Tuy rằng trên phương diện quay phim vẫn tiến triển tương đối thông thuận, nam nữ nhân vật chính cũng rất ít NG, ngay cả nam phụ nữ phụ và các nhân vật phối hợp cũng không bị NG quá nhiều, Đoạn Tư Nguyên cũng rất ít phát giận. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, một ít vấn đề nhỏ vẫn là không tránh khỏi.
Mà một sự kiện tương đối rõ ràng đó là, Đoạn Tư Nguyên đã có lần nổi bão trực tiếp đuổi việc nhân viên công tác hiện trường.
Vị nhân viên công tác kia trong lúc quay phim cư nhiên làm thất lạc một đạo cụ quan trọng, khiến cả đoàn phim phải trì hoãn tiến độ hết nửa ngày. Vừa lúc hôm đó Liêu Tinh và nữ phụ Từ Lộ NG tận ba lần, đạo diễn Đoạn vốn có chút phẫn uất, liền trực tiếp mắng to nhân viên hiện trường.
Cố tình nhân viên trẻ kia còn không nắm được tình thế, cật lực biện giải: “Không thể nào, em rõ ràng đã xác định cho đạo cụ vào thùng mang tới trường quay, trước sau còn kiểm tra mọi thứ tận năm lần, đạo cụ từ đầu đến đuôi đều đầy đủ, làm sao có thể quên mất thứ như vậy.”
Nếu như đối phương biết xem sắc mặt, thành khẩn nhận sai chuyện cũng không quá lớn, thế nhưng đây chỉ là một thanh niên trẻ, tâm tư đơn thuần, không biết thức thời, Đoạn Tư Nguyên thấy vậy liền trực tiếp đuổi người.
Việc này thật ra cũng không phải chuyện không thể tha thứ, chỉ là do nhân viên hiện trường xui xẻo sai lầm đúng lúc đạo diễn không vui, vả lại còn không biết hối cải. Nếu như cứ vâng dạ thừa nhận, Đoạn Tư Nguyên nhiều lắm chỉ mắng một chút rồi thôi, chỉ tiếc người này cứ khăng khăng khẳng định mình không làm sai, khiến cho Đoạn Tư Nguyên vốn không thích ‘Chỉ biết tìm lý do, không biết tự kiểm điểm’ vô cùng phản cảm.
Một đoạt ngoài lề như vậy trong đoàn phim cũng không hiếm gặp, những nhân viên mới không theo kịp tiến độ, cho dù bị trực tiếp đuổi việc cũng là chuyện rất bình thường, ngay cả Trịnh Tâm Ngưng cũng chỉ cảm khái một câu: “Người mới dạo này trình độ quả thực càng lúc càng tệ, muốn thừa nhận sai phạm thực sự khó đến vậy sao?”
Sở Ngôn nghe vậy chỉ cười cười, không nói gì.
Rất nhanh đã đến cảnh diễn đôi giữa Liêu Tinh và Trịnh Tâm Ngưng, Sở Ngôn đứng ở bên cạnh xem diễn. Y nhìn chăm chú vào vị Đại tế ti lần nữa ra tay sát hại Tương Tư, ánh mắt chậm rãi trầm xuống, thần sắc tối nghĩa không biết nên suy nghĩ những gì.
Tính tình của nhân viên hiện trường bị đuổi kia quả thực có chút lỗ mãng, Sở Ngôn tuy rằng không quen thuộc với đối phương nhưng cũng biết cậu ta là một người mới, trong quá trình quay phim coi như giao lưu được vài lần, ấn tượng quả thực khá đậm. Bởi vì, cậu ta chính là nhân viên lần trước vô tình đánh rơi đạo cụ vào chân Liêu Tinh.
Lúc đó, món đạo cụ kia nói nặng không nặng, nhẹ không nhẹ, bị đập vào cũng không làm sao cả, chỉ có đau đớn nhất thời mà thôi, vậy nên nhân viên hiện trường cũng không quá để ý, chỉ xin lỗi Liêu Tinh vài tiếng rồi không hỏi đến nữa.
Mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy sao?
Sau đó chính là cảnh tay đôi của Sở Ngôn và Liêu Tinh, trải qua lần quay đầu tiên, Liêu Tinh cũng chưa từng tái diễn tình trạng áp diễn, biểu hiện của hắn coi như là trong quy củ, phù hợp trình độ diễn xuất bình thường của mình. Có vài lần Liêu Tinh thậm chí bị Sở Ngôn kéo nhập diễn, khiến Đoạn Tư Nguyên không ngừng khen tốt.
Đối với những việc không liên quan đến mình, hơn nữa cũng không có chứng cứ, Sở Ngôn cũng không quá để trong lòng, mãi đến khi sự việc thật sự lan đến người y.
Rõ ràng thời gian quay chụp chỉ còn dư lại một tuần, thế nhưng vận khí tốt của Sở Ngôn giống như thoáng cái đã hết sạch, ba ngày hai lần gặp phải xui xẻo. Bất quá lần nào cũng không phải việc lớn, tỷ như hôm nay có một phần của trang phục biến mất, phải tốn mấy giờ đồng hồ tìm kiếm mới phát hiện được cái áo kia rơi trong góc phòng ở tổ đạo cụ, lại tỷ như Sở Ngôn đang diễn rất tốt, đột nhiên trên màn ảnh xuất hiện thứ gì đó không nên xuất hiện, chỉ có thể lần nữa quay lại.
Theo việc ngoài ý muốn phát sinh càng lúc càng nhiều, ngay cả một ít nhân viên đoàn phim cũng đã lặng lẽ nghị luận.
“Sở Ngôn gần đây có phải đụng sao quả tạ không, thế nào cứ xui xẻo như vậy?”
“Đúng nha, màn diễn hôm qua của Sở Nghiên Nghiên rõ ràng rất tốt, cố tình lại có một chai nước khoáng xuất hiện trên trường quay, quả thực quá đáng tiếc.”
Chu Hòa Huy nghe được những lời này cũng phát giác có chút khác thường, lại ra lệnh cho trợ lý Vu Đồng Đồng càng cẩn thận chiếu cố chuyện vặt vãnh bên cạnh Sở Ngôn. Bất quá cho dù bọn họ có chú ý như thế nào, cái ‘vận xui’ kia vẫn cứ không chị rời đi, thậm chí còn xuất hiện càng lúc càng thường xuyên khiến Sở Ngôn cũng bắt đầu dở khóc dở cười, tự tìm vui trong sự đau khổ.
Thấy thế, Chu Hòa Huy không khỏi nhíu chặt mày, nói: “Anh chưa bao giờ tin mấy chuyện này, cứ xui xẻo như vậy khẳng định là có vấn đề.”
Sở Ngôn nghe xong lời này hơi nhướn đuôi mắt, hỏi: “Vậy cho nên, anh Chu biết đã xảy ra vấn đề gì sao?”
Sắc mặt Chu Hòa Huy ngượng ngùng, cười khan nói: “Nếu như anh phát hiện được manh mối đã không ở đây đoán mò, thực sự quá kỳ lạ, đoàn phim có nhiều người như vậy, vì lẽ gì chỉ có mình cậu vận xui quấn thân, cậu nói anh có thể tin sao? Trước giờ vận khí của cậu vẫn khá tốt, nói ví dụ như khi chúng ta quay 《Huyết chiến》, lúc ấy cậu chính là may đến muốn đỡ cũng không đỡ được.”
《Huyết chiến》 là bộ phim đầu tiên Sở Ngôn quay sau khi đến thế giới này, cũng là bộ phim duy nhất không phải đến tinh cầu khác quay chụp. Lại nói tiếp cũng là kỳ quái, khi đó mỗi lần Sở Ngôn quay ngoại cảnh khí hậu ở Thủ đô tinh đặc biệt thuận lòng người, muốn trời nắng có trời nắng, cần trời mưa liền sét đánh đùng đoàng, cả đoàn phim đều gọi cậu là ‘Cẩm lý sống’. (người Hoa cho rằng cẩm lý (cá chép) có thể mang lại may mắn)
Nghe Chu Hòa Huy nhắc lại những chuyện cảm xúc này, Sở Ngôn cũng là bất đắc dĩ không thôi, y khuyên nhủ: “Cũng chỉ còn lại có hai ngày, em có thiếu may mắn một chút cũng không vấn đề gì, dù sao đã sắp đóng máy rồi, chỉ cần rời khỏi đoàn phim thì ‘vận rủi’ cũng sẽ nhanh chóng rời đi thôi.”
Lời này của Sở Ngôn khiến Chu Hòa Huy vốn luôn nhạy bén mơ hồ phát giác gì đó, anh cẩn thận đánh giá cậu diễn viên nhà mình, thấy bộ dạng thần bí đắc ý của đối phương, vừa muốn mở miệng hỏi chợt nghe một giọng nữ hào sảng từ sau lưng vọng tới: “Làm sao vậy, Tiểu Ngôn, lần này cậu lại có chuyện xui thế nào rồi?”
Sở Ngôn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trịnh Tâm Ngưng còn mặc đồ diễn bước tới, gương mặt hoàn toàn là bộ dạng hả hê vui sướng.
Sở Ngôn thở dài nhún vai, cười nói: “Chị Trịnh, nếu không chị cách xa em một chút đi, nghe nói cái sự xui xẻo này còn có thể lây truyền đấy.”
Trịnh Tâm Ngưng vung tay lên: “Có cậu ở đây, chị còn sợ ông trời muốn làm khó chị?”
Sở Ngôn vô tội cười cười, không nói thêm gì.
Rất nhanh, màn diễn cuối cùng của hôm nay đã tới. Trong cảnh này, rốt cuộc ở lần trọng sinh thứ bảy mươi bảy, Phượng Tu phát hiện một ít manh mối, tỷ như mặc kệ y có bảo vệ ái thê thế nào, thậm chí đem toàn bộ tộc nhân đều trói lại khiến bọn họ không thể cử động, ái thê của y cũng sẽ gặp sự cố tử vọng.
Chuyện này giống như trong cõi u minh đã có định số, hết thảy đều là bị sáng tác mà ra, trong sổ mệnh vận rõ ràng ghi lại: Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, tộc nhân Bạch Quang tộc, Tương Tư qua đời, ái nhân của nàng, Thần tử Phượng Tu vì yêu nhập ma, tàn sát tẫn đồng tộc, khiến linh hồn bọn họ hóa làm cực quang bay lên bầu trời. Phượng Tu sẽ không chết, vĩnh viễn luôn có ‘Tương Tư nhất niệm’ ngăn cản y tự sát, đồng thời còn trợ giúp y quay trở về thân phận tiên nhân.
Đây phảng phất là có người nào đó đem toàn bộ thiên hạ bố trí thành ván cờ lớn, quân đen quân trắng đan xen chằng chịt, cho dù Phượng Tu là vị tiên nhân cường đại nhất trên thế giới cũng vô pháp cải biến sự thật đã được ấn định ——
[Tương Tư hẳn phải chết, Phượng Tu nhập ma, Bạch Quang tộc diệt, cực quang thành tiên.]
Trong cảnh này, cho dù là người có tâm lý cường đại như Phượng Tu cũng tuyệt vọng đến tan vở, y lần thứ bảy mươi bảy ôm lấy thi thể ái thê, không có nước mắt cũng không có ngôn ngữ, chỉ đem thân thể đã mất đi độ ấm nọ ôm chặt vào lòng, đồng thời chết lặng nhìn thi thể tộc nhân ngang dọc dầy đất.
Khi nhập ma, trước mắt Phượng Tu chỉ còn hận ý và máu tươi vô tận, cho dù có trọng sinh bao nhiêu lần, cho dù y có bao nhiêu khắc chế không để bản thân lần nữa nhập ma, y vẫn cứ thê bất giác lầm đường, hơn nữa một lần lại một lần tàn sát tộc nhân giữa lúc thần trí vẫn còn thanh tỉnh.
Đến tận lúc này, y còn cái gì không hiểu?
Y phải nhập ma, đây là quy củ do một lực lượng thần bí đã quy định. Y phải giết hết tộc nhân của mình, đây cũng là việc lực lượng nọ định trước. Y cho dù có bao nhiêu mạnh mẽ cũng không chống lại được lực lượng thần bí kia, cho dù y thật lòng không muốn nhập ma, chỉ hy vọng có thể đi theo ái thê mà vong nhưng hết lần này đến lần khác lại giống như rối gỗ bị ép bức tận tay thực hiện thảm kịch diệt tộc, canh giữ cực quang và thi thể của Tương Tư.
Lúc này đây, linh hồn của Tương Tư cũng đã biến thành cực quang bay đi, Phượng Tu đứng dậy, nhìn lên bầu trời xanh trong vô ngần.
“Ngươi muốn sa đọa thành ma! Ngươi muốn ta sát tẫn tộc nhân! Ngươi muốn ta thủ vệ cực quang!”
“Phượng Tu ta, từ nay sẽ không để bất luận kẻ nào hiếp bức, cho dù là thiên đạo vô thượng cũng đừng mơ có thể biến ta thành tay sai để khu xử!”
Tiếp đó chính là sự phảng kháng vô thanh, thiên đạo đến cuối cùng cũng không xuất hiện, cho dù Phượng Tu có đem quần sơn chém thành bình nguyên, đem nước của sông và biển toàn bộ ngăn đôi, thiên đạo giống như cũng ngầm dung túng hành vi điên cuồng của y, giống như tất cả những thứ này… đều là vốn dĩ đã thế.
Đến cuối cùng, Phượng Tu cả người đẫm máu trở về trước Bạch Quang điện, y một chưởng hung hăng vỗ vào quang cầu tại trung ương thần điện, đem thánh vật của Bạch Quang tộc thoáng cái chém thành hai nửa. Sau đó, hắn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua bầu trời xanh thẳm bên ngoài, lần nữa ‘giơ kiếm tự vận’.
Sau đó, sống lại.
Đến tận đây, cảnh quay kết thúc.
Đợi sau khi hoàn thành cảnh quay, đạo diễn Đoạn khó được một lần đến tìm Sở Ngôn, nói: “Cảnh này quay rất tốt, chỉ là đến cuối cùng lúc Phượng Tu dùng tay chém vỡ thánh vật của Bạch Quang tộc hình như có chút không như ý. Diễn xuất của cậu rất tốt, cảnh này không cần quay lại, thế nhưng mấy cảnh ngày mai phải chú ý một chút, cố gắng duy trì tâm tình lý tưởng.”
Sau khi Đoạn Tư Nguyên nói xong Sở Ngôn cũng không lập tức trả lời, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Đoạn Tư Nguyên kinh ngạc nhíu mày, còn chưa kịp tiếp lời Sở Ngôn đã giơ tay phải của mình lên, nói: “Anh Đoạn, em nghĩ tổ đạo cụ có thể đã xảy ra chút vấn đề.”
Đôi mắt Đoạn Tư Nguyên lập tức trợn to, kinh hãi nhìn vết thương tím bầm trên cổ tay thiếu niên, sắc mặt đen kịt.
“Là ai chịu trách nhiệm cho đạo cụ cực quang cầu?! Phó đạo diễn Vương, anh tới đây cho tôi! Lần này là dùng tay chém nên tay biến thành như vậy, nếu lần sau phải dùng đầu đập, có phải liền chân thật trở thành đầu rơi máu chảy? Anh mang cực quang cầu qua đây, chuyện này tôi phải điều tra cho rõ!”