi Phong Hàn Bích cứu ngươi!” Khúc Dương Vũ đã đem Chung Như Thủy vào phòng, nghe hắn gọi tên Phong Hàn Bích, tia lý trí cuối cùng cũng bị lửa giận thiêu đốt.

Khúc Dương Vũ hung hăng đặt Chung Như Thủy lên bàn tròn, cả người lập tức đè ép lên, hai chân kiềm giữ chân đang đá loạn của hắn, điên cuồng xé rách y phục của hắn, “Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích, đợi y giết hết một trăm thị vệ, ngươi đã sớm thành người của ta!”

“Ngươi điên rồi! Khúc Dương Vũ! Ngươi tỉnh lại đi!” Hai tay Chung Như Thủy hung hăng đẩy hắn, đầu nghiêng trái nghiêng phải tránh né hôn môi mất đi lý trí của hắn. “Cút ngay!” Chung Như Thủy vươn tay cào mạnh lên mặt hắn, năm vết máu hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú đã vặn vẹo của Khúc Dương Vũ. Khúc Dương Vũ cảm nhận đau đớn và mùi máu tươi, càng thêm điên cuồng, ác độc đem hai tay của Chung Như Thủy bắt chéo sau lưng, giật dây cột tóc trói chặt tay hắn, hôn lên xương quai xanh mảnh mai!

Hai tay Chung Như Thủy đau đớn, một lúc đã thâm đen, xương quai xanh truyền đến dinh dính chán ghét, hai tay đang làm càn trong y phục của hắn, một chân của Khúc Dương Vũ cũng trụ giữa hai chân hắn, trong dạ dày lập tức quay cuồng, Chung Như Thủy bất lực giãy dụa, “Thả ta ra! Khúc Dương Vũ, ta sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ giết ngươi!” Hai tay bị đặt sau lưng, hai chân bị chặn, khí lực phản kháng đều không có, trong mắt là khuất nhục, Chung Như Thủy cắn chặt răng không để nước mắt rơi xuống. Phong Hàn Bích…… Vì sao còn chưa cứu ta……

Đệ tam thập tứ chương: Khoảng cách giữa hai người

Đai lưng bị kéo xuống, ngọc bội hạ huyền nguyệt bên hông Chung Như Thủy rơi xuống mặt đất, một cỗ sát khí tàn bạo từ sau lưng Khúc Dương Vũ truyền đến. Khúc Dương Vũ rùng mình, ôm lấy Chung Như Thủy lui lại mấy bước. Một hắc y nhân chậm rãi đi tới.

“Văn Hùng đúng là vô dụng, ngay cả một người cũng đỡ không nổi, làm hỏng chuyện tốt của ta!” Khúc Dương Vũ nhe răng cười nói. Chung Như Thủy bị ép trong lòng hắn, hai tay bị trói tay sau lưng, y phục bị xé, nửa thân trên lộ ra. Phong Hàn Bích nhìn chằm chằm dấu hôn hồng hồng tím tím trên người Chung Như Thủy, đôi mắt luôn sáng ngời giờ lại tràn đầy nước mắt khuất nhục đang chăm chú nhìn y, không nói câu nào.

Phong Hàn Bích bình tĩnh, trường kiếm vung lên, thu ngọc bội rơi xuống đất vào tay.

“Trước khi chết, ta cho ngươi nói câu cuối cùng.” Phong Hàn Bích vận hắc y, mang vải đen che mặt, thanh âm lạnh lùng truyền đến, càng tăng thêm một phần khủng bố.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta? Quá sai lầm!” Khúc Dương Vũ tự tin cười, tuy hắn dùng văn dương danh, nhưng võ công không kém danh gia võ học nào! Thị uy hôn lên má Chung Như Thủy, Khúc Dương Vũ đặt hắn trên giường, cầm bội kiếm của mình chỉ hướng Phong Hàn Bích: “Lưu nhi là của ta!”

Ánh mắt Phong Hàn Bích luôn nhìn Chung Như Thủy, nhưng lần này Chung Như Thủy tránh ánh mắt của y – hắn không muốn thấy sự chán ghét trong mắt Phong Hàn Bích, điều đó sẽ khiến hắn tuyệt vọng!

“Nhìn ta.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, tại sao phải trốn tránh y? Hắn cho rằng y sẽ vì hành vi của Khúc Dương Vũ mà chán ghét hắn sao! Chung Như Thủy ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của y, cắn môi dưới nhắm chặt hai mắt.

Phong Hàn Bích quay đầu nhìn chằm chằm Khúc Dương Vũ, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tản ra sát khí khiến người khác sợ hãi. Chỉ cần hắn chết, Như nhi sẽ không thống khổ! Phong Hàn Bích cười lạnh, tựa như ác quỷ từ địa ngục bước ra.

Khúc Dương Vũ run lên, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. Sát khí cường đại khiến khí tức của hắn bắt đầu hỗn loạn, trong lòng cũng khủng hoảng. Hắn chưa từng nghĩ đến, quỷ tà Thái tử nhỏ hơn hắn vài tuổi lại có võ công cao thâm đến thế. Lần đầu tiên, Khúc Dương Vũ cảm nhận được hơi thở của tử vong.

Phong Hàn Bích dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi đến trước mặt Khúc Dương Vũ, chỉ cảm thấy đối phương lướt một vòng quanh hắn, chờ hắn phục hồi tinh thần, kiếm trong tay “Keng” một tiếng rơi xuống đất, gân cốt hai cánh tay đã bị lợi kiếm của Phong Hàn Bích đánh gãy! Máu tươi phun như suối nước, đau đớn tê tâm liệt phế từ hai tay truyền đến, Khúc Dương Vũ hoảng sợ há to mồm, tiếng kêu thảm thiết nghẹn trong cổ họng không thoát được, chỉ phát ra tiếng vang “Khanh khách lạc” quỷ dị.

“Ngươi dùng tay sờ soạng hắn, ta phế đi tay ngươi, còn miệng của ngươi, ta sẽ đập nát từng cái răng một, cắt đầu lưỡi của ngươi. Ta không giết ngươi, ta sẽ phế đi ngươi, cho ngươi không làm được một nam nhân thực sự!” Thanh âm của Phong Hàn Bích dị thường ôn nhu trầm thấp, nhưng Khúc Dương Vũ biết rõ, đó là tuyên án của diêm vương.

Cánh tay Khúc Dương Vũ đã tàn, cả người đầy máu quỳ rạp trên đất, tuyệt vọng nhìn Phong Hàn Bích mỉm cười từng bước một hướng tới hắn.

“Đại nhân!” Văn Hùng và sáu thị vệ chạy đến, mỗi người đều mang thương tích. Hắn là người lần trước phục kích Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy ở Mị thành!

Sáu thị vệ thấy chết không sờn ngăn cản Phong Hàn Bích, Văn Hùng nhân cơ hội chạy đến bên người Khúc Dương Vũ, cõng hắn trên lưng. “Lưu nhi……” Khúc Dương Vũ suy yếu gọi, ánh mắt dừng lại trên người Chung Như Thủy, nhưng trong mắt không còn thâm tình và si mê như trước, mà là thị huyết điên cuồng, “Giết hắn!” Khúc Dương Vũ dùng hết khí lực cuối cùng, hung ác nói, hắn không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ được!

“Đại nhân! Không kịp, bọn họ ngăn cản không được bao lâu! Chúng ta đi!” Văn Hùng vừa mới dứt lời, thị vệ cuối cùng chết dưới kiếm Phong Hàn Bích. Văn Hùng rùng mình, lấy lưu yên trong lòng ra hướng Phong Hàn Bích ném một cái! “Bùm” Khói đặc cuồn cuộn, Phong Hàn Bích chạy vội đến ôm lấy Chung Như Thủy, che trong lòng.

“Chủ nhân!” Mạc Hoan Mạc Tiếu cũng chạy tới, việc bọn họ có thể làm là giúp Phong Hàn Bích mau chóng tìm được Chung Như Thủy, hai người dốc sức chặn trăm thị vệ. Tuy cả người đẫm máu, nhưng đều là máu địch nhân, bọn họ chỉ bị thương nhẹ.

“Đi.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, Mạc Hoan Mạc Tiếu một trước một sau bảo hộ Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy, rất nhanh biến mất trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.