Phong Hàn Bích tới bên cạnh Chung Như Thủy, Chung Như Thủy vừa nghĩ vừa vẽ, cuối cùng ngừng bút, cảm thấy không có vấn đề liền đưa cho Phong Hàn Bích: “Cái này là địa đồ ta từng thấy ở nơi đó, bọn họ nói là lộ tuyến kinh thương. Lúc ấy ta chỉ nhìn một chút, nhưng sơ lược là như vậy, có một số nơi ta không vẽ được. Các ngươi xem, hình như giống Võng Lượng cốc?”
Đào Như Lý và Lê Khổ cũng tiến đến xem, cẩn thận so sánh với địa đồ tên tường, thật giống, nhưng bức vẽ của Chung Như Thủy chi tiết hơn, không đơn giản chỉ có đường biên trọng yếu. Phong Hàn Bích nhìn bức vẽ, ngẫm nghĩ, địa điểm trên bức vẽ đều nằm trong thành trấn và đầu mối giao thông then chốt, nhưng sơn đạo và nhai cốc rất rõ ràng, ở đâu có rừng cây, ở đâu là khu vực nguy hiểm đều được đánh dấu vô cùng tường tận, mà ngay cả lộ tuyến an toàn của Si Mị hà cũng rành mạch. Không thể không nói phát hiện của Chung Như Thủy là manh mối quan trọng, nếu bản vẽ này thực sự là Võng Lượng cốc, như vậy, có thể biết rõ quân đội bí mật kia ở đâu.
“Lê Khổ, ngươi lập tức rời khỏi Đồng Châu thành, đi đến Bình châu, tra xem năm nay Bình Vương nuôi bao nhiêu binh mã. Như Lý, ngươi mang ba tử sĩ, cầm bản vẽ này, đi dò thám. Còn nữa, viết một lá thư gửi về kinh, bảo Tiểu Thương chuẩn bị sẵn sàng, đặc biệt phải trông chừng Mạc thừa tướng và Mạc Phi Phượng, bọn họ có bất kì động tĩnh nào, lập tức báo phụ hoàng.” Phong Hàn Bích nhanh chóng ra lệnh, trong mắt hiện lãnh quang, y muốn nhìn xem, những người này có thể làm ra chuyện gì.
Bình Châu, Bình vương phủ.
Khúc Dương Vũ ngồi phịch trên giường, hai tay cột băng vải dày đặc, trong mắt tràn ngập điên cuồng và cừu hận thấu xương. Kiếm của Phong Hàn Bích vừa nhanh lại vừa độc, hai cánh tay của hắn thực sự bị phế!
“Ha ha,” Tiếng cười lạnh vang lên, lại dẫn theo nhu hòa khó tin, đúng là Phong Hàn Mộ. Hắn trào phúng nhìn chằm chằm Khúc Dương Vũ trên giường, thờ ơ nói: “Quả nhiên hồng nhan là kẻ gây tai hoạ, lúc trước cảnh cáo ngươi đừng xử trí theo cảm tính, đầu thanh tỉnh một chút. Đáng tiếc, lại rơi vào kết cục như thế, thực bi thương!”
“Câm miệng!” Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Dương Vũ vặn vẹo, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Hàn Mộ, “Chuyện ta bảo, ngươi đã làm thỏa đáng hay chưa, mật hàm gửi về Lang Hiên rồi sao?!”
“Đương nhiên, từ trước tới nay ta làm việc chưa bao giờ phạm sai lầm. Nhưng, ngươi nói cho Thuần Vu Anh, ca ca của nàng chết trong tay Phong Hàn Bích, khơi mào chiến tranh hai nước, cục diện rối rắm này, tương lai khó mà xử lý.”
“Hừ, tương lai ngươi sẽ là vua của một nước, còn sợ xử lý không được cục diện rối rắm này sao! Ý nghĩ duy nhất của ta là Phong Hàn Bích phải chết! Thuần Vu Lưu vĩnh viễn là của ta, cả đời đừng hòng rời khỏi ta!” Tình yêu của Khúc Dương Vũ đối với Thuần Vu Lưu đã bị bóp méo nghiêm trọng, hiện tại trong lòng hắn không hề có ý nghĩ yêu thương và sủng nịnh, thầm nghĩ độc chiếm Thuần Vu Lưu, cả ngày lẫn đêm hung hăng làm nhục!
“Hừ, ngươi yên tâm đi, kế hoạch của chúng ta đã chuẩn bị từ mười năm trước, nguyện vọng của ngươi chắc chắn thực hiện được. Khiến cho Phong Hàn Bích và lão quỷ không biết liêm sỉ kia xuống địa ngục làm một đôi quỷ phụ tử a!” Phong Hàn Mộ điềm nhiên nói, vẻ mặt tự tin. Năm đó phụ hoàng không biết liêm sỉ kia làm cái gì, hắn đều tận mắt thấy. Hại chết tiên hoàng, bức tử y tiên Đào Liên Ngọc, còn suốt ngày nói với Phong Hàn Bích, họ nợ Đào gia một mạng, Phong gia cần bảo vệ Đào gia cho đến khi trả hết nợ mới thôi. Hừ! Chính mình tạo nghiệt, bắt hậu thế chịu trách nhiệm, chờ Phong Hàn Mộ hắn đăng cơ, liền diệt toàn bộ Đào gia, dù thế nào đi nữa, hắn nhìn không vừa mắt Đào Như Lý đã lâu – cái kẻ luôn theo đuôi Phong Hàn Bích, vừa nhìn thấy, hắn liền nhớ đến chuyện đêm đó, khiến hắn buồn nôn! Để lão quỷ kia nợ mạng người này vĩnh viễn a!
“Khi nào thì động thủ!” Khúc Dương Vũ đã chờ không được, muốn báo thù rửa hận!
“Không vội, đợi tin tức của mẫu phi và ngoại công, chúng ta sẽ động thủ. Mười năm độc dược, lúc này phụ hoàng thân ái hẳn cách ngày băng hà không xa…… Ha ha ha ha ha……” Tiếng cười lạnh của Phong Hàn Mộ từ trong phòng truyền ra, đáng sợ dị thường……
Tay trái Chung Như Thủy chơi đùa với ngọc bội bên hông, tay phải chống cằm nhìn Phong Hàn Bích đang ngồi bên thư án viết gì đó, ngáp một cái.
“Nếu thế tử mệt, hãy nghỉ ngơi trước?” Lâm công công đứng bên cạnh nói khẽ, đêm nay, ông đã thấy Chung Như Thủy ngáp mười mấy cái.
“Ta muốn nghỉ, nhưng chủ tử của ngươi có đồng ý đâu!” Chung Như Thủy tức giận nói, Phong Hàn Bích hạ mệnh lệnh chết tiệt, từ hôm nay trở đi Chung Như Thủy không được rời y quá năm bước, đương nhiên chuyện tắm rửa và đi nhà xí còn cân nhắc. Cho nên, đã hơn nửa đêm, Chung Như Thủy vẫn cùng Phong Hàn Bích giữ vững cương vị công tác.
Đột nhiên, Phong Hàn Bích buông bút, vươn tay xoa mi tâm – Chung Như Thủy phát hiện Phong Hàn Bích rất thích làm động tác này, sau đó đứng lên đi về hướng Chung Như Thủy, không nói một lời kéo tay hắn rời đi. Chung Như Thủy bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Lâm công công len lén mấp máy môi, chủ tử thật biết quan tâm nha!
Vào phòng ngủ, Phong Hàn Bích rót nước cho hắn, Chung Như Thủy đem dược hoàn Đào Như Lý đưa uống xuống, nghe nói có thể khống chế cổ độc trong cơ thể, dù sao đối với hắn có lợi mà không có hại.
“Rửa sạch chân trước.” Phong Hàn Bích giữ người nào đó định đạp giày nhảy lên giường, Chung Như Thủy mếu máo, phiền phức!
“Ta vừa tắm rửa xong!” Chung Như Thủy bất mãn nói, nhưng ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, chờ thị nữ đưa nước rửa chân đến.
“Như Lý nói, rửa chân trước khi ngủ mới có lợi cho thân thể.” Phong Hàn Bích bảo thị nữ đặt chậu nước rửa chân xuống, phất tay cho nàng ra ngoài…, chỉ để Lâm công công đứng đợi.
“Ngươi thực nhiều chuyện.” Ngoài miệng Chung Như Thủy nói vậy, nhưng trong lòng cảm ấm áp, Phong Hàn Bích đối với ai cũng bày ra vẻ mặt băng sơn, kỳ thực rất ôn nhu.
Vừa đem chân ngâm vào nước ấm, Phong Hàn Bích ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nâng chân phải của hắn lên, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp. (^_^ Thê nô)
“Này!” Chung Như Thủy phản xạ rút chân lại, reo lên: “Ta sẽ giảm thọ!” Lâm công công cũng cả kinh, sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống! Đường đường là vua tương lai của một nước, lại rửa chân cho một hạ nhân? Phong Hàn Bích nghe vậy, thả lỏng người, còn tưởng hắn sẽ nói đừng chạm vào hắn hay chán ghét. Khẽ dùng lực cầm lấy bàn chân nho nhỏ, không cho hắn giãy, “Xoa bóp huyệt đạo giúp ngươi khỏe mạnh, sẽ không giảm thọ, là Như Lý nói.” Phong Hàn Bích không ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu bình bình đạm đạm như chuyện đương nhiên.
Bàn tay to hơi lạnh, hoàn toàn có thể bao trùm bàn chân nhỏ bé của Chung Như Thủy, vết chai lưu lại lúc luyện kiếm cọ xát làn da, Chung Như Thủy chỉ cảm thấy nhiệt khí bốc lên đầu, sắp biến thành hơi nước! Không giống sự đụng chạm của Khúc Dương Vũ khiến hắn cảm thấy buồn nôn muốn chạy trốn, tuy Phong Hàn Bích làm như vậy khiến hắn có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là cảm động và rung động khó hiểu.
“Ta, ta, ngươi, ta……” Chung Như Thủy ta ngươi nửa ngày không nói hết câu, Phong Hàn Bích vẫn chăm chú xoa bóp. Nhìn y cúi đầu nghiêm túc, vẻ mặt bình thường có vẻ lạnh lùng cương trực, lúc này lại nhu hòa khiến hắn muốn khóc. Nhiệt khí trên mặt chạy vào mắt, Chung Như Thủy cắn môi dưới, thân trên cứng ngắc mặc Phong Hàn Bích cẩn thận mà nhẹ nhàng niết chân hắn.
Cho tới giờ, chưa ai đối tốt với hắn như vậy…… Khi còn bé ăn nhờ ở đậu, hắn nếm trải nhân tình ấm lạnh, cũng nhận hết ức hiếp, dù bà ngoại thường nói hắn là hài tử đáng thương nhưng chưa từng cho hắn một chút trìu mến của thân nhân, nhà cậu mợ thì không cần phải nói, ít đánh chửi đã là nhân từ. Lần đầu tiên được người ôm, là Phong Hàn Bích; Lần đầu tiên được người cõng, là Phong Hàn Bích; Lần đầu tiên có người an ủi khi hắn khóc, là Phong Hàn Bích; Lần đầu tiên có người bảo vệ hắn, là Phong Hàn Bích; Lần đầu tiên có người quan tâm hắn, dung túng hắn, là Phong Hàn Bích; Lần đầu tiên có người rửa chân cho hắn, vẫn là Phong Hàn Bích…… Toàn bộ, đều là Phong Hàn Bích…… Đè nén nước mắt rơi xuống, Chung Như Thủy nhẹ nhàng khụt khịt mũi.
“Phong Hàn Bích……” Chung Như Thủy khe khẽ mở miệng.
“Ừ, ta ở đây.” Phong Hàn Bích nhẹ giọng trả lời.
“……” Đừng quá tốt với ta, ta sợ sẽ yêu ngươi…… Chung Như Thủy không dám nói những lời này ra, chỉ có thể dấu ở trong lòng.
“Thật nhỏ……” Phong Hàn Bích không để ý vì sao Chung Như Thủy đột nhiên im lặng, chỉ thì thào một câu.
“Hả? Sao cơ?” Chung Như Thủy sững sờ, không rõ y đang nói gì.
“Chân của ngươi, thật trắng, thật nhỏ.” Lần này Phong Hàn Bích nói cực kỳ rõ ràng.
…… Chung Như Thủy lần nữa đỏ bừng cả mặt, đỉnh đầu bốc khói, nhưng lần này là bị chọc giận!
“Ta sẽ cao! Thân thể của ta mới mười năm tuổi, chắc chắn ta sẽ cao hơn ngươi! Chân cũng lớn hơn ngươi! Ngươi chờ, chờ chân ta bằng Xích Cước Đại Tiên, ta sẽ giẫm bẹp ngươi như giẫm con kiến!” Chung Như Thủy xù lông, giương nanh múa vuốt đem nước rửa chân đá lên người Phong Hàn Bích. Lâm công công sớm bị tình cảnh quỷ dị trước mắt làm sợ tới mức mất hồn, giờ thì giật mình, hóa đá tại chỗ……
Phong Hàn Bích rất tỉnh táo cầm khăn sạch lau đi nước trên mặt, sau đó vươn tay bắt lấy chân nhỏ đang làm loạn của Chung Như Thủy, ấn mạnh vào huyệt Dũng Tuyền nơi lòng bàn chân một cái!
“A!!!!” Tiếng hét thảm thiết của Chung Như Thủy vang vọng Khổ Trúc uyển.
Lê Khổ vẫn chưa khởi hành đi Bình Châu, đang ở trong phòng của mình, nghe tiếng hét thảm thiết, sợ tới mức ngẩn người, thầm nghĩ, chẳng lẽ thái tử điện hạ nhà hắn rốt cục nhịn không được mà ăn Tiểu Thủy Nhi? Nhưng cũng quá không thương hương tiếc ngọc mà? Tiếng hét thảm thiết, quỷ cũng sợ tới mức khóc lóc a!